AUX 12/12
1388 Theo dõi 5
VGA 3/??
596 Theo dõi 0
TXT 99/??
659 Theo dõi 0
AUX 19/19
2717 Theo dõi 0
TXT 79/79
326 Theo dõi 0
AUX 6/6
1367 Theo dõi 0
TXT 31/31
936 Theo dõi 0
TXT 50/??
365 Theo dõi 0
TXT 50/??
738 Theo dõi 0
TXT 11/11
993 Theo dõi 0

Lỗ Ban Sát Thước
AUX 12/12
1388 Theo dõi 5
Ankoku Kishi Danchou To Seishun Garu
VGA 3/??
596 Theo dõi 0
Bạn Học Nhỏ, Yêu Đương Một Chút Không?
TXT 99/??
659 Theo dõi 0
Ma Thổi Đèn 6: Nam Hải Quy Khư
AUX 19/19
2717 Theo dõi 0Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không?: Chương 1
Câu chuyện giữa hai người bắt đầu từ một ngày tuyết rơi lất phất, trên con phố ngoại quốc…
Anh cứu cô và thế là trò chơi giữa hai người mở ra.
Cô nhào vào lòng anh, ở cùng với anh, xem anh như cảng tránh gió, nơi cô có thể bỏ quên những đớn đau, rời xa những tổn thương từng có.
Cả hai đã làm hết thảy những việc ôn nhu lãng mạn, nhưng lại đem phần tình cảm chân thật kia chôn sâu.
Thế nhưng tình yêu là thứ không thể tự chủ được.
Thời điểm bạn chơi đùa với tình yêu, thì tình yêu cũng đang đùa giỡn lại bạn.
Sự mập mờ lặng lẽ nảy sinh, là lúc sự mất khống chế của cả hai đã sắp vượt khỏi giới hạn ——-
Cô đi rồi.
Anh điên cuồng mà tìm,
Cô như yêu tinh mà trốn thoát.
Trò chơi tình yêu, lại lần nữa bắt đầu.
Đường phố phồn hoa ở New York, hòa lẫn với những đám mây hồng xế chiều tràn ngập trong bóng đêm tạo ra mộcảnh tượng sặc sỡ.
Trên đầu là bầu trời âm u, xung quanh là vẻ mặvội vã của mộsố íngười qua đường.
Lý Nhĩ Lạc đứng ở đường cái đối diện, đưa mắt nhìn chung cư trước mặt.
Nếu như anh ta đang ở nhà, cô sẽ cho anh ta một cái ôm ấm áp vượcả đại dương mà trong đầu cô đã diễn tập 99 lần.
Còn nếu anh ta không ở nhà, cô liền mặc tạp dề, làm vài món mà anh ta thích ăn nhất, lại đốmấy ngọn nến, cho anh ta một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Cho dù là cái nào đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ chìm trong sự dịu dàng như nước của cô đây.
Lý cô nương khóe miệng cười, kiêu ngạo.
Cô băng qua đường cái, chỉ là chân trái mới bước được nửa bước, chân phải còn chưa kịp đặxuống, đã thấy cái người mà cô tâm tâm niệm niệm khắc sâu vào tim.
Dựa theo kịch bản, cô hẳn là phải bay đến tặng cho anh ta một cái ôm ấm áp vượcả đại dương mà cô đã diễn tập trong đầu 99 lần.
Thế nhưng, anh ta đứng bên cạnh một người khác.
Phụ nữ.
Căn bản là không có cử chỉ thân mật, nhưng mà cô lại mộcảm giác bấan lần nữa tồn tại trong cô, lúc này đây trong không khí tràn ngập không phải là khí ô-xi, mà là vô số những cây gai nhọn, mỗi khi híthở một hơi, đều làm cô đau đớn.
Tuy nhiên némặcủa Lý Nhĩ Lạc càng thêm bình tĩnh.
Chân cứ như là không phải là của bản thân nữa, chẳng qua là tiềm thức đi theo bọn họ, bản thân cô cũng không biếrốt cuộc cô muốn thấy điều gì.
Lý Nhĩ Lạc yên lặng đi theo bọn họ đi qua phía ngoài cùng khu chung cư lân cận, không biếqua bao lâu, cả hai đã đi đến trước nơi anh ta ở.
