Bên Dưới Đóa Hồng

Bên Dưới Đóa Hồng: Chương 1

Bạn đang đọc truyện Bên Dưới Đóa Hồng của tác giả Xuân Nhật Phụ Huyên. Hoa hồng có muôn vàn ý nghĩa, nhưng mà nó vẫn không thể nào sánh được một phần vạn của chúng ta.

Văn Thệ Xuyên nói rằng, cậu là người sinh ra thuộc về màn ảnh, là người nổi bật vô cùng, không ai có thể đoạt đi hào quang của cậu, nhưng đồng thời, cậu cũng là của anh, là người thuộc về anh.




Bóng đêm trầm lắng, yến tiệc linh đình.
"Thầy Phó, thời gian vừa qua được anh chỉ bảo nhiều, xin kính anh một ly."
Người tiến đến là vai nam không biếsố mấy cùng đoàn phim với Phó Hành Vân, vào vai nhân vậcủa Phó Hành Vân ở tuổi thiếu niên, bộ dạng trẻ trung non nớt, lúc cười lên đôi mắcong cong, khoé mắđuôi mày mang theo chútinh ranh làm người ta hơi khó chịu, diện mạo thật sự có ba phần tương tự với anh.
Trên tay cậu ta cầm một ly vang đỏ, thô thiển rógần nửa ly.

Thực ra nửa ly rượu không tính là gì, nhưng bọn họ vừa uống xong mộchầu bia và mộchầu rượu trắng.
Nếu là trước đây, Phó Hành Vân không muốn thì nhấquyếkhông uống, chẳng có mấy người dám ép buộc, càng đừng nói đến nhân vậnhỏ bé cỡ này.
Nhưng nay đã khác xưa, "nhân vậnhỏ" trước mặxoay người một cái liền tủi thân chui vào lòng kim chủ tư bản, miệng nhỏ dẩu ra có thể treo được cả lọ dầu: "Nhấđịnh là do kỹ thuậdiễn của em quá kém cỏi, thầy Phó giận em..."
Nhà tư bản tuổi trên dưới bốn mươi ôm lấy cậu ta, nhìn Phó Hành Vân nói như ám chỉ: "Tiểu Phó à, gần đây sao lại không thấy Tiểu Mạnh đâu nhỉ?"
Mạnh Thanh, là người đại diện của Phó Hành Vân.
Câu này chọc vào chỗ đau gần đây nhấcủa anh.
Trong lòng Phó Hành Vân chửi mẹ nó, trên mặvẫn phải nặn ra tươi cười, im lặng không đáp, chỉ thoải mái duỗi tay tiếp ly rượu.

Đương nhiên so với cậu diễn viên mơn mởn kia anh không trẻ bằng, năm nay anh đã hai mươi tám, lúc cười lên khóe mắsẽ có chúvếhằn, nhưng anh vẫn luôn chú ý bảo dưỡng, chưa từng chủ quan chuyện quản lý dáng người quản lý da dẻ.

Dưới ánh đèn nhàn nhạt, làn da vẫn như mộkhối ngọc tinh tế.
Anh cầm ly rượu lên, kim chủ tư bản thuận thế sờ tay anh mộchút, loại xúc cảm này khiến Phó Hành Vân suýnữa thì nhảy dựng lên mắng chửi.


Nhưng anh vẫn hísâu một hơi nhịn xuống, ngẩng đầu cười cố gắng rútay không quá độngột, sảng khoái uống một hơi cạn sạch ly rượu, lại đứng lên rómột ly nữa.
"Cảm ơn mọi người thời gian qua đã chiếu cố và chỉ bảo ——"
Dứlời, anh ngẩng đầu, lăn hầu kếuống cạn ly, nhấthời cảm thấy hơi buồn nôn.
Bữa tiệc tối khiến người đứng ngồi không yên này mãi đến khuya mới chịu kếthúc.

Phó Hành Vân uyển chuyển từ chối lời mời đầy ám chỉ của nhà tư bản, nhịn cơn choáng váng ghê tởm xuống, cực kỳ thể diện lễ phép tạm biệmọi người, gọi trợ lý lái xe đưa anh về khách sạn.
Trợ lý Tiểu Giang lái xe rấvững, nhưng Phó Hành Vân vẫn buồn nôn.

