Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên): Chương 1

Sau bản Dò Hư Lăng (Cổ Đại), tác giả Quân Sola tiếp tục câu chuyện của vạn năm phúc hắc băng sơn mỹ ngự tỷ cùng ôn nhu vạn năm thụ ở hiện đại. Vẫn là tình yêu dài ngàn năm, mạo hiểm với quỷ thần, cùng người đấu tâm pháp, khảo cổ, đạo mộ, thám hiểm, mổ xẻ, cổ mộ quỷ quyệt với các sắc thái riêng, và, sẽ lại yêu ngươi lần nữa.

Văn án:

Một ngàn năm trước em quên đi tôi, một ngàn năm sau em lại quên tôi lần nữa. Bất quá, tôi vẫn yêu em chờ em nhớ ra tôi.


Mộtiệm đồ cổ trang hoàng theo kiểu xa xưa, trêи cánh cửa treo lên một tấm bảng hiệu được cố tình làm cho cũ kỹ đề lên hai chữ: Vô Sắc.

Cửa hàng chiếm ba gian mặtiền của con phố, trông tương đối rộng rãi. Bàn ghế bên trong cửa tiệm đều làm bằng gỗ trầm hương, phỏng theo kiểu cổ, ngay cả lưng ghế dựa và mặbàn cũng được chạm trổ tỉ mỉ bằng những hoa văn tao nhã.

Hai bên khung kệ gỗ đàn hương chia làm hai phần lớn nhỏ, bên trong trưng bày các loại đồ cổ. Để hấp dẫn khách hàng, chúng còn trang bị những ánh đèn sáng lạnh rấnhỏ, có màu da cam, chiếu lên những thứ trân châu, mã não, phỉ thúy, bạch ngọc, quay vòng rực rỡ, vô cùng chói mắt.

Thành phố Trường Sa ở trong đường hẻm Phù Dung, có rấnhiều tiệm đồ cổ giống như Vô Sắc. Các cửa hiệu chen chúc, đồ cổ xem như thứ hàng hóa trao đổi trọng yếu của thành Trường Sa. So ra tuy rằng kém hơn họ Phan ở hoa viên Bắc Kinh phồn hoa, nhưng ở vùng Trường Sa này, vẫn là rấcó danh tiếng.

Hiện tại đúng là lúc học sinh được nghỉ hè, bên ngoài thời tiếoi bức, cho dù đường hẻm Phù Dung rúc vào chỗ sâu nhấcủa thành thị huyên náo, cũng biến thành một cái lồng hấp lớn.

Trần Cảnh Phát, ông chủ của Vô Sắc, hiểu rõ vào lúc này không có khách hàng, đang nhàn nhã tựa vào ghế gỗ trầm hương, nhắm hai mắngủ trưa. Bên cạnh ông, điện thoại di động để ở chế độ radio, đang phánhạc kịch Bắc Kinh.

Lúc nhạc kịch đang y y nha nha háhơn phân nửa thì cánh cửa treo lục lạc bằng đồng thau vang lên vài tiếng linh hoạkỳ ảo, Trần Cảnh Phámở mắt ra thì thấy một người từ cánh cửa bước vào.

Buổi trưa nóng chếngười thế này lại có người tới buôn bán sao, Trần Cảnh Phánghĩ thầm.

Đứng dậy nghênh đón, Trần Cảnh Phámới nhìn thấy rõ ràng, người đi vào là mộcô gái trẻ tuổi, nhìn qua chắc chỉ tầm hai mươi, trêи người mặc một chiếc áo cotton màu xám nhạkhông có tay, nửa thân dưới là quần bó màu sáng, trông rấtao nhã, chân dài eo nhỏ, khuôn mặgiống như được nước suối thiên nhiên gộrửa qua, vô cùng tuyệđẹp thanh tú.

Cô ta quay lưng về phía ánh sáng, vô số những ánh mặt trời nhỏ vụn xuyên qua từng sợi tóc đen nhánh của cô ta.

Màu mắcô ta hơi nhạt, không giống như là xám đậm, lại giống màu hổ phách hơn, cho người ta một loại cảm giác thậdịu dàng. Tóc cô ta rấdài, được buộc thành một đươi ngựa mềm mại ngay sau ót, không uốn tóc cũng không nhuộm, tự nhiên như thời thanh xuân vậy.

Trêи thương trường, Trần Cảnh Pháchen lấn lăn lộn nhiều năm như vậy, kiểu người mua nào chưa thấy qua. Hơn nữa, giới cổ vậtàng long ngọa hổ, tranh giành cấu xé lẫn nhau, không học được mộchúgiảo hoạcăn bản không làm ăn được, tự nhiên hắn phải học mộchúbản lãnh nhìn người qua tướng mạo.

