
Chạy Tình
AUX 5/5
1370 Theo dõi 0
Thì Thầm Bên Tai Em
TXT 88/88
538 Theo dõi 0
Cuộc Đời Man Man
TXT 12/12
439 Theo dõi 0
Kế Hoạch Mai Mối
AUX 10:24:16
1189 Theo dõi 1Chỉ Có Thể Là Em: Chương 1
Nàng xinh đẹp, thông minh, lạnh lùng, có IQ cao nhưng lại chỉ số EQ gần như bằng không.
Anh đẹp trai, thông minh, giỏi giang, nhưng cũng không hề để ý gì đến tình yêu cho đến khi gặp nàng.
Anh theo đuổi nàng năm cũng chưa bao giờ có ý định rời khỏi cuộc sống của nàng bởi vì anh xác định chỉ có thể là nàng chứ không phải là bất cứ ai.
Không biết có phải do anh quá nhiệt tình hay không mà sau hơn ba năm nàng đồng ý ở bên anh.
Nhưng sau đó nàng gặp một vụ tai nạn làm cho nàng mất đi trí nhớ một khoảng thời gian, lúc tỉnh dậy người đầu tiên nàng thấy là anh, nhưng nàng hoàn toàn quên mất người đàn ông này. Vụ tai nạn không những lấy đi ký ức của nàng, còn làm cho ba mẹ nàng vì quá đau buồn nên cũng sớm rời bỏ thế gian. Nhưng chuyện có đơn giản như vậy không? Bên cạnh những tháng năm hạnh phúc mà nàng nhớ được về ba mẹ nàng thì còn ẩn chứa bí mật mà nàng không muốn nhớ lại.
Nàng quên mất sáu năm ký ức, nhưng với anh nàng lại hoàn toàn quên luôn sự có mặt của người đàn ông này trong cuộc đời nàng, cho dù anh đã xuất hiện bên cạnh nàng chín năm.
Mãi đến khi lấy lại được ký ức, câu đầu tiên nàng nói anh là: “Em đã thích anh còn sớm hơn cả anh thích em.”
Nàng cố làm quen với ánh sáng sau mộthời gian dài nhắm mắt, sau khi dần lấy lại được sự tự chủ, nàng nhìn quanh căn phòng xa lạ, chỉ là mộmàu trắng sạch sẽ đến kinh ngạc, trên trần nhà là bóng đèn neon sáng choang chiếu sáng khắp cả gian phòng, một bàn tròn cùng với hai chiếc ghế được đặphía bên phải, bên trên bàn có một đĩa trái cây tươi, một bình hoa violemàu tím trang nhã.
Nhưng xộc vào mũi nàng không phải là mùi hoa tinh tế mà là mùi cồn thoang thoảng, có thể đã được xử lý sạch sẽ mỗi ngày nhưng không thể tan hết.
Nàng biếđây mộphòng trong bệnh viện.Khi các giác quan đã bắt đầu hồi phục, nàng nghe tiếng thở đều đều bên cạnh mình, nàng liếc nhìn qua thì thấy mộngười thanh niên tầm khoảng ba mươi tuổi đang gục xuống mép giường ngủ.
Anh mặc áo sơ mi đen, xắn tay áo đến tận khủy tay, gương mặtuấn mỹ, mũi cao, mày đậm, mi dài, môi mỏng vừa phải, nàng nhìn nhưng không thể nhận ra đây là ai, một gương mặhoàn toàn xa lạ với nàng.Giấc ngủ của chàng thanh niên giống như không được ngon lắm, giữa hai hàng ông mày nhíu lại, lông mi giậgiật, miệng phára âm thanh như rên rỉ vô cùng khổ sở.
Nàng nhấc bàn tay đang bị cắm mũi truyền dịch, bàn tay lâu ngày không được hoạđộng nên có phần mỏi mệt, nàng cố vuốmày người thanh niên để anh có giấc ngủ an tĩnh hơn.
Cho dù là không quen biết, nhưng dù sao cũng là người đầu tiên khi nàng tỉnh dậy thấy được, nàng vẫn nên quan tâm người ta mộchút.
