Giày Thủy Tinh Nối Duyên

Giày Thủy Tinh Nối Duyên: Chương 1

Bạn đang đọc truyện Giày thủy tinh nối duyên của tác giả Ngữ Lục trên website đọc truyện online. Năm năm trước, tại một của tiệm thời trang, ngay khoảnh khắc đầu tiên gặp gỡ, cô đã biết mình không thể không yêu anh. Khi đó anh đang chọn quà sinh nhật cho người con gái mình yêu. Năm năm trôi qua, cô trở thành một người bạn tâm tình của anh, thân thiết và thấu hiểu. Anh tìm đến cô như một thói quen trong những khoảnh khắc cô đơn và trống rỗng. Cô vẫn âm thầm yêu anh, còn anh vẫn lặng lẽ yêu người con gái ấy. Người con gái ấy là Băng Lan, là cô em gái nuôi mà anh đã chăm sóc nâng niu từ bé. Băng Lan không yêu anh nhưng không dám từ chối anh vì cô ấy cảm thấy mình cần phải trả ơn nuôi dưỡng của gia đình anh. Ngay khi biết được tâm sự của Băng Lan, mặc dù đau khổ nhưng điều duy nhất anh nghĩ đến là giải thoát cho cô ấy khỏi gánh nặng trả ơn này. Giải pháp anh chọn chính là cưới một người con gái khác và người anh chọn chính là người con gái khiến anh cảm thấy gần gũi nhất, chính là cô. – “Chúng ta kết hôn được không?” Anh nói. Tôi cũng biết, anh sẽ nói như thế, không phải vì anh yêu tôi, mà vì anh yêu người đó. Chỉ vì không muốn người con gái kia phải cảm thấy dằn vặt và mặc cảm, anh chấp nhận rút lui. Anh làm tất cả những điều này là vì cô ấy. Vì một người anh yêu, lấy một người anh không yêu, có lẽ chỉ có anh mới làm được việc ngốc ngếch đó mà thôi. Đã biết rõ tất cả những điều đó, thế nhưng cũng không có cách nào để từ chối. Có phải tôi thực sự còn ngốc hơn anh không?…. … Lời tựa Đó là một cửa hàng bán đồ phục trang cao cấp nằm ở khu Đông. Chiều thứ Tư, những người tới xem đồ phần lớn là phụ nữ vừa có tiền lại vừa có thời gian. Tiếng chuông gió vang lên nhẹ nhàng, cửa kính được mở ra, một cô gái chừng hơn hai mươi tuổi bước vào. Cô gái có mái tóc bồng bềnh, bộ quần áo tuy đơn giản nhưng rất thời thượng, đôi giày cao gót hợp với vóc dáng thanh mảnh, giống như người mẫu trong một tạp chí nào đó vừa bước ra. Nhưng cô ấy trên khuôn mặt luôn nở nụ cười ấm áp, không hề mang nét lạnh lùng vô cảm của mấy cô người mẫu. Phụ nữ là phái đẹp, nhưng cái đẹp của cô gái ấy không làm người khác cảm thấy quá nhiều áp lực, trái lại, nó giống như một làn gió thoảng qua, đem đến cho người ta cảm giác thư thái nhẹ nhàng. “Thu Thần, sao hôm nay lại có thời gian rỗi tới đây vậy?”, người chủ cửa hàng ngồi ở sau quầy thu tiền vừa nhìn thấy cô liền mỉm cười hỏi han. “Hi, Julia, tớ tới thăm cậu đó!”, cô nhìn quanh cửa hàng một lượt, “Đúng là không tồi, cửa hàng của cậu càng ngày càng khang trang, buôn bán chắc là khá lắm”. “Chẳng phải cũng nhờ phúc của cậu sao?” Câu này không chỉ là lời nói khách sáo. Quả thực Thu Thần thường xuyên giới thiệu khách hàng tới đây. Hai người cũng là bạn bè thân