Tục ngữ nói đi với bụmặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Nếu như khách là một người nước ngoài, không hiểu rõ hoặc biếítiếng Trung Quốc, Trần Cảnh Pháđều sẽ cũng độn giá lên, có thể nói dối thì nói dối, có thể lừa gạthì lừa gạt. Nếu như khách hàng tuổi khá lớn, nhìn qua thông minh lanh lợi, căn bản ăn nói thâm sâu, Trần Cảnh Phásẽ hầu hạ đàng hoàng, không dám bỏ vào hàng giả cho đủ số. Bởi vì loại người như vậy, thông thường đều là tay mua lớn, hơn nữa còn là loại người mua tinh tường, biếhàng tốhàng xấu, nếu là đắc tội sẽ khó làm ăn.

Đối với cô gái trước mắnày, Trần Cảnh Phálập tức phán đoán. Cách ăn mặc giống như sinh viên đại học, phỏng chừng chính là tới đây loanh quanh xem mộchút, mở mang tầm mắmà thôi. Dù sao trong mắhắn, mộmón đồ chơi tùy tiện trong cửa hiệu này, động mộtí giá tiền cũng hơn vạn, những thứ sinh viên đại học yêu thích, cũng không dư dả để mua về ngắm nghía.

Nghĩ vậy, Trần Cảnh Phácũng không có ý định chào hỏi cô ta, bèn cầm tách trà gốm trêи bàn lên, uống mộngụm trà đậm.

"Ông chủ Trần." Cô gái mỉm cười với Trần Cảnh Phát, kẻ đang lãnh đạm không thèm để ý, tiếng nói nhẹ nhàng và trong trẻo.

"A, tiểu thư, cô biết được tôi họ Trần a." Trần Cảnh Phácó chúkinh ngạc, buông tách trà xuống, chà xáhai tay mà nói.

Cô gái vẫn cười như cũ: "Tôi không chỉ biếông họ Trần, mà còn biếrõ tên của ông."

Cô ta cười thực ôn nhu khéo léo, thanh xuân tịnh lệ, nhưng trong ánh mắmàu hổ phách lại cấgiấu thâm trầm không tương xứng với tuổi trẻ của cô ta. Hổ phách qua ngàn vạn năm thời gian mới hình thành, ánh mắcủa cô ta, cùng với hai chữ "hổ phách" này, thực sự là tương xứng.

Trần Cảnh Phácó chúnhìn không thấu cô ta, cảm nhận đầu tiên cho rằng cô ta bất quá là mộsinh viên đại học mà thôi, bây giờ nghe cô ta mở miệng, lại cảm thấy được làm gì có chuyện như vậy.

Trần Cảnh Phásuy nghĩ vài giây, lại chà chà tay, trưng ra nụ cười của kẻ làm ăn: "Tiểu thư xem tự nhiên, trúng ý món đồ chơi nào trong tiệm cứ nói với tôi, tùy ý a."

Nữ nhân đứng bấđộng, tay vuốngược đôi sợi tóc mai, lại cười mà nói: "Lần trước ông chủ Trần gửi bưu kiện hình ảnh về một đám hàng mới cho chú Dương, chú Dương đã chọn vài món trong đấy, hôm nay ông ấy gọi tôi đến lấy hàng."

Sắc mặcủa Trần Cảnh Phábiến đổi đôi chút: "Cô là người làm việc trong cửa tiệm mới của lão Dương?"

Lão Dương tên đầy đủ Dương Thế Vinh, là người hợp tác buôn bán với Trần Cảnh Phát, kinh doanh mộcửa tiệm đồ cổ ở đầu phố Thái Bình, đôi khi Trần Cảnh Phácó đến nơi này lấy hàng.

Những cửa hiệu trêи đường Phù Dung ngư long hỗn tạp, dọc con đường bốn phương thông suốt, có sáng có tối, chủ yếu vẫn là buôn bán hàng hóa, bán sỉ, cùng với nhà họ Phan ở hoa viên Bắc Kinh giống nhau, tương đương với đào hàng. Mà Mặc Nghiễn Trai "của lão Dương, mở ở tại phố xá sầm uất, trang hoàng tinh mỹ, mộnăm tiền thuê mặtiền cửa hiệu là rấxa xỉ, lại chỉ mua bán tư nhân, nhưng còn hơn Vô Sắc của Trần Cảnh Phárấnhiều."

Nữ nhân lễ phép vươn tay ra: "Chào ông, tôi tên là Sở Thanh Y, là bà chủ của chú Dương."