Vô cùng im lặng, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy hai người họ nói tiếng Trung với nhau, im lặng đến mức có thể thấy rõ cô gái châu Á ấy khoác lên cánh tay của anh ta.
Lý Nhĩ Lạc nâng tay xoa nhẹ đôi mắt.
Ừ, cô còn đang đeo mắkính mà, sao có thể nhìn nhầm được.
Lúc này đây, Lý Nhĩ Lạc chỉ muốn bước nhanh về phía trước hung hăng hấra cánh tay của cô gái kia, rồi cho cô ta một cái távô cùng nhuần nhuyễn mà không cần phải qua diễn tập.
Bây giờ còn lý trí gì chứ!
Người đàn ông của cô, cô ta không thể chạm vào!
Thế nhưng, nhìn thấy sườn mặcủa Lâm Cảnh đang nở nụ cười, cô một bước cũng không đi được, như là bị mộcây búa đóng đinh tại chỗ, đến cả linh hồn cũng tựa như bị khóa lại không nhúc nhích được.
Mắthấy bọn họ cùng nhau đi vào thang máy, tim cô đau như cắt, cô gượng cười.
"Lâm Cảnh."
Vô cùng khẽ khàng.
Có yêu sâu đậm, có tức giận, có tủi thân, có kiêu ngạo, có không buông, có dứkhoát... Tấcả đều gói gọn trong tiếng thì thầm khẽ, tình cảm nhiều năm đều ngưng đọng trong tiếng kêu "Lâm Cảnh".
Lâm Cảnh dường như là cảm nhận được điều gì đó, xoay người lại, nhưng không phát hiện được gì cả, lại tiếp tục đi về phía trước, vào trong thang máy.
Có đôi lúc, quay người lại đã là vụmất.
Mà cái vụmấnày là cả một đời.
A, năm đó trong đám người chỉ cần liếc mắmột cái là có trông thấy người tại sao hiện giờ đứng ngay trước mắnhưng đã không nhìn thấy, là vì trời quá tối sao? Hay là quần áo quá mờ.
Cô ngẩng đầu, đèn đường rõ như ban ngày; cô cúi đầu, quần áo trắng như tuyết.
Cái cười gượng lần này đã không còn sức lực, cô đi về phía trước vài bước, nhìn thấy phòng của anh ta sáng đèn rồi.
Lẽ ra hiện nay hẳn là đang làm bữa tối dưới ánh nến cho anh ta.
"Lâm Cảnh."
Cô năm nay 20 tuổi, cũng đã quen biếLâm Cảnh 20 năm.
20 năm, cô không thể buông bỏ được.
Từng li từng tí trong nhiều năm qua, bây giờ trong hồi ức của cô, mỗi một bức ảnh, mỗi một giây, mỗi mộmẩu chuyện đều nhè nhẹ xoay quanh anh ta, khó bỏ khó phân.
Lâm cảnh không phải là sinh mệnh của cô, mà là xương cốvà máu.
Nếu như Lâm Cảnh rời đi, cô có khả năng sẽ phải trải qua cơn rúgân đau tận xương tủy, sau đó chỉ còn thừa lại hơi thở thoi thóp.
Lâm Cảnh, em sẽ cho anh thêm một cơ hội.
Giọng nói nhàn nhạt, ngay lập tức tiêu tan ngay trong không khí.
8 giờ tối ở New York, ban đêm âm 10 độ, bầu trời toàn là tuyếbay, thực hợp với tình hình lúc này.
Điện thoại di động đổ chuông, cái tên trên màn hình nhấp nháy siết chặtrái tim cô, cô rấmuốn nhấc máy.
Nhưng mà, cô không thể, cô sợ rằng mình không khống chế được bản thân muốn chấvấn, muốn nũng nịu, muốn làm cho anh ta xuống đây ôm cô một cái.
Dù sao, mấy ngày nữa là đến sinh nhậcủa cô rồi, dự định của cô là sẽ hiếng thân mình cho anh ta.
A, bản thân như vậy, không có mộchúphần thắng có thể chống lại thanh âm của đầu dây bên kia, đó như là thuốc độc và cả thuốc giải của cô.
