VGA 410/410
297 Theo dõi 0
TXT 54/??
1097 Theo dõi 0
TXT 31/31
613 Theo dõi 0
AUX 33/33
4058 Theo dõi 0
VGA 5/??
668 Theo dõi 0
TXT 40/??
318 Theo dõi 0
TXT 116/116
930 Theo dõi 0
VGA 2/??
250 Theo dõi 0

Thần Hào Chi Thiên Hàng Hệ Thống
VGA 410/410
297 Theo dõi 0
Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc
TXT 54/??
1097 Theo dõi 0
Sống Chung Sau Ly Hôn
TXT 31/31
613 Theo dõi 0
Máu Nhuộm Đỉnh Côn Luân
AUX 33/33
4058 Theo dõi 0Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa: Chương 1
Thể loại: Thanh xuân vườn trường, Happy-Ending
Giới thiệu:
Tôi là bề tôi trung thành của anh, Quốc vương của tôi!
Vì anh tôi có thể phất cờ cổ vũ, nguyện cùng anh mà chinh chiến nơi sa trường.
“Kiểm tra hành lý lại một lần nữa đi con!”
Chu Vận lẳng lặng làm theo lời mẹ, mở vali ra kiểm tra lại mọi thứ.
“Mang đủ cả chưa?”
“Đủ rồi ạ.”
Mẹ cô gật đầu hài lòng. Việc cuối cùng cũng đã hoàn tất, Chu Vận bị mẹ kéo đến bên cạnh, vỗ nhẹ từng cái lên vai.
“Tới trường học rồi phải gọi về nhà ngay, biếkhông?”
“Vâng.”
“Mẹ muốn tự mình đưa con đến trường học quá!”
“Không cần đâu ạ, đến mùa tựu trường rồi mẹ và ba cũng bận, tự con đi được mà.”
Vẻ mặmẹ hằn nélo lắng.
Chu Vận: “Dù sao cũng không xa, trong cùng mộtỉnh thôi mà.”
Mẹ liền dặn dò: “Nhớ hòa đồng với thầy cô và bạn bè nhé con.”
“Vâng.”
“Mẹ nhắc lại vài điểm quan trọng cần chú ý. Thứ nhất, trong bấkể tình huống nào cũng đừng làm mình trở nên biệlập, để tránh bị bắnạt. Thứ hai, nhấđịnh phải tạo mối quan hệ tốvới bạn cùng phòng, bọn con còn phải ở chung với nhau những bốn năm đấy. Thứ ba...”
“Con biếrồi, biếrồi!”
Thừa dịp mẹ còn chưa kịp triển khai hếcác luận điểm, Chu Vận bèn nói liên thanh.
Trước cửa soávé chỉ còn lại hai mẹ con cô, hốc mắmẹ chợđỏ hoe, đưa tay vuốtóc Chu Vận: “Phải ngoan ngoãn đấy, con là niềm kiêu hãnh của ba mẹ!”
Vẫy tay chào tạm biệmẹ, Chu Vận kéo hành lý vào sân ga. Cô híthậsâu, sau khi tâm trạng hồi phục, cả người liền thấy khoan khoái. Cô tự khiêng hai vali lớn lên tàu, bốn giờ sau lại khệ nệ khiêng xuống khỏi tàu.
Đây không phải lần đầu tiên Chu Vận đến thành phố này, cũng không phải lần đầu tiên đến trường học này. Ngôi trường này được đánh giá là danh tiếng số Mộsố Hai trong nước, lại cách nhà không xa, vốn đã được ba mẹ Chu Vận xếp vào mục nguyện vọng đầu tiên trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Ở trong trường còn có một người bạn thân của ba cô, nhưng nghe nói năm trước đã mấvì bị xuấhuyếnão.
Hôm nay trường học vô cùng náo nhiệt. Tấcả tân sinh viên đều khoác lên mình tư thế hứng khởi, với lòng nhiệhuyếtràn đầy. Bấkể đôi môi có mím chặđể giấu sự căng thẳng đến mức nào đi nữa, thì cảm xúc hân hoan trong ánh mắvẫn không thể bị che khuất.
Nếu đem ra so sánh, nhóm đàn anh đàn chị ở cửa trông điềm tĩnh hơn nhiều, còn những thành viên kỳ cựu của bên nghiên cứu sinh lại càng từ tốn hơn, song ánh mắhọ vẫn sáng ngời. Họ thản nhiên nhìn xuống đám chim non đang vỗ cánh hớha hớhải ngay trước mặkia.
Lúc Chu Vận kéo vali về phòng, bên trong đã có một người đang ở đó. Trước kia Chu Vận chơi với một người bạn thích trang điểm, nhờ người bạn ấy “khai sáng”, trong nhận thức nông cạn của Chu Vận, tất cả con gái trang điểm đều được xếp vào diện mỹ nữ. Và theo tiêu chuẩn này của cô, cô gái đang cầm gương trong phòng kia hẳn là người đẹp tuyệthế, bởi cô ấy trang điểm đậm đến mức khuôn mặtrông như chiếc bánh sinh nhậđược trákem tầng tầng lớp lớp vậy.
