Định Mệnh, Có Bao Giờ Gặp Lại

Định Mệnh, Có Bao Giờ Gặp Lại: Chương 1

Định mệnh, có bao giờ gặp lại – Đã hoàn – An Viên

Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:

Vào mùa xuân năm đó, Vũ Nhi 12 tuổi và Thiên Ân 13 tuổi.

Trong một lần tình cờ ở khách sạn Thiên Gia, Vũ Nhi tung tăng chạy xung quanh chơi. Không may vấp phải chân Thiên Ân khi cậu đang ngồi thắt dây đan lại với nhau. Thấy vậy cậu vội đỡ Vũ Nhi đứng dậy rồi lại ngồi xuống ghế tiếp tục sự nghiệp đan dây của mình.

Không một lời hỏi han, nét mặt lạnh lùng chỉ tập trung vào đan dây. Vũ Nhi cảm thấy lạ nên ngồi xuống bên cạnh cậu nhìn từng cử chỉ uyển chuyển những ngón tay của Thiên Ân.

– Đó là gì vậy? – Vũ Nhi thắc mắc hỏi.

– Vòng tay đan! – Thiên Ân đáp lại một cách ngắn gọn rồi nghiêng đầu sang nhìn Vũ Nhi, và nụ cười tươi trên môi cùng với ánh mắt của nhỏ làm cậu có chút gì đó ấn tượng ngay lần đầu gặp mặt.

– Em là Dương Vũ Nhi. Còn anh?

Vũ Nhi mỉm cười nói, đưa tay trước mặt Thiên Ân muốn được bắt tay làm quen, nhưng cậu lại cứ đơ ra nhìn nụ cười của nhỏ.

– Cậu chủ Thiên Ân ơi, cậu đâu rồi…

Cậu vội đứng dậy chạy đi nhưng chợt khựng lại, quay người chạy tới cột vòng đan màu trắng vào tay Vũ Nhi rồi nói:

– Tên anh là Thiên Ân.

Đó là những năm nhỏ và cậu còn bé.

Khi cả hai lớn lên, cha nhỏ nợ cha cậu một số tiền rất lớn, cả hai bị bắt và chuẩn bị chết dưới tay cha cậu.

Nhưng cậu lại ra tay cứu nhỏ. Mặc dù nhỏ cố gắng từ chối suy nghĩ rằng nhỏ yêu cậu, nhưng tình yêu luôn có một tiếng nói riêng của mình.


Vào mùa xuân năm đó, Vũ Nhi 12 tuổi và Thiên Ân 13 tuổi.

Trong một lần tình cờ ở khách sạn Thiên Gia, Vũ Nhi tung tăng chạy xung quanh chơi thì không may vấp phải chân Thiên Ân khi cậu đang ngồi thắc dây đan lại với nhau. Thấy vậy cậu vội đỡ Vũ Nhi đứng dậy rồi lại ngồi xuống ghế tiếp tục sự nghiệp đan dây của mình.

Không một lời hỏi han, némặlạnh lùng chỉ tập trung vào đan dây. Vũ Nhi cảm thấy lạ nên ngồi xuống bên cạnh cậu nhìn từng cử chỉ uyển chuyển những ngón tay của Thiên Ân.

- Đó là gì vậy?

Vũ Nhi thắc mắc hỏi.

- Vòng tay đan!

Thiên Ân đáp lại mộcách ngắn gọn rồi nghiêng đầu sang nhìn Vũ Nhi và nụ cười tươi trên môi cùng với ánh mắt của nhỏ làm cậu có chúgì đó ấn tượng ngay lần đầu gặp mặt.

- Em là Dương Vũ Nhi. Còn anh?

Vũ Nhi mỉm cười nói, đưa tay trước mặThiên Ân muốn được bắtay làm quen, nhưng cậu lại cứ đơ ra nhìn nụ cười của nhỏ.

- Cậu chủ Thiên Ân ơi, cậu đâu rồi...

Chếrồi... quản gia đến, mình phải chuồn thôi, nếu bị bắvề là ở trong phòng luôn, không được đi đâu chơi cả... Thiên thầm nói khi thấy quản gia Lim ở đằng kia tìm cậu, cậu vội đứng dậy chạy đi nhưng chợkhựng lại, quay người chạy tới cộvòng đan màu trắng vào tay Vũ Nhi rồi nói:

- Tên anh là Thiên Ân.

...

Thời gian sau, ba Vũ Nhi nắm lấy tay cô bỏ chạy khi bị bọn xã hội đen thuộc Thiên Gia ráo riếtruy đuổi dọc trên bờ biển nhưng không may bị bălại đưa về dinh thự của Thiên Gia.

Ông quỳ xuống cầu xin trước mặông Tư Thông:

- Xin hãy tha cho chúng tôi!

Vũ Nhi không biếlàm gì, hai tay run run nắm chặlấy tay ba mình, némặvô cùng sợ hãi, không dám ngước mặnhìn thẳng vào mặông ta.

