Chuyện Tình

Chuyện Tình: Chương 1

Chuyện tình là câu chuyện tình yêu trong sáng, chân thật nhưng không kém phần lãng mạn của Jenny – cô sinh viên trường nhạc, nhà nghèo nhưng luôn lạc quan và yêu đời, với Olvier – chàng công tử trường luật Havard, con một triệu phú danh tiếng và là nhà tài trợ chính cho ngôi trường này.

Tình yêu đã giúp họ đi qua sự phản đối từ phía người cha Oliver – vì rằng gia đình Jenny nghèo, để tiến tới hôn nhân khi họ còn đang là sinh viên. Khởi đầu cuộc sống từ hai bàn tay trắng, cả hai cùng hạ quyết tâm phải cùng nhau làm việc cật lực và chi tiêu “chắt bóp” để hoàn tất việc học. Nhưng không vì thế mà tình yêu của họ vơi đi sự thi vị và lãng mạn. Những khó khăn tưởng chừng như đang khép lại khi cả hai tốt nghiệp đại học và mỗi người đã tìm cho mình một công việc riêng; khi cuộc sống của họ dần ổn định, họ tính đến chuyện có con thì bất ngờ phát hiện Jenny mắc bệnh hiểm nghèo.

Lần đầu tiên trong đời chạm phải nỗi đau lớn, Oliver tưởng chừng như đang rơi xuống vực sâu thăm thẳm… Thế nhưng tình yêu đã giúp Oliver cất giấu nỗi đau để tiếp tục đến bên Jenny bằng chính Oliver của mọi ngày để Jenny không dự cảm được nỗi đau sắp đến với cô. Chuyện tình đẹp của họ được kết thúc bằng sự ra đi nhẹ nhàng của Jenny, và câu nói của cô trong cuốn tiểu thuyết đã trở thành tuyên ngôn kinh điển của tình yêu: “Yêu có nghĩa là không bao giờ nói lời hối tiếc”.


Biếkể gì về một người con gái hai mươi nhăm tuổi khi nàng đã chết?

Kể rằng nàng đẹp, và vô cùng thông minh. Nàng yêu Mozarvà Bach, yêu nhóm Beatles, và tôi nữa. Mộhôm nàng bỏ hẳn tôi vào cùng mộrọ với tất cả mấy người ấy và âm nhạc của họ, tôi hỏi nàng xếp bọn tôi theo thứ tự nào. Nàng nhoẻn miệng cười và bảo”Theo thứ tự chữ cái”. Lúc đó, tôi cũng cười theo. Giờ đây, tôi tự hỏi trên bảng danh sách những người nàng yêu, nàng ghi tên tôi theo tên riêng – tức là đứng sau Mozar– hay theo họ của tôi, tức là cho phép tôi được len lỏi vào giữa Bach và nhó Beatles. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không phải là người đứng đầu. Nói ra thì có vẻ ngớ ngẩn, song tôi không thể chịu được ý nghĩ ấy, vì tôi đã lớn lên với ý nghĩ là ở đâu tôi cũn phải đứng đầu. Ở mộsố dòng họ có những truyền thống như thế.

°°°

Đầu năm học cuối cùng, tôi thường đến đọc sách tại thư viện trường nữ sinh Radcliffẹ Không phải chỉ vì cảnh vậở đấy đáng ngắm, dù rằng phải thú thậnó không làm tôi thờ ơ mà ngược lại, còn vì đó là mộnơi yên tĩnh, không ai biếđến tôi, và các sách tra cứu lại íbị mượn. Mai đã là ngày thi sử và tôi vẫn chưa giở trang nào trong số các cuốn sách cần đọc – một bệnh dịch tràn lan ở trường đại học Harvard. Tôi mới đi kiếm tại thư viện Radcliffe mộtrong những cuốn sách thông thái ấy để nó giúp tôi thoánạn ngày hôm sau. Ở quầy thủ thư có hai cô gái. Mộcô trông như một cái cây xanh tươi được tưới tắm chu đáo, dễ hình dung ra với cái vợquần cặp bên nách, còn cô kia là một con mèo đeo kính. Tôi chọn con mèo con bốn mắt.

Chỗ bạn có cuốn Sự suy tàn của thời kỳ Trung cổ không?

Cô nàng ngẩng đầu lên nhìn tôi:

- Trường anh không có thư viện à?

- Cô bạn ơi, sinh viên trường Harvard có quyền đến đọc sách ở thư viện Harvard cơ mà.

