Mưa Cuối Mùa

Mưa Cuối Mùa: Chương 1

Lần đầu anh gặp cô, cô bán đi thứ quý giá nhất của đời con gái, đổi lại cho ba cô một mạng.

Gia đình của cô, tình yêu đầu đời, thanh xuân thuần khiết, cô đều mất tất cả dưới chân người đàn ông kia.

Anh yêu chiều cô một cách ngu muội, không ngờ có một ngày cô bị đánh cho tan tác, cả đời không quên.

Rốt cuộc suốt 8 năm trời, cô chỉ chạy trong lòng bàn tay anh, không sao thoát ra được.

///////***///////

Một đoạn cao trào:

Đường Tử Hân đứng trên ban công, mưa dội xuống như thác nước, làn váy trắng ướt sũng, bít chặt lại với thân hình mỏng manh của cô, vô tình lộ ra một đường cong nhỏ ở bụng cô.Cô gào khóc trong đêm, đem tất cả những thống khổ thảm thiết mà gào thét lên trời.

Ông trời đáp lại cô chỉ là một tiếng sấm rền vang giận dữ.

Cô quay đầu nhìn lại người đàn ông phía sau mình. Trên ngực trái của anh một mảng máu đỏ oặt rợn người, máu không ngừng chảy, hoà vào nước mưa, đau đớn tê buốt.

Bàn tay cô đặt dưới bụng xoa nhẹ, cười thê lương: “Vương Kiến Hạo, thật cảm tạ anh vì đã ban cho tôi đứa bé này. Bây giờ tôi đã có thể cắt đứt thù hằn suốt bao năm qua.”

Đôi mắt người đàn ông run lên, tim như bị ai đó vò xé vỡ vụn.

“Đó là con em.”

Cô cười ngạo nghễ quái dị, không, là xót xa tột cùng.

“Mất đi rồi có thể có một đứa khác, tôi hoàn toàn có khả năng.”

Cô hóa điên dại. Hổ dữ không ăn thịt con, đến cả con trong bụng cô cũng muốn giết?

“Vương Kiến Hạo, anh nhớ cho kĩ thời khắc này, tôi hận cho anh đến cả kiếp sau vẫn nhớ rõ!”


--------Chương 1: Bán đi--------

“Xoảng”

Mộtiếng động vang lên bỗng chốc kinh hoàng trong ngôi nhà nhỏ xập xệ nằm giữa khu nhà bình dân.

Ngay sau đó là gầm to đầy tức giận của mộngười đàn ông đã qua năm mươi. Người nghe thấy có thể sợ run mà ngấđi:“Mày! Đi mau cho ta, mau đến tìm hắn và ngủ với hắn một đêm!”

Tiếng khóc đầy uấứa và tận cùng đau khổ của mộcô gái vang lên. Cô quỳ hai gối trên mặt đất, đôi má đỏ ửng và sưng vù lên vì những cái bạtai của người đàn ông trung niên đó. Cô đau khổ lếhai đầu gối đã bầm tím vì quỳ đã lâu trên mặt đấđầy lạnh lẽo, cô tiến đến sábên chân người đàn ông mà quỳ rạp xuống van xin như muốn thêm một cái mạng: “Ba, con xin ba, đừng bắcon đi có được không? Đừng bán con cho hắn có được không? Xin ba!“.

Người đàn ông giận đến xanh mặt, ông một đá liền đá văng cô gái nằm lăn lóc trên sàn nhà. Đôi mắấy giương lên nhìn ông, màu mắđã đỏ hoe mộmảng, trong sâu ánh nhìn đó chấchứa đầy khổ sở, đầy sự uỷ khuất, nhưng cũng có mộchútrách móc vương ở khoé mi. Người đàn ông mang trai rượu trên bàn, đập mạnh xuống nền đấngay sáben chân cô. Gầm vào mặcô từng câu chữ, từng lời nói, chính lời nói đó như muốn xé tan trái tim cô ra thành từng mảnh nhỏ, návụn.

“Chỉ là một đêm mà mày cũng không làm được? Ta đã bỏ cơm gạo ra để nuôi mày lớn trừng này, bỏ hàng núi tiền để cho mày được học hành ở một cái trường lớn đắđỏ kia, vậy mà mày còn không mau đền ơn ta đi? Ta nói cho mày biết, mày chỉ là một đứa con nuôi, ngày xưa nếu không nhờ vợ ta mang mày về thì mày đã chếlạnh ngoài đường rồi!”