Gia đình Vũ Nhi đang sở hữu mảnh đấlớn gần bờ biển cũng gần nơi xây sòng bài casino, vì gia đình cô không chịu nhường đấcộng thêm nợ ông ta mộsố tiền lớn chưa trả nên ông ta mới cho đàn em tới bắt. Hầu như trên khu vực sinh sống này đều do băng đảng xã hội đen Thiên Gia của ông ta bảo kê.

- Xin ông đừng bắép chúng tôi, nếu ông lấy mảnh đấđó thì làm sao tôi có chỗ làm mà trả nợ cho ông đây?

- Thì cùng lắm hai cha con ông chếthôi!

Ông ta đáp lại mộcách phũ phàng, tay cầm điếu thuốc xì gà húphì phèo.

- Ba ơi, họ nói giếmình kìa, làm sao đây, con sợ lắm ba à...

Vũ Nhi nói giọng đầy sợ hãi, khóc lóc ôm lấy ba mình.

Trong khi ông Tư Thông ngồi giải quyếhai cha con họ, Thiên Ân ngồi bên cạnh chẳng quan tâm làm gì chỉ cầm lấy hai sợi dây len đan chơi, anh khẽ vụra tiếng thở dài nhàm chán chẳng biếtới đây làm gì nữa. Anh thôi không đan nữa, cấhai sợi dây vào túi định đứng dậy đi thì anh vô tình nhìn thấy chiếc vòng tay màu trắng đeo trên cổ tay của người con gái đó rấquen làm anh nhớ lại cách đây 10 năm trước, anh chợthốlên: Vũ Nhi???

- Làm ơn, xin ông hãy tha cho hai cha con tôi đi, tôi hứa sẽ làm kiếm đủ số tiền trả cho ông mà... Bao nhiêu tài sản, nhà của của tôi kể cả công ty ông lấy hếrồi còn gì, tôi chỉ còn mảnh đấđó thôi...

- Còn chần chừ gì mà không xử ông ta đi!

Ông ta ra lệnh cho hai tên tay chân của mình chỉa sủng lên nòng chuẩn bị bắn.

- Ba ơi...

Vũ Nhi lắm léhoảng sợ khi hẩu súng chĩa vào đầu mình, mặcắkhông còn giọmáu.

- Khoan đã? Ba à, đừng giếhai người họ. Con muốn lấy cô gái đó!

Thiên Ân lên tiếng nói, với vẻ mặvô cùng nghiêm túc khiến ba anh và hai cha con Vũ Nhi bấngờ khi nghe anh nói vậy.

Ba anh cảm thấy khó hiểu nhìn anh nói:

- Con có bị sao không vậy?

- Chẳng phải ba muốn có cháu bồng sao? Với lại giờ ba để hai cha con họ chếthì số tiền họ nợ ba cũng mấthôi rồi ai chịu lỗ vốn đây? Con lấy cô gái này coi như làm món đồ để ba cô ta có tiền chuộc cô ta ra. Ba à, băng đảng của chúng ta làm ăn cũng phải có uy tín chứ? Cứ giếchếngười ta ba không sợ có ngày vô ngục đá ngồi à?

Thiên Ân nói giọng đều đều, với vẻ mặthản nhiên chẳng mấy khi anh lại nói nhiều lời để thuyếphục ba mình như vậy. Bình thường anh mặc kệ ba mình giải quyếnhững con nợ đó ra sao nhưng hôm nay thì khác, đối với người con đó là điều đặc biệt.

Nghe Thiên Ân nói vậy, ông cảm thấy có chúkì lạ nhưng thôi, ông lên tiếng:

- Sao hôm nay con nói nhiều thế, mấy hồi một câu cũng chẳng thèm mở miệng... Được rồi, nể tình con trai tôi, tôi sẽ tha cho hai cha con các người, tôi không biếông làm gì để có số tiền trả nợ, giờ thì ông đi đi còn con gái ông ở lại làm con dâu của tôi, vợ của thằng con trai, hầu hạ nó.

- Cám ơn ông, cám ơn cậu! Vũ Nhi à, con ở lại làm dâu họ đi, đợi ba kiếm được tiền sẽ chuộc con ra...

- Không, ba ơi, con không muốn đâu... Con sợ lắm, làm sao con sống nổi chứ?

Vũ Nhi vừa khóc vừa nói, ánh mắđỏ chứa đựng những giọnước mắkhông ngừng tuôn rơi, nắm chặlấy tay của ba mình.

Ông đành ngậm ngùi kìm nén nước mắmà hấtay Nhi ra bỏ đi mộcách phũ phàng, cô chạy theo nhưng bị đám vệ sĩ giữ chặlại, cô chỉ biếgào khóc đến khan cả họng:

- Ba... Ba...

...