- Tôi không nói đến quyền, anh sinh viên Dự bị ạ. Tôi nói đến đạo lý con người. Trường các anh có năm triệu cuốn sách, còn ở đây chúng tôi vỏn vẹn chỉ có vài ba nghìn.

May cho tôi chưa, cô nàng thuộc loại đáo để! Loại con gái nghĩ rằng số nữ sinh viên trường Radcliffe chỉ bằng mộphần năm số nam sinh viên trường Harvard cho nên họ thông minh gấp năm lần. Nói chung, đó là loại thiếu nữ mà tôi thích xắra thành mảnh nhỏ, nhưng trong lúc này tôi cần đến cuốn sách khốn kiếp kia quá đi mất.

- Này cô bạn, tôi cần đến cuốn sách khốn kiếp ấy lắm.

- Yêu cầu không được nói năng lỗ mãng ở đây, anh Dự bị ạ.

- Cái gì mà cô bạn nghĩ tôi đã theo lớp Dự bị.

Cô gái bỏ cặp kính xuống rồi mới trả lời:

- Anh trông có vẻ giàu và ngốc.

- Nhầm rồi – tôi báo lại – sự thật là tôi nghèo và học giỏi.

- Ồ, không phải thế đâu, anh Dự bị ạ, tôi mới là học trò nghèo và giỏi.

Nàng nhìn thẳng vào đôi mắtôi với đôi mắnâu. Tôi có thể có vẻ giàu có, đúng thế, nhưng tôi không chịu để cho một con mèo con Radcliffe coi thường tôi, dù cho con mèo đó có đôi mắđẹp đi nữa.

- Cô giỏi cái gì? – Tôi vặn hỏi.

- Giỏi vì tôi sẽ không nhận lời đi uống cà phê với anh.

- Nào tôi đã mời đâu.

- Aáy đấy, anh đã thấy anh ngốc chưa?

°°°

Tôi xin giải thích với các bạn tại sao tôi lại mời nàng đi uống cà phệ Nhờ không ngoan biếđầu hàng vào giây phúquyết định – nghĩa là bỗng nhiên làm ra vẻ muốn mời – tôi mượn được cuốn sách cần. Vì nàng không thể bỏ đi trước giờ đóng cửa thư viện nên tôi có đủ thời giờ nhồi nhévào óc mộsố câu tủ về thời kỳ ảnh hưởng suy tàn của giới giáo sĩ nhường chỗ cho ảnh hưởng của chính quyền vào cuối thế kỷ mười một. Trong cuộc thi tôi được A trừ, đúng số điểm tôi thầm cho đôi chân của Jenny khi nàng từ sau quầy thủ thư bước ra. Tôi không thể nói là tôi cũng tặng ngần ấy điểm cho cách ăn mặc của nàng, nó hơi quá lôi thôi so với sở thích của tôi. Tôi đặc biệkhông ưa cái túi kiểu túi của người da đỏ mà nàng dùng làm ví. May mà tôi không nói ra, vì sau đó tôi phát hiện chính nàng đã tự nghĩ kiểu và may lấy.

Hai chúng tôi đến cửa hàng Mitgie cách đó vài bước. Tôi gọi hai tách cà phê và một chiếc bánh kem chocolate (cho nàng).

- Tôi tên là Jennifer Cavilleri, gốc Ý.

Tôi cũng đoán vậy.

- Tôi ở khoa nhạc – nàng nói tiếp.

- Còn tôi là Oliver

- Tên riêng hay họ? – Nàng hỏi.

- Tên riêng – Rồi tôi thú nhận tên gần đầy đủ của tôi (nghĩa là gần như đầy đủ) là Oliver Barrett.

- Thế à? – Nàng thốlên – Viếnhư nữ thi sĩ Barretấy à?

- Đúng – Tôi đáp – Nhưng không có họ hàng gì.

Trong giây phúim lặng tiếp theo tôi thầm cảm ơn thánh thần là nàng đã không đặcâu hỏi khó chịu quen thuộc: “Viếnhư hội trường Barretấy à?”. Bởi vì làm con cháu của kẻ đã cho xây hội trường Barretlà mộnỗi nhục nhằn đeo đẳng của đời tôi. Đó là tòa nhà to lớn nhấvà gớm ghiếc nhấở trường Harvard, mộkiến trúc khổng lồ dựng lên để suy tôn tiền bạc, tính hợm hĩnh và sự tôn sùng quá đáng trường Harvard của dòng họ nhà tôi.

