Độc Sủng Kiều Thê

Độc Sủng Kiều Thê: Chương 1

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Trạch đấu, Thanh mai trúc mã, Cung đình hầu tước, Sảng văn,Ấm áp, Kim bài đề cử 🥇, Kim Bảng 🏆
Editor: Tề Tuyết Đồng
Beta: Minh Nguyệt
Designer: azure103 | TeamU&V
Số chương: 184 chương
Tình trạng gốc: Hoàn thành

Lục Dao là quý nữ chân chính, có phụ thân quyền cao chức trọng, cho nên nàng hạnh phúc mà trưởng thành, cuộc sống ngọt ngào êm đềm. Ngay cả hôn nhân cũng là môn đăng hộ đối, thành thân với đích trưởng tử của Quy Ninh Hầu phủ, đối tượng mà các danh môn thục viện đều tha thiết mong nhớ. Không ai là không ganh tỵ, ca thán nàng thật tốt số, nhưng ai biết rằng, ngày bước lên kiệu hoa cũng là ngày mà nàng muôn vàn hối hận.

– ———

Đời này trọng sinh, nàng kiên quyết phải thay đổi vận mệnh, tuyệt đối không thể nhảy vào hố lửa nữa.

Ai ngờ một đạo thánh chỉ lại ban nàng cho Thất vương gia, người kia tuấn mỹ vô song, lại khiến lòng người sinh ra sợ hãi, Diêm vương mặt lạnh Thẩm Phong Hàn.

*

Lục Dao có chút sợ hãi, lấy hết can đảm để người khác truyền lời.

Đôi mắt Thất vương gia thâm trầm, chặn nàng lại ở trong hẻm nhỏ, trong lúc nhất thời tà khí bắn ra bốn phía, muốn chết sao?

Lục Dao chỉ đành phải nuốt nước mắt gả cho hắn.

*

Không ai biết rằng Thất vương gia có thù tất báo, vừa tàn nhẫn lại lạnh lùng có một ngày sẽ đặt nàng ở đầu quả tim mà đau sủng.

Tới cả thánh chỉ cũng là do hắn tự mình cầu được.

*

Nam chủ bá đạo mặt lạnh cưng chiều vs nữ chủ yếu ớt giảo hoạt ~ nữ chủ cực kì đẹp!

Tag: Thanh mai trúc mã, trạch đấu, trọng sinh, sảng văn

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lục Dao ┃ vai phụ: ┃ cái khác:

Nhận xét tác phẩm:

Truyện có cách hành văn tinh tế, bối cảnh trong chuyện xưa rất lớn, tiết tấu thanh thoát, nhân vật có tính cách tự tại, ngay thẳng. Nữ chủ làm buôn bán, không bao giờ chậm việc ngược cặn bã, tình cảm nam nữ chủ từ từ sâu đậm, ngọt tới tận tâm khảm, khiến người khác muốn ngừng mà không được, trong đó lại xen kẽ tình thân và tình bạn, rất là ấm áp.

…….

⚠Lưu ý:

✔Editor chỉ là một tay non mới vào nghề, edit ko chuẩn cầu đừng mắng

#Lảm nhảm:

✔Truyện cổ đại mới như đã nói, mong mọi người sẽ ủng hộ, như vậy ta mới có động lực để lấp hố, có thể truyện này sẽ là truyện đầu tiên mà ta hoàn thành. Trong quá trình edit, nếu sai lỗi nào thì mọi người có thể chỉ ra, ta sẽ cật lực tiếp thu mọi ý kiến và sửa lỗi. Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ ta, chào mừng tới với bộ truyện mới:))

……..

#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~


Beta:Minh Nguyệt

Chương 1: Trọng sinh sống lại

.........

Lục Dao không nghĩ tới, nàng còn trẻ như vậy mà đã chết.

