
Hohzuki Island
VGA 27/27
405 Theo dõi 0
Sát Thủ
AUX 23/23
7711 Theo dõi 2
Cố Phán Rực Rỡ
TXT 68/68
503 Theo dõi 0
Bán Vợ Cho Chủ
AUX 08:13:48
1119 Theo dõi 0Hôm Qua Vui Vẻ: Chương 1
Thể loại: hiện đại, đô thị tình duyên, tình yêu duy nhất, gương vỡ lại lành, tình yêu và hôn nhân.
Số chương: 73 chương + 6 PN
Edit: Dương
Bìa: chị Tâm Tít Tắp
[Văn án]
Lễ tình nhân năm ấy, nghe nói hơn năm trăm cặp tình nhân đăng kí kết hôn, chỉ duy nhất một cặp chính là bọn họ – Đinh Tam Tam và Đới Hiến – ly hôn vì nảy sinh mâu thuẫn về việc có hài tử
…
Hai năm sau khi ly hôn, cô trở thành Phó giáo sư trẻ tuổi nhất trong bệnh viện, anh trở thành Đại tá, quân trang đeo đầy huân chương.
Sau đó, cũng có một ông chú cặn bã đẹp trai quỳ gối trước mặt cô, trao nhẫn xin cô gả cho anh ta…
Khi đó, chồng trước của cô đang ngồi ở trong bữa tiệc, cười cười nhìn cô.
“Em đồng ý.”
Diễn viên: Đinh Tam Tam, Đới Hiến ┃ phối hợp diễn: Phương Trí Viễn, Tiểu Chung, Tống Diệp, Bạch Dư, Cát Trĩ Xuyên.
Edit: Dương
***
Thành phố B, Bệnh viện Nhân Dân số 1, trong phòng phẫu thuậsố 3 của khoa ngoại [1] đẩy vào một bệnh nhân đặc biệt.
[1] Khoa ngoại: là phân ngành trong y khoa liên quan đến điều trị bệnh hoặc tổn thương bằng phẫu thuật. Phẫu thuậlà các thủ thuậdùng trong ngoại khoa để chữa bệnh hoặc chẩn đoán bệnh.
Người bị thương là một bé trai ba tuổi tên là Đậu Đậu, bởi vì lúc chơi đùa không cẩn thận cầm mộchiếc đũa dài 11 cm xuyên qua lỗ mũi bên phải cắm vào xương sọ, ban đầu phụ huynh không chú ý, chỉ cho rằng đứa bé bị chảy máu mũi, mãi đến đêm hôm đó nảy sinh chuyện đi tiểu không thể khống chế và hôn mê nông [2], mới đưa vào bệnh viện. Chụp CT [3], phát hiện trong đầu đứa bé có vậlạ, vậlạ từ lỗ mũi bên phải tiến vào trong đầu, mãi cho đến đỉnh hộp sọ.
[2] Hôn mê nông: không phản ứng trên hành vi, chỉ khi bị kích thích mạnh mới tỉnh lại, ngừng kích thích thì bệnh nhân trở về trạng thái không phản ứng nhưng đồng tử không biến đổi, các phản xạ đều tồn tại, sinh mệnh ổn định.
[3] Chụp CT (CT- Scanner): là kỹ thuậdùng nhiều tia X – quang quélên mộkhu vực của cơ thể theo lácắngang phối hợp với xử lý bằng máy vi tính để có được hình ảnh 2 chiều hoặc 3 chiều của bộ phận cần chụp.
Bác sĩ phẫu thuậchính là mộngười phụ nữ cao gầy, cô mặc trang phục phẫu thuật, đi xong găng tay, nhìn kỹ phim chụp CT treo trên tường mộchút, hỏi, "Thợ cắtóc đến chưa?"
"Vẫn chưa." Phụ tá nói.
"Không đợi được nữa, tự chúng ta ra tay đi." Bác sĩ nữ đi tới nói.
Bác sĩ nữ fnày tên là Đinh Tam Tam, năm nay 28 tuổi, là phó giáo sư trẻ nhấtrong bệnh viện, trình độ nghiệp vụ hạng nhất, luận văn nhiều lần được đánh giá xuấsắc, đề tài y học nghiên cứu trước đó cũng thu được không ísự quan tâm ở trong và ngoài nước, chính là mộngôi sao mới đang lên của giới y học.