Ngày sau đó, Vũ Nhi mặc trên người váy cưới mềm mại màu trắng vô cùng xinh đẹp bước vào lễ đường trong sự gượng ép đầy đau khổ, trái lại với Thiên Ân thì anh cảm thấy có điều đó khiến anh cảm thấy vui khi gặp lại Vũ Nhi – cô bé anh gặp cách đây 10 năm trước, và anh không thể ngờ mình có thể gặp lại cô trong tình cảnh này.

Đêm tân hôn, Vũ Nhi mặc áo sơ mi trắng mỏng tang để lộ đôi chân trắng nõn nà ngồi trên giường với dáng vẻ thấthần như người vô hồn, ánh mắkhông chứa đựng cảm xúc gì, chỉ có một giọnước mắmặn chávô thức chảy dọc bờ má.

Thiên Ân mở cửa bước vào phòng sau khi tiếp đãi khách, trên người có chúvương vấn mùi rượu nhưng anh không say. Anh đi lại gần Vũ Nhi đứng trước mặcô, ánh mắt anh nhìn cô chứa đựng cảm xúc gì đó khó tả, anh trầm giọng nói:

- Vũ Nhi, thật sự...

Anh chưa kịp nói hếcâu thì dừng lại khi thấy hành động của Vũ Nhi, cô tháo từng hạnúáo ra mộcách thẩn thờ không cảm xúc gì.

- Dừng lại đi, tôi sẽ đợi đến khi em sẵn sàng chứ không phải gượng ép như vậy.

Thiên Ân nói giọng dứkhoárồi quay người đi chỗ khác khi thấy thái độ lạnh nhạcủa cô như vậy.

- Cha con các người thật là độc ác, bắép người quá đáng. Gia đình tôi đã làm gì các người, chính các người khiến gia đình tôi mới phá sản lâm vào cảnh nợ nần như vậy đấy. Bây giờ tôi đã thuộc về anh thì anh muốn làm gì thì làm đi, tôi chẳng còn muốn sống nữa.

Vũ Nhi gằn giọng nói đầy cay đắng với ánh mắđầy nổi câm phẫn, hai tay siếchặlại vào nhau.

Nghe Vũ Nhi nói vậy anh liền quay người nắm chặlấy hai cánh tay cô, nhìn thẳng vào mắcô mà nói:

- Này, tôi làm như vậy là để cứu em đấy.

- Cứu tôi hay làm nô lệ cho các người?

Vũ Nhi đáp lại đày cứng rắn, trừng mắt nhìn anh. Lời nói của cô càng khiến anh cảm thấy có chúbực tức nhưng cố kìm nén mà nói:

- Thậsự em không nhớ ra tôi sao? Chúng ta đã từng gặp nhau ở khách sạn Thiên Gia cách đây 10 năm trước đấy.

- Anh là ai tôi không biếvà tôi cũng chưa từng gặp anh. Hiện tại tôi chỉ biếanh là mộkẻ xã hội đen có cha là cầm thú mà thôi. Các người đều thuộc loại những kẻ máu lạnh không có tính người, giếngười vô tình như thứ trò chơi của các người vậy.

Anh không thể nhịn được nữa vì những lời nói xúc phạm của Vũ Nhi, anh đẩy mạnh cô xuống giường buông một câu lạnh lùng:

- Em nên cẩn thận lời nói của mình đi. Cứu em không biếơn lại buông lời chửi mắng thì em thuộc loại người không đáng tồn tại trong xã hội này đâu.

- Vậy thì lúc đó anh đừng cứu tôi, thà để tôi chếđi còn hơn sống chúng những kẻ giếngười mà vẫn tồn tại như các người.

- Thôi đi! Đừng nói nữa! Giờ em chỉ là mộcông cụ đồ chơi của tôi thôi, cho nên đã ở cùng với tôi thì biếđiều vào, tôi có thể vứbỏ em bất cứ lúc nào!

Dứlời, Thiên Ân đi ra khỏi phòng. Lúc này Vẫn Nhi cảm thấy sợ hãi khi cố gồng mình trước mặanh, giọnước mắlại trực trào khôn nguôi, giờ cô đang rấsợ.

Ba à... Ba ở đâu? Mau đưa con về đi... Dương Tuấn, em sợ lắm... Ước gì anh có mặở đây...
-Chương 1+

Lượt xem: 835

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 13/13

Mayuki Ito Min Do-yoon Viết Linh Hồng Nhung Đình Soạn Suzu Honjo Nguyễn Thành giải trí link tối cổ Tuấn Anh xem gì vlxx Tú Quỳnh Yui Hatano Momo Sakura Quàng A Tũn Ai Sayama Đình Soạn truyenngontinh Trần Vân Karen Yuzuriha Đình Duy Kim Thanh Anh Sa Bảo Linh Thanh Mai Hà Thu Đang cập nhật vl79 nghe gì giải trí tổng hợp Nguyễn Huy Minami Aizawa Đình Huy Nguyễn Hoa Tâm An iptv m3u8 vtvgo tv Cô Úc radiotruyen Thu Huệ phim79 Kana Momonogi Yu Shinoda Yua Mikami truyen79.xyz phim79.com