thiết nhiều năm. “Hai đứa mình còn khách sáo thế sao? Tớ bảo này, hôm nay tớ tới là có việc cần cậu giúp đây.” “Giúp? Thật hiếm khi thấy cậu nhờ người khác giúp đỡ đấy. Được rồi, nói đi, tớ sẽ cố gắng hết sức.” Julia hai tay chống nạnh trêu chọc Thu Thần, hai má lúm đồng tiền đáng yêu trên khuôn mặt ửng hồng làm cô càng quyến rũ. “Là cậu nói đấy nhé!” Cô liền lấy trong túi xách tay một hộp danh thiếp, rồi rút ra một tấm đưa cho Julia: “Đây, tớ mới mở một cửa hàng, cậu quảng cáo giúp tớ được không?”. “Cậu mở cửa hàng? Mở khi nào?” Julia rất bất ngờ, nhận lấy tấm danh thiếp màu xanh thẫm, nhìn hai chữ màu bạc rất đơn giản trên đó: Quan Ngoại. “Ngày mai khai trương.” “Woa! Thật tuyệt! Cuối cùng cậu cũng thực hiện được ước mơ của mình rồi! Chúc mừng cậu!” Thu Thần không giấu nổi niềm vui trên khuôn mặt: “Cậu biết đấy, mình luôn muốn mở một quán rượu nhỏ, không cần lớn lắm, nhưng sẽ là nơi thật ấm áp. Bây giờ mình đã có đủ năng lực rồi, chỉ hy vọng giấc mộng này đủ dài…”. “Nhất định là được mà, tớ tin ở cậu”, Julia lật mặt sau của tấm danh thiếp. “Quán của cậu cách đây không xa! Được đấy! Lượng khách qua lại đây rất đông. Mai cậu khai trương, nhất định tớ sẽ tới ủng hộ. Còn nữa! Cậu để lại đây thêm ít danh thiếp để tớ còn giới thiệu cho khách hàng tới nữa!” “Cảm ơn cậu!” “Xin lỗi, kiểu áo này còn cỡ lớn hơn một chút không?”, một vị khách chen vào cuộc nói chuyện giữa hai người. “Có đấy. Em sẽ lấy cho chị ngay”, Julia vừa cười vừa nói. “Thu Thần, cậu chưa được đi đâu đấy! Để tớ tiếp khách xong sẽ nói chuyện tiếp về việc mở quán của cậu”, cô quay đầu lại nói với Thu Thần. ”Ừ, cậu cứ làm việc của mình đi.” Julia đi tiếp vị khách hàng vừa rồi, Thu Thần nhân lúc rỗi rãi liền nhìn cách bố trí đồ đạc trong cửa hàng. “Julia nhiệt tình giúp mình như thế, mình cũng nên mua cho cô ấy chút đồ chứ nhỉ?”, Thu Thần vừa nghĩ vừa đi dạo quanh. Cô bỗng chú ý tới một cảnh tượng không bình thường. Không, cũng không phải là kỳ lạ lắm. Có người đang xem giày nhưng lạ ở chỗ, đó là một người đàn ông đang xem giày nữ. Hơn nữa, đó không phải là một người đàn ông bình thường, anh ta siêu cao, cô nghĩ ít nhất anh ta cũng phải cao hơn một mét chín mươi. Chiếc sơ mi trắng làm nổi bật khuôn ngực rắn chắc, làn da sạm đen do cháy nắng, lại thêm mái tóc ngắn, nếu như không khoác trên mình bộ vest đáng giá thì người khác sẽ nghĩ ngay anh ta là một người lao động bình thường. Trong cửa hàng bán toàn đồ trang sức cao cấp cho nữ này, sự xuất hiện của một người đàn ông khoác trên mình bộ vest với vẻ mặt khá nghiêm trang thế này quả thực có phần kỳ lạ… Người đàn ông đó chau mày nhìn từng đôi giày nữ trên giá, rồi cầm một đôi cao gót nhỏ nhắn, màu đỏ lên ngắm nghía. Vẻ mặt chăm chú của anh ta đã khiến trái tim của Thu Thần rung động một cách kỳ lạ… Nhớ lại, hình như từ lúc bước vào cửa hàng cô đã thấy người đàn ông ở đó rồi. “Anh có cần giúp gì không?”, trước khi kịp nghĩ ra điều gì đó thì cô đã bước tới và nói. Anh ta quay đầu lại, trái tim Thu Thần bỗng loạn nhịp. Một khuôn mặt vuông vức đầy góc cạnh, đôi mắt quá lạnh lùng, đôi môi mỏng gần như mím chặt thật khó làm người ta có cảm giác gần gũi. Đứng trước mặt, ngẩng lên nhìn anh, Thu Thần càng cảm thấy mình nhỏ bé. “Nữ, mười tám tuổi, size 5, tặng nhân dịp sinh nhật. Tôi muốn một đôi giày phù hợp.” Thu Thần há miệng kinh ngạc, chưa bao giờ cô gặp người như thế này. Không, phải nói là chẳng có ai nói chuyện kiểu đấy cả! Giống như nhập các dữ kiện vào máy tính, sau đó yêu cầu một đáp án chính xác. Cô liền nhoẻn miệng cười. Anh ta chau mày nhìn nụ cười ngọt ngào của cô. Nhất định anh ta cảm thấy nụ cười của cô rất lạ lùng. Dáng vẻ của anh ta khiến người khác cảm thấy như đang nghe mệnh lệnh và phải nhanh chóng đưa ra câu trả lời. “Nếu là cô gái mười tám tuổi thì chắc sẽ không thích những mẫu có vẻ chín chắn như thế này…”, Thu Thần chỉ vào đôi giày cao gót mà anh ta đã cầm ở trên tay rất lâu. “À, phong cách ăn mặc của cô ấy như thế nào?” “Phong cách ăn mặc như thế nào?”, đôi mày của anh ta càng nhíu chặt. “Đúng vậy! Đi đôi giày như thế nào còn phải xem phong cách, màu sắc của trang phục, và cả cách trang điểm của ngày hôm đó như thế nào mà quyết định nữa!” “Tôi không biết.” Bây giờ anh ta không chỉ nhíu mày mà ngay cả đôi môi cũng mím chặt. Rõ ràng anh ta là người không quen với việc nói ra ba từ “Tôi không biết” đó. “Nếu thế thì không thể chọn được một đôi giày thích hợp rồi”, Thu Thần lắc đầu, nhẫn nại giải thích cho anh ta. “Tôi chỉ muốn tặng cô ấy một đôi giày nhân dịp sinh nhật thôi.” “Hay là thế này đi, chắc anh không ngại mua cho cô ấy một bộ quần áo, trang sức, các phụ kiện và thêm một đôi giày nữa chứ?” Thu Thần thầm nghĩ, tiện thể cũng giúp Julia bán được một số đồ, dù sao thì nhìn anh ta có vẻ là người rất có tiền. “Được”, lời nói của anh ta đầy quyết đoán, “Cô quyết định đi”. “Thế được rồi! Anh nói cho tôi vóc dáng, ngoại hình, cá tính và cách trang điểm của cô ấy, như thế tôi sẽ dễ lựa chọn hơn.” “Một mét năm mươi sáu, bốn mươi tám cân, hay thẹn, đơn giản, phóng khoáng”, anh ta chỉ dùng vài từ để miêu tả. Thu Thần giờ đã hiểu cách nói chuyện của anh ta là như thế, hiểu những gì mà anh ta muốn truyền đạt không phải là việc khó khăn đối với cô. “Được, tôi hiểu rồi. Anh đợi một chút.” Julia còn đang bận, vì thế Thu Thần tự mình đi chọn đồ giúp khách. Cô chọn bộ lễ phục bằng lụa trắng, vòng cổ và khuyên tai màu hồng phấn, túi xách nhỏ được kết bằng ngọc trai màu trắng tuyết, một đôi giày cao gót màu trắng có các đường viền màu hồng phấn. “Anh thấy thế nào?”, Thu Thần hỏi. Anh ta gật gật đầu. Tuy anh ta không nói nhưng Thu Thần nhìn