TXT 84/85
871 Theo dõi 0
AUX 25/25
3456 Theo dõi 0
TXT 43/43
1010 Theo dõi 0
AUX Full
1134 Theo dõi 0
TXT 6/6
591 Theo dõi 0
TXT 11/11
434 Theo dõi 0
TXT 88/88
1187 Theo dõi 0
TXT 88/88
515 Theo dõi 0
TXT 168/170
438 Theo dõi 0
TXT 62/62
802 Theo dõi 0
radiotruyen Kana Momonogi Yua Mikami Tuấn Anh Quàng A Tũn Miu Shiromine Mayuki Ito Hồng Nhung Karen Yuzuriha Viết Linh Cô Úc Min Do-yoon giải trí Bảo Linh iptv m3u8 nghe gì Tú Quỳnh Suzu Honjo Anh Sa Thanh Mai Yui Hatano Đình Soạn xem gì Nguyễn Huy Nguyễn Thành phim79 Ai Sayama link tối cổ Hà Thu Kim Thanh Momo Sakura giải trí tổng hợp vl79 truyenngontinh vtvgo tv vlxx Yu Shinoda Đình Huy Thu Huệ Minami Aizawa Tâm An Đình Soạn Nguyễn Hoa Đình Duy Đang cập nhật truyen79.xyz
phim79.com

Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc
TXT 84/85
871 Theo dõi 0
Thánh Giá Rỗng
AUX 25/25
3456 Theo dõi 0
Sự Trả Thù Của Ác Quỷ
TXT 43/43
1010 Theo dõi 0
Những Người Còn ở Lại
AUX Full
1134 Theo dõi 0Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa: Chương 1
Nhân vật chính trong truyện Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa là một phù thủy mang tên Esther Bridget sống trong thế giới Muggle gần như Harry ý. Không có ba mẹ nên sống chung với ông bà ngoại. Cô có một đôi mắt màu tím của hoa oải hương nên bị coi là đứa trẻ bị nguyền rủa.
Năm 11 tuổi, cô bắt đầu học ở Hogwarts và tìm thấy những truyện bất ngờ về bản thân mình, về tình yêu hay là những bí mật về cuộc sống bình dị của gia đình, về bố mẹ và ông bà mà cô kính trọng.
Truyện thuộc thể loại đồng nhân harry potter. Đây là truyện xuyên không hay đầu tay của mình nên là lời văn nói sẽ hơi lủng củng hay dài dòng hay khó hiểu. Mong mọi người thông cảm.
- Ồ, lại con bé bị nguyền rủa đó kìa một giọng nói chua ngoa từ đám người đang tụm năm tụm ba.
- Ấy chết, nó nhìn sang bên này kìa lại một tiếng nữa.
- Ôi, cẩn thận không nó ám chếbây giờ? Mộtiếng nữa.
Trời,sao mà nói nhiều thế nhỉ. Mà thôi kệ. Tôi thầm nghĩ. Dù sao cũng là chuyện thường ngày. Người như mình đáng lẽ là không được ló mặt ra ngoài. Tôi cúi gằm mặxuống đất, mà tiếp tục đi. Nếu có thể thì tôi ước không phải ra khỏi nhà. Nhà luôn là nơi yên bình nhấmà. Nếu không phải Ingrid và Cuddle đòi ăn, cùng cái bụng đói và đến hạn trả sách thì tôi sẽ không vác xác ra cái khu chợ tấp nập đông đúc này đâu.
Đi đến thư viện nhỏ bé xập xệ, ôi, cánh cửa như sắp rơi ra vậy, cứ cóca cókét. Những cuốn sách trong này toàn sách cũ, ở những khu đô thị lớn gửi về, nên cũng khá phong phú, nhưng chả ai chăm sóc vì vậy mọi thứ đều phủ đầy bụi.
Nhanh nhẹn lấy bừa quyển sách dày cộp mà tên thì kì quặc lắm luôn Đề cương về phép lạ và độc dược, còn có một quyển Sách thần chú căn bản, dày gấp 2 lần, chắc là sách mới, thậthú vị.
Đi chỗ thủ thư, ôi trời, sao đông dữ vậy, cả hàng dài, mà thư viện bé như thế này sao chứa nổi nhỉ? tôi đứng ngay ngắn ở cuối hàng.
- A, đứa bé bị nguyền rủa kìa! Mộngười nào đó nói giọng run rẩy.