Cô gái bánh kem nghe thấy có tiếng người đi vào liền quay đầu lại nhìn. Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Chu Vận nở mộnụ cười đầy thiện ý.
“Xin chào, mình là Chu Vận.”
Cô gái bánh kem liền đánh giá cô từ trên xuống dưới. Bị đôi mắtô màu xám khói đến mức không hề thấy tròng trắng kia lướlên lướxuống nhìn chòng chọc, nụ cười của Chu Vận cũng trở nên hơi gượng gạo.
“Tôi tên Nhậm Địch.”
Ặc... rốt cuộc cô ấy nghiện thuốc bao nhiêu năm mới thành ra cái chấgiọng khản đặc như thế được nhỉ? Đầu óc Chu Vận chợrối loạn, không biếphải làm sao.
“Ấy ơi...!” Đúng lúc này, phía sau cô vang lên một giọng nói.
Chu Vận quay đầu lại, mộnữ sinh đeo kính đang nhìn cô và Nhậm Địch: “Chúng ta chắc là bạn cùng phòng nhỉ? Chào hai bạn, mình tên là Phương Thư Miêu!”
Lại một vòng tự giới thiệu nữa. Nhậm Địch nói rấít, vẻ mặdưới lớp trang điểm đậm kia vô cùng lạnh nhạt, nhưng điều này có thể bỏ qua được. Bạn mong muốn một chiếc bánh kem có thể thể hiện biểu cảm gì hay sao? Chu Vận nghĩ hếcách mới có thể ép mình duy trì không khí sượng sùng này được. May mà Phương Thư Miêu lại rấhoạbát, cô ấy vừa trò chuyện vừa lấy hộp mứtrong vali ra.
“Đặc sản quê mình đấy, hai bạn nếm thử xem.”
Chu Vận nói cảm ơn, rồi cũng chia sẻ món thịkhô mà mẹ cô đã chuẩn bị từ nhà.
Có thể do trong lớp khá ínữ sinh, cho nên họ không có cô bạn cùng phòng thứ tư. Sau khi trò chuyện khách sáo với nhau nửa giờ, Chu Vận bèn đề nghị: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi nhận đồng phục quân sự thôi.”
Phương Thư Miêu cũng nhớ ra: “Đúng đấy! Buổi chiều còn có tiếnữa.”
Đa phần tiếđầu tiên ở đại học là để gặp gỡ chủ nhiệm lớp và làm quen với các bạn học khác nên rấquan trọng.
Giữa trưa mùa hè nóng như thiêu đốt, các cô xếp hàng được mười mấy phúmà phía trước vẫn không có khuynh hướng di chuyển tẹo nào. Mộhàng người như rồng rắn lên mây kéo dài vào tận trong sân vận động. Nhưng Chu Vận đã chuẩn bị chu đáo từ trước, bèn lấy chiếc ô từ trong túi ra.
“Hai cậu cùng vào che nắng đi.”
“Cảm ơn.”
Phương Thư Miêu chui vào luôn.
“Nhậm Địch?”
“Tôi không cần.” Nhậm Địch đang đứng ở phía sau nghe nhạc, bị Chu Vận ngắngang liền tắluôn trình phánhạc, quay ra gào to về phía trước, “Tóm lại là có pháđồ không vậy?”
Chu Vận và Phương Thư Miêu đều bị dọa hếhồn. Tố chấngoan hiền vốn phổ biến trong đám học sinh trường danh tiếng, đa phần trước giờ có chuyện gì cũng chỉ thì thầm to nhỏ. Nhưng lúc này đám chim non mới ra đời lại bị hành động của Nhậm Địch kích động, không tài nào khống chế nổi tâm trạng, cả đội ngũ đều nhốn nháo theo.
“Phải đấy!”
“Có phákhông vậy? Sắp bị say nắng đến nơi rồi đây này.”
“Phơi nắng sắp ngấxỉu rồi đấy!”
Cả đám ồn ào, la ó được một hồi thì người phụ trách mướmámồ hôi mới đi từ bên trong sân vận động ra.
“Đừng sốruột! Gọi đến ai thì người ấy vào nhận! Có nhớ được số thứ tự của mình không?”
Mọi người liền rối rícúi đầu xem tấm thẻ sinh viên vừa nhận được khi nãy.
Người phụ trách cầm tập danh sách đã tả tơi trong tay, rướn cổ gọi to: “Đầu tiên là khoa công nghệ thông tin! Lớp Ứng Dụng Kỹ ThuậMột! Số mộLý Tuân!”
Chu Vận nghe vậy mừng rỡ, nhủ thầm có thể đỡ phải phơi nắng một lárồi.
“Số Một, lớp Một, Lý Tuân!”
Không ai đáp lời. Người phụ trách khàn cả giọng: “Lý Tuân! Lý Tuân có ở đây không? Có người này không vậy? Lý...”
“Đến đây!”