thấy sự hài lòng trong đôi mắt ấy. Anh ta rút thẻ tín dụng trong túi ra trả, ngay cả giá tiền cũng không hỏi. Thu Thần tròn mắt ngạc nhiên, nhưng biểu hiện đó chỉ trong chớp mắt đã biến mất, cô nhận lấy tấm thẻ. Lại hiểu anh ta thêm chút ít. Nếu anh ta là ông chủ của một công ty nào đó thì chắc chắn sẽ nghiêm khắc nhưng lại rất tin tưởng nhân viên, ít khi nói lời khích lệ và không hay so đo tính toán! “Thu Thần, cảm ơn cậu đã tiếp khách giúp tớ!” Bây giờ Julia mới xong việc, cô nhận đồ và thẻ tín dụng trên tay Thu Thần, vừa phân loại các món đồ vừa tính toán. Ba mươi tư vạn tệ? Thu Thần nhìn số tiền trên máy thanh toán cũng thấy hoảng hốt. “Này, tính rẻ chút đi!”, cô nói với Julia. Rõ ràng biết mình làm thế có phần lanh chanh, nhưng Thu Thần không nhịn được mà nói giúp anh ta. “Bạn cậu à?”, Julia nhìn cô vẻ lạ lẫm. “À…”, Thu Thần không biết nói sao, “Cứ coi… là thế đi”, cô đành ậm ừ cho qua chuyện. “Thế thì giảm 20% vậy”, Julia vừa nghe nói đó là bạn của Thu Thần thì rất thẳng thắn giảm giá tới mức tối đa. “Tớ cầm đồ đi đưa cho anh ta nhé!”, Thu Thần cũng không rõ tại sao mà cô luôn muốn nói chuyện cùng anh chàng đó. “Này anh, xong rồi! Đây là thẻ của anh, còn đây là quần áo.” Kỳ lạ! Cô thấy tim mình đập mạnh hơn… Anh ta cầm lấy thẻ, ký tên rồi nhận mấy túi đồ khá đẹp đó. “Cô gái đó thật hạnh phúc!” Anh ta vừa quay người bước đi, Thu Thần liền mở lời. Anh ta dừng lại một chút và quay đầu lại nhìn cô. Mình muốn giữ anh ấy lại sao? Muốn tiếp tục nói chuyện với anh ấy? Suy nghĩ thoáng qua đó đến Thu Thần cũng không thể tin nổi. “Tôi nghĩ chắc đây là lần đầu anh mua quần áo và giày cho bạn gái phải không? Anh chu đáo thật, đích thân đi chọn quà sinh nhật, nhất định cô gái ấy rất đặc biệt. Là bạn gái của anh à?” Anh ta nghiêm mặt, không nói. Nhưng Thu Thần có thể nhìn thấy câu trả lời trong đôi mắt của anh ta rằng cô đã nói đúng. Trái tim cô, không biết tại sao lại chùng xuống. “Thẩm mỹ khá đấy, nhất định tôi sẽ ghé thăm cửa hàng của cô.” Giọng nói trầm ấm của anh ta đã đánh thức vẻ mặt thất thần của Thu Thần. Anh ta đang khen ngợi cô? Cô tin rằng hiếm khi anh ta khen người khác… “Cảm ơn anh. Nhưng đây không phải là cửa hàng của tôi, tôi chỉ tới đây thăm bạn, tiện thì giúp cô ấy chút thôi. À! Đúng rồi! Cửa hàng của tôi ngày mai sẽ khai trương, mời anh ghé qua.” Thu Thần đưa cho anh ta một tấm danh thiếp. Anh ta nhận lấy tấm danh thiếp, nhìn một chút, rồi rất cẩn thật nhét vào trong ví. Thái độ của anh ta làm cô cảm động, bởi cô có cảm giác anh ta không phải kiểu người dễ dàng để lộ cảm xúc của mình với người khác. Anh ta bước ra khỏi cửa hàng. Lần này Thu Thần không lên tiếng gọi lại nữa. Anh ta có tới cửa hàng của cô không? Có thể gặp lại anh ta lần nữa không? Thu Thần bắt đầu có cảm giác đợi chờ một người lần đầu tiên gặp mặt…