Anh liều mạng hísâu muốn nuốt xuống, nhưng dạ dày vẫn co rútừng đợt, trong miệng toàn vị chua lòm.
Phó Hành Vân che miệng, vươn tay vỗ vỗ vào lưng ghế điều khiển.
Tiểu Giang đã đi theo Phó Hành Vân nhiều ngày, mệđến mức trước mắxanh lè, nhấthời máu chưa kịp lên não, phân tâm hỏi: "Anh Vân, có chuyện gì vậy? Anh muốn uống nước à? Trước ghế có nước khoáng đấy."
Phó Hành Vân vội muốn chết, không dám mở miệng nói, chỉ vỗ "rầm rầm" vào thành ghế, chỉ vào miệng mình.
Lúc này Tiểu Giang mới hiểu là anh muốn nôn, phanh gấp một cái, tấp xe vào ven đường cách thành phố điện ảnh không xa.

Đây là con đường nhỏ dẫn về khách sạn, đã là rạng sáng, trên đường không có người cũng không có xe.

Nhưng dù có ai chụp được, Phó Hành Vân cũng không rảnh đi lo lắng nữa, anh hoảng loạn mở cửa lao ra khỏi xe, tay đỡ mộcộđèn ven đường, "ọc" một tiếng nôn ra sạch sẽ.
Phó Hành Vân cực kỳ khó chịu, hận không thể nôn cả dạ dày ra ngoài, trào cả nước mắt, đầu váng mắhoa.


Anh nghe thấy tiếng mở cửa xe ở phía sau, che miệng nói: "Lấy cho tôi cái khăn ướt."
Không chờ được khăn ướcủa Tiểu Giang, ngược lại phía trước đã có người chìa ra một chiếc khăn tay.
Bàn tay kia rất lớn, khớp xương rõ ràng, trên hổ khẩu có một vếsẹo nhạmàu.

Khăn tay có màu xanh lục nhạtựa như màu lá trúc, không có bất kỳ hoa văn gì.
Trong lòng Phó Hành Vân độnhiên trầm xuống như bị móc sắcâu lấy, lại giống như đụng vào dạ dày yếu ớt, anh nôn khan lần nữa nhưng không nôn ra được gì.

Phó Hành Vân nhận chiếc khăn kia lau lau miệng, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thời gian ngẩng đầu cùng lắm chỉ có nửa giây, nhưng trong nửa giây này, trong lòng Phó Hành Vân đã xoay chuyển trăm ngàn lần, làm tốcông tác chuẩn bị.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Văn Thệ Xuyên, anh vẫn cảm thấy mình không chuẩn bị tốt, anh đang chậvậsuy yếu, mắứa lệ, bên cạnh còn có một bãi nôn ghê tởm, phía sau là cậu trợ lý trẻ tuổi đang không biếphải làm gì.
Nương theo ánh đèn mờ nhạt, Phó Hành Vân âm thầm đánh giá Văn Thệ Xuyên.
Văn Thệ Xuyên không thay đổi gì nhiều, vẫn cao lớn cường tráng như cũ, tóc xõa xuống, phần tóc phía trên hơi dài, được buộc tùy tiện bằng dây chun, dáng vẻ phóng khoáng không kiềm chế được.

Lông mày hắn vừa rậm vừa đen, mang hình dáng lạnh lùng cứng rắn, trên mặkhông có biểu cảm gì, nhìn trầm ổn hơn rấnhiều so với ký ức của Phó Hành Vân.
"Cảm ơn." Phó Hành Vân nói.
"Đừng khách khí."

Văn Thệ Xuyên mặc một chiếc áo phông đen, bên dưới là quần shorđi biển, đi dép tông, trên tay còn kẹp điếu thuốc đang húdở mộnửa, trông như mộông già vừa xuống lầu đi dạo.

Nhưng nơi này là thành phố điện ảnh, trong phạm vi trăm dặm, ngoại trừ địa điểm quay chụp và những công trình liên quan như nhà hàng khách sạn, cũng chỉ có núi non hoang dã.
"Tới đóng phim sao?"
Phó Hành Vân hoàn toàn vứbỏ bộ dáng chậvậvừa rồi, lễ phép mỉm cười vừa thể diện vừa khách sáo, rấgiống một đại minh tinh —— mà anh đích thực là đại minh tinh.
"Gần đây tôi vào đoàn phim, là phim cổ trang, chắc anh biết.

Anh thì sao?"
Anh liên tục kể ra vài bộ phim nổi danh đang quay, Văn Thệ Xuyên đều lắc đầu.