Cũng không biếtiếng trả vang lên từ chỗ nào. Chu Vận sửng sốt, cảm thấy giọng nói này rấtinh khiết. Kiểu giọng nói trong trẻo này vô cùng rành mạch, nhưng vì đày nắng lâu nên hơi có vẻ ủ rũ phờ phạc. Giữa cái nắng gay gắở sân trường, giọng cậu cấlên cao vút.
Quả nhiên là trường giỏi, nên sinh viên cũng hay. Chu Vận mừng thầm, từ từ quay đầu lại, sau đó trong lòng bỗng chấn động. Ai ai cũng đều ngỡ ngàng. Theo bước đi của người đó, hàng ngũ cũng tách ra làm hai, như cảnh thánh Moses rẽ biển mà đi.
Đến khi bóng dáng cậu ta biến mấở đầu kia sân vận động, đám chim non mới ồ lên.
“Mẹ ơi, chơi trội thế!”
“Đó là ai vậy...?”
“Trường mình cho nhuộm tóc vậy hả?”
...
“Ồ cậu thấy chưa?” Phương Thư Miêu đẩy Chu Vận, “Cả quả đầu vàng hoe đấy.”
Nhìn thấy rồi! Làm sao không thấy cho được, nổi bần bậnhư là bóng đèn cao áp ấy! Ba mẹ Chu Vận đều là giáo viên, nhờ thế từ bé cô cũng đã gặp đủ loại học sinh. Nhưng dù là trường hợp cá biệđến đâu, cô cũng chưa từng thấy học sinh nào nhuộm tóc với sắc màu rực rỡ thế này.
Chu Vận nhìn xung quanh. So với thời trung học, ở đại học tự do hơn rấnhiều, có không ísinh viên cũng nhuộm tóc. Nhưng dù sao các trường công vẫn có xu hướng thiên về bảo thủ, cùng lắm là nhuộm màu nâu vàng, còn lại phổ biến nhấvẫn là màu đen. Màu tóc vàng đến mức trắng sáng dưới ánh nắng thế kia đúng là có mộkhông hai.
- Em tên gì?
- Lý Tuân ạ.
Nhuộm vàng thế để làm gì? Định làm mặt trời chắc? Cả lớp chỉ có mỗi mình cậu ấy nổi bần bậthế mà không thấy ngại sao... Chu Vận xấu hổ nghĩ thay.
Trong lúc Chu Vận đang suy nghĩ vẩn vơ, Lý Tuân đã nhận đồng phục quân sự rồi đi ra ngoài. Mọi người lại đồng loạim lặng, lén lúchiêm ngưỡng quả đầu của cậu ta.
Cậu ta mặc chiếc áo thun ngắn tay cotton màu xám, vì nóng quá mà tay áo cuộn lên tận bả vai, lộ ra đường nécánh tay rắn chắc lại mang négầy gầy chỉ có ở lớp thanh niên. Sải chân cậu rấdài, lập tức bỏ đi ngay chứ không hề đợi ai.
Khi cậu đi ngang qua Chu Vận, ấn tượng đầu tiên của cô là cậu ta khá cao, mặt mũi thanh tú, cả người đang rấmệt mỏi.
“Hừ!”
Mộtiếng cười khẩy ngắngang dòng suy nghĩ của cô, Chu Vận nghiêng đầu sang, nhìn thấy Bánh Kem khoanh tay trước ngực, mắnheo lại nhìn về phía Lý Tuân đầy địch ý.
Đây là biểu cảm đầu tiên của cô ấy từ khi gặp mặt đến giờ. Nhướng mi trái, nhếch khóe môi, mắliếc xéo, tạm thời có thể coi như đây là biểu hiện của sự khinh thường. Biểu cảm này giữ nguyên đến tận khi bóng dáng Lý Tuân biến mấkhỏi tầm nhìn. Rồi cô ấy mới trở nên trầm ngâm trong giây lát, sau đó thốra hai chữ rấkhẽ nhưng rõ ràng: “Đồ hợm hĩnh!”
“...” Chu Vận nhủ thầm trong lòng, hai người này quả đúng là kỳ phùng địch thủ.
Nhận đồng phục quân sự xong, nhóm sinh viên lần lượđi đến tòa nhà giảng dạy.
“Ôi, thư viện kìa!” Phương Thư Miêu kéo Chu Vận, chỉ vào mộtòa nhà cách đó không xa.
Thông thường, thư viện trường luôn là biểu tượng đại diện cho phong trào học tập của trường đó. Phương Thư Miêu đi đến ngó nghiêng, thấy bên trong đông nghìn nghịt, cô ấy phấn khích nói: “Đông người quá! Tuyệthật!”
Họ đang phásách mới sao?
Trong hành lang tòa nhà dạy học chậkín sinh viên mới, cứ như là khu chợ bán thức ăn. Nhóm Chu Vận dễ dàng tìm được lớp của mình, ngồi vào trong góc. Mộlúc sau, các bạn học cũng đến đông đủ, tất cả đều ngồi theo nhóm với bạn cùng phòng của mình, trò chuyện vu vơ.