“Chào mừng quý khách!”

Tôi đã quen nói câu này mỗi khi tiếng chuông gió ở cửa quán vang lên…

Ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông đó, trái tim tôi lặng đi trong tích tắc, sau đó đập liên hồi.

Anh ấy bước vào, lạnh lùng nhìn tôi đang nở nụ cười ngây ngô.

Tôi biết, thế giới này đã không còn như lúc đầu nữa.

Anh ấy không biết tôi thích mình. Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần anh ấy thường tới quán, chỉ cần mỗi khi tiếng chuông gió vang lên, tôi có thể nhìn thấy người đang ở ngoài cửa bước vào là anh ấy.

Đối với tôi, đó chính là một niềm hạnh phúc.

Autumn

Đập vào mắt toàn là màu xanh, xanh đậm, xanh nhạt, xanh như nền trời, xanh như màu của biển cả, như đại dương ôm trọn tất cả, giúp người ta quên mọi ưu phiền của thế tục mà tự do phiêu lãng…

“Quan Ngoại” ban ngày là một quán cafe, ban đêm thường bày bán các loại rượu. Cô ấy chọn màu xanh là màu sắc chủ đạo trong quán.

Một không gian không lớn lắm nhưng tất cả đều được tô điểm bởi màu xanh. Màu xanh, ban ngày làm người ta có cảm giác như đang ở một nhà hàng hoặc quán trà chiều thoải mái. Sau chín giờ tối, đèn được vặn nhỏ, ánh trăng soi rọi qua khe cửa sổ, mùi cafe từ quầy bar lan tỏa khắp không gian tĩnh lặng, lại thêm tiếng nhạc Jazz càng làm người ta thấy nhẹ nhàng thoải mái.

Một người đàn ông cao lớn đang ngồi trên chiếc ghế cao trước quầy bar, còn phía sau quầy là bà chủ của Quan Ngoại.

Người đàn ông đó nét mặt nghiêm túc, ít nói, còn bà chủ quán lúc nào cũng nở nụ cười thật ngọt ngào. Mỗi lần ánh mắt của hai người chạm nhau, đôi mắt đen lạnh lùng kia như ấm áp hơn.

“Đây là cái gì?” Người đàn ông chau mày nhìn ly đồ uống màu trắng mà Thu Thần đưa tới trước mặt nói vẻ hoài nghi.

“Bò trắng!”, cô rất vui vẻ nói.

“Bò trắng?” Cái tên nghe thật kỳ lạ.

“Đây là cocktail em mới sáng tạo ra! Vẫn như thường lệ, anh là người khách đầu tiên có may mắn được thưởng thức nó. Mau uống thử xem!”

“Cho anh whisky”, mặc kệ thái độ đang rất háo hức của cô, anh vẫn cương quyết.

“Này, uống mãi một thứ mà không thấy vô vị sao? Thử đi mà! Biết đâu anh lại thích!” Cô chớp chớp mắt, nở nụ cười ngọt ngào làm người ta chẳng thể từ chối, huống hồ đó chỉ là một ly cocktail…

“Không.” Anh vẫn không quên lần trước mình may mắn được thưởng thức tác phẩm mới của cô.

Anh cũng không biết tại sao cô luôn kiên nhẫn chờ đợi và muốn anh trở thành khách hàng thí nghiệm của mình. Có lẽ vì lần nào anh tới cũng gọi một loại rượu, có thể cô muốn anh thay đổi thói quen, cũng có thể… cô luôn muốn thay đổi anh…

Nhưng có một điều không thể phủ nhận, cô là người phụ nữ đầu tiên dám làm thế. Vẻ ngoài và cả tính cách nghiêm túc của anh luôn khiến người ta có cảm giác sợ hãi. Nhân viên sợ anh, bạn bè cũng không dám cười đùa với anh, chỉ có cô…

Trước thái độ từ chối lạnh lùng của anh, Thu Thần không cười nữa, đôi môi thể hiện sự không hài lòng.

“Không đưa whisky. Trừ khi anh uống ly Bò trắng này trước!”

Nghe xem cô ấy nói gì này, bà chủ Quan Ngoại lại hai tay chống nạnh, uy hiếp khách hàng rồi đấy!

Trong im lặng, hai người trừng mắt nhìn nhau.

Cuối cùng, anh bất đắc dĩ thỏa hiệp, những người quen biết Thạch Chấn Vũ đều ngạc nhiên đối với hành động tiếp theo – anh nhấc ly lên, uống liền một ngụm…

“Thế nào? Không tồi chứ?” Thu Thần lại nở nụ cười, đôi mắt ánh lên niềm vui.

“Ngọt quá”, anh phê bình không chút nể nang.

“Thế à…” Niềm vui trong ánh mắt tan biến ngay.

“Có thể… thanh niên sẽ thích.” Điều kỳ lạ là anh không đành lòng nhìn khuôn mặt thất vọng của cô.

“Nhưng em vẫn chưa làm được loại rượu mà anh thích…”, cô cúi đầu lẩm bẩm.

“Em nói gì?” Giọng của cô quá nhỏ, hòa vào tiếng nhạc Jazz.

“Không có gì.” Ngẩng đầu lên, cô lại mỉm cười. “Tới đây, whisky của anh đây!”

Bỏ đi ly bò trắng xuống, Thu Thần đem tới cho anh một ly whisky đá…

* * *

Quá nửa đêm, quán càng trở nên yên tĩnh, ngoài Thu Thần và Thạch Chấn Vũ ra, chỉ còn một đôi tình nhân đang ngồi trong góc quán.