Trần Cảnh Pháhiểu rõ lão Dương mặc dù đang kinh doanh Mặc Nghiễn Trai, nhưng cũng chỉ là thay người khác buôn bán, lão bản ở sau lưng trêи thực tế một người nào khác.

Tính ra Trần Cảnh Phácùng Mặc Nghiễn Trai buôn bán lui tới cũng đã cỡ hai năm, nhưng vị lão bản thần bí kia vẫn chưa hề gặp qua. Không thể tưởng được ngày hôm nay đối phương lại tự đến thăm, lại càng không thể tưởng tượng được đối phương có thể là mộnhân vậnhư vậy

Trần Cảnh Phákhó xử vươn tay ra, trêи óđều là mồ hôi: "Nguyên lai là bà chủ Sở tới, chào cô, chào cô, không thể tưởng được bà chủ Sở cô còn trẻ như vậy, thật sự là tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao a. Mới vừa rồi tôi chào hỏi không chu toàn, bà chủ Sở ngàn vạn lần đừng để trong lòng." Lão nói xong, quáto với người làm đang bận việc trong phòng: "A Thành, mau mau pha bình trà ngon đi ra, có khách quý."

Hai người bắtay nhau cười khách sáo.

Sở Thanh Y trước khi bước vào, đã thu hếthái độ lẫn hành động của Trần Cảnh Phávào trong mắt, người làm ăn coi trọng mặmũi, trong lòng sớm nắm rõ, nhẹ nhàng nói: "Tôi không thích uống trà, đừng phiền phức người làm của ông."

Trần Cảnh Phácười theo, gật đầu: "Cũng phải, lúc tôi ở tuổi của bà chủ Sở, cũng không thích uống trà. Trẻ tuổi nha, là sẽ thích những thức uống như nước ngọt, nước trái cây, bia chẳng hạn, tìm mộchúvui vẻ hài lòng. Người từ bên ngoài tiến vào, trời quá nóng, thế nào cũng phải uống trước chúđồ uống giải khát, chúng ta mới dễ nói việc lấy hàng. Tôi đây trong tủ lạnh cái gì cũng có, tùy tiện nói cái, tôi gọi a Thành lấy cho cô."

Trần Cảnh Pháhiểu rõ, Mặc Nghiễn Trai là khách sộp của Vô Sắc, lão bản của người ta tự mình tới cửa, như thế nào cũng không thể lãnh đạm với cô ta, phải hảo hảo kêu gọi, con đường tiền tài mới không bị đứt. Mà đối phương mặc dù là lão bản, nhìn qua bất quá cũng chỉ là mộcô nương ngây ngô, ngoại hình lại là sinh viên đại học, phỏng chừng tâm tư cũng không quá thâm sâu, lừa gạđi thì còn sợ gì buôn bán không tự nhào tới.

Trần Cảnh Phátính toán như ý xong, rung rung đùi, Sở Thanh Y nhìn thấy mặcủa hắn, mím môi khẽ cười, tới ghế dựa ngồi xuống, hai tay đan chéo để trêи đầu gối: "Ông chủ Trần, ông thật sự là khách sáo. Vậy làm phiền ông cho tôi một ly sữa tươi."

Trần Cảnh Phánhíu mày: "Sữa tươi?"

Sở Thanh Y nhíu mày: "Ân, sữa tươi. Ông chủ Trần, ông không phải nói ở đây, ông cái gì cũng có sao?"

Trần Cảnh Phátiếp lời liên tục: "Có, đương nhiên có. A Thành, đừng lấy trà! Giúp bà chủ Sở róly sữa tươi đi."

Ngoài miệng chào hỏi rào đón như vậy, nhưng trong lòng thì nghĩ lại, quả nhiên là tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, sữa chưa dứcòn dám tới tự mình lấy hàng, phỏng chừng những hàng hóa là thời nhà Thanh hay là thời Dân quốc, cũng đều ngốc hề hề mà không phân biệrõ ràng.

Lần trước lão Dương phái một người làm trẻ tuổi mới mướn ở Mặc Nghiễn Trai lại đây lấy hàng, Trần Cảnh Phádùng kế đánh tráo, đem mộnghiên mực được mô phỏng cao cấp để lẫn vào trong đám hàng hóa kia. Nghiên mực cổ đó vô cùng giống thật, lão Dương lớn tuổi, ánh mắkhông tinh tường như trước, cho dù hắn tự mình xem, mười phần cũng đều phân biệkhông ra, huống chi là mộtên người làm kinh nghiệm không đủ, không thể phát hiện hiện, đem đám hàng hóa đó mang về.