"Cô giáo Đinh." Cửa phòng phẫu thuậbị đẩy ra, mộcô gái tươi sáng có mái tóc ngắn đứng ở cửa, cô ấy mặc trang phục phẫu thuật, sắc mặcó chúhoảng hốt. (T không thích để Đinh lão sư nên chuyển thành cô giáo Đinh)
"Sao vậy?" Đinh Tam Tam quay đầu lại, nhìn về phía sinh viên nữ không nên xuấhiện ở chỗ này.
Đới Khả Dậnhìn mộchútình huống của phòng phẫu thuật, cắn môi một cái, nói, "Phẫu thuậquan trọng hơn, cô cứ phẫu thuậxong rồi lại nói ạ, em ở bên ngoài chờ cô."
"Chuyện của em có gấp không?" Đinh Tam Tam nhíu mày.
"... Không gấp ạ." Đới Khả Dậlắc đầu một cái, lui ra ngoài phạm vi vòng tròn màu xanh của phòng phẫu thuật, đợi Đinh Tam Tam hoàn thành phẫu thuật.
Đinh Tam Tam trong chớp mắđối diện với bàn mổ, phụ tá đã cạo hếtóc của đứa bé.
"Chúng ta bắt đầu." Đinh Tam Tam đeo khẩu trang, lộ ra đôi mắtrong veo, cô cầm dao phẫu thuậlên, rạch xuống dao đầu tiên.
"Đậu Đậu, con của tôi..." Bên ngoài phòng phẫu thuật, mẹ của Đậu Đậu đang ngã vào trong ngực của người chồng khóc lớn.
Ngồi trên hành lang trầm mặc không nói là ông ngoại của Đậu Đậu, bởi vì lúc đó chính là do ông chăm sóc cháu, bởi vì phát hiện chậm trễ, bây giờ vẻ mặcủa ông cụ rấthống khổ, hiển nhiên là vô cùng đau lòng.
Ông bà nội của Đậu Đậu thong dong tới chậm, bà nội của Đậu Đậu sau khi nghe xong tình huống của cháu trai thì suýnữa ngấxỉu.
Trong phòng phẫu thuật, đang tiến hành đâu vào đấy.
"Chú ý điểm xuấhuyế[4] và áp lực nội sọ [5], cẩn thận vỡ xương." Thanh âm trầm ổn của Đinh Tam Tam từ sau lớp khẩu trang truyền tới.
[4] Điểm xuấhuyết: chảy máu không ngừng mang tính tự phát, nguy hiểm cho tính mạng (bao gồm xuấhuyếnội sọ), điểm xuấhuyếchủ yếu phân bố ở dưới da, dưới niêm mạc.
[5] Áp lực nội sọ (ICP): là kếquả của áp lực riêng của từng khu vực, cụ thể có 3 khu vực đó là nhu mô não 88%, dịch não tủy chiếm 9% thể tích và mạch máu 3%. Áp lực nội sọ trung bình là 10 - 12 cm H2O.
"Vâng."
Y tá trưởng vừa lau mồ hôi cho Đinh Tam Tam, vừa báquái, "Mọi người có biếđứa nhỏ này là cháu trai của ai không?"
"Ai?" Bác sĩ đảm nhiệm phụ tá, thuận miệng hỏi.
"Biếtập đoàn Tụ Lực không? Đứa nhỏ này chính là cháu trai nhỏ của chủ tịch tập toàn Tụ Lực, tôi vừa mới nhận ra ông ấy." Y tá trưởng nói.
"Cô còn nhận ra cả cháu trai của người nổi tiếng sao?" Phụ tá cười nói.
"Đoạn thời gian trước không phải là trên báo có đăng sao? Bởi vì nhà ông ấy đầu tư vào khu nhà cao cấp kia hai trăm triệu." Nói đến những chuyện này, y tá trưởng thuộc như lòng bàn tay. (200 triệu NDT ~ 690 tỷ VND)
Phụ tá cười nhìn Đinh Tam Tam mổ chính: "Cô Đinh, cô có áp lực không?"
Đinh Tam Tam nhướng mày, nói: "Mỗi lần phẫu thuậđều có áp lực, cũng không chỉ có lần này."