Nàng chẳng qua mới mười tám tuổi, vừa mới thành thân được hai năm, thế nhưng cứ như vậy mà bị người khác tính kế đẩy vào trong hồ, nàng muốn kêu cứu, nhưng nước hồ lạnh băng đến tận xương lại tràn vào miệng mũi, từng chúcắn nuốnàng.

Mùa đông khắc nghiệt, hồ nước lạnh đến tận xương, không bao lâu tứ chi liền cứng đờ, mộkhắc nhắm mắlại kia nàng bỗng thấy được khóe miệng của Ngụy TuyếHinh nở mộnụ cười như có như không, Lục Dao không kịp nghĩ lại, liền chìm dần xuống nước, tư vị sặc nước cũng không dễ chịu gì, xung quanh tất cả đều trở nên mơ hồ.

Trong hoảng hốt, nàng phảng phấgiống như nghe thấy tiếng kêu cứu kinh hoảng thấthố của Ngụy TuyếHinh.

Nếu thật sự muốn cứu nàng, tại sao lại chờ tới bây giờ?

Đáy mắLục Dao hiện lên một trận tự giễu, hận bản thân không biếnhìn người, cũng hận bản thân chỉ biết nghe lời nói từ mộphía. Cũng mệnàng một lòng xem Ngụy TuyếHinh là tỷ muội tốt, kết quả người ta lại muốn mệnh của nàng.

Nhìn chung cả đời này của nàng, thật là làm người khác buồn cười đến cực điểm.

Nàng xuấthân từ Trấn Bắc Hầu phủ, là đích nữ duy nhấcủa tam phòng, sự tồn tại của nàng ở trong nhóm quý nữ kinh thành chính là chúng tinh phủng nguyệt*, trước khi thành thân, chính là tiểu cô nương lớn lên ở trong vại mật, lại gả cho đích trưởng tử của Quy Ninh Hầu phủ, biểu ca ruộthịcủa nàng, không biếđã khiến cho bao nhiêu người ghen tỵ.

*Chúng tinh phùng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ.

Nhưng mà hiện giờ nàng sắp chết, thậm chí không ai biếrằng chuyện mà nàng hối hận nhấchính là đã gả cho biểu ca.

Nếu sống lại một đời……

Còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, Lục Dao liền mấđi ý thức, áo khoác lông chồn dày nặng cùng với nàng hoàn toàn chìm xuống đáy hồ, khuôn mặnàng tinh xảo, một đầu tóc đen buông xõa ở trong nước, nổi trên áo bông màu vàng kim, đẹp đến kinh tâm động phách.

——

Năm Vĩnh Hòa thứ bảy.

Bên ngoài dông tố đan xen, gió kêu gào thổi mạnh, nhánh cây lay động trong không gian vô cùng âm trầm, rõ ràng là vào buổi trưa, nhưng thời tiếlại xấu dọa người, trong Trúc Lâm Hiên cũng là mộmảnh áp suấthấp, khiến người khác không thể thở nỗi, đến cả Tưởng thị tính tình luôn ôn hòa cũng bắt đầu tức giận.

Các nha hoàn bà tử quỳ xuống đầy đất, trong lòng các nàng hiểu nếu như tam cô nương không vượqua được, chỉ sợ các nàng cũng khó thoáchết, nỗi sợ hãi và lo lắng gắgao bao phủ trong lòng các nàng, lại không có ai dám mở miệng xin tha, nghe đại phu nói xong, có người nhágan liền lập tức òa khóc, rồi có người lại không dám phát ra âm thanh, gắgao ngậm chặmiệng.

Triệu ma ma nhàn nhạliếc mắt nhìn các nàng một cái, thở dài, bà kiềm chế nội tâm nôn nóng, tinh thần đều đặhếở trên người Tưởng thị, Tưởng thị đã khóc vài lần, đôi mắgiống như bị nước tẩy qua, tràn đầy bi thương, nghĩ đến lời đại phu nói, lòng nàng liền đau đớn không thôi, “Nếu không qua nổi tối nay, chỉ sợ……”

Dao Dao của nàng chẳng qua mới có mười bốn tuổi, sao có thể không vượqua nổi? Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của nữ nhi, lòng Tưởng thị liền giống như bị đao chém qua, nước mắkhông chịu khống chế liền rơi xuống.