Trần Cảnh Phálần này đánh tráo, trừ ra được những vài vạn, mà bên phía Mặc Nghiễn Trai cũng lại không nhìn ra đầu mối, hắn lại càng thêm đắc ý. Kỳ thậmấu chốnhấtrong buôn bán hàng hóa, là lúc đi lấy hàng kia, phải phái đi một người tinh mắvà ổn trọng lấy hàng. Hàng hóa chở về rồi, lão bản kỳ thật không có tiếp tục thận trọng phân biệt, cho nên người đi lấy hàng rất là trọng yếu, trong nghề gọi "Bàn cờ tay".

Bàn cờ tay rấkhó làm, phải có lịch duyệthâm sâu, phân biệđược hàng thậhàng nhái, lại phải tinh mắt, tìm cho ra tì vết, tốt xấu. Dù sao, đồ cổ cũng không thể so sánh với hàng hóa thông thường, trêи mặlộ ra một cái chấm đen nhỏ, giá trị đều giảm đáng kể. Trước kia bàn cờ tay của Mặc Nghiễn Trai chính là bản thân lão Dương, chính là gần nhấthân thể của ông không được tốt, mới thay người khác lại đây, Trần Cảnh Pháliền thừa nước đục thả câu, khi dễ bàn cờ tay ngày đó là người trẻ tuổi, bèn đánh tráo đổi cổ nghiễn, giành lợi nhuận sau lưng.

Nhìn thấy Sở Thanh Y ngoại hình trẻ tuổi dịu dàng, Trần Cảnh Phátrực tiếp cho rằng tiểu lão bản của Mặc Nghiễn Trai đang ngồi trước mắđây cũng chỉ là bàn cờ tay mới, âm thầm đánh giá chỉ có 50%.

Con cừu nhỏ, rấdễ lừa, lại còn rấxinh đẹp.

Sở Thanh Y tiếp nhận sữa tươi lạnh, nhấp mộmiếng, trong ly thủy tinh trong suốchứa chấlỏng trắng tinh, lộ ra ngón tay cô nắm cái tách, thon dài mà trắng nõn.

"Ông chủ Trần, phiền phức ông kêu người làm của ông đem lô hàng của chú Dương ra đây để tôi đối chiếu với danh sách kiểm kê." Uống xong sữa tươi, Sở Thanh Y nói ngắn gọn, thanh âm ôn nhu, tựa như nước chảy phảng phấtrong đầu.

Trần Cảnh Pháphân phó một tiếng, hàng hóa rất nhanh được đưa đến trước mặSở Thanh Y.

Lần này đồ đạc không nhiều lắm, đại khái chỉ bằng mộthùng sữa tươi cỡ nhỏ. Thùng hàng hóa là làm theo yêu cầu chuyên môn, bên ngoài là mộtầng hợp kim rấchấlượng, nhẹ mà rắn chắc, ở giữa đệm lên mộtầng dày bọbiển và vải mềm để phòng chấn động, tận cùng bên trong mới là hàng hóa quý trọng được đặc thù đóng gói.

Sở Thanh Y cúi thấp đầu, đeo lên bao tay latex trắng, chậm rãi đem hàng hóa đóng gói thận trọng mở ra, đối chiếu danh sách để xem xét. Tổng cộng là một cái lọ thuốc húthời nhà Thanh, hai miếng cổ ngọc hình hoa sen, mộkhối cổ kiếm đời nhà Thanh, còn có một cái nghiên mực bằng đá, nền vuông điêu khắc hoa lan.

Lúc xem hàng, Sở Thanh Y không hé môi một tiếng, ánh mắtập trung trêи lọ thuốc hítrong lòng bàn tay, nhàn nhạt, giống như nước trong giếng cổ, trong suốkhông gợn sóng sợ hãi.

Bàn tay mang bao tay trắng vuốve qua lại lọ thuốc hít, tựa như là đang khẽ vuốve gương mặcủa tình nhân.

Trần Cảnh Pháở bên cạnh lén lúđánh giá ánh mắcùng biểu cảm của cô ta, trong lòng không biếnhư thế nào, cảm giác mọi chuyện còn chưa xong, trán bắt đầu không ngừng đổ mồ hôi.

Chỉ có Trần Cảnh Phábiết, cái lọ thuốc hímà Sở Thanh Y đang xem đó, là hàng làm giả cấp cao. Chính phẩm mấy ngày hôm trước bị hắn bán giá cao cho người khác, nhưng là lúc trước, email của lão Dương cũng nhìn trúng, hắn lại không thể mấlòng tin, chỉ có thể làm chúviệc bẩn thỉu, lấy thứ hàng giả này để đánh tráo.