Cả hàng người dài đột nhiên quay xuống nhìn tôi. Ai nấy mặt đều xanh lét, không còn giọmáu. Rồi họ nhanh chóng tách thành 2 hàng, để chừa lối đi ở giữa. Họ muốn tôi cút xéo càng nhanh càng tốt. Ha, thậtiện!
Cúi đầu xuống đấmà đi là một bản năng của tôi. Tôi đi đến bàn thủ thư. Thủ thư là một người phụ nữ khá đanh đá, chua ngoa, theo tôi đánh giá là như vậy. Chắc tầm khoảng 25 tuổi, đôi mắt xanh, khuôn mặgầy gò cùng mái tóc đen dài xoăn, khá xinh đẹp nếu như không có làn da xanh nhợvà quằng thâm tím xịdưới mắt.
Tôi lặng lẽ đưa mấy quyển sách lần trước mượn với 2 quyển sách kì lạ kia cho cô cùng cái thẻ thư viện.
- Mày không mượn sách về hả? cô nói giọng chua chánhưng vẫn không che dấu nổi sự run rẩy.
- Có mà ạ? Cháu để trên bàn rồi mà Ơ quyển sách to đùng như kia mà không thấy à? Chềnh ềnh trên bàn mà?
- Mày đúng là bị điên rồi. Tao có thấy quyển sách nào đâu. Nhưng mà nó ở trên bàn mà! Hai quyển sách dày cộp!!!
Mọi người cũng nhìn thấy sự kì lạ, bắt đầu xì xào
- Ngay trên bàn mà Đề cương về phép lạ và độc dược và Sách thần chú căn bản
- Mày Ai cũng cười phá lên, cả thủ thư cũng vậy, với làn da trắng bệch và điệu cười đó, chả khác gì mụ phù thủy trong cổ tích cả! Làm gì có quyển sách như vậy, mày làm tao chết cười mất thôi, đúng là đồ quái đản, dị hợm
- Nó ngay trên bàn mà cô nhìn lại đi! Tôi không từ bỏ, nhìn thẳng vào mắcô ấy.
- Mày, mày dám nhìn tao! Rồi không có báo trước, tôi bị một cái támạnh giáng xuống. Không biếlực cô ấy như thế nào, nhưng cả người tôi bổ nhào xuống đất, chẳng may còn đập vào cái cửa xập xệ kia. Đau điếng!
Tưởng chừng như thế là kếthúc, nhưng không. Cái cửa lỏng lẻo kia đột nhiên đổ rầm xuống người tôi. Thế là tôi nằm trọn dưới cái cửa kia.
Ai đó giúp với! Cho dù tôi biết là chả có ai sẽ giúp đỡ một đứa như tôi cả.
Tôi dùng hết sức đẩy cái cửa kia. Chếtiệt, nặng quá, có khi tôi chếbẹp dí dưới này mất. Ước gì cái cửa này biến mấđi.
Hả? Độnhiên trên người tôi nhẹ như không. Sau khi hoàng hồn lại tôi thấy ánh mắchứa đầy sự hoảng hốbọn họ. Và.... cái cửa biến mấư?? Tôi... tôi không làm gì cả!
Làm khuôn mặmình thản, thu lại mấy quyển sách mà không ai nhìn thấy ngoại trừ tôi, liếc qua mấy vếtím, chạy ra khỏi thư viện.
Vừa ra khỏi thì nơi đó tràn ngập tiếng xì xào, tiếng hét, thậm chí cả tiếng khóc.
Sau đó thì tôi lếđến khu chợ, vào hàng thịđầu tiên. Đi bằng đôi chân tím này thật sự rấmệt. Cái cửa chết tiệt.
Ông chủ của cửa hàng thịlà một bác trai tầm 50 tuổi, cao to lực lưỡng, với cái bụng to đùng, có một việc mà tôi nghĩ là khó khăn nhấtrên đời, chính là tìm cái cổ của bác ấy, nó gần như mấtích!
- Cho cháu 2 cân thịnạc, 1 cân sườn, và nửa cân thịxay Tôi nói dõng dạc, cho dù vẫn cúi gằm mặxuống đấ
- Mày muốn gì thì tự lấy nhanh lên, rồi ra khỏi cửa hàng tao, tao cho mày hế Bác ấy hình như đang say, ặc, đúng là nồng nặc mùi rượu.