Nàng vẫn im lặng. Lẽ nào chúng tôi đã không còn gì để nói với nhau? Hay tôi đã làm nàng chưng hửng khi bảo rằng tôi không phải là một người bà con của nữ thi sĩ Barrett? Nàng vẫn ngồi đấy, hơi mỉm cười với tôi một chút, nhưng chỉ có thế thôi. Để khỏi ngồi ngây ra như phỗng, tôi giơ mấy quyển vở ghi bài của nàng. Néchữ của nàng thậkỳ cục, những chữ nhỏ và nhọn, hoàn toàn không có chữ hoa. Và nàng đang theo mộsố lớp khá chúa: văn học so sánh 103, nhạc lý 150, nhạc lý 201…

- Nhạc lý 201? Có phải là lớp cuối khóa không? Nàng gật đầu, không dấu được vẻ hãnh diện:

- Giáo trình âm nhạc đa âm của thời kỳ Phục hưng.

- Đa âm là cái gì?

- Không dính dáng gì đến xác thịđâu, anh Dự bị ạ.

Mãi thế này, thực không thể chịu đựng được! Nàng không đọc từ Crimdon sao? Nàng không biếtôi là ai sao?

- Cô bạn ơi, cô bạn không biếtôi là ai à?

- Biếchứ – nàng trả lời với vẻ khinh miệ– Anh là kẻ có cái hội trường Barretchứ gì?

Đúng nàng không biếtôi là ai rồi.

- Hội trường Barretkhông phải là của tôi – tôi chống chế. Chẳng qua là bố của ông nội tôi đã tặng nó cho trường Harvard.

- Để cho cháu nội của con trai cụ cầm chắc mộchỗ ở đấy phải không?

Thậquá lắm.

- Jenny này, nếu cô tin chắc tôi là mộthằng mẻng như thế rồi, việc quái gì tôi phải đóng kịch để tôi mời cô đi cà phê?

Nàng nhìn thẳng vào mặtôi, nhoẻn cười.

°°°

Nghệ thuậgiành thắng lợi, đó còn là phải biếchịu thua mộcách thoải mái. Không nghịch lý đâu. Và cái giỏi riêng của trường Harvard là nó có thể biến bất kỳ thấbại nào thành chiến thắng.

“Không may hả Barrett? Kể ra các cậu đã chơi một trận cũng ra trò đấy chứ?”

“Mình rấmừng là các cậu đã thắng. Mình muốn nói là các cậu đang quá cần một trận thắng”.

Tấnhiên, thắng lợi tuyệt đối thì tốhơn. Tôi muốn nói nếu có thể, làm bàn vào phúcuối cùng tôi vẫn chưa hếhy vọng cuối cùng sẽ chinh phục được cô gái học gạo này của trường Radcliffe.

- Cô em học gạo này, tối thứ sáu này là trận đấu khúc côn cầu trên băng với đội Dacmao đấy.

- Thì sao?

- Tôi muốn cô em đến xem.

Với niềm tôn trọng thường có của trường Radcliffe đối với thể thao, nàng trả lời:

- Tại sao tôi phải làm khổ mình bằng cách đến xem một trận hốc cây mèng cơ chứ?

- Vì tôi chơi trong trận ấy – tôi trả lời với giọng hờ hững.

Im lặng một vài phút. Tôi tưởng như nghe thấy cả tiếng tuyếrơi.

- Chơi cho bên nào? – Nàng hỏi.
-Chương 1+

Lượt xem: 450

Thể loại: Phương Tây, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 22/22

Đình Soạn Miu Shiromine Min Do-yoon vlxx Momo Sakura iptv m3u8 Mayuki Ito Hồng Nhung Tú Quỳnh vtvgo tv Quàng A Tũn Ai Sayama Yua Mikami Suzu Honjo Kana Momonogi Viết Linh nghe gì Nguyễn Huy Tâm An vl79 Đình Huy Yu Shinoda Bảo Linh Minami Aizawa Đình Soạn Nguyễn Thành radiotruyen giải trí tổng hợp xem gì Karen Yuzuriha Kim Thanh Tuấn Anh link tối cổ giải trí Hà Thu Thanh Mai Yui Hatano Anh Sa Đang cập nhật truyenngontinh Cô Úc Đình Duy Thu Huệ Nguyễn Hoa phim79 truyen79.xyz phim79.com