55 8/8
1889 Theo dõi 0
AUX 6/6
1155 Theo dõi 0
AUX 5/5
770 Theo dõi 0
TXT 631/631
1220 Theo dõi 0
VGA 789/??
2504 Theo dõi 0
VGA 7/??
864 Theo dõi 0
TXT 391/??
573 Theo dõi 0
VGA 35/??
1271 Theo dõi 0
VGA 45/??
1074 Theo dõi 0
TXT 10/10
216 Theo dõi 0
Karen Yuzuriha Hồng Nhung truyenngontinh Cô Úc Đình Duy Yua Mikami Đình Huy Miu Shiromine vl79 Tâm An Suzu Honjo Min Do-yoon Đình Soạn Thu Huệ Kana Momonogi Tú Quỳnh Yu Shinoda Anh Sa Ai Sayama vlxx Tuấn Anh radiotruyen Thanh Mai vtvgo tv Viết Linh Mayuki Ito Đang cập nhật Quàng A Tũn link tối cổ Minami Aizawa Nguyễn Thành Đình Soạn giải trí Hà Thu Momo Sakura giải trí tổng hợp Nguyễn Huy nghe gì phim79 Nguyễn Hoa Bảo Linh Kim Thanh xem gì iptv m3u8 Yui Hatano truyen79.xyz
phim79.com
Trò Chơi Pachinko
55 8/8
1889 Theo dõi 0
Phía Sau Lưng Em Có Ai Kìa
AUX 6/6
1155 Theo dõi 0
Số Kiếp
AUX 5/5
770 Theo dõi 0
Danh Môn
TXT 631/631
1220 Theo dõi 0Hoán Phong Hoa: Chương 1
Truyện ngắn Zhihu: Hoán Phong Hoa
Tác giả: Một Tách Trà
Dịch: Khủng Long Mũ Xanh
Raw: Khủng Long Mũ Xanh
Số chương: 18
___
Văn án:
Phu quân của ta dắt về một đứa bé.
Ta coi nó như con đẻ, dạy nó đọc sách, lễ nghĩa. Khiến nó trở thành một công tử văn võ song toàn.
Sau khi có địa vị tôn quý, nó giam cầm ta dưới địa lao u ám. Hai tay nó bóp nát cằm ta “Mẫu thân ta bị ngươi hại chết”.
“Độc phụ như ngươi cũng xứng làm nương ta?”.
Phu quân ta đứng ở một bên nhìn, tay chắp trước ngực “Sương nhi, vong linh của nàng trên trời cũng nên an nghỉ rồi”
Sau khi bị ngược đãi tới chết, ta lại trùng sinh.
Đối mặt với đứa bé phu quân đem về, ta vẫn cười nói như trước “Được, sau này nó chính là con trai của thiếp.”
1.
Sau khi trùng sinh, ta quay lại quãng thời gian sau khi thành hôn với Kỳ Viễn Hoài được 7 năm.
Hắn dắt theo một đứa bé, nói với ta:
"Nhược Nhược, phụ mẫu nó tử trận nơi sa trường, chúng ta lại không có con, chi bằng nhận nó làm con nuôi đi?"
Kiếp trước, ta tội nghiệp thằng bé không có ai chăm sóc bèn vui vẻ đồng ý.
Nhưng giờ nhìn kĩ lại, thằng bé tuy mới sáu tuổi nhưng gương mặt đã có vài nét hao hao Kỳ Viễn Hoài.
Nó chẳng phải trẻ mồ côi nơi chiến trường gì đâu, rõ ràng là con riêng của Kỳ Viễn Hoài và nha hoàn hồi môn của ta!
Ta giả bộ không biết, khom người nựng khuôn mặt búng ra sữa của nó.
"Được, về sau nó sẽ là con trai thiếp."
"Con trai, con tên gì?"
Lúc này nó có vẻ hơi sợ sệt, nhỏ giọng nói "Kỳ Cẩn."
Kỳ Viễn Hoài bèn giải thích "Tên là lúc trên chiến trường ta đặt, nghĩ tới sau này đem nó về phủ nuôi nên để nó theo họ Kỳ."
Ta cười nói "Hóa ra là như thế"
Ta là đương gia chủ mẫu duy nhất của phủ, Kỳ Viễn Hoài không nạp thiếp, lại thường ở bên ngoài đánh trận. Trọng trách nuôi dạy con toàn bộ thuộc về ta.
Nhớ tới kiếp trước, Kỳ Viễn Hoài ba ngày hai lần đều muốn qua xem Kỳ Cẩn, đôi lúc còn muốn nói chuyện riêng, hỏi nó ăn có no mặc có ấm không, có bị bắt nạt không.
Ta chỉ nghĩ rằng do hắn sợ hạ nhân khắt khe, ngược đãi Kỳ Cẩn. Thế mà không nghĩ tơi, người Kỳ Viễn Hoài phòng chính là ta.
Nhưng kiếp này, hắn lại tín nghiệm ta đến lạ kỳ.
Ta vẫn chăm sóc nó tỉ mỉ chu đáo như kiếp trước, cho người đem loại vải tốt nhất may gấp cho nó một bộ y phục, lại còn mời tiên sinh đến phủ dạy cho hắn hiểu biết chữ nghĩa.
Kỳ Viễn Hoài trong lòng cảm động, đại khái là Kỳ Cẩn tới khiến hắn lại có cảm giác một gia đình. Đến đêm muộn, hắn cùng ta nói chút chuyện phiếm trong nhà, cứ một mực không rời.
Thành hôn bảy năm, ta với hắn số lần thân mật lại càng ít.