Mộbác sĩ xứng đáng với chức vụ, phải luôn luôn giữ vững sự kính trọng đối với sinh mạng, thực sự sợ hãi và lo lắng, bấkể phẫu thuậlớn nhỏ đều phải như vậy.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, chủ nhiệm tự mình đến chào hỏi, trấn an phụ huynh.
"Giáo sư Vương, ngài là nhìn Đậu Đậu lớn lên, nhấđịnh phải cố gắng cứu thằng bé." Bà nội của Đậu Đậu, mộngười phụ nữ tóc mai đều phải chải chuốcẩn thận, vậy mà lúc này nắm tay chủ nhiệm không ngừng rơi nước mắt, khẩn cầu.
Chủ nhiệm nói, "Bà yên tâm, bác sĩ của chúng tôi nhấđịnh sẽ dốc hếtoàn lực."
Mẹ của Đậu Đậu độnhiên giống như tỉnh ngộ, xông tới hỏi, "Bác sĩ chủ trị là ai? Có thể tin được không? Y thuậthế nào?"
Làm việc ở bệnh viện, sợ nhấchính là gặp phải người nhà bệnh nhân nghi ngờ y thuậcủa bác sĩ, nhưng không có cách nào, cho dù không thích vẫn phải tận lực trấn an.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua, trong phòng phẫu thuậđang tiến hành khâu lại.
Đinh Tam Tam lui xuống, để phụ tá phụ trách khâu lại phía sau.
Cô ngồi trên băng ghế ở bên cạnh, bởi vì cơm tối chưa ăn thể lực không tốt, cộng thêm phải đứng trong thời gian quá dài, đôi chân đều đang phárun, có phần không chịu nổi.
"Khả Dật, vừa nãy em muốn nói chuyện gì?" Sau khi cô ngồi vững, quay đầu lại hỏi cô gái đứng ở một bên.
Đới Khả Dậban đầu còn có chúkhẩn trương, do dự có nên nói với Đinh Tam Tam không, bây giờ tâm tình ổn định rồi, cũng không hốhoảng như vậy nữa.
"Anh trai em ở phòng phẫu thuậdưới tầng, phẫu thuậnhỏ, không có gì đáng ngại, nhưng em muốn nói với cô một tiếng." Đới Khả Dậlúng túng cười một tiếng, giả vờ ung dung. (ĐKD là học trò của ĐTT nên chỗ này xưng hô em - cô (cô giáo))
Khóe mắĐinh Tam Tam giậmột cái, bắp chân hơi co giật, cô chống tường đứng lên, "Đới Hiến? Không phải anh ấy ở Nam Kính (*) sao? Bị thương chỗ nào, tại sao lúc đó không kịp thời điều trị?"
"Anh ấy... bắp đùi trúng đạn, bởi vì điều kiện y tế ở khu vực thi hành nhiệm vụ không tốt, cho nên lần đầu phẫu thuậkhông lấy ra được hếvỏ đạn. Bây giờ... là lần phẫu thuậthứ hai." Đới Khả Dậcúi đầu xuống.
Đinh Tam Tam lấy tay chạm vào mũi một cái, nghiêng đầu, để cho khuôn mặcủa mình vùi trong bóng tối, cô hỏi người bên kia bàn mổ: "Khâu xong chưa?"
"Xong rồi." Phụ tá lớn tiếng đáp.
Đới Khả Dậnhìn chằm chằm Đinh Tam Tam, nhìn cô ấy giống như không có chuyện gì xảy ra đi đến kiểm tra vếthương đã khâu lại, tháo găng tay phẫu thuậvà khẩu trang, đi ra ngoài cửa.
Dưới tình thế cấp bách, Đới Khả Dậkêu một tiếng "chị dâu", không phải là bác sĩ Đinh, mà là chị dâu.
Không sai, Đới Khả Dậchính là em họ chồng trước của cô, hiện tại đang thực tập ở bệnh viện này.
Đinh Tam Tam đi trên hành lang, thân hình không lay động chúnào, giống như là hoàn toàn không nghe được.
Đèn của phòng phẫu thuậtắt, mọi người khẩn trưởng nhìn chằm chằm phía sau cánh cửa.
Mộbóng dáng cao gầy từ sau cửa tự động đi ra, dung mạo của cô rấthuần khiết, như núi xuân sau cơn mưa, như trăng non trong đêm tối, tự nhiên không dính bụi trần, hơn nữa có phần cao lãnh điềm nhiên, vừa có vẻ đẹp rực rỡ, lại là một bác sĩ ổn trọng, đúng là người mộkhi gặp qua sẽ khiến người khác khó mà quên được.