Mộchúphần thắng cô cũng không có.
Lý Nhĩ Lạc đứng đó, vẫn cứ đứng như vậy, không nhúc nhích, chẳng qua là ngẩng đầu dùng đôi mắđỏ bừng đầy tơ máu nhìn lên chỗ ở của anh ta.
Ngọn đèn vàng ấm áp xuyên thấu qua thủy tinh lạnh như băng, lại đi qua không khí xơ xác, đến trước mặcô đã kếthành băng, đao đao đến xương, trận trận trùy tâm.
Tim cô theo đêm lạnh giá càng thêm lạnh, tim tan thành từng mảnh vụn màn đêm gia tăng càng thêm rách nát.
Em từ London bay tới không muốn nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác khanh khanh ta ta.
Em, chẳng qua là muốn chính miệng nói với anh một câu Giáng sinh vui vẻ...
Khó lắm sao?
Tấcả không cam lòng đều hóa thành cố chấp đứng tại đây, tất cả những hy vọng cũng đã đắm chìm theo đêm tối.
Giống như đã qua mộthế kỷ dài đằng đẵng.
Cô nhìn đồng hồ, đã 6 giờ sáng, kim đồng hồ không nhanh không chậm sắp quay một vòng.
Cô ở dưới đứng cả đêm.
Trên người cô đã đóng một lớp tuyếthực dày, thực nhẹ, nhưng giờ phúnày cô lại có cảm giác nó áp đảo bản thân cô.
Áo lông màu trắng cùng cảnh tuyếhợp thành mộthể, lông mi cũng treo băng sương, tứ chi cứng đờ không nhúc nhích được, cô không cảm nhận được cái lạnh, cũng không cảm nhận được cái đói, cái gì cô cũng không cảm nhận được.
Cô chỉ biếrằng, người phụ nữ kia cả đêm cũng không đi ra.
Trong nháy mắt, ý thức của cô sụp đổ ầm ầm, tình yêu nhiều năm nay của cô giờ phúnày hóa thành núi cao tuyếlở, hóa thành mặbiển cuộn trào, nặng nề hướng về phía cô nện xuống, không chúlưu tình đem cô bao phủ.
Thân thể không khống chế được mà ngã xuống đất, trước lúc bóng tối bao phủ cô, cô chỉ cảm thấy không khí trở nên íỏi.
Cô không thể hô hấp, cô sẽ chếmất.
-Chương 1+
Trên đầu là bầu trời âm u, xung quanh là vẻ mặvội vã của mộsố íngười qua đường.
Lý Nhĩ Lạc đứng ở đường cái đối diện, đưa mắt nhìn chung cư trước mặt.
Nếu như anh ta đang ở nhà, cô sẽ cho anh ta một cái ôm ấm áp vượcả đại dương mà trong đầu cô đã diễn tập 99 lần.
Còn nếu anh ta không ở nhà, cô liền mặc tạp dề, làm vài món mà anh ta thích ăn nhất, lại đốmấy ngọn nến, cho anh ta một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Cho dù là cái nào đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ chìm trong sự dịu dàng như nước của cô đây.
Lý cô nương khóe miệng cười, kiêu ngạo.
Cô băng qua đường cái, chỉ là chân trái mới bước được nửa bước, chân phải còn chưa kịp đặxuống, đã thấy cái người mà cô tâm tâm niệm niệm khắc sâu vào tim.
Dựa theo kịch bản, cô hẳn là phải bay đến tặng cho anh ta một cái ôm ấm áp vượcả đại dương mà cô đã diễn tập trong đầu 99 lần.
Thế nhưng, anh ta đứng bên cạnh một người khác.
Phụ nữ.
Căn bản là không có cử chỉ thân mật, nhưng mà cô lại mộcảm giác bấan lần nữa tồn tại trong cô, lúc này đây trong không khí tràn ngập không phải là khí ô-xi, mà là vô số những cây gai nhọn, mỗi khi híthở một hơi, đều làm cô đau đớn.
Tuy nhiên némặcủa Lý Nhĩ Lạc càng thêm bình tĩnh.