Sau đó, cả phòng chợlặng ngắnhư tờ. Chu Vận quay đầu lại nhìn theo bản năng, thấy quả nhiên là Lý Tuân. Cậu ta ngồi chếch ngay phía sau cô, đến khi cô định thần lại thì chuông vào học đã vang lên. Chu Vận quay người nhìn thẳng lên bục giảng.
Cả hành lang đều yên tĩnh, không lâu sau một giáo sư nam đương độ trung niên bước vào giảng đường. Thầy ấy không cao, hói đầu, bước lên bục giảng, cười với mọi người.
“Chào các em.”
Bên dưới lác đác đáp lại: “Chào thầy ạ...”
Giáo sư xoa xoa tay: “Tôi tự giới thiệu mình trước. Tôi tên Trương Đại, là chủ nhiệm lớp Ứng Dụng Kỹ Thuậmột, cũng là giảng viên môn toán cao cấp của các em.”
Giáo sư Trương đúng là kiểu dân học thuậđiển hình, bằng cấp hoành tráng, nhưng lại cực kỳ vụng về trong việc biểu đạý nghĩ, chậvậlắm mới tạo ra chút không khí cho lớp.
“Như vậy đi, mọi người cũng tự giới thiệu mình để thầy biếvà cũng để các bạn khác làm quen. Ai trước nào?”
Cả lớp im thin thít, giáo sư Trương lau mồ hôi trên trán: “Vậy... nếu không thì… chúng ta chiếu theo số thứ tự nhé!”
Số thứ tự ư? Nói đến số thứ tự, số Mộlớp chúng ta...
Mộbóng người đứng lên từ phía sau, đi lướt qua bên cạnh Chu Vận. Cậu ta lên đứng trên bục, vô tình khiến cho hình tượng nhà giáo nhân dân trở nên nhỏ bé. Chu Vận chăm chú theo dõi, rốt cuộc lần này có thể nhìn kỹ cậu ta rồi. Nói mộcách công bằng, cậu ta cũng khá điển trai. Có điều mái tóc kia...
Với khoảng cách gần hơn, Chu Vận còn nhìn rõ cậu ta còn xịkeo tạo kiểu tóc. Dùng thì cũng chẳng sao, nhưng xem ra cái anh chàng này đỏm dáng quá! Mà cũng không phải, mái tóc ngắn kia thực ra bị cậu ta đánh rối bù lên, nói dễ nghe là như vùng cỏ hoang, chứ nói khó nghe thì y hệcây chổi ấy.
Bạn học bên dưới bao gồm cả Chu Vận đều đang mong đợi giáo sư Trương lên tiếng.
Giáo sư Trương không hổ đã gặp qua muôn kiểu sinh viên, chỉ thoáng sững sờ rồi liền nhanh chóng trở lại bình thường, quay xuống nói với mọi người: “Đúng rồi, hình như sinh viên lớp chúng ta đa phần là người ở tỉnh này nhỉ?”
“Vâng ạ...”
Rấnhiều người cấlời, Chu Vận cũng gật đầu theo.
Giáo sư Trương lại nói: “Bạn này là thủ khoa ban Khoa Học Tự Nhiên năm nay đấy, mọi người còn chưa biếà?”
Mộchữ WHAT in hoa hiện lên trong đầu Chu Vận. Thủ khoa á? Nhớ lại lúc công bố điểm năm nay, đúng là không thấy nhắc đến thủ khoa ban Khoa Học Tự Nhiên. Khi ấy cô còn thấy là lạ, nhưng dù sao cũng chẳng phải việc của mình, ý nghĩ này vừa thoáng qua đã biến mấtăm.
Cho nên tình huống hiện giờ chính là... Toàn bộ thí sinh cả nước đều thua cái tên Smar(1) này sao? Chu Vận thấy dạ dày quặn lên.
(1) Smarlà chỉ những thanh niên ăn mặc, trang điểm, để đầu tóc hầm hố, thậm chí là quái đản, kếhợp phong cách Punk của Âu Mỹ và NhậBản.
Giáo sư Trương khẽ vỗ cánh tay của Lý Tuân: “Nào, em tự giới thiệu vài điều về mình đi.”
Quầng thâm quanh mắcậu ta rấrõ, vừa nhìn đã biếlà thiếu ngủ trầm trọng. Lời nói của giáo sư Trương cũng miễn cưỡng khiến cậu ta xốc lại chútỉnh táo.
“Tôi tên Lý Tuân.”
Lại là giọng nói trong trẻo kia, không cao không thấp, bình bình như tiếng hai thanh gỗ tốva vào nhau giữa đình viện yên tĩnh. Tấcả đều chờ câu nói tiếp theo, nhưng dường như cậu ta chưa nghĩ ra sẽ phải nói gì, ngẫm nghĩ trong giây lásau đó mới bừng tỉnh, nở mộnụ cười giễu cợt...
“Là thủ khoa năm nay.”
Phía dưới có mười mấy sinh viên là người nội tỉnh, trong lòng cùng thốlên mấy chữ: Đậu xanh rau má!
-Chương 1+
Chu Vận lẳng lặng làm theo lời mẹ, mở vali ra kiểm tra lại mọi thứ.