Tôi định ngẩng lên, nhưng rồi lại nghĩ đến việc vừa nãy. Nếu mà không phải cô thủ thư mà là ông bác này thì chắc tôi không toàn mạng đâu. Nhìn xem, xung quanh đây toàn dao, đủ loại từ to đến nhỏ, với mọi loại lưỡi. Mà không chỉ có thế, một cái bạtai của ông bác này chấc cũng đủ làm thân thể gầy gò của tôi xuyên qua tấm kính bay ra ngoài. Bác ấy còn đang say, chắc không tự kiềm chế được đâu
- Nhưng còn tiền..... tôi vẫn nhìn xuống chân nói.
- Tao cho mày hết, lần sau đừng đến đây nữa Người say đúng là tuyệnhất! Cho dù có cái gì sai sai, nhưng mà..... thôi kệ. Tôi hí hửng lấy mấy mảng sườn, một cái bắp, rồi chắc mấy cân thịđủ loại nạc vai, ba chỉ, nhấCuddle rồi nhé. Thoải mái mà ăn. Cả tháng này không cần ra khỏi nhà rồi.
Móc hết tiền trong túi, tôi để lên bàn trước mặông bác đang say. Rồi đùng.... bỗng ông ta thức dậy. Quávào mặtôi : Tao nói là cho mày! Lần sau đừng đến đây nữa Quào, tôi cảm giác cái mồm của lão to bằng cái đầu của tôi.
-Chương 1+
- Ấy chết, nó nhìn sang bên này kìa lại một tiếng nữa.
- Ôi, cẩn thận không nó ám chếbây giờ? Mộtiếng nữa.
Trời,sao mà nói nhiều thế nhỉ. Mà thôi kệ. Tôi thầm nghĩ. Dù sao cũng là chuyện thường ngày. Người như mình đáng lẽ là không được ló mặt ra ngoài. Tôi cúi gằm mặxuống đất, mà tiếp tục đi. Nếu có thể thì tôi ước không phải ra khỏi nhà. Nhà luôn là nơi yên bình nhấmà. Nếu không phải Ingrid và Cuddle đòi ăn, cùng cái bụng đói và đến hạn trả sách thì tôi sẽ không vác xác ra cái khu chợ tấp nập đông đúc này đâu.
Đi đến thư viện nhỏ bé xập xệ, ôi, cánh cửa như sắp rơi ra vậy, cứ cóca cókét. Những cuốn sách trong này toàn sách cũ, ở những khu đô thị lớn gửi về, nên cũng khá phong phú, nhưng chả ai chăm sóc vì vậy mọi thứ đều phủ đầy bụi.
Nhanh nhẹn lấy bừa quyển sách dày cộp mà tên thì kì quặc lắm luôn Đề cương về phép lạ và độc dược, còn có một quyển Sách thần chú căn bản, dày gấp 2 lần, chắc là sách mới, thậthú vị.
Đi chỗ thủ thư, ôi trời, sao đông dữ vậy, cả hàng dài, mà thư viện bé như thế này sao chứa nổi nhỉ? tôi đứng ngay ngắn ở cuối hàng.
- A, đứa bé bị nguyền rủa kìa! Mộngười nào đó nói giọng run rẩy.
Cả hàng người dài đột nhiên quay xuống nhìn tôi. Ai nấy mặt đều xanh lét, không còn giọmáu. Rồi họ nhanh chóng tách thành 2 hàng, để chừa lối đi ở giữa. Họ muốn tôi cút xéo càng nhanh càng tốt. Ha, thậtiện!
Cúi đầu xuống đấmà đi là một bản năng của tôi. Tôi đi đến bàn thủ thư. Thủ thư là một người phụ nữ khá đanh đá, chua ngoa, theo tôi đánh giá là như vậy. Chắc tầm khoảng 25 tuổi, đôi mắt xanh, khuôn mặgầy gò cùng mái tóc đen dài xoăn, khá xinh đẹp nếu như không có làn da xanh nhợvà quằng thâm tím xịdưới mắt.
Tôi lặng lẽ đưa mấy quyển sách lần trước mượn với 2 quyển sách kì lạ kia cho cô cùng cái thẻ thư viện.
- Mày không mượn sách về hả? cô nói giọng chua chánhưng vẫn không che dấu nổi sự run rẩy.
- Có mà ạ? Cháu để trên bàn rồi mà Ơ quyển sách to đùng như kia mà không thấy à? Chềnh ềnh trên bàn mà?