Đinh Tam Tam vừa ra khỏi phòng phẫu thuậđã bị mộcánh tay nắm chặt, mẹ của Đậu Đậu khẩn thiếmở miệng, "Bác sĩ, con của tôi thế nào? Nó thế nào rồi?"
"Phương Thiến, con bình tĩnh mộchút." Mộngười phụ nữ khoảng năm mươi tuổi đứng ở phía sau nói.
Đinh Tam Tam nhìn sang, gật đầu, nói: "Đứa bé tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, chiếc đũa cũng lấy ra rồi."
Y tá ở một bên giơ cái khay lên, ý bảo đây chính là chiếc đũa đã lấy ra.
Toàn bộ người trên hành lang đều thở phào nhẹ nhõm, nhấlà ông ngoại của Đậu Đậu.
"Nhưng mà tôi muốn nói cũng không phải là đặc biệnắm chắc, thời điểm đứa bé ngã sấp xuống chiếc đũa khiến khớp nối xương đính [6] trong xương sọ bị vỡ, trong đầu bầm tím nghiêm trọng, tạo thành sưng tấy rất lớn, cho nên áp lực nội sọ cực kỳ cao. Thời điểm phẫu thuậchúng tôi thực hiện vạxương [7] để giảm sức ép, sau đó cũng làm mộphần xương sọ vá lại. Mặc dù rò rỉ dịch não tủy [8] do chiếc đũa gây ra trong quá trình phẫu thuậđã tiến hành vá lại, nhưng vạn nhấkhông thể hoàn toàn khép lại, giai đoạn sau sẽ dẫn tới trong đầu bị nhiễm trùng, đối với trẻ em mà nói cũng rấnguy hiểm."
[6] Xương đính: là hai xương nằm trong sọ người, khi nối chúng lại với nhau tại mộkhớp có xơ, tạo thành mặvà vòm của xương sọ.
[7] Vạxương (bone flap): khối xương được hình thành trong quá trình cắsọ gọi là vạxương.
[8] Dịch não tủy: là chấlỏng trong, không màu bao quanh và bảo vệ não cùng tủy sống. Nó có tác dụng loại bỏ chấthải ra khỏi não đồng thời phân phối chấdinh dưỡng đi khắp hệ thần kinh trung ương.
"Vậy làm sao bây giờ, bác sĩ, cô hãy cứu Đậu Đậu." Mẹ của Đậu Đậu đau lòng khóc ra tiếng, hiển nhiên là muốn biếmức độ mà con mình phải đối mặt.
"Trước mắvẫn là lấy quan sálàm đầu, nếu như hoàn toàn khép lại được thì đương nhiên là tốt, nếu như không thể thì chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuậthêm một bước." Đinh Tam Tam nói.
Tấcả mọi người lâm vào mộnỗi lo lắng không tên, vẻ mặcũng không tốnhư vừa nãy.
Ông nội của Đậu Đậu tiến lên, nhìn Đinh Tam Tam nói, "Cảm ơn bác sĩ Đinh, sau này chữa trị như thế nào thì chúng tôi nhấđịnh sẽ phối hợp, cô vất vả rồi."
Đinh Tam Tam nhìn về phía người đàn ông nhiều năm tung hoành ngang dọc trên thương trường này, lúc này cũng hiện ra vẻ bấđắc dĩ.
Cô nói, "Ngài yên tâm, nên làm gì thì chúng tôi nhấđịnh sẽ làm. Hiện tại đứa bé đang tỉnh táo ở trong phòng, có thể để một vị phụ huynh đi vào."
Nói xong, cô gật đầu với mọi người, rời đi khiêm tốn.
Đới Khả Dậngồi xổm ở ngoài cửa phòng phẫu thuậcủa anh họ, thấp giọng khóc nức nở. Cô vừa than anh họ nhà mình mệnh khổ, vừa oán trách chị dâu tiền nhiệm vô tình, đáng hận nhấlà chính mình, biếrõ hai người họ đã sớm ly hôn, trong lòng vẫn còn ôm mộchúhy vọng bọn họ có thể tái hợp, thật là tức cười.
Cộc cộc cộc...