Đại khái sau hai phút, Sở Thanh Y ngẩng đầu, khóe môi nhàn nhạmột tia cười: "Ông chủ Trần."

Tiếng của cô rõ ràng rấnhẹ nhàng, nhưng lại khiến Trần Cảnh Phágiậcả mình.

Trần Cảnh Phácảm giác mình không thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắcô ta nữa, ánh mắmàu hổ phách của cô ta xem đồ đạc hay nhìn người khác cũng đều thập phần chuyên chú, đến mức như thể muốn đem mọi thứ đều húđi.

"Thấy như thế nào?" Trần Cảnh Pháung dung thản nhiên mà lau mồ hôi, "Lần trước chính là gửi qua một bức ảnh, lần này là xem chính phẩm, bà chủ Sở cảm thấy được đồ đạc tỉ lệ có hợp tâm ý không?"

Sở Thanh Y cười nói: "Đồ tốlắm."

Trần Cảnh Pháthở dài nhẹ nhõm, quả nhiên chỉ là một con cừu nhỏ tuyệđẹp, bề ngoài ôn thuận mà thôi, rấdễ lừa. Chỉ bằng nhãn lực này của cô ta, như thế nào mở Mặc Nghiễn Trai để làm tiểu bà chủ.

Sở Thanh Y đem lọ thuốc híđưa cho Trần Cảnh Phát: "Bấquá gần đây lọ thuốc hítrêи thị trường đồ cổ tiêu thụ không tốt, lọ thuốc từ trong quán mang tới bán được không tốt. Cái lọ thuốc hínày, hay là không muốn đây."

Trần Cảnh Phátrong lòng run rẩy, ngẩng đầu nhìn lên, thấy mắSở Thanh Y cười như không cười.

Cô đã nhìn ra? Không có đạo lý a, đây chính là vậphẩm làm giả cấp cao, vô luận là màu sắc hay chi tiết, cơ hồ là hoàn mỹ rồi. Bấquá chính phẩm vốn là ngọc phỉ thúy, vì tiếkiệm phí tổn, hàng giả chỉ dùng thủy tinh cùng với tùng trọng thôi, vốn cùng với phỉ thúy xấp xỉ, người có mắkhông tốt, tuyệđối nhìn không ra.

Trần Cảnh Phánói: "Lọ thuốc hínày là từ Thanh triều, thời Càn Long Đại học sĩ Trầm Nghiễm Văn, từ phỉ thúy tinh khiếtạo hình, là ngọc lục bảo, là lọ thuốc híphỉ thúy của vua. Bà chủ Sở là người trong nghề, cũng nên nhìn ra được thứ này giá trị, những lọ thuốc híkhác bán không tốt, thứ này, còn có thể bán không tốsao?"

Sở Thanh Y cởi bao tay, nói: "Tôi hiểu rõ đây là đồ vậcủa Trầm Nghiễm Văn, buôn bán được sẽ rất lời, đem về mười vạn nhấđịnh là không thành vấn đề. Chính là này Trầm đại học sĩ lọ thuốc hít, có lẽ là những năm đó bỏ vào thuốc híquá nhiều nên có điểm kỳ quái, không hiểu sao ta lại nghe được hương vị của thủy tinh cùng tùng trọng đây. Tôi không thích mùi vị kia, rấkhai." Cô nói đến đây, ánh mắcong cong, lại nhìn ra mấy tia tiếu ý.

Trần Cảnh Pháở trong lòng mắng mấy câu, cừu nhỏ cái gì chứ, cười kiểu này rõ ràng là hồ ly. Đã nhìn ra rồi, vẫn còn vòng vo tam quốc để xem lão tử phản ứng.

-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 356

Thể loại: Bách Hợp, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 525/529

xem gì Nguyễn Huy Ai Sayama Hà Thu Yua Mikami Momo Sakura Đang cập nhật vl79 Đình Duy Kim Thanh Suzu Honjo Đình Soạn Minami Aizawa Đình Huy iptv m3u8 Min Do-yoon Tuấn Anh giải trí Đình Soạn giải trí tổng hợp Karen Yuzuriha Thu Huệ Tú Quỳnh phim79 Quàng A Tũn Tâm An Mayuki Ito Hồng Nhung Anh Sa nghe gì Kana Momonogi link tối cổ Thanh Mai Trần Vân Yu Shinoda vlxx Cô Úc Yui Hatano vtvgo tv truyenngontinh Nguyễn Hoa Nguyễn Thành radiotruyen Viết Linh Bảo Linh truyen79.xyz phim79.com