“Mang đủ cả chưa?”
“Đủ rồi ạ.”
Mẹ cô gật đầu hài lòng. Việc cuối cùng cũng đã hoàn tất, Chu Vận bị mẹ kéo đến bên cạnh, vỗ nhẹ từng cái lên vai.
“Tới trường học rồi phải gọi về nhà ngay, biếkhông?”
“Vâng.”
“Mẹ muốn tự mình đưa con đến trường học quá!”
“Không cần đâu ạ, đến mùa tựu trường rồi mẹ và ba cũng bận, tự con đi được mà.”
Vẻ mặmẹ hằn nélo lắng.
Chu Vận: “Dù sao cũng không xa, trong cùng mộtỉnh thôi mà.”
Mẹ liền dặn dò: “Nhớ hòa đồng với thầy cô và bạn bè nhé con.”
“Vâng.”
“Mẹ nhắc lại vài điểm quan trọng cần chú ý. Thứ nhất, trong bấkể tình huống nào cũng đừng làm mình trở nên biệlập, để tránh bị bắnạt. Thứ hai, nhấđịnh phải tạo mối quan hệ tốvới bạn cùng phòng, bọn con còn phải ở chung với nhau những bốn năm đấy. Thứ ba...”
“Con biếrồi, biếrồi!”
Thừa dịp mẹ còn chưa kịp triển khai hếcác luận điểm, Chu Vận bèn nói liên thanh.
Trước cửa soávé chỉ còn lại hai mẹ con cô, hốc mắmẹ chợđỏ hoe, đưa tay vuốtóc Chu Vận: “Phải ngoan ngoãn đấy, con là niềm kiêu hãnh của ba mẹ!”
Vẫy tay chào tạm biệmẹ, Chu Vận kéo hành lý vào sân ga. Cô híthậsâu, sau khi tâm trạng hồi phục, cả người liền thấy khoan khoái. Cô tự khiêng hai vali lớn lên tàu, bốn giờ sau lại khệ nệ khiêng xuống khỏi tàu.
Đây không phải lần đầu tiên Chu Vận đến thành phố này, cũng không phải lần đầu tiên đến trường học này. Ngôi trường này được đánh giá là danh tiếng số Mộsố Hai trong nước, lại cách nhà không xa, vốn đã được ba mẹ Chu Vận xếp vào mục nguyện vọng đầu tiên trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Ở trong trường còn có một người bạn thân của ba cô, nhưng nghe nói năm trước đã mấvì bị xuấhuyếnão.
Hôm nay trường học vô cùng náo nhiệt. Tấcả tân sinh viên đều khoác lên mình tư thế hứng khởi, với lòng nhiệhuyếtràn đầy. Bấkể đôi môi có mím chặđể giấu sự căng thẳng đến mức nào đi nữa, thì cảm xúc hân hoan trong ánh mắvẫn không thể bị che khuất.
Nếu đem ra so sánh, nhóm đàn anh đàn chị ở cửa trông điềm tĩnh hơn nhiều, còn những thành viên kỳ cựu của bên nghiên cứu sinh lại càng từ tốn hơn, song ánh mắhọ vẫn sáng ngời. Họ thản nhiên nhìn xuống đám chim non đang vỗ cánh hớha hớhải ngay trước mặkia.
Lúc Chu Vận kéo vali về phòng, bên trong đã có một người đang ở đó. Trước kia Chu Vận chơi với một người bạn thích trang điểm, nhờ người bạn ấy “khai sáng”, trong nhận thức nông cạn của Chu Vận, tất cả con gái trang điểm đều được xếp vào diện mỹ nữ. Và theo tiêu chuẩn này của cô, cô gái đang cầm gương trong phòng kia hẳn là người đẹp tuyệthế, bởi cô ấy trang điểm đậm đến mức khuôn mặtrông như chiếc bánh sinh nhậđược trákem tầng tầng lớp lớp vậy.
Cô gái bánh kem nghe thấy có tiếng người đi vào liền quay đầu lại nhìn. Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Chu Vận nở mộnụ cười đầy thiện ý.
“Xin chào, mình là Chu Vận.”
Cô gái bánh kem liền đánh giá cô từ trên xuống dưới. Bị đôi mắtô màu xám khói đến mức không hề thấy tròng trắng kia lướlên lướxuống nhìn chòng chọc, nụ cười của Chu Vận cũng trở nên hơi gượng gạo.
“Tôi tên Nhậm Địch.”
Ặc... rốt cuộc cô ấy nghiện thuốc bao nhiêu năm mới thành ra cái chấgiọng khản đặc như thế được nhỉ? Đầu óc Chu Vận chợrối loạn, không biếphải làm sao.
“Ấy ơi...!” Đúng lúc này, phía sau cô vang lên một giọng nói.
Chu Vận quay đầu lại, mộnữ sinh đeo kính đang nhìn cô và Nhậm Địch: “Chúng ta chắc là bạn cùng phòng nhỉ? Chào hai bạn, mình tên là Phương Thư Miêu!”
