
Tỏa Băng Tâm
TXT 20/20
1077 Theo dõi 0
Ngoại Tình Với Vợ – Adultery With Wife
45 40/40
411 Theo dõi 0
Đảo Linh Hồn
AUX Full
432 Theo dõi 0
Kẻ Bị Giam Cầm – Captive
80
1168 Theo dõi 0Mẹ Kế Không Dễ Làm: Chương 1
Thể loại: Thực tế, hôn nhân gia đình.
"Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng." Câu nói chính xác đến 90%, còn Nhật Hạ thì nằm trong 10% còn lại. Cô những tưởng cuộc sống hôn nhân sẽ ngập tràn màu hồng. Bức tranh gia đình của Nhật Hạ rất nhiều màu sắc, có lúc u ám như trời mùa đông, bởi mẹ kế đâu dễ làm!
Truyện này do Cam nhỏ cho phép tv79.xyz đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của tv79.xyz
NhậHạ hai mươi lăm tuổi, cô đang là nhân viên ngân hàng, cả ngày làm bạn với những con số đến nỗi nằm mơ cũng thấy tiền. Căn bệnh đau nửa đầu cũng từ đó mà ra. Mẹ cô có mỗi đứa con gái nên cuống cuồng tìm cách, đông y, tây y đều bắcô uống hết, không biếdo trúng thuốc hay tự khỏi mà chẳng thấy đau nữa. Hai hôm nay lại bắt đầu trở chứng chuyển qua đau ngực.
Sau khi qua tai mẹ cô thì căn bệnh đã được đẩy lên mộtầm cao mới là triệu chứng của ung thư vú. Bà ấy nhấquyếbắcô đi khám.
"Ngày mai mẹ đi với con, không thể chủ quan được. Con gái con lứa còn chưa cưới chồng mà mắc bệnh này thì cạp đấthôi con à."
NhậHạ thấy buồn cười nhưng sau khi nghe mẹ cô giảng đạo một hồi thì khuôn mặméo mó.
"Con đi mộmình được rồi, mẹ đừng lo quá."
Thứ bảy được nghỉ nhưng vẫn phải dậy sớm, NhậHạ ăn sáng xong đến bệnh viện, ngay từ cổng đã thấy xe dựng kín chỗ, cô loay hoay mãi chưa tìm được chỗ để xe. NhậHạ ngó nghiêng, ở phía làn dành cho xe ô tô vẫn còn trống, một chiếc xe máy nhévào chắc không ảnh hưởng gì. Cô hí hửng chạy tới.
Ting ting ting
NhậHạ thầm trách cô xui xẻo, chưa kịp xuống xe thì phía sau ai đó bóp còi inh ỏi.
"Chỗ đó không dành cho xe máy đâu."
Ló đầu ra cửa xe là một người đàn ông, NhậHạ rấmê trai đẹp, cô tự cho đó là môn nghệ thuậyêu thích. Người đàn ông kia quả thậkhí chấbấphàm nhưng cô không mê nổi. Nhờ anh ta mà cô được chú ý, mọi người nhìn cô như sinh vậlạ, NhậHạ lúng túng lui xe nhưng anh ta chắn ngay đằng sau, cô tiến không được lùi không xong, xung quanh toàn xe đắc tiền, nhỡ như may đụng trúng chắc cô cạp đấthật. Bảo vệ nhanh chóng có mặt, ra vẻ khó chịu.
"Cô không nhìn thấy biển báo sao, chạy vào đây làm gì vậy hả."
"Tôi thấy chậkín hếnên mới vào đây."
Giọng NhậHạ nhỏ dần, may cô còn đeo khẩu trang chứ không đào hố mà chui xuống, hai bác bảo vệ như muốn khiêng chiếc xe đáng thương của cô ra ngoài.
"Xuống đi tôi lái ra cho."
Người đàn ông kia ra vẻ muốn giúp đỡ cô, NhậHạ trong lòng thầm mắng, nhưng ngoài mặcảm ơn lia lịa.