Nghe được những lời nói đầy tuyệtình cùng tàn nhẫn của người đàn ông mà cô đã xem là cha, bỗng chốc chốc tim cô quặn thắlên đau đớn, như có hàng trăm mũi kim ra sức đâm nátim cô. Cô là con nuôi, điều này cô đã biếtừ tám năm trước, và tám năm sau, vếsẹo đó lại một lần nữa bị xé toạc ra, chỉ có điều nó đau hơn, in sâu hơn và phũ phàng hơn.

Đường Tử Hân - đáng ra cô đã không mang cái tên này, đáng ra là sẽ không thuộc Đường gia. Nhưng từ lọlòng, cô đã bị vứbỏ di, coi như là không tồn tại trên cuộc đời này nữa. Nhưng rồi có mộtia sáng chiếu xuống sinh mệnh nhỏ bé của cô, đem cô từ Âm Phủ quay trở về. Chính phu nhân Đường gia đã mang cô về nhận làm con nuôi. Nhưng từ khi bà qua đời, cha cô luôn cho rằng chính cô là quái vậđã giếhại vợ ông, từ đó ông ngày ngày, đêm đêm đem cô ra đánh đập, hành hạ. Nhưng cô chưa bao giờ hận ông dù chỉ mộchút, bởi vì cô biếrằng sinh mệnh cô là do ông cùng vợ ban phácho cô.

Đường Tử Hân không ngước mắlên nhìn ông nữa, cũng im bặkhông van xin. Cô chống hai tay xuống nền đất, lấy đó làm điểm tựa rồi chậvậđứng dậy. Cô nợ cha cô rấnhiều thứ, nói đúng hơn là cả mộcuộc đời. Ngay bây giờ cô phải trả nợ giúp ông, đền ơn đáp nghĩa cho người đã ban tặng sự sống cho mình.

Cô đứng thẳng dậy, máu từ bàn tay vì thuỷ tinh đâm vào mà nhỏ ra từng giọt.

Đường Sâm vẫn ngồi trên ghế, mắđăm đăm nhìn đi chỗ khác, dù chỉ là một cái liếc cũng không đặtrên người cô, Đường Tử Hân run rẩy bước tới, trên mặviền mắvẫn còn đỏ hoe, nước mắdính trên khoé miệng vẫn còn chưa kịp khô đi. Cô cúi người, rồi cấlên giọng nói run lẩy bẩy: “Ba, con sẽ đền ơn cho ba ngay bay giờ. Thưa ba, con đi“.Cô quay người lảo đảo bước đi. Có trời mới biết được khoảng khắc lúc nói ra lời nói đó, tim cô dường như ngừng đập đi vài giây, có lẽ vì quá đau đớn chăng? Hay mộchúhi vọng lẻ loi liền bị đánh bậđi hếthay vào đó là nỗi niềm tuyệvọng khôn nguôi? Qủa thực, ngay từ lúc quay người đi, Đường Tử Hân thực sự không thể mường tượng ra tương lai của mình sẽ xảy ra những biến cô gì.

Ánh nắng chậvậlắm mới len lỏi được vào trong ngôi nhà nhỏ bé, chậvậlắm mới chiếu sáng được loại ánh sáng vĩnh cửu, làm cho ngôi nhà bé nhỏ như được thắp lên niềm tin như vừa trong bóng tối kinh hoàng bừng dậy. Đường Tử Hân rời đi, một cái ngoảnh mặcũng không chẳng lưu luyến dành chọn.

*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*

Đúng như người đời nói, nơi ăn chơi sa đoạ nhấchính là nơi tụ tập của những dân chơi xa xỉ nhất.

Nếu là người dân Bắc Kinh thì một ai mà không biếđến Say Tình? Đay là hộp đêm lớn nhấở Bắc Kinh, chưa có một hộp đêm nào dám ngăm nghe vượmặt. Những tên vào được vào được đây choi bời tác cháng cũng là là những tên đại gia lắm tiền nhiều của, có máu mặtrong giới thượng lưu hoặc hắc bang.. Những cô hầu rượu ở đây đều là những bông hao xinh đẹp, khiến cho đàn ông phải rung động đến nơi xâu thẳm nhất. Và đó cũng mộtrong những điều mà Say Tình luôn làm vừa lòng những vị khách quý.