Chân cứ như là không phải là của bản thân nữa, chẳng qua là tiềm thức đi theo bọn họ, bản thân cô cũng không biếrốt cuộc cô muốn thấy điều gì.
Lý Nhĩ Lạc yên lặng đi theo bọn họ đi qua phía ngoài cùng khu chung cư lân cận, không biếqua bao lâu, cả hai đã đi đến trước nơi anh ta ở.
Vô cùng im lặng, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy hai người họ nói tiếng Trung với nhau, im lặng đến mức có thể thấy rõ cô gái châu Á ấy khoác lên cánh tay của anh ta.
Lý Nhĩ Lạc nâng tay xoa nhẹ đôi mắt.
Ừ, cô còn đang đeo mắkính mà, sao có thể nhìn nhầm được.
Lúc này đây, Lý Nhĩ Lạc chỉ muốn bước nhanh về phía trước hung hăng hấra cánh tay của cô gái kia, rồi cho cô ta một cái távô cùng nhuần nhuyễn mà không cần phải qua diễn tập.
Bây giờ còn lý trí gì chứ!
Người đàn ông của cô, cô ta không thể chạm vào!
Thế nhưng, nhìn thấy sườn mặcủa Lâm Cảnh đang nở nụ cười, cô một bước cũng không đi được, như là bị mộcây búa đóng đinh tại chỗ, đến cả linh hồn cũng tựa như bị khóa lại không nhúc nhích được.
Mắthấy bọn họ cùng nhau đi vào thang máy, tim cô đau như cắt, cô gượng cười.
"Lâm Cảnh."
Vô cùng khẽ khàng.
Có yêu sâu đậm, có tức giận, có tủi thân, có kiêu ngạo, có không buông, có dứkhoát... Tấcả đều gói gọn trong tiếng thì thầm khẽ, tình cảm nhiều năm đều ngưng đọng trong tiếng kêu "Lâm Cảnh".
Lâm Cảnh dường như là cảm nhận được điều gì đó, xoay người lại, nhưng không phát hiện được gì cả, lại tiếp tục đi về phía trước, vào trong thang máy.
Có đôi lúc, quay người lại đã là vụmất.
Mà cái vụmấnày là cả một đời.
A, năm đó trong đám người chỉ cần liếc mắmột cái là có trông thấy người tại sao hiện giờ đứng ngay trước mắnhưng đã không nhìn thấy, là vì trời quá tối sao? Hay là quần áo quá mờ.
Cô ngẩng đầu, đèn đường rõ như ban ngày; cô cúi đầu, quần áo trắng như tuyết.
Cái cười gượng lần này đã không còn sức lực, cô đi về phía trước vài bước, nhìn thấy phòng của anh ta sáng đèn rồi.
Lẽ ra hiện nay hẳn là đang làm bữa tối dưới ánh nến cho anh ta.
"Lâm Cảnh."
Cô năm nay 20 tuổi, cũng đã quen biếLâm Cảnh 20 năm.
20 năm, cô không thể buông bỏ được.
Từng li từng tí trong nhiều năm qua, bây giờ trong hồi ức của cô, mỗi một bức ảnh, mỗi một giây, mỗi mộmẩu chuyện đều nhè nhẹ xoay quanh anh ta, khó bỏ khó phân.
Lâm cảnh không phải là sinh mệnh của cô, mà là xương cốvà máu.
Nếu như Lâm Cảnh rời đi, cô có khả năng sẽ phải trải qua cơn rúgân đau tận xương tủy, sau đó chỉ còn thừa lại hơi thở thoi thóp.
Lâm Cảnh, em sẽ cho anh thêm một cơ hội.
Giọng nói nhàn nhạt, ngay lập tức tiêu tan ngay trong không khí.
8 giờ tối ở New York, ban đêm âm 10 độ, bầu trời toàn là tuyếbay, thực hợp với tình hình lúc này.
Điện thoại di động đổ chuông, cái tên trên màn hình nhấp nháy siết chặtrái tim cô, cô rấmuốn nhấc máy.
Nhưng mà, cô không thể, cô sợ rằng mình không khống chế được bản thân muốn chấvấn, muốn nũng nịu, muốn làm cho anh ta xuống đây ôm cô một cái.