Nàng chỉ có một nữ nhi duy nhất, ngày thường đều đặở đầu quả tim mà đau mà sủng, sợ cho con bé sẽ bị đau đầu nhức óc, ai ngờ lại không cẩn thận rơi xuống nước, sốcao liên tiếp hai ngày không giảm. sắc mặcũng trắng dọa người.

Tưởng thị cực kỳ sợ, sợ con bé sẽ không tỉnh lại nữa.

Toàn bộ Trúc Lâm Hiên là mộmảnh bi thương, đến cả lão thái thái cũng bị kinh động, nghe xong lời bọn nha hoàn đáp, thiếu chút nữa lão thái thái đã bị dọa ngấđi, ngày thường người bà đau nhấchính là Lục Dao, nếu như nha đầu này đi thật, thì có thể sẽ muốn nửa cái mạng của bà, nhị phu nhân bình thường hận bà bấcông, lúc này thấy bà bi thống đau khổ, đáy lòng liền nhịn không được có chúđồng tình.

“Nương, Dao nha đầu nhấđịnh là người có phúc, cánhân tự có thiên tướng*, khẳng định con bé sẽ không có việc gì.”

*Cánhân: người có tấm lòng tốt; thiên tướng: trời giúp. Ở đây có nghĩa là người có tấm lòng tốthì luôn được trời che chở, phù hộ.

Lão thái thái không muốn nghe nàng ta nhiều lời, bà xuống giường, vẫy tay với Trúc Tâm, muốn tự mình đi nhìn Lục Dao, bên ngoài mưa sa gió giật, đến dù cũng mở không ra, tuổi bà lại lớn, bọn nha hoàn tấnhiên là không dám mạo hiểm, một đám lộ vẻ mặt khó xử, Lỗ ma ma khuyên đi khuyên lại, cũng không thể khuyên được bà. Cũng may vào lúc này, Trúc Lâm Hiên lại truyền đến tin tức tốt, nói Lục Dao đã tỉnh lại.

Lão thái thái chắp tay thầm niệm một câu trời xanh phù hộ, hai mắcơ trí lập loè nước mắt, trong lúc nhất thời thế nhưng vui đến nỗi bậkhóc.

_____

Trong Trúc Lâm Hiên.

Lông mi thậdài của Lục Dao run vài cái, mới chậm rãi mở mắt.

Lúc này ý thức của nàng còn chưa có thanh tỉnh, ánh mắcũng có chúmơ hồ, còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Tưởng thị liền ôm chặnàng vào trong ngực, lúc nãy nàng còn chưa dám lên tiếng khóc lớn, lúc này thấy Lục Dao đã tỉnh lại, rốt cuộc liền không khống chế được, vừa khóc vừa ôm chặLục Dao, hận không thể nhập nàng vào trong xương cốt.

“Nếu con còn không tỉnh, thì cái mạng này của nương liền bị con hù chết.”

Lục Dao thấy nàng khóc thì có chúngây ngốc,

Suy yếu mà vung tay lên, muốn sờ mặnương nàng, đáng tiếc Tưởng thị ôm rấchặt, nàng không thể nhúc nhích được, nghe thấy Tưởng thị thấp giọng khóc, Lục Dao mới dần nhớ lại chuyện lúc trước. Ngụy TuyếHinh gọi nàng lên nhà thuỷ tạ*, sau đó nàng liền rơi xuống nước.

*Nhà thủy tạ: Là những kiến trúc tương đối đơn giản, được dựng bên bờ mặnước như hồ, ao, sông, suối (chữ tạ có nghĩa là ngôi nhà dựng trên mặnước, vì thế mà còn gọi là thuỷ tạ) với nhiều hình thức khác nhau.