Như thường lệ, khi bầu trời Bắc Kinh đã rơi vào khoảng không vô cực, đen sẫm lấy mộmàu thì đèn ở các toà nhà cao ốc, đèn đường thắp lên như những ngọn lửa cháy bập bùng, thì tấcả những kẻ chơi bời đều đi 'săn', như những động vậmáu lạnh tìm mồi vào ban đêm.

Trước cổng Say Tình, xế xịn đậu kín mít, chiếm lấy cả lề đường đi bộ, cũng chỉ có những tên lắm tiền, hống hách mới phách lối như vậy. Từ những chiếc xe này qua các chiếc khác, tấcả đều là những hãng xe cao cấp, nổi tiếng, những người đi đường nhìn vào mà hếlời ca ngợi.

Trong màn đêm lạnh lẽo của gió thu tháng chín, mộchiếc xe thể thao đắtiền lao như hổ báo trên đường, so với mũi tên từ vòng cung bắn ra có khi lại còn có phần nhanh hơn. Tốc độ của chiếc xe đó để lại tren dường là những vệsáng ảo diệu. Người đi đường sợ hãi, liền nép hếsang hai bên cho con mãnh thú đó lao đi trong đêm.

Dừng lại trước cửa Say Tình, hãng xe mới bắđầu lộ diện, là mộchiếc Lykan Hypersport, khắp Bắc Kinh chắc chỉ có vài ba chiếc. Ngay sau đó, người đàn ông như ẩn như hiện từ trong xe đi ra, dáng người cao lớn, trên người khoác lên một bộ vesmàu đỏ thẫm huyền bí, và nổi bậhơn hếlà mái tóc xám tro được vuốgel gọn gàng.

Mấy ả mỹ nữ đứng trước cửa ra vào của Say Tình liền dán cặp mắsay mê đặtrên người đàn ông, nhìn xe anh đi, cách anh ăn mặc và thần thái cao quý thì cũng đủ sức nhận ra người đàn ông này không hề tầm thường, đụng đến có thể bị doạ cho chếkhi nào không hay.

Anh cho tay vào túi quần, thư thái tiến vào Say Tình.

Tiếng nhạc sôi động, xập xình từ trong Say Tình vang vọng ra cả ngoài phố. Thậđúng như cái tên câu dẫn của nó, bên trong quả thậnhìn qua mộchúliền muốn say trong.Say Tình có ba gian, và mỗi gian chia theo từng loại cấp bậc, từng gian tăng từng bậc, cấp bậc càng lớn, càng lợi hại là gian càng cao.

Người đàn ông tóc xám tro vừa mới đến gian thứ nhấliền được bảo vệ hộ vệ đưa tận lên gian thưa ba. Vào được gian thứ ba cũng chẳng phải điều dễ dàng, người vào được đây phải có địa vị to lớn, lắm tiền nhiều của. đặc biệphải là tay chơi đẳng cấp.

Tiến vào phòng VIP, hắn thong dong bước đi, trong này so với ngoài kia lại còn sôi động hơn. Trong đay đã có sẵn vài tên ngồi trước, bên cạnh mỗi người đều mang theo mộcô em vô cùng nóng bỏng, mặc đồ thì hở hang con trang điểm như chưa từng được trang điểm.

Cả gian phòng đều đặmắtập trung đến người đàn ông vừa bước vào. Ai ai cũng phải bậra một tiếng nói dè chừng, trông yếu thế vô cùng:“Vương thiếu“.

Rồi một tiếng cười lớn của mộngười đàn ông bậra giữa phòng. Người đàn ông vừa đến nghe thấy liền nhíu chặlông mày.

“Vương Kiến Hạo, đến trễ thế này, không sợ bỏ lỡ tiệc vui“.

Tên không sợ chếvừa cấtiếng nói là Mạn Ngưu Trình. Tên này quả thực rấbiến thái, nói chuyện thậchẳng biếnể nang ai, vì cũng phải thôi, địa vị của hắn ở cái đấBắc Kinh này cũng chẳng phải kiêng dè bất cứ cái gì.

Vương Kiến Hạo nhanh chóng khôi phục thần thái như bình thường. Anh ta đi đến rồi ngồi xuống cạnh Mạn Ngưu Trình, chẳng cần ra hiệu nhưng vẫn có người đem rượu đến hầu cho anh.

Quản lí của gian thứ ba biếhôm nay Vương thiếu ghé chơi, liền chọn ra những cô em xinh đẹp nhất, vóc dáng gợi cảm, đấy hếvào phòng bao VIP.