Trên hành lang yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân, Đới Khả Dậlau nước mắngẩng đầu, tức giận nhìn cô ấy, "Bác sĩ Đinh sao lại tới rồi?"
Đinh Tam Tam dừng ở trước mặĐới Khả Dật, đưa tay sờ tóc của cô ấy, "Đừng khóc, anh ấy sẽ không có chuyện gì."
Đới Khả Dậnghiêng đầu, tránh thoábàn tay của Đinh Tam Tam.
"Tôi biếrõ tất cả mọi người đều đã quen nhìn thấy anh họ bị thương, cũng biếtính chấcông việc của anh ấy chính là lấy mạng của mình đi đổi lấy mạng của người khác, nhưng các người có thể có mộchúlòng thông cảm không? Anh ấy cũng là người, cũng sẽ chết..." Nói xong, Đới Khả Dậliền khóc nức nở, khó chịu tận đáy lòng.
Đinh Tam Tam đứng ở cửa, thông qua cửa kính nhìn thấy, bên trong là mộcuộc chiến tranh không có khói thuốc súng, anh không còn là mộngười anh hùng, chỉ là một bệnh nhân. Anh yếu ớnhư vậy, cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
"Thông báo cho ba mẹ anh ấy rồi sao?"
"Bác cả đi kiểm tra ở các tỉnh khác, bác gái tham gia diễn đàn ở thành phố Lâm, hẳn là lập tức tới ngay." Đới Khả Dậbuồn buồn nói.
Đinh Tam Tam gật đầu, cũng không nghĩ gì khác.
Đới Khả Dậthấy cô ấy không nói lời nào, đứng dậy giậm giậm chân, chạy đi.
Đinh Tam Tam đưa tay, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng phẫu thuậra, cô chọn khắp ngóc ngách, yên lặng đứng ở một bên.
Ở chỗ cô đứng vừa vặn có thể nhìn thấy mặcủa anh. Anh nhắm chặhai mắt, trên mặhoàn toàn không có huyếsắc, đôi môi vẫn giống như vậy, có độ cong gợi cảm kiên nghị.
Trong đầu của cô, phảng phấlại vang lên thanh âm của người này.
"Vợ ơi, em muốn ăn trứng gà ốp lếlòng đào sao?"
"Vợ ơi, em đứng lên mộchút, để anh đem cái vỏ chăn này đi giặt."
"Vợ ơi, em phẫu thuậxong chưa? Anh làm xong cơm trưa để ở phòng làm việc của em."
"Vợ ơi, anh đặhoa quả ở chỗ bà chủ tiệm hoa quả mộtháng rồi, bà ấy sẽ đúng hạn đưa đến nhà, em nhớ phải ăn đấy."
"Vợ ơi, anh có nhiệm vụ lập tức phải rời đi, quần áo của em ở tiệm giặanh đã mang về rồi, treo ở trong tủ quần áo đấy."
Bởi vì cô là bác sĩ ngoại khoa, có một đôi tay vô cùng trân quý, cho nên anh chưa bao giờ cho phép cô làm việc nhà.
...
Mộtháng sau khi ly hôn, cô nhắm mắlại trước mặt đều là anh, bên tai nghe thấy thanh âm anh cầm máy húbụi dọn nhà, trên chóp mũi ngửi thấy mùi thơm của canh hầm mà anh làm, ngay cả xoay người, trên gối đầu dường như vẫn còn lưu lại hơi thở của anh.
Đinh Tam Tam nhíu mày, đáy lòng khó chịu tới cực điểm.
Hai năm không gặp, không nghĩ tới lại lấy phương thức này gặp lại. Cô khẽ cong khóe miệng, một tiếng nức nở tràn ra khỏi cổ họng. Sợ quấy rầy bọn họ phẫu thuật, cô quay lưng lại, bả vai run run, nửa ngày, thời điểm xoay người lại chỉ thấy khóe mắhồng hồng.
Nửa giờ sau, đèn phẫu thuậtắt, bác sĩ mổ chính đi tới, vỗ vỗ bả vai của cô, "Phẫu thuậrấthành công, sẽ không ảnh hưởng đến cơ năng thân thể của cậu ấy sau này, bảo đảm qua không bao lâu liền tha hồ vùng vẫy."
"Cảm ơn anh." Thanh âm của Đinh Tam Tam có chúkhàn khàn.