Lại một vòng tự giới thiệu nữa. Nhậm Địch nói rấít, vẻ mặdưới lớp trang điểm đậm kia vô cùng lạnh nhạt, nhưng điều này có thể bỏ qua được. Bạn mong muốn một chiếc bánh kem có thể thể hiện biểu cảm gì hay sao? Chu Vận nghĩ hếcách mới có thể ép mình duy trì không khí sượng sùng này được. May mà Phương Thư Miêu lại rấhoạbát, cô ấy vừa trò chuyện vừa lấy hộp mứtrong vali ra.
“Đặc sản quê mình đấy, hai bạn nếm thử xem.”
Chu Vận nói cảm ơn, rồi cũng chia sẻ món thịkhô mà mẹ cô đã chuẩn bị từ nhà.
Có thể do trong lớp khá ínữ sinh, cho nên họ không có cô bạn cùng phòng thứ tư. Sau khi trò chuyện khách sáo với nhau nửa giờ, Chu Vận bèn đề nghị: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi nhận đồng phục quân sự thôi.”
Phương Thư Miêu cũng nhớ ra: “Đúng đấy! Buổi chiều còn có tiếnữa.”
Đa phần tiếđầu tiên ở đại học là để gặp gỡ chủ nhiệm lớp và làm quen với các bạn học khác nên rấquan trọng.
Giữa trưa mùa hè nóng như thiêu đốt, các cô xếp hàng được mười mấy phúmà phía trước vẫn không có khuynh hướng di chuyển tẹo nào. Mộhàng người như rồng rắn lên mây kéo dài vào tận trong sân vận động. Nhưng Chu Vận đã chuẩn bị chu đáo từ trước, bèn lấy chiếc ô từ trong túi ra.
“Hai cậu cùng vào che nắng đi.”
“Cảm ơn.”
Phương Thư Miêu chui vào luôn.
“Nhậm Địch?”
“Tôi không cần.” Nhậm Địch đang đứng ở phía sau nghe nhạc, bị Chu Vận ngắngang liền tắluôn trình phánhạc, quay ra gào to về phía trước, “Tóm lại là có pháđồ không vậy?”
Chu Vận và Phương Thư Miêu đều bị dọa hếhồn. Tố chấngoan hiền vốn phổ biến trong đám học sinh trường danh tiếng, đa phần trước giờ có chuyện gì cũng chỉ thì thầm to nhỏ. Nhưng lúc này đám chim non mới ra đời lại bị hành động của Nhậm Địch kích động, không tài nào khống chế nổi tâm trạng, cả đội ngũ đều nhốn nháo theo.
“Phải đấy!”
“Có phákhông vậy? Sắp bị say nắng đến nơi rồi đây này.”
“Phơi nắng sắp ngấxỉu rồi đấy!”
Cả đám ồn ào, la ó được một hồi thì người phụ trách mướmámồ hôi mới đi từ bên trong sân vận động ra.
“Đừng sốruột! Gọi đến ai thì người ấy vào nhận! Có nhớ được số thứ tự của mình không?”
Mọi người liền rối rícúi đầu xem tấm thẻ sinh viên vừa nhận được khi nãy.
Người phụ trách cầm tập danh sách đã tả tơi trong tay, rướn cổ gọi to: “Đầu tiên là khoa công nghệ thông tin! Lớp Ứng Dụng Kỹ ThuậMột! Số mộLý Tuân!”
Chu Vận nghe vậy mừng rỡ, nhủ thầm có thể đỡ phải phơi nắng một lárồi.
“Số Một, lớp Một, Lý Tuân!”
Không ai đáp lời. Người phụ trách khàn cả giọng: “Lý Tuân! Lý Tuân có ở đây không? Có người này không vậy? Lý...”
“Đến đây!”
Cũng không biếtiếng trả vang lên từ chỗ nào. Chu Vận sửng sốt, cảm thấy giọng nói này rấtinh khiết. Kiểu giọng nói trong trẻo này vô cùng rành mạch, nhưng vì đày nắng lâu nên hơi có vẻ ủ rũ phờ phạc. Giữa cái nắng gay gắở sân trường, giọng cậu cấlên cao vút.
Quả nhiên là trường giỏi, nên sinh viên cũng hay. Chu Vận mừng thầm, từ từ quay đầu lại, sau đó trong lòng bỗng chấn động. Ai ai cũng đều ngỡ ngàng. Theo bước đi của người đó, hàng ngũ cũng tách ra làm hai, như cảnh thánh Moses rẽ biển mà đi.
Đến khi bóng dáng cậu ta biến mấở đầu kia sân vận động, đám chim non mới ồ lên.
“Mẹ ơi, chơi trội thế!”
“Đó là ai vậy...?”
“Trường mình cho nhuộm tóc vậy hả?”
...
“Ồ cậu thấy chưa?” Phương Thư Miêu đẩy Chu Vận, “Cả quả đầu vàng hoe đấy.”