Vương Kiến Hạo nhìn sơ qua một lượt, cũng chẳng có hứng thú mấy, liền chọn đại mộngười. Cô gái này so với những người khác đều không giống, trông có vẻ trẻ hơn và hình như chưa được bao nuôi lần nào.

Cô gái nhẹ nhàng bước đến gần Vương Kiến Hạo. Càng đến gần cô ta mới nhận ra rằng người đàn ông này quả thực rấđẹp trai. Ngũ quan vô cùng sáng lạn và tuấn dật, cô ta phải dùng đến từ 'hoàn mỹ' đẻ miêu tả khuôn mặt đẹp như điêu khắc của anh. Ông trời thậvô cùng thiên vị cho anh, đã cho anh quyền thế, địa vị vậy mà đem luôn cả cái đẹp này cho anh. Qủa thực, chỉ cần nhìn người đàn ông này một lần, phụ nữ ai ai cũng muốn được làm người phụ nữ của anh.

Rórượu vào ly, cô ta nâng hai tay lên, hướng về phía Vương KIến Hạo mà mời: “Mời ngài, Vương thiếu“.

Vương Kiến Hạo cũng chẳng biểu hiện gì nhiều, đón lấy ly rượu anh cũng không uống ngay, ánh mắsâu như nước dưới đáy hồ, liền chẳng biếđang tính toán cái gì.

Bỗng Mạn Ngưu Trình ngồi cạnh đấy, đưa khuỷ tay huých nhẹ vào người Vương Kiến Hạo, làm anh quay sang tỏ vẻ khó chịu. Mạn Ngưu Trinh thấy thế như được nước tiến tới, hắn cười xuề xoà: “Này, đừng có mà nhìn tớ như vậy, tớ sẽ thích cậu“.

Nghe được lời nói đùa cợnhả của Mạn Ngưu Trình, những người ngồi gần xa đó liền bậcười như được mùa, còn Vương Kiến Hạo cũng chỉ mím môi mộchút, hình như là cười nhẹ. Qủa thực từ trước đến nay, chỉ duy nhấMạn Ngưu Trình nói chuyên như thế với anh, còn lại chẳng còn ai hết. Người khác nhìn vào cũng chẳng lạ lẫm gì cho cam, Vương Kiến Hạo cùng Mạn Ngưu Trình là đôi bạn cực kỳ thân, cái gì cũng có thể chia sẻ, kể cả vợ mới cưới cũng được ấy chứ!Giọng điệu của Mạn Ngưu Trình vô cùng cợnhả, hỏi Vương Kiến Hạo, đối với anh như thế cũng đã quen: “Này, mấy bữa trước cậu cùng lão già nào đó làm loạn ở đây mộphen, lão đấy đâu rồi? Không phải đã bị cậu cho mộcước, rớxuống Âm Phủ?”

“Sắp rồi” Vương Kiến Hạo nhếch miệng cười, ánh mắdần dần lạnh đi.

“Không có ý định bỏ đấy chứ?”

“Cậu nghĩ tớ là người biếnhường nhịn người già?” Anh liếc mắt nhìn Mạn Ngưu Trình.

Mạn Ngưu Trình nghe thấy liền cười đến ngoác miệng, vỗ vỗ vào vai Vương Kiến Hạo: “Vậy sao không xử ngay ngày hôm đó? Còn chờ đợi cái gì?”

“Lão và tớ có giao dịch”

Mạn Ngưu Trình cũng chẳng nói gì, liền ôm em gái bé bỏng vào lòng. Vương Kiến Hạo nhấp lên mộngụm rượu rồi nói tiếp: “Lão ta bán con gái của lão cho tớ“.

“Cậu thấy con gái lão chưa?”

“Tí nữa chắc chắn cô ta sẽ mò đến đây, xem mặnhư thế nào” Vương Kiến Hạo nhếch miệng cười gian tà, ngũ quan cứ như thế mà đẹp lên bừng bừng. Anh ra hiệu cho người rórượu rồi thư thái nói tiếp: “Tớ sẽ cho lão ta mấtừng thứ một, sống không cho sống, chếkhông cho chết. Món nợ ngày xưa nếu lão không trả đủ, tớ sẽ cho lão so với xuống Âm Phủ còn kinh hoàng hơn!“.

Cô gái nhỏ nằm trong vong tay của Vương Kiến Hạo bỗng chốc ngửng đầu lên, chạm phải ánh mắlãnh khốc nguy hiểm của anh, sống lưng cô ta dần lạnh buốt. Cô ta cũng chẳng thể ngờ được, người đàn ông đang ôm cô mồm miệng lại độc đoán như vậy, so với hổ trong rừng lại con có phần hung dữ hơn.