Nàng đã được cứu lên rồi sao? Thống khổ khi rơi xuống nước lại lần nữa ập vào trong lòng, thân hình đơn bạc của Lục Dao không chịu khống chế mà run rẩy một cái, lần này nàng thật muốn nhìn xem Ngụy TuyếHinh sẽ còn diễn như thế nào! Lục Dao nhấp môi dưới, nhìn thoáng qua khắp nơi, lúc này mới phát hiện thế nhưng biểu ca cùng Ngụy TuyếHinh đều không có ở đây!

Ánh mắnàng mang theo vui mừng mà nhìn Triệu ma ma, lướt qua mộphòng nha hoàn, lại nhìn bài trí ở trong nhà, rốt cuộc cũng phát hiện có chỗ không thích hợp, giá đèn tử đàn chạm rỗng cá trốn dưới cánh sen, bàn trang điểm chạm tơ vàng, mỗi mộcảnh vậtrong phòng, không cái nào là không quen mắt. Đây rõ ràng là khuê phòng khi chưa xuấgiá của nàng.

Hay là nương nàng đã đưa nàng trở về Lục phủ? Ánh mắnàng nhìn xuống, lại nhìn thấy một gương mặkhiến nàng khiếp sợ không thôi, trong phòng có không ínha hoàn đang quỳ, trong đó có mộnha hoàn rõ ràng là đã chết rồi, Hề Hương. Hề Hương là mộcô nương mệnh khổ, tuổi còn trẻ mà đã hương tiêu ngọc vẫn. Khi nàng ấy chết, Lục Dao chỉ mới có mười bốn tuổi.

Bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặthanh tú của nàng ấy, Lục Dao liền khiếp sợ không thôi, ánh mắnhịn không được dừng ở trên người những nha hoàn khác, lúc này mới phát hiện không chỉ bộ dáng của bọn nha hoàn có biến hóa, mà nương của nàng giống như cũng trẻ ra vài tuổi, khóe mắthế mà lại không có mộtí nếp nhăn.

Lục Dao cuống quígiữ chặtay nương nàng, cẩn thận nhìn kĩ.

Năm Vĩnh Hòa thứ tám, Tưởng thị bị bỏng nước sôi, diện tích có chúlớn, tuy cha nàng tìm được không íthuốc tốt, nhưng cuối cùng vẫn lưu lại sẹo, hiện tại trên bàn tay của nương nàng lại trắng nõn không có mộtí vếsẹo nào, rấbóng loáng.

Lục Dao duỗi tay xoa hai cái, vẫn như cũ cái gì cũng không có.

Thấy nữ nhi cầm lấy tay mình, rồi ngơ ngác xuấthần. Đáy lòng Tưởng thị liền có chúbấan, ngừng khóc, duỗi tay sờ trán nàng, “Dao Dao?”

Lục Dao vẫn không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm tay Tưởng thị, cổ họng giống như bị người khác chặn lại, cả người khiếp sợ không thôi, chẳng lẽ nàng đã trở về mấy năm trước? Lục Dao cuống quíngẩng đầu, nôn nóng hỏi: “Nương, năm nay là năm Vĩnh Hòa thứ mấy?”

“Năm Vĩnh Hòa thứ bảy, nha đầu này, làm sao mà rớxuống nước xong liền hồ đồ rồi?”

Năm Vĩnh Hòa thứ bảy, nàng chỉ mới mười bốn tuổi, còn chưa có xuấgiá, Hề Hương cũng chưa có chết.

Biểu tình của Lục Dao có chút hoảng hốt, nàng thật sự đã trở về mấy năm trước?

“Dao Dao?”

Tưởng thị bị bộ dáng si ngốc của nàng dọa cho tim sắp ngừng đập, vội vàng ôm lấy vai nữ nhi, giọng nói mang theo một tia run rẩy, “Con có chỗ nào không thoải mái sao? Con đừng dọa nương mà!”

