
Lego Ninjago: Những Con Rồng Trỗi Dậy (Phần 2)
21 60/60
875 Theo dõi 0
Ngạo Khí Hoàng Phi
AUX 6/6
1420 Theo dõi 0Anh Luôn Ở Đây: Chương 1
Lần đầu Chu Phù gặp Trần Kỵ là giữa hè tám năm trước, lúc đó cô đến đảo nhỏ dưỡng bệnh và ở lại nhà Trần Kỵ.
Chàng thiếu niên kiêu ngạo, khó bảo cũng không ưa nổi cô gái ngoan ngoãn yên tĩnh, mềm mại này.
Ban đầu, cậu thường nhíu mày, không hề kiên nhẫn: “Xéo đi, đừng làm phiền ông đây.”
Nhưng sau mấy tháng, cậu ấm này đã học được cách nấu thuốc.
Cậu ngồi ở bên giường của Chu Phù, kiên trì đút từng miếng cho cô.
Buổi đêm trước khi cô gái nhỏ phải về nhà, Trần Kỵ tỏ ra lạnh lùng, không thèm quan tâm: “Đi rồi thì đừng về nữa, để ông đây yên tĩnh vài ngày.”
Thời gian trôi qua tám năm, Chu Phù thật sự chưa từng quay về.
[2]
Khi gặp lại Trần Kỵ, anh đã trở thành người đàn ông không thể chạm tới trong giới kiến trúc, nhưng lúc đó Chu Phù chỉ là một thực tập sinh nhỏ không có tiếng tăm gì.
Cô tưởng là anh không còn nhớ mình nữa, nên đã lặng lẽ gác lại tất cả mơ mộng viển vông về anh.
Nhưng mà vài đêm sau, người đàn ông đó đã giúp cô thoát khỏi đám xã hội đen cho thuê nhà.
Cả đêm hôm đó, anh bình tĩnh thu dọn đồ giúp cô, sau đó đưa cô về nhà mình.
—
Ngày Chu Phù bị ép đi xem mắt, Trần Kỵ bất ngờ ngăn cô lại.
Chu Phù dè dặt hỏi anh: “Em có thể làm chút gì vì anh không? Em chịu khổ được.”
Nhưng người đàn ông lại nói: “Anh không cần em chịu khổ, chỉ cần em làm bà xã của anh thôi.”
—
Sau đó, trong một bữa tiệc, Trần Kỵ – một ông lớn trong giới kiến trúc lại cẩn thận đút thuốc cho cô thực tập sinh Chu Phù.
Cô gái nhỏ vừa ấm ức lại vừa yếu ớt: “Anh đã bảo không để em chịu khổ cơ mà?”
Người đàn ông dịu dàng dỗ dành cô: “Uống nốt thìa này thôi, uống xong rồi ăn kẹo.”
– Nếu em không quay về, vậy thì anh sẽ đi tìm em.
– Em tưởng rằng vô tình gặp được anh sao? Đó là lần duy nhất trong đời anh sử dụng trăm phương ngàn kế đấy.
Kiến trúc sư x trợ lý thực tập thiết kế phương án kiến trúc
Anh chàng lưu manh đẹp trai x Bé ngoan ấm áp, mềm mại
Vai chính: Chu Phù, Trần Kỵ
Một câu tóm tắt: Nếu em không quay về, vậy thì anh sẽ đi tìm em.
Lập ý: Vượt qua mây mù, đón nhận ánh sáng.
Mấy người bọn họ ôm lấy mấy tính, ở trong một không gian chật hẹp, tiếng nhấp chuột cùng tiếng đánh bàn phím vang lên không ngớt.
Mới trôi qua 7 giờ đầu tiên, một người bạn trong phòng đã ngả lưng ra đằng sau rồi tựa vào thành ghế, nhắm mắt khẽ xoay cổ mấy cái, sau đó bắt đầu lục tìm: “Không được rồi, phải nấu bát mì ăn trước đã.”
Chu Phù nghe vậy liền nghiêng người nhìn qua, vô thức mà ngáp một cái, mặt mày bất chợt thấm đẫm sự mệt mỏi.
Một lúc sau, người bạn cùng phòng kia mang theo một bát mì nghi ngút khói bước tới trước mặt cô, cánh tay choàng qua bờ vai, nhỏ giọng nói: “Đói bụng chưa? Cậu ăn mấy miếng đi ?”
“Không cần đâu.” Cô nhấn lưu theo thói quen rồi mới tắt máy,sau đó ngẩng đầu lên cười yếu ớt với cô bạn: “Cậu mau ăn đi, tớ làm gần xong bài rồi, giờ tớ xuống căng tin tùy tiện mua một ít đồ cũng được, cậu sắp làm xong bài chưa? Tớ thấy cậu đã thức cả một đêm rồi đấy.”
“Đừng nói nữa, hôm qua trước khi tan làm, bên công ty mà tớ thực tập đã đưa cho tớ một đống bản vẽ sơ đồ mặt bằng, họ còn yêu cầu tớ phác thảo một mẫu cầu thang lớn, khoảng 20 tới 30 bước chân. Hơn nữa lại còn bắt sáng mai nộp, đúng là không phải con người.”
Năm thứ 5 đối với sinh viên ngành kiến trúc, trường sẽ không tổ chức giảng dạy nữa mà thay vào đó là một năm dành riêng để đi thực tập, đa số sinh viên bắt đầu thực tập vào kì nghỉ hè của năm cuối.
“Còn phải thiết kế cả cầu thang nữa hả?”
“Ừm, đi thực tập có khác nào đi làm culi sai vặt giá rẻ đâu ?” Cô bạn cùng phòng cúi đầu ăn miếng mì rồi nói tiếp : “Công việc thiết kế đàng hoàng thì làm gì có chuyện giao cho bọn tớ chứ,trước tiên thì kiểu gì cũng bắt bọn tớ vẽ bản vẽ lớn của lõi cầu thang trong một năm rưỡi tới. ”
Cô gái uống nốt ngụm nước súp cuối cùng: “Mà quên đi, không nói nữa. À đúng rồi hình như cậu chưa phải đi thực tập cơ mà? Sao đã phải chịu đớn đau, khổ sở sớm như vậy rồi?”
“Tớ muốn chuẩn bị kỹ càng lại hồ sơ của bản thân, hôm nay tớ có một buổi phỏng vấn nên đ.â.m ra có chút lo lắng, vì vậy mới không ngủ được.”
Cô bạn cùng phòng ngẫu nhiên liếc qua màn hình máy tính của cô: “Sao toàn dạng kiến trúc cổ điển vậy?”
Chu Phù nhẹ nhàng nói: “Công ty mà tớ muốn phỏng vấn chủ yếu tập trung quy hoạch, cải tạo cũng như đổi mới các tòa nhà cổ.”
Cô bạn cùng phòng lập tức hiểu ra: “Cậu định đến “Công ty xây dựng Phù Trầm” hả?”
Chu Phù gật đầu.
“Đầu vào bên Phù Trầm quá cao, trước đây tớ cũng đã từng nộp hồ sơ xin việc vào đấy nhưng bên phòng nhân sự căn bản không có trả lời chứ đừng nói tới cơ hội được phỏng vấn.” Cô ấy cảm thán một câu, sau đó khẽ vỗ vỗ vai Chu Phù: “Có thể bước vào vòng phỏng vấn là rất tốt, mà tớ từng nghe nói trưởng phòng bên Phù Trầm là đàn anh cách chúng ta hai khóa, cái người mà trưởng khoa suốt ngày khen ngợi trong mỗi tiết học ý. Nghe nói trình độ của đại thần không chỉ hơn người mà còn cực kì đẹp trai.”
Chu Phú hơi hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm vào khối gỗ có phần hơi cũ kĩ trong tay, tâm tư dường như đã phiêu bạt về nơi khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Công ty xây dựng Phù Trầm.
Nó được thành lập bởi Trần Kỵ từ khi anh ấy hãy còn đi học, và chỉ trong hai năm vừa qua đã được rất nhiều người chú ý tới.
Cô căn bản… Là không có dũng khí mà bước gần hơn tới thế giới của anh lần nữa.
Chỉ là trên thông báo tuyển dụng, ngoài ý muốn cô lại nhận được lời mời phỏng vấn đến từ phòng nhân sự của Phù Trầm.
Do dự hồi lâu cuối cùng cũng không thể kìm nén.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Tầm nhìn của cả hai người đều hướng về một chỗ.
Điện thoại hiển thị người gọi tới là – –
Thím.
Chu Phù hiếm khi biểu hiện sự khó chịu trên khuôn mặt, cô khẽ cau mày.
Một lúc sau, người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn nữa mà cúp máy.
Ngay sau đó màn hình điện thoại lại sáng lên một lần nữa lên, hai tin nhắn hiện lên.
Chẳng cần mở ra xem cũng biết nội dung tin nhắn là gì.
“Lại bắt cậu đi xem mắt sao?”
Chu Phù biểu tình lạnh nhạt, mở nội dung tin nhắn ra rồi đặt điện thoại lên mặt bàn.
“Lần này là một người có điều kiện tốt, con hãy cứ tin thím, đến lúc gặp mặt chắc chắn con sẽ phải ngạc nhiên.” Cô bạn cùng phòng đọc xong không khỏi cảm thán, “Đạo đức giả, nếu điều kiện tốt như vậy sao bà ta còn không giới thiệu cho con gái mình đi? Người lần trước cậu gặp bao nhiêu tuổi?”
“47 tuổi, đã ba lần kết hôn, có bốn đứa con, con trai lớn của ông ta tuổi tác thậm chí còn lớn hơn cả tớ.”
“…Bắt nạt người ta một cách quá đáng. Cầm của nhà cậu được từng đấy tiền rồi còn chưa đủ hay sao lại còn muốn rao bán cậu y như một món hàng nữa.”