
Nghê Thường Thiết Y
TXT 32/32
364 Theo dõi 0
Gia Đình Bị Yểm Bùa
AUX 01:17:35
5580 Theo dõi 0
Cô Hàng Xóm Một Con
AUX 02:21:07
1221 Theo dõi 0Bà Xã Đừng Trốn Nữa!: Chương 1
Tác giả: Tô Vân Cẩm
Thể loại: Ngôn Tình
Giới thiệu:
Một đám cưới được mưu tính từ trước, cô bước vào căn phòng của người đàn ông xa lạ, sau một đêm đau đớn, lại va phải cảnh tượng thậm tệ giữa người cô yêu với gái mình khiến trái tim cô tan nát, thế giới của cô đã sụp đổ trong một đêm, đau đớn đến cực hạn, cô lựa chọn sinh ra đứa con của người đàn ông xa lạ trong bụng.
Nhiều năm sau, Bạch Diễn Sâm, người đàn ông có quyền lực và địa vị nhất thành phố S đưa cho cô tờ giấy chứng nhận của bệnh viện, mặt mày cực lạnh hỏi: “Cô chịu trách nhiệm thế nào đây?”.
Cô nhìn vào bản báo cáo trên tay: Rối loạn chức năng chân thứ ba. Chân thứ ba? Là chỉ của quý của đàn ông..
Cô nhíu mày nhìn anh: “Anh muốn chịu trách nhiệm thế nào?”.
Sắc mặt anh nghiêm túc, chững chạc trịnh trọng nói: “Nó chỉ có phản ứng với cô”.
Cô trợn trắng mắt, kéo Túi Sữa Nhỏ lại: “Anh chắc chắn muốn tôi chịu trách nhiệm?”
Anh nhìn Túi Sữa Nhỏ: “Kinh nghiệm phong phú cộng thêm một người thừa kế, trách nhiệm hợp lý”.
Tô Tích Cầm: “…”
"Tây Cố.."
Tô Tích Cầm vừa gọi, vừa chầm chậm bước vào trong phòng.
Trong căn phòng tối tăm, cô mơ hồ nhìn thấy trên giường có người, dừng ở bên giường, cũng không muốn đặmông ngồi xuống giường, cô đưa tay sờ sờ người trên giường.
"Tây Cố, anh uống say rồi à?"
Nóng..
Cảm giác đầu tiên của Tô Tích Cầm chính là nhiệđộ thiêu đốt, không khỏi co rúm lại mộchút.
Chỉ là còn chưa kịp rụtay lại thì eo bàn tay đột nhiên bị bóp chặt, kèm theo một lực kéo mạnh, cả người cô ngã lên người đàn ông đang nằm.
Mùi rượu cay nồng, mùi của người đàn ông xa lạ trong trẻo tràn vào mũi cô, anh không phải Tây Cố.
"Ai phái cô tới đây?" Mộchấgiọng giống như cálọc qua đồng hồ cát, âm trầm.
"Anh là ai? Thả tôi ra." Cô hoảng sợ giãy dụa muốn thoára.
"Vào đây rồi còn giả bộ thanh cao cái gì?" Anh thở hổn hển, xoay người đè lại cô.
Hơi thở nóng rực xuyên qua từng lỗ chân lông khiến cô hoảng sợ, hai tay chống vào lồng ngực người đàn ông.
"Cúđi, cứu mạng.."
Trong bóng tối, người đàn ông cúi đầu, che đi tất cả tiếng kêu của cô, vùng vẫy nhưng không thể phản kháng.
"A.." Độnhiên, mộtrận đau đớn từ..
lan truyền đến tứ chi.
* * *
Bỗng chốc, Tô Tích Cầm đập đầu vào bàn làm việc thì chợmở mắt ra.
Sau đó lọvào mắxanh là máy tính, búgiấy và các thứ đồ dùng văn phòng khác lúc này cô mới phản ứng lại, cô ở công ty nghỉ trưa, nãy là nằm mơ.
Chỉ là giấc mơ đó chỉ mơ về vào ban đêm, sao hôm nay lại gặp mơ vào ban ngày?
"Chị Tô, đã đến giờ hẹn trước với Trác Thịnh rồi." Mộgiọng nữ tinh tế kéo lại suy nghĩ của cô.
Cô ngẩng đầu lên, Trương Tịnh ở cửa văn phòng đẩy cặp kính trên mặt: "Sắc mặcô có chúnhợnhạt, không sao chứ!"