Lần trước là hơn hai năm trước, hắn không biết lại phát điên cái gì, ở trên người ta mặc sức điên loạn, ta phản kháng không nổi. Khiến ta hôm sau không xuống nổi giường.
Càng đau đớn hơn là, sau đó ta bị sẩy thai.
Đây là đứa bé thứ hai ta không cẩn thận làm mất.
Vì lẽ đó ta cảm thấy thẹn với Kỳ gia, nghĩ đời này không có duyên có con nữa, bèn coi Kỳ Cẩn hắn đưa về là con ruột của mình. Ta moi tim móc phổi yêu thương nó, cho nó những gì tốt nhất thế gian.
Nhưng ta cho đi yêu thương, nhận lại lại là thanh đao gi ết chết ta.
Ta tuyệt đối sẽ không cùng Kỳ Viễn Hoài có bất kỳ tiếp xúc da thịt nào nữa.
Kỳ Viễn Hoài trong lòng sốt sắng, áp sát ngực ta tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng.
Hắn vuốt tóc ta, hơi thở trầm thấp "Nhược Nhược, ta muốn..."
"Đèn sáng quá."
Ta nửa xấu hổi e sợ đẩy hắn ra, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái kéo, dập tắt tim nến.
Ánh mắt Kỳ Viễn Hoài quét xuống mặt đất, vẻ mặt kịch biến.
Túi thơm rơi ra từ trong ngăn kéo, là đồ vật khi còn sống của Tiểu Sương.
-Chương 1+
Sau khi trùng sinh, ta quay lại quãng thời gian sau khi thành hôn với Kỳ Viễn Hoài được 7 năm.
Hắn dắt theo một đứa bé, nói với ta:
"Nhược Nhược, phụ mẫu nó tử trận nơi sa trường, chúng ta lại không có con, chi bằng nhận nó làm con nuôi đi?"
Kiếp trước, ta tội nghiệp thằng bé không có ai chăm sóc bèn vui vẻ đồng ý.
Nhưng giờ nhìn kĩ lại, thằng bé tuy mới sáu tuổi nhưng gương mặt đã có vài nét hao hao Kỳ Viễn Hoài.
Nó chẳng phải trẻ mồ côi nơi chiến trường gì đâu, rõ ràng là con riêng của Kỳ Viễn Hoài và nha hoàn hồi môn của ta!
Ta giả bộ không biết, khom người nựng khuôn mặt búng ra sữa của nó.
"Được, về sau nó sẽ là con trai thiếp."
"Con trai, con tên gì?"
Lúc này nó có vẻ hơi sợ sệt, nhỏ giọng nói "Kỳ Cẩn."
Kỳ Viễn Hoài bèn giải thích "Tên là lúc trên chiến trường ta đặt, nghĩ tới sau này đem nó về phủ nuôi nên để nó theo họ Kỳ."
Ta cười nói "Hóa ra là như thế"
Ta là đương gia chủ mẫu duy nhất của phủ, Kỳ Viễn Hoài không nạp thiếp, lại thường ở bên ngoài đánh trận. Trọng trách nuôi dạy con toàn bộ thuộc về ta.
Nhớ tới kiếp trước, Kỳ Viễn Hoài ba ngày hai lần đều muốn qua xem Kỳ Cẩn, đôi lúc còn muốn nói chuyện riêng, hỏi nó ăn có no mặc có ấm không, có bị bắt nạt không.
Ta chỉ nghĩ rằng do hắn sợ hạ nhân khắt khe, ngược đãi Kỳ Cẩn. Thế mà không nghĩ tơi, người Kỳ Viễn Hoài phòng chính là ta.
Nhưng kiếp này, hắn lại tín nghiệm ta đến lạ kỳ.
Ta vẫn chăm sóc nó tỉ mỉ chu đáo như kiếp trước, cho người đem loại vải tốt nhất may gấp cho nó một bộ y phục, lại còn mời tiên sinh đến phủ dạy cho hắn hiểu biết chữ nghĩa.
Kỳ Viễn Hoài trong lòng cảm động, đại khái là Kỳ Cẩn tới khiến hắn lại có cảm giác một gia đình. Đến đêm muộn, hắn cùng ta nói chút chuyện phiếm trong nhà, cứ một mực không rời.
Thành hôn bảy năm, ta với hắn số lần thân mật lại càng ít.
Lần trước là hơn hai năm trước, hắn không biết lại phát điên cái gì, ở trên người ta mặc sức điên loạn, ta phản kháng không nổi. Khiến ta hôm sau không xuống nổi giường.
Càng đau đớn hơn là, sau đó ta bị sẩy thai.
Đây là đứa bé thứ hai ta không cẩn thận làm mất.
Vì lẽ đó ta cảm thấy thẹn với Kỳ gia, nghĩ đời này không có duyên có con nữa, bèn coi Kỳ Cẩn hắn đưa về là con ruột của mình. Ta moi tim móc phổi yêu thương nó, cho nó những gì tốt nhất thế gian.
Nhưng ta cho đi yêu thương, nhận lại lại là thanh đao gi ết chết ta.
Ta tuyệt đối sẽ không cùng Kỳ Viễn Hoài có bất kỳ tiếp xúc da thịt nào nữa.
Kỳ Viễn Hoài trong lòng sốt sắng, áp sát ngực ta tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng.
Hắn vuốt tóc ta, hơi thở trầm thấp "Nhược Nhược, ta muốn..."
"Đèn sáng quá."
Ta nửa xấu hổi e sợ đẩy hắn ra, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái kéo, dập tắt tim nến.
Ánh mắt Kỳ Viễn Hoài quét xuống mặt đất, vẻ mặt kịch biến.
Túi thơm rơi ra từ trong ngăn kéo, là đồ vật khi còn sống của Tiểu Sương.