"Em cũng là bác sĩ, chẳng lẽ không biếđây là việc chúng ta nên làm sao?" Sư huynh lớn hơn cô mấy tuổi, cười an ủi cô.
Đinh Tam Tam gắng gượng cười một tiếng, nhìn anh bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cô nhanh chóng đuổi kịp.
"Bác sĩ Triệu, bác sĩ Đinh và bệnh nhân này có quan hệ thế nào vậy?" Y tá nhỏ mới vào bệnh viện tò mò hỏi.
Bác sĩ Triệu: "Quá phức tạp, nói cô cũng không rõ."
Y tá nhỏ lặng lẽ thu dọn bàn mổ, trong lòng oán thầm: Ngay cả thử cũng không thử, làm sao biếnói không rõ được? Chính là không muốn nói mà thôi.
Trong phòng bệnh, Đới Hiến dưới tác dụng của thuốc mê ngủ rấan ổn, trên mặcũng dần dần có độ ấm.
Đinh Tam Tam ngồi ở trước giường của anh, không để ý, nước mắtí tách rơi xuống.
Cô đưa tay chạm vào tay của anh, sờ sờ lòng bàn tay, tất cả đều là vếchai thô ráp, khó có thể tưởng tượng chủ nhân của bàn tay này phải làm loại công việc gì.
"Chúc mừng anh, lại thêm mộ"Huân chương"." Cô cười nhạt, vừa ưu nhã lại vừa chua xót, người khác chắc sẽ không hiểu.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh hô hấp đều đặn, chân mày hơi nhíu lại, không biếlà đang phiền não cái gì.
Sắc trời dần tối, y tá gõ cửa một cái, nói, "Bác sĩ Đinh, người nhà của bệnh nhân đến rồi."
"Tôi biếrồi." Thanh âm của cô hơi khàn, đứng lên, mang theo cặp mắsưng đỏ rời đi.
Không phải thời điểm tốđể cô gặp lại ba mẹ anh, nhấlà dưới tình huống cả thể xác và tinh thần của cô đều mệt mỏi, chỉ có thể trốn tránh.
"Chị dâu." Đới Khả Dậkhông biếtừ nơi nào chạy ra, chặn ở trên đường cô quay lại phòng ban.
Đinh Tam Tam hơi nghiêng đầu, không muốn để cô ấy thấy dáng vẻ mình đã khóc.
"Khả Dật, còn có việc gì sao?" Cô giống như bình thường hỏi cô ấy.
"Chị cũng đang khó chịu." Đới Khả Dậcả người mặc áo blouse trắng, nhưng không mấđi vẻ đẹp của người con gái, mà còn có thêm chúnghiêm túc của bác sĩ.
"Ừ." Cô không phủ nhận.
"Chị đang đau lòng cho anh trai em?"
"Ừ."
"Nhưng chị và anh ấy còn chưa tái hợp, đúng không?"
"... Đúng."
Đới Khả Dậdi chuyển mũi chân, tránh đường mà Đinh Tam Tam phải đi, "Vậy chị đi đi."
Đinh Tam Tam không hề dừng lại, vạáo bồng bềnh, cô thậsự rời đi.
Đới Khả Dậgiậm giậm chân, kế sách thấbại, ảo não đi đến phòng bệnh của anh họ.
Trong phòng bệnh đã vô cùng náo nhiệt, mẹ và bạn tốcủa Đới Hiến, đều vây quanh trong phòng bệnh.
"Đều im lặng đi, mọi người không biếbệnh nhân cần nghỉ ngơi sao!" Đới Khả Dậla lớn.
"Là Tiểu Dậhả, hôm nay phải đi làm sao? Ăn cơm tối chưa?"
Bác sĩ vốn là rấcó uy phong, nhưng ở trước mặt người trong nhà, đây chỉ là túi da bấkham mà thôi.
Đới Khả Dậnhụchí, "Bác gái, bác ở nơi này nói đạo lý nhất, bác bảo bọn họ về đi, anh họ thậsự cần phải tĩnh dưỡng."
Mẹ của Đới Hiến, mặc mộthân tây trang màu lam nhạt, giỏi giang mỹ lệ, vừa nhìn liền biếkhông phải là phu nhân của thủ trưởng [9] mà là người phụ nữ sự nghiệp thành công, khí thế đầy mình, người ngoài không học được. Bà ấy nói, "Tiểu Dậnói đúng, nếu đã phẫu thuậthành công, chúng ta cũng có thể yên tâm rồi."