Thu Thần pha một cốc cafe cho mình, còn Thạch Chấn Vũ uống whisky. Hai người cùng nâng ly trong sự lặng yên, thi thoảng mới nói vài lời.

Thạch Chấn Vũ không phải là người hay bộc lộ tình cảm của mình. Nhưng lúc này, tại nơi đây, và cả người con gái ấy lại làm anh không thể giấu kín tâm tư.

Năm năm trước, khi chọn một đôi giày để tặng người khác, anh đã gặp Thu Thần, rồi cũng vì sự tò mò mà tới quán của cô, không ngờ anh đã trở thành một người nghiện tới nơi này.

Anh thích sự tĩnh lặng của quán, thích ruợu ở nơi đây và thích cả cá tính của cô.

Bước vào quán chỉ thấy một màu xanh. Cô nói “Quan Ngoại” không phải là một danh từ mà là một động từ.

Quan Ngoại là nơi rũ bỏ hết những nỗi lo âu và áp lực của thế tục. Cô hy vọng mỗi người khách tới quán đều có thể giải phóng mình, cảm thấy tự tại, thoải mái và yêu đời.

Không thể không thừa nhận cô đã làm những điều đó rất tốt, chí ít là đối với anh.

Mỗi khi có tâm sự, anh đều tới quán của cô. Có lúc anh tâm sự cùng cô, đôi khi chỉ uống rượu một mình.

Cô tuy là người sôi nổi lại rất thích trêu chọc anh, bắt anh uống các loại rượu mà mình mới pha chế, nhưng có những lúc cô hiểu được anh cần gì, cô không nói nhiều, cũng chẳng đả động gì. Khi nào anh cần nói chuyện, cô đều chăm chú lắng nghe, có lúc còn đưa ra những ý kiến riêng của mình.

Mấy năm gần đây cô là người duy nhất có thể nói chuyện cùng anh, bởi thế anh lại càng thường xuyên tới quán của cô hơn…

“Thứ Tư tuần này em không ở quán.” Thạch Chấn Vũ nhấp một hớp whisky, chau mày vẻ không vui nhìn cô.

“Thứ Tư?”, Thu Thần có vẻ ngạc nhiên, “Anh ghé quán?”.

”Ừ!” Tối hôm đó không thấy cô, chẳng hiểu sao anh cảm thấy thiếu vắng lạ kỳ. Vẫn ngọn đèn cũ, vẫn vị trí cũ, vẫn loại rượu cũ, nhưng lại thấy thiếu thứ gì đó.

“Xin lỗi, hôm đó em có bạn tới tìm. Gần đây cô ấy muốn ly hôn, em sợ cô ấy làm chuyện dại dột nên đi cùng…” Nói tới chuyện hôn nhân của bạn, cô lại thấy thương cảm.

“Bọn họ tới nước này thực sự ai cũng ngạc nhiên. Trước khi cưới thì yêu nhau tới điên cuồng, lại phải trải qua khó khăn chồng chất mới đến được với nhau. Bạn em nói còn rất yêu chồng, cô ấy tin rằng anh vẫn yêu mình. Có điều càng yêu nhau, càng gần nhau lại càng dễ làm nhau bị tổn thương.”

Cô thở dài.

“Nếu sau này em lấy chồng thì cũng sẽ không chọn người đàn ông mà em yêu nhất!” Cô đưa ra kết luận của mình.

“Em cũng định lấy chồng cơ à?” Thạch Chấn Vũ nheo mắt nhìn. Bởi Thu Thần luôn khiến anh có cảm giác cô là một người độc lập, kiên cường, thậm chí có lúc còn mạnh mẽ tới mức chẳng cần đàn ông bảo vệ.

Thu Thần cười ha ha: “Đương nhiên rồi! Em cũng có khát vọng hôn nhân giống như tất cả phụ nữ, có điều em là người thực tế hơn một chút nên không quá lãng mạn hóa hôn nhân. Có một người bầu bạn, cùng nhau trải qua sóng gió, chắc chắn đó là một cảm giác rất yên bình và hạnh phúc!”.

“Sao lại không lấy người em yêu nhất?”