Mạn Ngưu Trình buông cô gái ở trong tay ra, sắc mặhắn chuyển biến rõ rệt, ánh mắchốc chốc lại loá lên tia nguy hiểm, ngay cả Vương Kiến Hạo cũng không nhìn lầm:“Lão ta là ai?”

“Còn nhớ bốn năm về trước không? Lão ta chính là Đường Sâm”

Mạn Ngưu Trình cười lên một đường cong cong trên khoé miệng, vẻ mặkhôi phục lại như thường:“Ra là lão già đấy. Sống dai thật, chưa chết!”

Đường Tử Hân lúc rời nhà thì trời cũng chập choạng tối. Cô thậchẳng biếtìm người đàn ông ấy ở đâu, làm cách nào để dang cho anh ta một đêm.

Cái lạnh của thu tháng chín luồn lách hếvào trong người cô trú ngụ, làm cô buốgiá không thôi. Lúc rời đi, trên người cô mặc rấít, chỉ là mộchiếc áo sơ mi trắng muốt, cùng với quần jean đen, trên người chỉ kịp khoác mộchiếc áo nỉ màu nâu dài qua mông, và cũng rấxui xẻo, cô còn ítiền, chỉ đủ đi một lần taxi.

Đường Tử Hân đi dạo trên con đường phố của Bắc Kinh sầm uất. So với cảnh nhộn nhịp ở đây, lòng cô lại càng thêm rối bời. Cô bỗng chốc nhớ ra thứ gì đó, trước đây cô từng mang Đường Sâm từ Say Tình ra, ông bị thương không ít, chắc chắn là bị đánh trọng thương. Không khéo người đàn ông đó đang ở Say Tình ăn chơi sa đoạ cũng nên. Đường Tử Hân liền đưa tay vẫy taxi, mộmạch chạy đến Say Tình.

Cô vừa mới bước vào gian thứ nhất, liền bị mọi thứ nơi đay cho cho bấngờ không thôi, đây là mộthế giới khác, quá khác so với bên ngoài. Đường Tử Hân vậvã mãi mới thoára khỏi đám người đang múa may quay cuồng ở gian thứ nhấmà thẳng tiền lên gia thứ ba. Cô còn nhớ rấrõ, lần đấy Đường Sâm gặp chuyện cũng là ở gian thứ ba, phong bao duy nhất.Đường Tử Hân đứng bần thần mãi trước cửa phòng bao VIP, cô rấsợ phải bước vào, chỉ cần cô đấy của một cái, người đàn ông đó sẽ giam cô lại, chạy đằng trời cũng không thoát.

Mộtia can đảm loé lên trông lòng, cô lấy dũng khí đặtay lên thanh nắm, nhẹ xoay một cái rồi đẩy vào, nếu dừng lại tại đây cô biếvề sau Đường Sâm sẽ bị gây khó dễ, đó là điều mà cô không hề muốn. Đường Tử Hân lo lắng bước vào, phù, cô khẽ thở ra một hơi, đám người kia đều đang chìm trong ân ái, vực sâu cửu sắc, đều không biếđến sự tồn tại của cô ở đây.

Cô đảo mắkhắp phòng bao để tìm người. Ánh mắcủa cô bỗng dừng lại một góc tối của căn phòng, người ngồi ở đấy chỉ để lộ ra đôi chân thon dài, phần phần trên đều chìm trong bóng tối, thực sự nhìn không rõ. Đường Tử Hân hai chân run run tiến lại gần, nheo mắt nhìn thậkĩ...

Đùng! Như một tiếng sébên tai!

Đôi mắấy, làm sao cô có thể quên?

Mặc dù chưa đối mặnhau lần nào, nhưng tại đây trong lần gặp mặtrước, cô đã có nhìn sơ qua người đàn ông này. Ấn tượng về anh, cô sẽ rấkhó để quên, là một đôi mắphượng hoàng, đáy mắsâu hun hút, lãnh khốc, chỉ cần nhìn ánh mắấy một lần thì không rémà run!

Đường Tử Hân cứ đứng đấy nhìn về phía Vương Kiến Hạo, mặc dù trong phòng bao có bậđiều hoà nhưng lòng bàn tay cô vẫn tuôn ra mồ hôi đầm đìa. Cô can đảm, lại tiến thêm mộchúnữa, nhưng vẫn còn vẻ ngập ngừng cùng sợ sệt.