Dù sao, mấy ngày nữa là đến sinh nhậcủa cô rồi, dự định của cô là sẽ hiếng thân mình cho anh ta.
A, bản thân như vậy, không có mộchúphần thắng có thể chống lại thanh âm của đầu dây bên kia, đó như là thuốc độc và cả thuốc giải của cô.
Mộchúphần thắng cô cũng không có.
Lý Nhĩ Lạc đứng đó, vẫn cứ đứng như vậy, không nhúc nhích, chẳng qua là ngẩng đầu dùng đôi mắđỏ bừng đầy tơ máu nhìn lên chỗ ở của anh ta.
Ngọn đèn vàng ấm áp xuyên thấu qua thủy tinh lạnh như băng, lại đi qua không khí xơ xác, đến trước mặcô đã kếthành băng, đao đao đến xương, trận trận trùy tâm.
Tim cô theo đêm lạnh giá càng thêm lạnh, tim tan thành từng mảnh vụn màn đêm gia tăng càng thêm rách nát.
Em từ London bay tới không muốn nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác khanh khanh ta ta.
Em, chẳng qua là muốn chính miệng nói với anh một câu Giáng sinh vui vẻ...
Khó lắm sao?
Tấcả không cam lòng đều hóa thành cố chấp đứng tại đây, tất cả những hy vọng cũng đã đắm chìm theo đêm tối.
Giống như đã qua mộthế kỷ dài đằng đẵng.
Cô nhìn đồng hồ, đã 6 giờ sáng, kim đồng hồ không nhanh không chậm sắp quay một vòng.
Cô ở dưới đứng cả đêm.
Trên người cô đã đóng một lớp tuyếthực dày, thực nhẹ, nhưng giờ phúnày cô lại có cảm giác nó áp đảo bản thân cô.
Áo lông màu trắng cùng cảnh tuyếhợp thành mộthể, lông mi cũng treo băng sương, tứ chi cứng đờ không nhúc nhích được, cô không cảm nhận được cái lạnh, cũng không cảm nhận được cái đói, cái gì cô cũng không cảm nhận được.
Cô chỉ biếrằng, người phụ nữ kia cả đêm cũng không đi ra.
Trong nháy mắt, ý thức của cô sụp đổ ầm ầm, tình yêu nhiều năm nay của cô giờ phúnày hóa thành núi cao tuyếlở, hóa thành mặbiển cuộn trào, nặng nề hướng về phía cô nện xuống, không chúlưu tình đem cô bao phủ.
Thân thể không khống chế được mà ngã xuống đất, trước lúc bóng tối bao phủ cô, cô chỉ cảm thấy không khí trở nên íỏi.
Cô không thể hô hấp, cô sẽ chếmất.
Nhặt Được 201 Vạn
TXT 79/79
326 Theo dõi 0
Hợp Đồng Duyên Phận
AUX 6/6
1367 Theo dõi 0
Ma Túy
TXT 31/31
936 Theo dõi 0
Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học
TXT 50/??
365 Theo dõi 0
Cầu Xin Tôi Đi (Try Begging)
TXT 50/??
738 Theo dõi 0
Nhật Ký Nuôi Vợ
TXT 11/11
993 Theo dõi 0Từ khóa: Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không? giải trí giải trí tổng hợp link tối cổ nghe gì vlxx vtvgo tv xem gì
Đình Soạn Đình Huy Quàng A Tũn Nguyễn Huy radiotruyen truyenngontinh Suzu Honjo iptv m3u8 Karen Yuzuriha Cô Úc Đang cập nhật Thanh Mai Anh Sa vl79 Min Do-yoon Bảo Linh Hồng Nhung Ai Sayama Nguyễn Thành Nguyễn Hoa phim79 Yu Shinoda Thu Huệ vtvgo tv Kim Thanh Viết Linh giải trí vlxx Kana Momonogi Hà Thu Đình Soạn Mayuki Ito Miu Shiromine giải trí tổng hợp Tuấn Anh nghe gì Yui Hatano Yua Mikami Momo Sakura xem gì Minami Aizawa link tối cổ Tú Quỳnh Đình Duy Tâm An truyen79.xyz
phim79.com