“Bởi vì yêu thường đi kèm với đố kỵ, nghi ngờ, muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy người đó, muốn trói buộc người đó ở bên mình; lúc không nhìn thấy nhau lại có cảm giác mất mát vô cùng. Để tâm xem mình có vị trí như thế nào trong trái tim đối phương, lo sợ một ngày nào đó tình yêu bị đánh mất. Em không muốn phải trải qua ngày tháng với những cảm giác rối bời đó.”

“Em nghĩ thế nào là một cuộc hôn nhân lý tưởng?”

“Hôn nhân lý tưởng phải là hai người đều hiểu và thông cảm cho nhau, là bạn bè và cũng là người nhà, sống bên nhau thoải mái, lúc xa nhau cũng không quá đau khổ. Mỗi khi đối phương gặp khó khăn thì sẽ là người đầu tiên tới để giúp đỡ. Ưm! Có lẽ là như thế đấy!”

“Em không giống với những người phụ nữ mà anh từng gặp.” Thạch Chấn Vũ lắc đầu. Anh không nghĩ mình hiểu cô. Phải nói là anh quá cứng nhắc hay do cô quá đặc biệt? “Nếu không chú trọng tới tình yêu thế thì theo em, cuộc hôn nhân lý tưởng lấy gì làm nền tảng? Là tiền bạc sao?”

“Kinh tế ổn định là điều quan trọng. Nhưng quan trọng nhất vẫn là sự hòa hợp trong cuộc sống của hai người, có thống nhất trong quan niệm hay không, có đối xử tốt với người nhà của đối phương hay không cũng là điều rất quan trọng. Em luôn mong muốn có một mái ấm và những đứa con…”

Anh biết mình và Thu Thần đều mồ côi. Nhưng dù sao anh cũng may mắn hơn cô, anh còn có ông nội. Còn Thu Thần từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện. Trong lòng anh dấy lên niềm thương cảm, nhưng anh biết Thu Thần tuyệt đối không cần sự thương xót của mình, cô ấy kiên cường, mạnh mẽ là thế…

“Em rất lý trí”, anh khâm phục cô.

“Thế còn anh?”

Nghe cô hỏi, anh hơi lặng người không trả lời ngay.

“Anh cũng lớn tuổi rồi, thế đã nghĩ tới chuyện lập gia đình chưa?”

Anh đã từng nghĩ, đương nhiên là đã từng nghĩ. Tính cách của Thạch Chấn Vũ là việc gì cũng suy nghĩ thật kỹ càng và thận trọng thực hiện kế hoạch. Một người vợ, vài đứa trẻ đương nhiên cũng nằm trong kế hoạch của anh. Mười năm trước, anh đã tính toán chu đáo… anh nghĩ tới cô gái đó, cô gái mà dường như anh đã chăm sóc cả cuộc đời.

Đôi mắt anh chợt trở nên dịu dàng hơn, Thu Thần biết anh đang nghĩ tới ai.

Là Băng Lan chăng? Cô gái mà anh nâng niu chiều chuộng…

Chuông gió ngoài cửa lại kêu, chắc là có khách tới. Thu Thần ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói với người đang đi vào:

“Xin chào quý khách…” Giọng của Thu Thần bất chợt ngừng lại, bởi người bước vào không phải khách mà là người cô mời về làm bảo vệ cho quán.

“Chào, A Thần!”

Người bước vào quán là một chàng trai có khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú, nhưng đôi mắt vẫn còn lim dim ngái ngủ. Anh ta để tóc dài chấm vai, mặc áo sơ mi trắng và quần bò hơi bạc, có cảm giác chán chường.

Tuy mang tiếng là nhân viên trong quán của Thu Thần, nhưng anh ta còn ngang ngược hơn cả chủ quán. Thường xuyên xin nghỉ mà không báo trước, lúc đi làm lại càng tùy tiện. Nếu không vì Thu Thần và chú của anh ta là bạn lâu năm thì chẳng có chủ nào lại đi thuê nhân viên như thế cả.

“A Quý! Sao bây giờ mới tới? Anh biết mấy giờ rồi không? Sắp đóng cửa rồi đấy!”, Thu Thần trừng mắt nhìn.

“Ừ.”

Cho dù bị mắng thì A Quý cũng chỉ “ừ” một tiếng chứ chẳng hề để tâm.

“Anh muốn làm tôi tức chết hả?”

A Quý bước vào quầy bar, Thu Thần cắn răng, đấm lên lưng anh ta. A Quý nắm lấy tay của Thu Thần, khó chịu nói:

“Hết cách, đều tại A Văn, anh ấy không gọi tôi dậy…”

“Anh chỉ trông chờ anh ấy gọi anh dậy thôi sao? Hả?”