Bên trong nhiều người ngồi chờ tới lượmình, cô cũng lấy số rồi xếp hàng. Nghe gọi đến tên NhậHạ liền nhanh chóng đi theo hướng dẫn của y tá. Cô mang tinh thần lạc quan yêu đời bước vào phòng khám. Đẩy cửa vào NhậHạ liền cảm thấy có chúxấu hổ. Tại sao lại gặp bác sĩ nam chứ? Chẳng lẽ cô sẽ cởi áo để anh ta 'nghiên cứu' ư?
"Ngồi đi."
Người đàn ông khoác áo blue trắng vừa cấgiọng kia không ai khác chính là cái tên lúc nãy lái ô tô làm cô nổi tiếng. Đúng là oan gia ngõ hẹp, NhậHạ thầm nghĩ chắc anh ta nhận ra mình đâu, cô đeo khẩu trang kín vậy mà, anh ta không thần thánh đến mức nhận ra cô chỉ qua đôi mắt. NhậHạ cố nở nụ cười thậtự nhiên nhưng vẫn gượng gạo vô cùng.
"Cô có triệu chứng gì?"
"Tôi thấy ngực hơi đau."
"Bắđầu từ bao giờ?"
"Hai ngày trước."
"Lên giường nằm đi."
"Hả?? "
Anh ta nói chuyện với bệnh nhân ngắn gọn xúc tích, giống như sợ nói nhiều thì mấtiền vậy. NhậHạ càng thêm ghét. Lúc này cô mới chú ý bảng tên của anh ta
Dương ViệHoàng.
Cái tên hay đấy nhưng khuôn mặt thì... NhậHạ rùng mình một cái, anh ta giống như từ hầm băng mới ra. Cô nuốnước bọlấy thêm dũng khí.
"Tôi muốn đổi bác sĩ."
"Tại sao, cô không tin tưởng năng lực của tôi?"
ViệHoàng nhíu mày, cô gái này có hơi quen mắt, khuôn mặtrái xoan nhỏ nhắn, đôi mắto tròn long lanh.
"Tôi muốn bác sĩ nữ khám."
Thì ra cô chần chừ nãy giờ là vì điều này, ViệHoàng chỉ tay về mô hình người đặở một góc trong phòng.
"Cô chỉ khác nó một điểm là có hơi thở, còn lại đối với tôi mà nói thì giống nhau."
NhậHạ hậm hực, anh ta so sánh cô với mô hình người, cô bằng da bằng thịthế này mà anh ta dám?
"Lên đi, còn nhiều bệnh nhân đang chờ, cô đừng làm mấthời gian."
NhậHạ ôm một bụng tức tối lên giường nằm ngay ngắn, hai mươi lăm năm chưa một lần nắm tay người con trai nào bây giờ lại sắp vạch áo cho người lạ xem ngực, ôi thôi cuộc đời thậđịnh mệnh!
ViệHoàng đeo găng tay, bôi gel lên vị trí cần siêu âm, xong xuôi hai mắt anh dán chặvào màn hình đang chuyển động. NhậHạ nhắm nghiền mắt, mộphần vì ngại, tuy cô không hãnh diện gì với bộ ngực màn hình phẳng của mình nhưng phơi bày ra như vậy cứ như không mặc áo mà chạy ngoài đường. Cô đếm từng giây, anh ta khám gì mà lâu như vậy, hé mắxem thử.
"Xong rồi!"
Cô thở phào vội cài cúc áo lại, ViệHoàng dựa vào kết quả siêu âm giải thích với cô.
"Cô không có gì bấthường, có thể do công việc hoặc cách lựa chọn quần áo của cô chưa hợp lý. Nên chọn loại vừa phải với kích thước của mình, đừng độn nhiều quá khiến ngực bị ép chặt."
MặNhậHạ từ trắng chuyển sang đỏ, mây đen bay ngang đầu. Anh ta có cần phải chèn thêm câu cuối không?
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
ViệHoàng nhìn cô gái muốn chạy trốn kia môi nhếch lên.
"Lần sau đừng đậu xe lung tung."