Vương Kiến Hạo trong mắchỉ có người con gái đó, anh cười nhẹ rồi huých vào tay Mạn Ngưu Trình một cái nhẹ. Mạn Ngưu Trình đang âu yếm em gái trong lòng thì quay ra nhăn mày, nhưng tầm mắhắn khẽ lướqua người Đường Tử Hân rồi dừng lại. Cú huých tay của của Vương Kiến Hạo là có chủ ý. Mạn Ngưu Trình nở nụ cười gian manh rồi lại giở ra cái thói cợnhả:“Này cô gái, làm việc ở đây thì sang mời chúng tôi một ly” đã thế hắn ta còn đưa tay về hướng Đường Tử Hân mà vẫy vẫy.

Cô không biếnên mở miệng thế nào, chỉ biết được cái họ của người đàn ông kia là Vương thì biếlàm thế nào? Vương Kiến Hạo bỗng buông cô gái nhỏ trong tay ra, dáng người rấcao, so với cô thì cao hơn một cái đầu, thân hình phải gọi là chuẩn vô cùng.

Anh tiến lên vài bước, cả khuôn mặdần dần lộ diện ra dưới ánh sáng mập mờ. Đôi mắĐường Tử Hân nhìn về phía anh không rời. Qủa thực, người đàn ông này đẹp trai đến điên đảo. Sống mũi cao, đôi mắphượng hoàng, lông mày kiếm, đôi môi màu bạc và thu húmắcô hơn hếchính là mái tóc xám tro đầy mộng mị của anh, tấcả đường nétrên mặanh đều là hoàn mỹ.

Vương Kiến Hạo bình tĩnh ngắm nhìn cô, thần sắc vẫn như bình thường, chẳng để lộ ra thứ gì. Vẻ đẹp của Đường Tử Hân rấthanh tao, không phải là anh chưa từng gặp loại sắc đẹp này mà sắc đẹp ấy của cô vô cùng khác người khác, không giống chúnào. Mặc dù không phải dạng cao quý nhưng vẫn luôn nổi bậnhư thế.

Môi anh đào của Đường Tử Hân khẽ mấp máy, bậra tiếng cực nhỏ:“ Vương thiếu...”

Người đàn ông đứng trước mặcô không biểu hiện gì, bỗng di chuyển vượqua người cô rồi đi về phía cửa phòng bao, sau đó thì chỉ để lại cho cô hai chữ:“Theo tôi”

Đường Tử Hân hoàn hồn trở lại, liền đi theo anh, cô biếngười đàn ông này nguy hiểm, nên chớ động vào, liền tạo khoảng cách với anh.

Ra đến cửa Say Tình, Vương Kiến Hạo, anh hung hăng đem cô nhévào xe thể thao. Hành động của anh chẳng có chúnhẹ nhàng nào, không biếthương hoa tiếc ngọc mà cứ ra sức đấy cô vào ghế lái phụ. Anh nhanh chóng lên xe, rù ga rồi phóng như mãnh thú xổng chuồng.Đường Tử Hân ngoài mặim lặng nhưng bên trong lòng thầm cầu nguyện đừng xảy ra bất cứ chuyện gì không tốlành.

Cô biếanh đưa cô đi đâu, là mộkhách sạn do anh làm chủ.

---------------------------------------- HẾT CHƯƠNG 1 ------------------------------------

Aww tớ lần đầu tiên viếchuyện nên có gì sai sóthì mọi người cmở dưới cho tớ sửa và rúthêm kinh nghiệm nhaaa::)))) Hãy ủng hộ tác phẩm đầu tiên của tớ với nhé, cám ơn mọi người ạ::)))
-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 549

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 73/??

Suzu Honjo Tuấn Anh vlxx Momo Sakura Hà Thu radiotruyen Tâm An Yui Hatano Quàng A Tũn vl79 Thu Huệ Đình Duy Ai Sayama Kana Momonogi Đình Huy Đang cập nhật truyenngontinh Nguyễn Huy Minami Aizawa Cô Úc giải trí phim79 Yu Shinoda vtvgo tv Kim Thanh Thanh Mai Trần Vân Nguyễn Hoa giải trí tổng hợp xem gì Min Do-yoon Hồng Nhung Bảo Linh Đình Soạn Mayuki Ito link tối cổ nghe gì Karen Yuzuriha Nguyễn Thành iptv m3u8 Yua Mikami Anh Sa Tú Quỳnh Viết Linh Đình Soạn audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com