[9] Thủ trưởng: cán bộ có trách nhiệm cao nhấtại mộcơ quan, đơn vị.
"Vâng, cháu sẽ để ý anh họ, mọi người bận rộn cả ngày cũng mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi đi."
Mẹ của Đới Hiến cúi người xuống, sờ sờ mặcủa con trai, khóe môi cong lên mộnụ cười bấđắc dĩ, "Tiểu tử thối, cuối cùng đã trở lại rồi."
Mặc dù bị thương, nhưng so với trước kia trải qua hỏa lực khói lửa, có thể trở về như thế này là đã rấmay mắn rồi.
Dọn sạch chiến trường, Đới Khả Dậbưng cái ghế ngồi xuống trước giường của anh họ.
"Đáng thương, chỉ có em ở đây với anh." Cô chống đầu than thở.
Trông coi được một lát, phòng cấp cứu gọi cô đến, cô vội vội vàng vàng đi làm phụ tá, lúc trở lại lần nữa đã là đêm khuya, người trên giường đã tỉnh rồi.
"Anh họ, anh cảm thấy sao rồi?" Đới Khả Dậhỏi Đới Hiến.
"Tạm được." Anh vừa lên tiếng, thanh âm trầm thấp, có sự trầm ổn của người đàn ông thành thục.
"Lúc chị dâu đến thăm anh, anh có biếkhông?" Đới Khả Dậhỏi, nói những chuyện khác có lẽ anh họ sẽ không có hứng thú, chỉ có hứng thú với riêng chuyện này.
Đới Hiến sửng sốmộchút, "Cô ấy đã tới sao?"
"Đại khác là lúc thuốc mê chưa hếtác dụng, vẫn luôn ở đây."
Ánh mắĐới Hiến sáng lên mộchút, giống như trên tấm rèm màu đen cuối cùng cũng có một vài ngôi sao sáng, không còn trầm lắng như trước nữa.
"À, đôi mắchị dâu khóc sưng đỏ cả lên, thoạnhìn chị ấy rấđau lòng." Đới Khả Dậnói.
Đới Hiến ngây người một lát, sau đó khôi phục như thường, "Hôm nay cô ấy có phẫu thuậkhông? Ăn cơm tối chưa?"
Đới Khả Dậvẻ mặt đầy vạch đen, "Anh họ, có ai từng nói anh rấhèn hạ không?"
"Có."
"Ai nói? Để em bái người đó một lạy, có mộngười bạn cùng chung chí hướng đúng là không dễ dàng."
"Tam Tam."
Đới Khả Dật:...
Ánh sao nhỏ bé kia, sáng lên từng chúmột, giống như liên tục đàm luận về chị dâu thì anh họ có thể sống bấtử vậy.
"Anh họ, anh bị thương sao không đi bệnh viện lục quân [10] mà lại chạy đến chỗ này, có mục đích riêng à?" Đới Khả Dậhỏi.
[10] Lục quân: là một quân chủng trong quân đội hoạđộng chủ yếu trên mặt đất, thường có số quân đông nhất, có trang bị và phương thức tác chiến đa dạng, phong phú.
"Không phải anh muốn đến." Anh mộmực phủ nhận. Nếu như có thể không khiến cô đau lòng, anh làm sao có thể chủ động chạy tới dưới mí mắcô khiến cô đau lòng chứ?
Đới Khả Dậnghi ngờ trong giây lát, nhìn anh họ hai mắdần dần nhắm lại, bỗng nhiên bừng tỉnh, "Là bác cả!"
Chuyện như vậy, rõ ràng chỉ có thủ trưởng mới có thể làm được.
Lời editor:
(*) Nam Kính (南镜 - Nánjìng): ban đầu tưởng tác giả gõ sai, là Nam Kinh (南京 – Nánjīng) mới đúng (khi gõ bàn phím thì hai từ này gõ giống hệnhau). Nhưng chương sau tác giả vẫn viếNam Kính nên giữ nguyên. Tuy nhiên tìm trên GG thì không có Nam Kính, đợi sau này tác giả có viếthêm về địa danh này thì sẽ sửa lại sau.