![[Đam Mỹ] Một Lần Nữa Làm Em Yêu Anh](https://cn-e-pic.itoon.org/cartoon-posters/348176f3d.webp-posterend1000)
Hoàng Tước – Watch Your Back
58 24/24
508 Theo dõi 0
Đừng Hỏi, Chính Là Không Bao Dưỡng!
TXT 17/17
1065 Theo dõi 0
Nguyên Tôn
VGA 1093/??
9540 Theo dõi 0[Đam Mỹ] Một Lần Nữa Làm Em Yêu Anh: Chương 1
Mẹ của cậu là người giúp việc cho gia tộc Cảnh. Từ nhỏ cậu đã phải sống với cái danh là con của người giúp việc và bị hắn – một đại thiếu gia nhà Cảnh, tính tình hống hách, kiêu ngạo chẳng thể tả được ăn hiếp và bị đem ra trêu đùa.
" Nhưng ai mà biết được tại sao tôi lại rơi vào lưới tình của anh ta chứ! ! " Hằng ngày cậu phải trơ mắt nhìn hắn đưa biết bao nhiêu cô nàng xinh đẹp về nhà mà cõi lòng tan nát. Câu muốn quên hắn, cậu không muốn bị hắn làm cho đau khổ nữa, cậu sẽ từ bỏ hắn. …
– Anh mau về đi, tìm tôi làm gì chứ? – ánh mắt chán ghét của cậu hướng đến tên mặt khuyển đang đứng trước nhà cậu.
– Em mau về với anh đi. Anh nhớ em!
– Tôi biết tôi dơ bẩn không nên ở cùng anh. Tôi dư biết anh chán ghét tôi đến mức nào mà. Anh về đi!
– Giai Thụy à~. Về với anh đi mà. Anh sai rồi, anh không nên đối xử như vậy với em! !! Em không với anh là anh không đi đâu.
– Tôi nói tôi không về đâu.
– Anh đói quá! Muốn ăn đồ em nấu.
——————–
Truyện này do Keira cho phép phim79.xyz đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của phim79.xyz
Tối ngày hôm đó khi về đến nhà, Giai Thụy chẳng thể giúp đỡ mẹ cậu bao trong việc nhà như những lần trước được, cũng là bởi vì đầu óc cậu vốn dĩ ngay từ sáng sớm đã nhức nhối và choáng váng không thôi. Đây là lí do mà Giai Thụy đã phải dành ra hếsự can đảm để xin Nhược Đông tha cho cậu về sớm.
Ngay lúc này đây, Giai Thụy thậm chí còn phải dẹp hếđống bài tập mà cậu từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ dám bỏ qua chỉ để có thời gian nằm nghỉ ngơi. Cánh cửa nhỏ của căn phòng thô sơ dành cho người giúp việc vang lên tiếng động cho cậu biếrằng có người bước vào, đó chẳng ai khác mẹ cậu, bà Giai Hoa.
- Con trai, con dậy muốn mộchúnước cam này đi. Coi chừng kẻo mai là con bị cảm đấy. Con thấy trong người thế nào rồi?
- Con chỉ thấy hơi nhức đầu thôi mẹ ạ.
Cậu ngoan ngoãn uống nước cam, chẳng mấy chốc ly nước đầy cũng đã vơi hết. Cậu hívào và thở ra một hơi dài nặng nề, lại gắng hết sức mỉm cười nói với bà:
- Con không sao đâu, chắc là do con học nhiều quá thôi. Con nghỉ một đêm là khỏe ngay mà, mẹ đừng lo.
- Ừm, con nghỉ đi. Dạo này con học khuya, dù học có quan trọng đến mức nào thì cũng phải chú ý sức khỏe chứ.
- Dạ, con biếrồi
Cuộc trò chuyện nhanh chóng kếthúc, Giai Hoa cũng muốn làm phiền đến con trai đang cần ngủ nghỉ nữa. Bà nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng để làm nốnhững việc còn dang dở, cũng như để lại mộkhông gian yên tĩnh cho cậu dễ dàng nghỉ ngơi.
------ Buổi chiều hôm sau ------
Nhược Đông lại dùng bộ dáng của một người chủ, nghênh ngang bước đến chỗ ngồi của cậu, lớn tiếng kêu Giai Thụy ngồi đó hứng từng đợnắng nóng với một lý do vô lý, đó là giúp cho cậu "lan lộn mộchúđể ra dáng đàn ông hơn". Nhưng cậu biết, hắn chỉ là đang muốn hành hạ cậu mà thôi.
Tình trạng của Giai Thụy ngày hôm nay còn tệ hơn hôm qua. Đầu óc cậu cứ nặng trĩu như có mấy tảng đá đang đè lên vậy, thậm chí cậu còn bị hoa mắvà muốn ngấđi mấy lần trong giờ học. Đến tận thời điểm Nhược Đông đập tay xuống bàn cậu, hung hăng xách cậu xuống sân tập, cậu đã chẳng thể nào có sức lực để phản bác.
" Nhức đầu quá, lại còn buồn nôn. Mình có nên trốn về không? Mà nếu có trốn, mình còn chưa chắc có thể đi bộ về... nóng quá!"