Nhìn ánh mắquan tâm của mẫu thân, Lục Dao rốt cuộc cũng hoàn hồn, nàng nhịn không được nữa, nước mắtheo gương mặtrắng nõn mà chảy xuống dưới, bổ nhào vào ngực nương nàng rồi khóc một trận, từ ngày ấy thành thân, khi phát hiện biểu ca đã sớm châu thai ám kết* với Ngụy TuyếHinh, Lục Dao liền muốn về nhà, giờ được Tưởng thị ôm vào trong lòng, một bụng đầy ủy khuấcủa nàng rốt cuộc cũng bạo phát.

*Châu thai ám kết: Ý là tằng tịu với người khác rồi vụng trộm mang thai.

Nàng khóc khó có thể kìm lại được, cho rằng nàng sợ hãi, Tưởng thị liền vô cùng đau lòng, vừa vỗ lưng nàng vừa trấn an, giọng nói thập phần ôn hòa, “Dao Dao đừng khóc, không có việc gì, thật sự không có việc gì.”

Tưởng thị luôn luôn ôn nhu, giọng nói không nhanh không chậm, khiến cho người nghe rấthoải mái, nghe nàng thấp giọng dỗ, Lục Dao mới dần dần ngừng khóc, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, “Nương, cha đâu rồi?”

“Thậsự choáng váng rồi sao? Chuyện cha con theo Thái Tử đi Giang Nam cũng không nhớ?”

Lục Dao ôm eo nương nàng, đầu nhỏ cọ qua cọ lại, làm thế nào cũng cảm thấy không đủ, “Hiện tại mới nhớ ra.”

Quả thực cha nàng đã từng đi Giang Nam một lần, lúc ấy là năm Vĩnh Hòa thứ bảy, nàng đã trở về bốn năm trước, cha nàng rời khỏi kinh thành hai tháng, rồi ngây người ở Giang Nam gần một tháng, mãi cho đến khi nàng không cẩn thận rớxuống nước, cha nàng mới cấp tốc hồi kinh.

Bởi vì việc này, nên trong kinh thành liền có không ícô nương hâm mộ nàng có một người cha luôn yêu thương nàng.

Tưởng thị chỉ nghĩ nàng đang sợ, căn bản không phát hiện ra sự khác thường của nàng, sờ đầu nhỏ của nàng, ngữ khí tràn đầy yêu thương, “Nhớ cha?”

Lục Dao gật đầu, ăn vạ trong ngực nương nàng không chịu ra, từ sau khi thành thân, sô lần nàng về nhà mẹ đẻ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nàng sợ nương sẽ lo lắng, nên liền không nói những chuyện không tốvới nương, đã lâu rồi nàng không thân cận với nương như vậy, đáy lòng Lục Dao liền tràn đầy vui mừng.

Bị bệnh hai ngày, sắc mặnàng liền gầy đi không ít, khuôn mặt nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, trên người cũng không có tí thịt. Thấy nàng giống như con mèo nhỏ đang dốc hết sức ăn vạ trong ngực mình, đáy lòng Tưởng thị liền mềm thành mộkhối, vốn dĩ còn giận nàng ham chơi, để cho rơi xuống nước, đang định trách cứ nàng mộphen, lúc này lại luyến tiếc nói một câu nặng lời, hiện tại nhớ lại, đáy lòng vẫn ngăn không được mà cảm thấy sợ hãi, vừa ôm nàng vừa yên lặng rơi lệ.

Lục Dao là người có tính tình rộng rãi, khóc một trận, đáy lòng bị đè nén liền tiêu tan, thấy nương nàng lại khóc, Lục Dao nhất thời liền ngừng khóc, nở nụ cười, " Nương, sao người lại khóc rồi? Không phải con đã không có việc gì rồi sao? Trách không được tổ mẫu nói khi còn nhỏ con rấhay khóc, tám phần là di truyền từ người.”