Nhưng nàng bấchợgiậmình nghĩ đến từ trước đến giờ nàng tránh người khác giới như tránh tà, tại sao bây giờ nàng có thể đụng chạm vào mặt người thanh niên này mộcách tự nhiên như vậy.
Tuy là rùng mình vì hành động của mình, nhưng nàng vẫn không muốn rútay lại.Những ngón tay đang run rẩy sờ lên gương mặanh tuấn kia, thì đầu nàng lại đau như búa bổ, nàng rên lên vài tiếng rồi dùng bàn tay không bị cắm kim vỗ vỗ đầu.
Tại sao lại đau như thế này, không phải nàng bị chấn thương sọ não rồi mới bước qua được cửa tử chứ? Vậy thì sau này khi khỏe lại nàng phải thành tâm làm việc thiện nhiều hơn mới được.
Người thanh niên như nghe được động tĩnh cũng tỉnh dậy nhìn nàng lộ ra vẻ mặkinh ngạc, anh như không dám tin vào những gì mình thấy, suy cho cùng thì anh chờ đợi ngày này cũng đã quá lâu rồi, nhưng chỉ sau hai giây vẻ mặkia độnhiên vui sướng, hạnh phúc cùng với hốc mắđỏ như muốn khóc.Anh vội vàng đứng lên, xoa xoa mặcho tỉnh táo rồi giữ lại bàn tay đang tự vỗ đầu của nàng, anh nói: “Đau đầu sao? Để anh gọi bác sĩ.” Thanh âm khàn khàn cố nén lại xúc động nhưng cũng không che giấu nổi giọng nói dịu dàng ôn nhu của anh.
Vẻ mặhân hoan, anh vươn tay nhấn númàu đỏ ở trên tường phía trên đầu giường để gọi bác sĩ tới.Trong lúc đợi bác sĩ đến, anh lại nhìn nàng mộcách âu yếm nói: “Cảm ơn em đã tỉnh lại với anh…” vừa nói anh vừa nhẹ nhàng nắm bàn tay của nàng, “anh biếlà em không nỡ để anh cô đơn mộmình trên đời này mà.”Nàng vẫn im lặng nhìn anh, nàng không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào.
Với mộngười có chỉ số EQ thấp như nàng thì tình huống này quả thật làm khó cho nàng rồi.
Nàng nên nói thẳng với anh, hay là giả vờ như nàng là người anh đang chờ mong.Chưa kịp nghĩ xong nên phản ứng với người thanh niên này như thế nào thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Chỉ sau hai giây mộngười đàn ông trung niên tầm năm mươi khoác áo blouse trắng, và mộcô y tá đang cầm những dụng cụ y tế bước vào.
Ông nhìn chàng thanh niên, rồi lại nhìn lên giường chạm vào ánh mắnàng, vội vàng kiểm tra cho nàng.
Sau vài phúông cấtiếng: “Tốlắm! Cuối cùng cũng tỉnh rồi…” giọng nghẹn ngào, xúc động quá mức nên không thể nói hếcâu.
Ông quay mặt đi để che hếnhững giọnước mắchực trào ra, bàn tay vội vàng đúvào túi quần lấy ra một cái khăn mùi xoa sạch sẽ lau vội lên khóe mắt.Nàng chỉ nằm đó, nhìn những người xa lạ, ngoan ngoãn để những người nọ làm hếnhững việc của họ mà không hề nói một câu nào, cũng không lộ ra một tia cảm xúc nào.
Đây là những người đầu tiên mà nàng gặp sau khi tỉnh dậy, cũng đoán được là bác sĩ, y tá trong bệnh viện nên sẽ không thể hại nàng được, còn người thanh niên kia lại giúp nàng gọi bác sĩ nên cũng không thể là người xấu.
Nàng chỉ nghĩ đơn thuần là vậy, nhưng trong mắnàng họ vẫn là những người hoàn toàn xa lạ, nàng không hề quen biếcho nên cũng không thể lí giải vì sao họ lại xúc động nghẹn ngào, hân hoan vui mừng khi nhìn thấy nàng.
Nàng không biết mình nên bày ra dáng vẻ nào để đối diện với họ, vì vậy nàng chỉ trưng ra bộ mặkhông cảm xúc mà nhìn họ..