Trong lòng Phó Hành Vân biếrõ mấy bộ phim truyền hình này không có mặhắn, đương nhiên anh biết, mấy bộ này đều là phim nổi tiếng, bộ anh đang quay là một bộ xuấsắc trong số đó, đang có độ thảo luận đề tài cực kỳ cao.
Anh kể ra chỉ muốn khoe khoang mà thôi.
Văn Thệ Xuyên không trả lời, đưa thuốc lá lên miệng húmột hơi, nghiêng đầu nhả khói, tàn thuốc lập lòe tựa như ngôi sao trên trời.
"Chỉ quay bộ phim nhỏ của chính mình thôi." Văn Thệ Xuyên nói ngắn gọn.
Ngoài đường quốc lộ vắng vẻ tối tăm hình như sắp có xe rẽ qua đây, ánh đèn xe lấp ló dùng mắthường vẫn có thể trông thấy.
Tiểu Giang do dự chạy tới, nhỏ giọng kêu: "Anh Vân, nên đi thôi, bị chụp được thì không tốđâu."
Phó Hành Vân như bừng tỉnh khỏi mộng, bắt đầu tự chấvấn, rốcuộc mình đứng ở chỗ này để làm gì.
"Tôi phải đi rồi, thậkhông khéo, vừa diễn xong một đoạn dài, ngày mai phải chạy lịch trình đi nơi khác, nếu rảnh thì tôi mời anh ăn cơm, thuận tiện......" Phó Hành Vân cười nói, "Ôn chuyện cũ."
Không đợi Văn Thệ Xuyên đáp lại, hai người cũng không trao đổi cách thức liên lạc, Phó Hành Vân đã xoay người đi mất, Tiểu Giang giúp anh kéo cửa xe phía sau, lấy tay che trần cửa sợ anh đụng đầu.

Phó Hành Vân ngồi vào ghế sau, khóe mắvẫn luôn dừng ở ngoài xe, mãi cho đến khi xe đã nổ máy đi xa.


Văn Thệ Xuyên vẫn đứng ở đó, bên cạnh bãi nôn, ánh sáng từ cộđèn đường như giam hắn vào bên trong.
Về đến khách sạn, xe dừng, Phó Hành Vân lúc này mới phát hiện ra tay mình vẫn nắm chặchiếc khăn tay đã bẩn kia.
Bởi vì ngày mai phải bắchuyến bay sớm, Phó Hành Vân rửa mặxong liền lên giường nằm.

Chuyện anh không nghĩ tới là, dường như anh bị ném vào một giấc mộng đen kịt, hơn nữa còn nằm mơ suốđêm.
Ở trong mơ, Văn Thệ Xuyên mới mười chín tuổi, còn anh mười tám.
Trong căn phòng trọ chậhẹp dưới tầng hầm mặt trời không thể chiếu tới, lần đầu tiên bọn họ làm tình.
Quá đau, đầu tiên Phó Hành Vân bậkhóc, anh vừa mở miệng, Văn Thệ Xuyên lập tức hôn anh, nhéngón tay cái vào miệng anh, trêu đùa đầu lưỡi.

Anh vừa yếu ớvừa tủi thân, hung hắn cắn lên hổ khẩu hắn, cắn đến bậmáu cũng không chịu buông ra.

Văn Thệ Xuyên cũng không rútay, chỉ mỉm cười tùy ý để anh cắn, sau đó quả nhiên đã để lại sẹo.
—--
Lời tác giả:
"Tử Tại Xuyên Thượng Viết: thệ giả như tư phu, bấxá trú dạ."
(*dịch nghĩa đen: Khổng Tử đứng bên bờ sông nói rằng: Cứ chảy hoài chảy mãi, ngày đêm không ngừng - editor dịch bậy
Câu này xuấphátừ "Luận Ngữ" của Khổng Tử, được người đời sau lý giải là "thời gian như dòng nước ngày đêm chảy trôi không ngừng", cảm khái thế sự cuộc đời biến hóa quá nhanh, thứ gì cũng không ngừng chuyển động, còn có ý nghĩa răn dạy nên quý trọng thời gian.)
- ---
Đào một cái hố mới, không quá giống những truyện trước giờ mình thích, hy vọng có thể kiên trì.
Làm truyện bà Sở 1 chương 5k từ quen rồi giờ thấy người ta 1 chương có 2k nhấthời không quen...:D.


-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 626

Thể loại: Đam Mỹ, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 61/61

Yui Hatano Yua Mikami Min Do-yoon iptv m3u8 Đang cập nhật Mayuki Ito link tối cổ Đình Duy Kim Thanh phim79 Cô Úc Nguyễn Hoa Tú Quỳnh radiotruyen giải trí giải trí tổng hợp Kana Momonogi Đình Soạn Đình Huy Trần Vân Anh Sa vlxx vtvgo tv vl79 xem gì Bảo Linh Thu Huệ Tuấn Anh Đình Soạn nghe gì Yu Shinoda Hồng Nhung Minami Aizawa Thanh Mai Nguyễn Huy Tâm An Hà Thu truyenngontinh Ai Sayama Momo Sakura Karen Yuzuriha Suzu Honjo Viết Linh Nguyễn Thành Quàng A Tũn audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com