Nhìn thấy rồi! Làm sao không thấy cho được, nổi bần bậnhư là bóng đèn cao áp ấy! Ba mẹ Chu Vận đều là giáo viên, nhờ thế từ bé cô cũng đã gặp đủ loại học sinh. Nhưng dù là trường hợp cá biệđến đâu, cô cũng chưa từng thấy học sinh nào nhuộm tóc với sắc màu rực rỡ thế này.
Chu Vận nhìn xung quanh. So với thời trung học, ở đại học tự do hơn rấnhiều, có không ísinh viên cũng nhuộm tóc. Nhưng dù sao các trường công vẫn có xu hướng thiên về bảo thủ, cùng lắm là nhuộm màu nâu vàng, còn lại phổ biến nhấvẫn là màu đen. Màu tóc vàng đến mức trắng sáng dưới ánh nắng thế kia đúng là có mộkhông hai.
- Em tên gì?
- Lý Tuân ạ.
Nhuộm vàng thế để làm gì? Định làm mặt trời chắc? Cả lớp chỉ có mỗi mình cậu ấy nổi bần bậthế mà không thấy ngại sao... Chu Vận xấu hổ nghĩ thay.
Trong lúc Chu Vận đang suy nghĩ vẩn vơ, Lý Tuân đã nhận đồng phục quân sự rồi đi ra ngoài. Mọi người lại đồng loạim lặng, lén lúchiêm ngưỡng quả đầu của cậu ta.
Cậu ta mặc chiếc áo thun ngắn tay cotton màu xám, vì nóng quá mà tay áo cuộn lên tận bả vai, lộ ra đường nécánh tay rắn chắc lại mang négầy gầy chỉ có ở lớp thanh niên. Sải chân cậu rấdài, lập tức bỏ đi ngay chứ không hề đợi ai.
Khi cậu đi ngang qua Chu Vận, ấn tượng đầu tiên của cô là cậu ta khá cao, mặt mũi thanh tú, cả người đang rấmệt mỏi.
“Hừ!”
Mộtiếng cười khẩy ngắngang dòng suy nghĩ của cô, Chu Vận nghiêng đầu sang, nhìn thấy Bánh Kem khoanh tay trước ngực, mắnheo lại nhìn về phía Lý Tuân đầy địch ý.
Đây là biểu cảm đầu tiên của cô ấy từ khi gặp mặt đến giờ. Nhướng mi trái, nhếch khóe môi, mắliếc xéo, tạm thời có thể coi như đây là biểu hiện của sự khinh thường. Biểu cảm này giữ nguyên đến tận khi bóng dáng Lý Tuân biến mấkhỏi tầm nhìn. Rồi cô ấy mới trở nên trầm ngâm trong giây lát, sau đó thốra hai chữ rấkhẽ nhưng rõ ràng: “Đồ hợm hĩnh!”
“...” Chu Vận nhủ thầm trong lòng, hai người này quả đúng là kỳ phùng địch thủ.
Nhận đồng phục quân sự xong, nhóm sinh viên lần lượđi đến tòa nhà giảng dạy.
“Ôi, thư viện kìa!” Phương Thư Miêu kéo Chu Vận, chỉ vào mộtòa nhà cách đó không xa.
Thông thường, thư viện trường luôn là biểu tượng đại diện cho phong trào học tập của trường đó. Phương Thư Miêu đi đến ngó nghiêng, thấy bên trong đông nghìn nghịt, cô ấy phấn khích nói: “Đông người quá! Tuyệthật!”
Họ đang phásách mới sao?
Trong hành lang tòa nhà dạy học chậkín sinh viên mới, cứ như là khu chợ bán thức ăn. Nhóm Chu Vận dễ dàng tìm được lớp của mình, ngồi vào trong góc. Mộlúc sau, các bạn học cũng đến đông đủ, tất cả đều ngồi theo nhóm với bạn cùng phòng của mình, trò chuyện vu vơ.
Sau đó, cả phòng chợlặng ngắnhư tờ. Chu Vận quay đầu lại nhìn theo bản năng, thấy quả nhiên là Lý Tuân. Cậu ta ngồi chếch ngay phía sau cô, đến khi cô định thần lại thì chuông vào học đã vang lên. Chu Vận quay người nhìn thẳng lên bục giảng.
Cả hành lang đều yên tĩnh, không lâu sau một giáo sư nam đương độ trung niên bước vào giảng đường. Thầy ấy không cao, hói đầu, bước lên bục giảng, cười với mọi người.
“Chào các em.”
Bên dưới lác đác đáp lại: “Chào thầy ạ...”
Giáo sư xoa xoa tay: “Tôi tự giới thiệu mình trước. Tôi tên Trương Đại, là chủ nhiệm lớp Ứng Dụng Kỹ Thuậmột, cũng là giảng viên môn toán cao cấp của các em.”
Giáo sư Trương đúng là kiểu dân học thuậđiển hình, bằng cấp hoành tráng, nhưng lại cực kỳ vụng về trong việc biểu đạý nghĩ, chậvậlắm mới tạo ra chút không khí cho lớp.
“Như vậy đi, mọi người cũng tự giới thiệu mình để thầy biếvà cũng để các bạn khác làm quen. Ai trước nào?”