Tô Tích Cầm vẫn còn bị mắc kẹtrong cơn mơ, ánh mắkhông có tiêu cự rơi trên mặTrương Tịnh, lắc đầu, nhàn nhạđáp: "Không có gì, tôi thu dọn mộchúrồi đi."
Bình thường tương đối lạnh nhạt, Trương Tịnh cũng quen như cơm bữa nên cong môi gật đầu, đưa tay chỉ ra bên ngoài: "Em ở bên ngoài đợi chị."
Nhìn Trương Tịnh xoay người rời đi, Tô Tích Cầm đưa tay rúkhăn giấy trên mặbàn lau mồ hôi trên trán, sau đó nhẹ nhàng gõ bàn hai cái, vực dậy lại tinh thần, thở dài một hơi, đứng dậy lấy đồ.
Mười phúsau, Tô Tích Cầm một tay xách túi màu đen, một tay cầm túi tài liệu, sắc mặlạnh lùng bước ra khỏi cửa văn phòng.
Thành phố S vào tháng 6, nhiệđộ lúc hơn hai giờ chiều đã gần 38°C, cả thành phố dường như bị bao phủ bởi mộnồi hấp lớn.
Lá cây bên đường tựa như người già kéo dài hơi tàn, lá cây rơi đung đưa trong dòng xe cộ qua lại, kèm theo là tiếng ve kêu, hiển hiện không có hơi sức gì.
Xe của Tô Tích Cầm từ từ lướtrên con phố nóng như lửa này, tốc độ không nhanh không chậm.
"Chị Tô, bên phía Trác Thịnh đã xác định hợp tác với chúng ta sao?" Trương Tịnh nghiêng đầu, vẻ mặnghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Tích Cầm.
"Hiện tại vẫn chưa xác định, chúng ta qua đó bàn chi tiếchút." Ánh mắTô Tích Cầm vẫn dừng lại ở khung cảnh đường xá phía trước.
Trương Tịnh gật đầu, nhỏ nhẹ thì thầm: "Nhưng sếp tổng của Trác Thịnh là người biếsuy nghĩ, sẽ không chọn người khác mà bỏ qua nhà thiếkế Tô chị đâu, phóng mắmà nhìn, hiện tại nhà thiếkế trang sức có ai có thể sánh bằng.."
Trương Tịnh đột nhiên dừng lại, vì sắc mặTô Tích Cầm chuyển thành tái nhợt, trong đôi mắnhư đang đè nén cảm xúc đau đớn gì đó, một giây sau lại biến thành một vũng nước đọng.
Trương Tịnh đầy hoài nghi, quay tìm tầm mắcủa Tô Tích Cầm.
Chỉ thấy bên cạnh có một chiếc ô tô sang trọng đang đi song song bên cạnh.
Trong thời tiếnắng nóng như vậy, cửa kính màu mực của xe sang hạ xuống, theo hướng họ nhìn thấy là mộngười phụ nữ xinh đẹp sành điệu đang ngồi dựa vào người người đàn ông ngồi ở ghế lái.
Ôi trời! Người đàn ông đó..
Không phải chính là sếp tổng.
Đúng lúc, tầm mắngười đàn ông trong xe sang đột nhiên lạnh lùng quéqua, Trương Tịnh giậmình một cái, Tô Tích Cầm lái xe lại nhìn không chớp mắt.
Đúng lúc này, tốc độ xe tăng lên, xe hếsức vượqua chiếc xe sang song song kia.
Trương Tịnh vụng trộm nhìn Tô Tích Cầm, khuôn mặt đau đớn vừa rồi, hiện tại lại chỉ có lãnh đạm, giống như nước đọng.
Trương Tịnh tuy rằng là người mới tốnghiệp đại học, nhưng chúbiến đổi này trên mặTô Tích Cầm, cô ta vẫn có thể nhìn ra đó là biểu cảm vì tình mà đau đớn.
Chị Tô và sếp tổng có dây dưa với nhau sao?
Xe chạy đến ngã tư, lúc này đèn xanh chuyển sang đèn vàng, Tô Tích Cầm cũng không đạp phanh, mà phóng nhanh chạy về phía trước, dường như muốn băng qua ngã tư.
Độnhiên, một chiếc Bentley xuấhiện ở phía giao đường bên trái: "Chị Tô, cẩn thận." Trương Tịnh hô to nhưng đã không kịp.
Tô Tích Cầm nhanh chóng quay vô lăng, đạp phanh, "rầm", một tiếng nổ lớn, suy cho cùng vẫn không thể tránh khỏi va chạm.
Lại tiếp một tiếng "rầm".
.