- Mày đúng là bị điên rồi. Tao có thấy quyển sách nào đâu. Nhưng mà nó ở trên bàn mà! Hai quyển sách dày cộp!!!
Mọi người cũng nhìn thấy sự kì lạ, bắt đầu xì xào
- Ngay trên bàn mà Đề cương về phép lạ và độc dược và Sách thần chú căn bản
- Mày Ai cũng cười phá lên, cả thủ thư cũng vậy, với làn da trắng bệch và điệu cười đó, chả khác gì mụ phù thủy trong cổ tích cả! Làm gì có quyển sách như vậy, mày làm tao chết cười mất thôi, đúng là đồ quái đản, dị hợm
- Nó ngay trên bàn mà cô nhìn lại đi! Tôi không từ bỏ, nhìn thẳng vào mắcô ấy.
- Mày, mày dám nhìn tao! Rồi không có báo trước, tôi bị một cái támạnh giáng xuống. Không biếlực cô ấy như thế nào, nhưng cả người tôi bổ nhào xuống đất, chẳng may còn đập vào cái cửa xập xệ kia. Đau điếng!
Tưởng chừng như thế là kếthúc, nhưng không. Cái cửa lỏng lẻo kia đột nhiên đổ rầm xuống người tôi. Thế là tôi nằm trọn dưới cái cửa kia.
Ai đó giúp với! Cho dù tôi biết là chả có ai sẽ giúp đỡ một đứa như tôi cả.
Tôi dùng hết sức đẩy cái cửa kia. Chếtiệt, nặng quá, có khi tôi chếbẹp dí dưới này mất. Ước gì cái cửa này biến mấđi.
Hả? Độnhiên trên người tôi nhẹ như không. Sau khi hoàng hồn lại tôi thấy ánh mắchứa đầy sự hoảng hốbọn họ. Và.... cái cửa biến mấư?? Tôi... tôi không làm gì cả!
Làm khuôn mặmình thản, thu lại mấy quyển sách mà không ai nhìn thấy ngoại trừ tôi, liếc qua mấy vếtím, chạy ra khỏi thư viện.
Vừa ra khỏi thì nơi đó tràn ngập tiếng xì xào, tiếng hét, thậm chí cả tiếng khóc.
Sau đó thì tôi lếđến khu chợ, vào hàng thịđầu tiên. Đi bằng đôi chân tím này thật sự rấmệt. Cái cửa chết tiệt.
Ông chủ của cửa hàng thịlà một bác trai tầm 50 tuổi, cao to lực lưỡng, với cái bụng to đùng, có một việc mà tôi nghĩ là khó khăn nhấtrên đời, chính là tìm cái cổ của bác ấy, nó gần như mấtích!
- Cho cháu 2 cân thịnạc, 1 cân sườn, và nửa cân thịxay Tôi nói dõng dạc, cho dù vẫn cúi gằm mặxuống đấ
- Mày muốn gì thì tự lấy nhanh lên, rồi ra khỏi cửa hàng tao, tao cho mày hế Bác ấy hình như đang say, ặc, đúng là nồng nặc mùi rượu.
Tôi định ngẩng lên, nhưng rồi lại nghĩ đến việc vừa nãy. Nếu mà không phải cô thủ thư mà là ông bác này thì chắc tôi không toàn mạng đâu. Nhìn xem, xung quanh đây toàn dao, đủ loại từ to đến nhỏ, với mọi loại lưỡi. Mà không chỉ có thế, một cái bạtai của ông bác này chấc cũng đủ làm thân thể gầy gò của tôi xuyên qua tấm kính bay ra ngoài. Bác ấy còn đang say, chắc không tự kiềm chế được đâu
- Nhưng còn tiền..... tôi vẫn nhìn xuống chân nói.
- Tao cho mày hết, lần sau đừng đến đây nữa Người say đúng là tuyệnhất! Cho dù có cái gì sai sai, nhưng mà..... thôi kệ. Tôi hí hửng lấy mấy mảng sườn, một cái bắp, rồi chắc mấy cân thịđủ loại nạc vai, ba chỉ, nhấCuddle rồi nhé. Thoải mái mà ăn. Cả tháng này không cần ra khỏi nhà rồi.
Móc hết tiền trong túi, tôi để lên bàn trước mặông bác đang say. Rồi đùng.... bỗng ông ta thức dậy. Quávào mặtôi : Tao nói là cho mày! Lần sau đừng đến đây nữa Quào, tôi cảm giác cái mồm của lão to bằng cái đầu của tôi.