Cả lớp im thin thít, giáo sư Trương lau mồ hôi trên trán: “Vậy... nếu không thì… chúng ta chiếu theo số thứ tự nhé!”
Số thứ tự ư? Nói đến số thứ tự, số Mộlớp chúng ta...
Mộbóng người đứng lên từ phía sau, đi lướt qua bên cạnh Chu Vận. Cậu ta lên đứng trên bục, vô tình khiến cho hình tượng nhà giáo nhân dân trở nên nhỏ bé. Chu Vận chăm chú theo dõi, rốt cuộc lần này có thể nhìn kỹ cậu ta rồi. Nói mộcách công bằng, cậu ta cũng khá điển trai. Có điều mái tóc kia...
Với khoảng cách gần hơn, Chu Vận còn nhìn rõ cậu ta còn xịkeo tạo kiểu tóc. Dùng thì cũng chẳng sao, nhưng xem ra cái anh chàng này đỏm dáng quá! Mà cũng không phải, mái tóc ngắn kia thực ra bị cậu ta đánh rối bù lên, nói dễ nghe là như vùng cỏ hoang, chứ nói khó nghe thì y hệcây chổi ấy.
Bạn học bên dưới bao gồm cả Chu Vận đều đang mong đợi giáo sư Trương lên tiếng.
Giáo sư Trương không hổ đã gặp qua muôn kiểu sinh viên, chỉ thoáng sững sờ rồi liền nhanh chóng trở lại bình thường, quay xuống nói với mọi người: “Đúng rồi, hình như sinh viên lớp chúng ta đa phần là người ở tỉnh này nhỉ?”
“Vâng ạ...”
Rấnhiều người cấlời, Chu Vận cũng gật đầu theo.
Giáo sư Trương lại nói: “Bạn này là thủ khoa ban Khoa Học Tự Nhiên năm nay đấy, mọi người còn chưa biếà?”
Mộchữ WHAT in hoa hiện lên trong đầu Chu Vận. Thủ khoa á? Nhớ lại lúc công bố điểm năm nay, đúng là không thấy nhắc đến thủ khoa ban Khoa Học Tự Nhiên. Khi ấy cô còn thấy là lạ, nhưng dù sao cũng chẳng phải việc của mình, ý nghĩ này vừa thoáng qua đã biến mấtăm.
Cho nên tình huống hiện giờ chính là... Toàn bộ thí sinh cả nước đều thua cái tên Smar(1) này sao? Chu Vận thấy dạ dày quặn lên.
(1) Smarlà chỉ những thanh niên ăn mặc, trang điểm, để đầu tóc hầm hố, thậm chí là quái đản, kếhợp phong cách Punk của Âu Mỹ và NhậBản.
Giáo sư Trương khẽ vỗ cánh tay của Lý Tuân: “Nào, em tự giới thiệu vài điều về mình đi.”
Quầng thâm quanh mắcậu ta rấrõ, vừa nhìn đã biếlà thiếu ngủ trầm trọng. Lời nói của giáo sư Trương cũng miễn cưỡng khiến cậu ta xốc lại chútỉnh táo.
“Tôi tên Lý Tuân.”
Lại là giọng nói trong trẻo kia, không cao không thấp, bình bình như tiếng hai thanh gỗ tốva vào nhau giữa đình viện yên tĩnh. Tấcả đều chờ câu nói tiếp theo, nhưng dường như cậu ta chưa nghĩ ra sẽ phải nói gì, ngẫm nghĩ trong giây lásau đó mới bừng tỉnh, nở mộnụ cười giễu cợt...
“Là thủ khoa năm nay.”
Phía dưới có mười mấy sinh viên là người nội tỉnh, trong lòng cùng thốlên mấy chữ: Đậu xanh rau má!
Oko-Sama Box
VGA 5/??
668 Theo dõi 0
Em Vẫn Đợi Anh!
TXT 40/??
318 Theo dõi 0
Ngọt Ngào Em Trao
TXT 116/116
930 Theo dõi 0
Zannen Na Sasaki-San
VGA 2/??
250 Theo dõi 0Từ khóa: Chiếc Bật Lửa và Váy Công Chúa giải trí giải trí tổng hợp link tối cổ nghe gì vlxx vtvgo tv xem gì
Quàng A Tũn radiotruyen Đình Duy Anh Sa Thanh Mai Kim Thanh giải trí tổng hợp nghe gì vtvgo tv Suzu Honjo Tuấn Anh Yua Mikami giải trí Đình Huy Cô Úc iptv m3u8 Nguyễn Huy Minami Aizawa vlxx Momo Sakura Viết Linh Đình Soạn Nguyễn Thành Đang cập nhật Yu Shinoda Bảo Linh Đình Soạn Karen Yuzuriha link tối cổ Kana Momonogi Tú Quỳnh xem gì Thu Huệ phim79 truyenngontinh Yui Hatano Nguyễn Hoa Hà Thu Mayuki Ito Tâm An Min Do-yoon Miu Shiromine vl79 Hồng Nhung Ai Sayama truyen79.xyz
phim79.com