Đồng hồ cứ tích tắc trôi đi, Giai Thụy ngồi đó đã chẳng thể chịu được sức nắng đang trải lên cái đầu nhức đến muốn nổ tung của cậu. Trong phúchốc, Giai Thụy đã không chịu nổi mà ngấđi, khuôn mặxinh đẹp đỏ ửng, đầy mồ hôi.
Cuối cùng, Nhược Đông bên trong vừa thắng trận, hắn phấn khởi đập tay với đồng đội. Ánh mắngay lập tức lia qua thân hình nhỏ bé của Giai Thụy đang co người, gục đầu lên gối. Hắn ung dung bước từng bước về phía cậu, lại dùng mũi giày thể thao đắtiền đá nhẹ vào đùi Giai Thụy, ý muốn gọi cậu dậy.
- Này người hầu, mau dậy đi mua nước cho tôi... Hửm? Không trả lời tôi cơ à?
Nhược Đông mấkiên nhẫn, đá vào đùi cậu càng nhanh hơn. Mộlásau, hắn như muốn biếlý do mà Giai Thụy cứ im lặng, liền cúi người xem coi cậu hôm nay gan dạ như thế nào.
- Người hầu?
Nhược Đông lúc này mới nhìn rõ đến khuôn mặt đỏ bừng kèm theo là những tiếng thở phì phò khó khăn của Giai Thụy. Hắn trong lúc đang khó hiểu, liền dùng tay kê lên trán cậu thì mới hốhoảng.
- Cậu đã nóng đến thế này rồi!!!
Nhược Đông mau chóng bế cậu lên tay, chẳng màng đến trận đấu sắp sửa tiếp diễn trên sân, hắn dùng toàn bộ sức của mình chạy băng qua từng dãy hành lang, trong đầu chỉ mong rằng mau sớm đến được phòng y tế.
- Cô Ân!
Giáo viên phụ trách phòng y tế của trường là một người phụ nữ trung niên có tên là Ân. Cô Ân lúc này đang đứng dọn dẹp đồ đạc đi trong phòng như muốn rời thì bị giậmình một cái vì cái tiếng động lớn Nhược Đông gây ra.
- Có chuyện gì sao?
Cô nhanh chóng dẹp sự bấngờ của mình sang một bên, nhanh chóng đứng dậy xem tình hình.
- Cậu ấy bị ngấrồi.
- Được rồi để cô xem, em đặbạn lên giường đi.
Cô Ân im lặng xem xémột hồi, trên khuôn mặtrung niên đã có nhiều nếp nhăn của cô chẳng có gì ngoài sự căng thẳng được hiện rõ. Mộlásau cô mới ngừng hành động, liền quay qua Nhược Đông vẫn đang lo lắng đứng kế bên, ôn tồn bảo.
- Cậu ấy sốđến 40 độ, lại còn ở ngoài nắng lâu đến như vậy. Không xỉu thì e rằng không phải người thường nữa rồi.
-...
- Không có gì đâu. Để cô đưa em thuốc, đợi cậu ấy tỉnh lại thì em cho bạn uống giúp cô nhé. À... em hãy nói với cậu ấy rằng nếu không có việc gì thì đừng ở ngoài nắng lâu thế, thể chấcậu ấy rấyếu. Nếu thuốc không có tác dụng, thì nhớ đưa cậy ấy đến bệnh viện đấy.
- Dạ. Em biếrồi.
- Hiện tại cô còn có việc, em cứ làm theo những gì cô nói nhé.
Cô vừa nói vừa loay hoay lấy thuốc, lásau lại cầm đến giường hai người mộmiếng dán hạ suốvà nhiều loại thuốc đủ màu sắc. Nhược Đông đưa tay nhận lấy đống thuốc, cũng giương mắt nhìn cô Ân dán miếng dán lên trán của cậu rồi sau đó nhanh chóng bước ra khỏi phòng hình như là cô có công việc gì đó rấquan trọng.
Hắn chẳng thèm bận tâm đến cánh cửa đã khép lại kia nữa. Đưa mắt nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của cậu, đôi mày thanh tú nhíu chặt, đôi môi lại khép mở híthở không khí thay cho cái mũi đã nghẹkịt.
Tấcả là do hắn, nhưng biếlàm sao được. Tù lúc nhìn thấy Giai Thụy trong vườn hoa, cậu ta lúc đó đã đụng trúng người hắn rồi mới ngã xuống đất, ấy thế mà chẳng thèm xin lỗi lấy một câu gì, còn ngồi dưới đấkhóc lóc như người bị hại. Trong trí nhớ Nhược Đông lúc đó Giai Thụy rấđáng yêu, khuôn mặtròn trắng nõn cùng mái tóc màu vàng nhạt, đôi mắto tròn ngậng nước ngước lên nhìn hắn nhìn một hồi lâu.
Bấgiác lúc đó, mộsuy nghĩ của một đứa trẻ con được nuông chiều chạy xẹqua đầu hắn, Nhược Đông đã nghĩ rằng... Giai Thụy đây phải là của hắn.
Ngẫm nghĩ một hồi, Nhược Đông mới cúi thấp đầu, để cho hai cái trán tựa của hai người vào nhau, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Giai Thụy vẫn mê man.
- Tôi xin lỗi.