Tưởng thị chọcái đầu nàng một cái, nói mãi một câu không biếlớn nhỏ, nhưng thật ra đã ngừng khóc, “Lần sau còn dám cách hồ nước gần như vậy không?”

Lục Dao không thể thiếu mộphen xin khoan dung, “Nương, con biếsai rồi, con thề lần sau nhấđịnh sẽ cẩn thận hơn.”

Nàng tiếp tục nói ngọt, chưa đến một lúc đã dỗ được Tưởng thị, đáy lòng Tưởng thị cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân nôn nóng, hai thiếu niên bước nhanh tiến vào.

Bọn họ chẳng qua mới có mười bảy mười tám tuổi, thiếu niên đi ở phía trước mặc mộthân áo gấm màu nguyệbạch*, ở viền áo nạm vàng, thân hình hắn cao lớn, khuôn mặlạnh lùng, anh tuấn, trên mặmang theo một tia lo lắng, đúng là biểu ca Tưởng Tĩnh Thần của Lục Dao.

*Màu nguyệbạch: Màu trắng xanh ( giống màu của ánh trăng).

Theo sáphía sau chính là ca ca của Lục Dao - Lục Minh, hắn nhỏ hơn Tưởng Tĩnh Thần mộtuổi, chân cũng không dài bằng hắn ta, tuy rằng chậm hơn một bước, nhưng sắc mặcũng thập phần nôn nóng.

Vốn dĩ vào canh giờ này, bọn họ còn đang đọc sách ở học đường, nhớ chuyện Lục Dao rơi xuống nước bị thương, mới lại tiếp tục xin nghỉ với phu tử.

Nha hoàn trông cửa nhìn thấy bọn họ, liền thông báo một tiếng vào trong phòng, “Phu nhân, thiếu gia cùng biểu thiếu gia tới.”

Nghe thấy ba chữ biểu thiếu gia, mặLục Dao liền trắng bệch, đôi tay nhỏ trắng nõn theo bản năng mà nắm chặchăn bông trên người. Nhớ lại Ngụy TuyếHinh lần lượtính kế, đáy mắnàng liền hiện lên một trận lạnh lẽo, nói nàng có thù tấbáo cũng tốt, liên lụy người vô tội cũng được, nàng không có cách nào đối xử với hắn giống như trước kia.

Nàng trùm chăn lại, tức giận nói: “Nương, con muốn ngủ một lát.”

.......

#Lảm nhảm:

Chương này có tới gần 3k chữ, ta đã mấhơn 1 tiếng để ngồi edichương này =)), vì thế nên mong các nàng sẽ ủng hộ = ̄ω ̄=

✔Mẹ của Lục Dao ấy, các nàng nghĩ nên gọi là nàng hay là bà? Mong các nàng sẽ trả lời, đây là hỏi chung toàn bộ những người đã đọc chương 1, nên đừng có mà nhìn thấy nhưng lại im hơi lặng tiếng:))

........

#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~
-Chương 1+

Lượt xem: 648

Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Trọng Sinh, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 3/??

Đình Huy Hà Thu Đang cập nhật vtvgo tv Ai Sayama vlxx Đình Soạn link tối cổ Min Do-yoon Miu Shiromine Đình Soạn xem gì Suzu Honjo Mayuki Ito nghe gì phim79 Tú Quỳnh Karen Yuzuriha Nguyễn Hoa Kana Momonogi Nguyễn Huy Tuấn Anh Kim Thanh Bảo Linh Yu Shinoda truyenngontinh giải trí Yui Hatano Hồng Nhung vl79 giải trí tổng hợp Tâm An iptv m3u8 Thu Huệ Minami Aizawa Momo Sakura Viết Linh Nguyễn Thành Thanh Mai Anh Sa Quàng A Tũn radiotruyen Đình Duy Cô Úc Yua Mikami truyen79.xyz phim79.com