Thạch Chấn Vũ hơi chau mày nhìn tay của Thu Thần bị A Quý nắm chặt. Từ lúc anh ta bước vào quán, đã chiếm hết sự chú ý của Thu Thần, còn câu chuyện giữa hai người và cả không khí thân mật khiến anh có cảm giác mình là người ngoài. Anh cảm thấy… có điều gì đó rất lạ, trong lòng không thoải mái…

“Về đây”, Thạch Chấn Vũ bỗng mở lời cắt ngang câu chuyện của hai người phía sau quầy bar. Anh đứng lên, để lại tiền rượu.

“Sao bữa nay về sớm thế?” Thu Thần giằng khỏi tay A Quý, nhìn Thạch Chấn Vũ, lời nói có vẻ hơi thất vọng.

Thạch Chấn Vũ không giải thích gì thêm, khuôn mặt vẫn như mọi khi, không hề có biểu hiện nào.

“Đúng rồi!”, Thu Thần nghĩ tới điều gì đó nên gọi anh lại, “Lần trước anh nói nhờ em mua hộ món quà cho lễ tốt nghiệp của Băng Lan phải không…?”.

Anh quay đầu lại. Hai chữ “Băng Lan” làm những đường nét khô cứng trên khuôn mặt anh dần mềm mại, ngay cả ánh mắt vô tình khi nãy giờ cũng trở nên ấm áp hơn.

Thu Thần nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt anh, lòng thấy khó chịu…

“Chắc vẫn tới cửa hàng của Julia cho tiện nhỉ?”, cô hỏi.

“Được, chiều thứ Sáu tuần sau anh tới đón em.”

“Vâng!”

Thu Thần nhìn anh bước ra ngoài cửa, dần khuất bóng…

Là Băng Lan đã cho họ gặp gỡ…

Năm năm trước, cũng vì giúp anh mua đồ sinh nhật cho Băng Lan nên họ gặp nhau ở cửa hàng của Julia. Năm năm liền, lần nào mua quà cho cô gái đó, anh cũng tới nhờ cô chọn giúp.

Không phải chỉ chịu trách nhiệm việc trả tiền, mà mọi việc anh đều giao hết cho cô. Tuy luôn có sự giúp đỡ của cô nhưng anh vẫn kiên trì cùng cô đi chọn đồ.

Qua hành động cũng có thể dễ dàng biết được anh đối với người con gái đó như thế nào… Thật làm người ta ngưỡng mộ! Thu Thần luôn suy nghĩ, cô gái đó là người hạnh phúc nhất trên thế giới, bởi có một người quan tâm và yêu thương cô ấy như thế…

“Không cần nhìn nữa! Người ta đi rồi”, A Quý đột nhiên lên tiếng làm Thu Thần giật mình.

Quay đầu lại, cô không giấu nổi nét ửng hồng trên đôi má vì tinh thần hoảng loạn.

“Cái gì?” Cô cố gắng mỉm cười bình tĩnh.

Ngược lại với sự lề mề chậm chạp vừa rồi, trong đôi mắt của A Quý lúc này là ánh sáng nhìn thấu mọi việc, khóe miệng nhếch lên nụ cười khẩy khiến người khác cảm thấy khó chịu.

“Cô thích cái tảng đá vừa lạnh lùng vừa khô khan kia, đúng chứ?”

Cô nghiêm mặt…

-Chương 1+

Lượt xem: 984

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 11/11

vtvgo tv Karen Yuzuriha Tuấn Anh Nguyễn Huy Cô Úc Viết Linh Kana Momonogi Bảo Linh Tâm An link tối cổ Mayuki Ito Hồng Nhung Đình Soạn Suzu Honjo Đình Duy Đình Huy giải trí Kim Thanh iptv m3u8 xem gì Min Do-yoon Ai Sayama Nguyễn Hoa Yu Shinoda Trần Vân Tú Quỳnh giải trí tổng hợp Quàng A Tũn nghe gì Momo Sakura truyenngontinh Thanh Mai Thu Huệ Nguyễn Thành Yua Mikami Đình Soạn Minami Aizawa Anh Sa radiotruyen Hà Thu Yui Hatano vlxx phim79 Đang cập nhật vl79 audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz