
Vụ Bí Ẩn: Sự Trùng Lặp Tai Họa
TXT 21/21
443 Theo dõi 0
Quỷ Bí Chi Chủ 2
AUX 306/281
4094 Theo dõi 0
Yêu Em Sâu Tận Sao Trời Kia
TXT 30/??
637 Theo dõi 0
Đời Cay Đắng
AUX 10:00:37
1097 Theo dõi 0Hung Thần Đồ: Chương 1
Bạn đang đọc truyện Hung Thần Đồ của tác giả Vô Diện Nhân. Dù là nơi nào đi chăng nữa, bản tính thích hóng chuyện vẫn luôn tồn tại, dù là người, là thần, hay là quỷ, cũng không có gì khác biệt…
Trong giới quỷ dạo gần đây có mấy tin rất là hay ho, tiểu quỷ vui sướng đi chia sẻ với người khác.
Tiểu quỷ: Quỷ giới bọn ta có lắm chuyện khôi hài, cứ nói chuyện Quỷ Đế thành thân, ngay đêm tân hôn lúc sắp giở khăn trùm đầu mới phát hiện tân nương là nam nhân. Còn nữa, trong Thập Nhị Hung lừng danh, có một hung giờ làm cái nghề siêu độ vong hồn người chết. Quỷ đi siêu độ quỷ, nghĩ có nực cười không?
Tiểu thần: Nghe ngươi nói thế, thần giới của bọn ta cũng không ít chuyện khôi hài đâu, ví như…
Tiểu quỷ: Ví như gì?
Tiểu thần: Thiên Đế của bọn ta…ái chà…sắp lấy một hung trong Thập Nhị Hung làm thê tử.
Tiểu quỷ:!!!
Ngày mồng bảy tháng chạp, tuyếrơi đầy trời.
Chiêu Ngạn ì ạch vác cái thân vừa mệvừa đói lã về đến trước cổng Tam Thanh Quán.
Thậra cái quán nghèo nàn xập xệ này không phải do hắn xây, những vị thần trên bức tranh cũ rích treo bên trong cũng không phải do hắn nguyện ý thờ.
Vốn là, vào mộngày tuyếrơi tương tự thế này của năm mươi năm trước, hắn lê lếkhắp tứ phương không tìm ra chốn nương thân, tới được quán vô chủ này thì kiệsức ở tạm qua đêm.
Sau đó, hắn nghe người trong thôn bảo vị đạo trưởng trông coi Tam Thanh Quán đã mấtích nhiều năm, sống chếchưa rõ, bèn giả dạng đạo trưởng để được danh chính ngôn thuận chiếm cứ nó.
Từ đấy, vì miếng cơm manh áo, nơi ăn chốn ở hằng ngày, hắn cứ thế mà khua môi múa mép đủ thứ bùa chú tùm lum tùm la, nhiều khi đến chính bản thân hắn còn chả hiểu.
Bấquá, hắn hiện tại không có chúgì bấmãn với cuộc sống này.
Cầu siêu, trang điểm cho người chết, an ủi thân nhân của họ, thỉnh thoảng cầm kiếm gỗ đào và bùa đi doạ nạđám quỷ đói yếu ớđều là những việc hếsức đơn giản, lại còn giúp hắn kiếm được cả bộn tiền.
Chiêu Ngạn đang định mở cổng, chợphát hiện dưới chân có thứ gì đó chắn ngang.
Hắn nhìn xuống, giậmình lùi xa ba bước.
Có mộcỗ thi thể đang bị vùi trong tuyết.
Chiêu Ngạn quan sákỹ rồi lắc đầu.
Không! Đúng hơn là mộngười sống bị vùi trong tuyết.
Hắn đến gần phủi bớtuyếbám trên thân kẻ này, nhìn rõ là mộthanh niên tầm mười tám, mười chín tuổi, mặmày đẹp đẽ, khí độ bấphàm, hơi thở bình ổn.
Hắn nhíu mày kinh ngạc.
Thanh niên này giống như đang ngủ say hơn là đang bị ngấxỉu vì cơn lạnh.
Chiêu Ngạn lay người thanh niên mấy cái, không thấy đáp trả nên dứkhoáđỡ y dậy, đá cổng chạy vào trong quán.
Người chưa vào hẳn đã cấgiọng sang sảng: “Oanh Nhi, mau đốlửa lên, có người sắp bị chếcóng rồi này.”
Bên trong có tiếng cô bé mười hai, mười ba tuổi cười khúc khích đáp lại: “Gạai thế? Huynh mà cũng chếcóng nổi sao?”
Chiêu Ngạn đỡ người thanh niên vào, lại nói: “Ta nói là người này.
Hắn ngấxỉu trước cổng quán của chúng ta.”
Lan Oanh bước từ trong phòng ngủ ra, ngáp ngáp mấy cái: “Hắn chếchưa? Chếrồi thì chia xác ra.
Nói trước muội không ăn những chỗ có mỡ đâu nhé.”
Chiêu Ngạn đen mặnhìn Lan Oanh: “Còn đùa? Mau đi đốlửa đi.”
Sau khi đốlửa lên, Lan Oanh lại gần nhìn cho rõ người thanh niên.
Khuôn mặt đẹp như tượng, tóc mai để xoã trước trán, tóc phía sau tếthành bím dài.
Y mặc y phục xanh lam, ống cổ tay bó sát, bên ngoài khoác trường bào tay rộng cùng màu, viền áo thêu hoa văn bạc, thắlưng giắmộsợi roi bạc.
Lan Oanh đánh giá: “Chà chà, khí độ thế này, là mộngười giàu có đấy.
Phen này chúng ta cứu y, chưa chừng sẽ được đền đáp rấhậu.”
Chiêu Ngạn lắc đầu: “Người này…khó ăn đấy.”
“Ý huynh là sao?”
“Khi nãy ở trước cổng không để ý nhiều, cứ nghĩ hắn là người nên vác thẳng vào đây.
Sau khi muội đi đốlửa, ta bắmạch cho hắn, phát hiện hắn không có mạch tượng.”
Lan Oanh gãi cằm: “Vậy là thần hay quỷ?”
Chiêu Ngạn lại lắc đầu: “Không biết.
Kẻ này che giấu hếmọi khí tức bên ngoài rồi.”
Hôm sau, nắng lên, người thanh niên mở mắtỉnh lại, mặmày nhăn nhó vì có mộcặp mắđang ngó chằm chằm vào mình.
Y hỏi: “Ngươi là ai?”
Chiêu Ngạn mỉm cười, giọng của người thanh niên trầm ấm dễ nghe, quả nhiên trời sinh mỹ mạo cũng sẽ sinh ra mỹ thanh âm.
Hắn trực tiếp nhập đề:
“Đêm qua ngươi ngấxỉu trước cổng quán của ta.
Là ta cứu ngươi vào đây.
Ta không phải người tham lam của cải nhỏ nhặt, nhưng vì ta đã cứu ngươi, ngươi nên báo đáp ta gì đó cho đúng phép tắc.”
Người thanh niên sờ vào trán ngồi dậy, nhìn hắn một lúc, không nói gì, chỉ khẽ hừ lạnh.
Bấquá, hừ xong, y lại dáo dác ngó quanh.
Cái đạo quán đổ nánày của hắn chỉ cần nhìn thẳng một đường là cái gì cũng thấy hết.
Từ cổng đi vào là bàn thờ Tam Thanh.
Tam Thanh là ai? Vấn đề này thậra cũng khá nhức nhối với Chiêu Ngạn.
Thời gian đầu tiếp nhận quán, hắn vốn dĩ chẳng biếhọ là ai cả.
Sau đó, để đóng giả cho giống một vị đạo sĩ, hắn đã đi hỏi đông hỏi tây khắp chúng quỷ, được tụi nó mách lẻo Tam Thanh gồm có Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, và Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn.
Thế nhưng, kiến thức của quỷ có giới hạn, sâu xa hơn thì bọn chúng chả biếgì.
Cho nên, hắn chỉ đành hài lòng với câu trả lời này, may mà cho đến tận giờ cũng chưa hề gặp qua tín đồ nào hỏi nhiều hơn về ba vị Thiên Tôn kia.
Bên phải bàn thờ là căn phòng cấđồ, bên trái là phòng ngủ.
Trong phòng ngủ chỉ có hai chiếc giường thô kệch, mộcho hắn, mộcho Lan Oanh.
Phía sau phòng ngủ có phòng bếp, nhưng cả hắn và Lan Oanh đều không biếnấu nướng, vậy nên phòng bếp gần như bỏ phế quanh năm.
Giường mà người thanh niên đang ngồi chính là giường của hắn.
Vì nhường chỗ cho y, cả đêm qua hắn đã phải ngủ trên bồ đoàn ngoài bàn thờ, kể ra cũng đáng cho hắn vòi vĩnh chúphí đền bù từ y.
“Ta không có tiền.” Người thanh niên độngộnói tiếp.
Chiêu Ngạn nghe xong câu này như bị loạn tiễn xuyên tâm, đau đớn nói: “Không phải ngươi lừa ta chứ? Ngươi ăn mặc thế này đâu giống như kẻ nghèo khổ?”
Người thanh niên phủi ống tay áo: “Cái này à? Thấy đẹp nên trộm đấy.
Ta chỉ là mộtên lưu manh không nhà không cửa.
Có điều, trông tình cảnh của ngươi chắc cũng không khá hơn ta là bao.
Thế này đi, ta sẽ không để ngươi thiệthòi.
Ta ở lại đây xem thử có gì giúp được cho ngươi để trả ơn không?”
“Cái này…” Chiêu Ngạn phân vân.
Dự định ban đầu của hắn không phải là vậy.
Hắn chỉ muốn đòi chútiền rồi đường ai nấy đi với người này.
Bây giờ giữ y lại thì chẳng khác nào hắn phải nuôi thêm mộmiệng ăn? Nhưng nếu thả y đi thì hắn thấy lỗ lã.
Hắn tuyệnhiên không phải loại người sống theo chủ nghĩa cao cả “thi ân bấcầu báo.”
“Vị ca ca này đã nói thế thì cứ làm thế đi.” Lan Oanh cầm xâu kẹo hồ lô ngào đường vừa cắn vừa bước vào nói.
Chiêu Ngạn càng nghĩ càng thấy không ổn, kéo Lan Oanh ra góc riêng bàn bạc.
“Hắn đã nói không có tiền, giữ hắn ở lại thì ai nuôi đây? Muội chắc?”
“Quán này của chúng ta có cho ăn mày thì người ta cũng chê không thèm ở, thế mà vị ca ca kia lại muốn lưu lại, huynh không thấy kỳ lạ sao?” Lan Oanh hỏi.
“Kỳ lạ thì mặc xác hắn.
Ta nuôi cái miệng ăn của muội đã muốn bán thân rồi, còn nuôi thêm mộcủa nợ nữa thì chỉ có đường chếthôi.”
Lan Oanh hứ hắn: “Huynh chếrồi đấy thôi.
Huynh nghe lời muội đi, trực giác của nữ nhân không sai đâu.
Chưa chừng người này không phải của nợ mà là thần tài của chúng ta đấy.
Nếu hắn là thần, biến ra mấy chục thỏi vàng cho chúng ta có khó gì? Trước tiên nên tạo lập quan hệ cái đã.”
“Nhảm nhí! Muội hỏi khắp tam giới xem có vị thần quân nào thích kếbạn với quỷ không? Nói chung ta không đồng ý cho hắn ở lại, nếu không ta trừ bớtiền ăn vặcủa muội đem sang nuôi hắn đấy.”
Lan Oanh ngó xâu kẹo hồ lô, bấđắc dĩ nói: “Được rồi, tuỳ huynh đi.”
Đúng lúc này, từ ngoài cổng có những tiếng la hécầu cứu vang lên.
Chiêu Ngạn ra ngoài nhìn thử, gặp Hà trưởng thôn dẫn theo cậu con trai thứ Hà Minh bổ nhào đến cạnh hắn, sợ đến quíu lưỡi nói: “Chiêu đạo trưởng, có xáccccc….ếttttt….”
“Hà trưởng thôn, ông bình tĩnh nói xem có cái gì?”
“Xác chết…là xác chếđội mồ dậy.” Hà Minh gào lên.
Chiêu Ngạn nhíu mày, sắc mặt khó coi.
Từ khi hắn và Lan Oanh đến thôn Tập Dao này, chưa từng gặp qua quỷ quái nào lợi hại, cùng lắm chỉ là đám quỷ đói cho vài hạgạo trắng là rối rícảm tạ.
Xác chếđội mồ sao? Cái này cũng quá đẳng cấp rồi.
“Có nhìn nhầm không?” Chiêu Ngạn hỏi lại.
Lan Oanh đơ miệng làm rớmộtrái hồ lô, nhìn ra xa nói thay họ: “Không đâu.”
Từ xa, mộxác chếáo thô mặtrắng đang gầm gừ đi tới.
Đôi chân hắn bị khập khiễng, mỗi bước đi đều phára âm thanh nặng nề xiêu vẹo, còn kèm theo tiếng chuông quái dị lanh lảnh.
Chiêu Ngạn bị xác chếnày làm cho phân tâm một hồi, lúc nhìn lại không thấy Hà trưởng làng và Hà Minh đâu thì vô cùng ngạc nhiên: “Bọn họ đâu rồi?”
Lan Oanh méo mặnói: “Chạy trốn ra phía sau rồi.”
Chiêu Ngạn nổi điên lên: “Mẹ kiếp! Đem phiền phức đến cho chúng ta rồi cong đuôi bỏ trốn, còn chúng ta thì tính sao đây?”
Lan Oanh nghiêm túc hỏi: “Huynh đối phó nổi không?”
”Nếu là ta của trước kia thì…”
Chiêu Ngạn chưa nói hếthì Lan Oanh đã hiểu ý: “Thế chạy thôi!”
Người thanh niên áo xanh tự nãy giờ cũng đứng xem qua mộítình hình.
Y độnhiên nhìn lên bức tranh Tam Thanh, ngầm thở dài một cái.
”Nhưng lỡ nó phá sập cái quán này thì sao?” Chiêu Ngạn do dự.
”Bây giờ mạng quan trọng hay đồ đạc quan trọng?” Lan Oanh hỏi.
Chiêu Ngạn suy nghĩ rồi khẳng định: “Đồ đạc quan trọng.”
Hắn và Lan Oanh đều là quỷ, mộxác chếthôi thì chẳng thể giếnổi họ, nếu đánh thua cùng lắm chỉ là bầm dập thân xác.
”Thôi được.” Lan Oanh gặm nốtrái hồ lô cuối cùng rồi xắn cao tay áo, khởi động tay chân làm điệu bộ nghênh chiến: “Lát nữa huynh giữ phần đầu, muội giữ phần chân, xé xác nó ra.”
Khi còn cách họ không xa, xác chếđộnhiên thu ngắn khoảng cách bằng việc phóng tới, Chiêu Ngạn và Lan Oanh không kịp giành thế chủ động nên mạnh ai nấy chạy.
Xác chếkhông vồ được họ, ngã cái rầm vô tường.
Chiêu Ngạn thélên: “Sao muội không kéo chân nó lại?”
Lan Oanh cũng kích động: “Huynh nói hay nhỉ? Sao huynh không kéo đầu nó lại?”
Bấchợt, một đường roi bạc vung ra, nhanh như cái chớp mắt.
Cả Chiêu Ngạn và Lan Oanh còn chưa kịp nhìn thấy gì thì xác chếđã bị quấthành hai phần đầu mình văng riêng rẻ ra hai nơi.
Lan Oanh hướng về phía người thanh niên, hélớn: “Ngầu quá là ngầu.” Héxong chợđơ mặra, vì ở đằng xa lại có thêm một đám xác chếkhác tiến lên.
Bọn họ cùng với xác chếkhi nãy rõ ràng có cùng khuôn mặt, ngay cả tiếng chuông vang vọng trên thân cũng giống hệt.
Chiêu Ngạn và Lan Oanh không ai bảo ai, lập tức chạy ra núp sau lưng người thanh niên.
Người thanh niên nhìn đám xác chếvới ánh mắkhinh bỉ, vung roi một cái, cả bọn liền biến thành đầu mình hai ngả, thậm chí còn chưa kịp làm được gì.
Chiêu Ngạn nói nhỏ với Lan Oanh: “Thân thủ tốthế này, chắc chắn có thể kiếm được không ít tiền.”
Lan Oanh đồng tình: “Đã nói với huynh trực giác của muội không sai mà.
Đây chính là thần tài sống của chúng ta rồi.”
Chiêu Ngạn và Lan Oanh thấy tình hình yên ổn rồi mới dám chạy ra trước, ngó một lượkhắp sân xương thịbầy nhầy thì rấngao ngán.
Lan Oanh chống nạnh nói: “Thế này thì làm sao mà thu dọn đây?”
Người thanh niên khẽ nhếch mắmột cái, những phần thi thể kia liền tự động bốc cháy sạch sẽ.
Lan Oanh vỗ tay rồi giơ ngón cái về phía y: “Mỹ ca ca, huynh thậlợi hại quá.”
“Là bởi các ngươi đều tệ hại thôi.” Người thanh niên thốra một câu nhẹ tênh nhưng lại khiến Chiêu Ngạn bực bội: “Ngươi nói gì thế? Ai tệ hại hả?”
Lan Oanh xoay người lại tóm lấy thắlưng của Chiêu Ngạn nói nhỏ: “Không được đắc tội thần tài sống.
Nhịn xuống! Nhịn xuống!”
Hà trưởng thôn và Hà Minh nghe thấy bên ngoài im lặng thì liền thò đầu ra xem.
Chiêu Ngạn quávề phía họ: “Còn không mau cúxác ra đây?”
Lan Oanh giựtrán căng thẳng, nhắc nhở: “Giờ huynh là đạo trưởng, giữ phong thái chúđi.”
Chiêu Ngạn nghe vậy bèn đứng thẳng người lại, chỉnh trang y phục.
Hà trưởng thôn và Hà Minh từ đầu đến cuối chỉ lo trốn nên chẳng nhìn thấy được gì, cứ nghĩ là do Chiêu Ngạn đã dọn dẹp xác chết kia.
Hà trưởng thôn bắlấy tay hắn rơm rớm nước mắnói: “Đa tạ Chiêu đạo trưởng, phen này mà không có ngài thì phụ tử chúng tôi không xong thậrồi.”
Chiêu Ngạn thấy ông ta xúc động như vậy, không khách sáo nói: “Muốn đa tạ thì cũng không thể chỉ nói suông như vậy.” Hắn nháy mắmột cái, Hà trưởng thôn dường như hiểu ý, liền lục lọi tay áo, moi ra hai nén bạc dúi vào tay hắn.
Hà trưởng thôn nói:
“Đi đường vội quá, không mang theo nhiều bạc, mong Chiêu đạo trưởng đừng chê bai.”
Chiêu Ngạn rấmuốn chê bai.
Mạng của hai người bọn họ lẽ nào chỉ đáng giá hai nén bạc? Thế nhưng khi bị ánh mắcủa người thanh niên quéqua, hắn tự dưng ý thức được tình hình.
Người xử lý và dọn dẹp đống xác chếkhông phải là hắn, cũng không nên tham lam thái quá.
“Được rồi, vậy giờ ông nói xem, tại sao bọn xác chết kia lại rượđuổi hai người?”
Hà trưởng thôn vẫn chưa hoàn hồn lắm, nghe nhắc đến từ “bọn” thì há hốc trợn mắt: “Không phải chỉ có một cái xác thôi sao?”
“Không, ínhấlà mười mấy cái xác.” Chiêu Ngạn không thể nhớ rõ, bởi vì người thanh niên ra tay quá nhanh gọn, nhưng theo hắn ước đoán là tầm này.
Hà Minh híhà: “Đáng sợ thật! Chiêu đạo trưởng, thậra chúng tôi cũng chẳng biếgì.”
Chiêu Ngạn kinh ngạc.
Hà trưởng thôn bèn nói phụ họa với con trai: “Phải, chúng tôi chẳng biếgì cả.
Hôm nay là ngày giỗ phụ thân tôi, hai thằng con lớn thì bận làm ăn xa, tôi dẫn theo thằng úđi viếng mộ, trên đường trở về tự dưng bị cái xác chếấy đuổi theo.
May mà chúng tôi chạy nhanh, nếu không đã chẳng còn mạng mà đứng đây nói chuyện với ngài.”
Chiêu Ngạn hoài nghi hỏi lại: “Chỉ đơn giản thế?”
“Phải, chính là đơn giản thế.” Hà trưởng thôn nói, sau đó lậđậgiục Hà Minh cùng mình quay về thắp hương cảm tạ tổ tiên.
“Bọn họ nói dối.” Người thanh niên chợlên tiếng.
Chiêu Ngạn tán thành: “Chắc chắn là có gì đó che giấu chúng ta.
Từ khi ta đến thôn Tập Dao tới nay, đây là lần đầu tiên mới nhìn thấy cương.”
Người thanh niên cười nhạt: “Cương? Rửa tai lắng nghe.”
Chiêu Ngạn nói tiếp: “Cương tức là người chếmang đầy oán khí, thể xác đã chôn xuống đấnhưng không thể nào mục rữa được, dựa vào màu lông trên người mà phân chia cấp bậc sức mạnh.
Xác chếkhi nãy lông màu trắng, chính là loại kém nhất.
Sau nó là cương lông vàng, lông nâu, nhưng hai loại này cũng không có gì đặc biệt, chỉ bấquá mạnh hơn con người.
Loại đáng sợ nhấlà cương lông đỏ, có pháp thuậvà cực kỳ hung hãn.
Tuy nhiên, chúng vẫn thua xa hung.”
Lan Oanh ho khan một cái, Chiêu Ngạn liền ý thức dừng lại.
Người thanh niên khen ngợi: “Hiểu biếcũng không ít.
Còn tưởng ngươi chỉ biếtrốn chạy.”
Chiêu Ngạn tự ái gào lên: “Nói cho ngươi biết, ta không giỏi đánh nhau, nhưng những chuyện quỷ dị thì trên trời dưới đấnày không có ai rành hơn ta đâu.”
Lan Oanh cười xòa: “Huynh ấy ngoại trừ những lúc đầu óc chập cheng ra, còn lại vẫn xài tốt.”
“Này, muội nói vậy là sao hả? Muốn vạch áo cho người khác xem lưng sao?”
Lan Oanh bĩu môi: “Xem lưng của huynh chứ có phải xem lưng của muội đâu?” Rồi nàng hướng người thanh niên giới thiệu: “Muội tên Lan Oanh, còn huynh ấy là Chiêu Ngạn, đạo trưởng của Tam Thanh quán này.
Mỹ ca ca, huynh tên gì vậy?”
Người thanh niên đáp gọn: “Viêm Đằng.”
Lan Oanh đá mắt ra hiệu cho Chiêu Ngạn, Chiêu Ngạn bèn nói: “Viêm công tử này, thường nói tiễn Phậphải tiễn tới Tây Phương.
Bản đạo trưởng thấy huynh không có nơi để đi, chi bằng cứ ở lại quán này cùng bọn ta.”
“Được!” Viêm Đằng đồng ý mau lẹ khiến cho Chiêu Ngạn giậmình.
Tên này chắc không phải đang trốn nợ đấy chứ?
Viêm Đằng quay mặvề phía bức tranh Tam Thanh: “Xin hỏi Chiêu đạo trưởng, Tam Thanh là gồm những ai?”
Chiêu Ngạn dương dương tự đắc đọc những gì nhớ được: “Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, và Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn.”
“Thế vị nào là Ngọc Thanh, Thượng Thanh và Thái Thanh?” Viêm Đằng lại hỏi.
Chiêu Ngạn ú ớ, trước nay không có ai hỏi kỹ đến vậy.
Hắn vòng vo: “À thì ta có nói ra cũng chưa chắc Viêm công tử biết, dù sao không thể giải thích rõ bằng một hai lời được.”
Viêm Đằng khinh thường cười vào mặhắn: “Ra là ngươi còn chả biết mình thờ ai.”
Chiêu Ngạn nổi nóng: “Ngươi nói ai không biết? Ta chỉ là không thèm nói với ngươi thôi.”
Viêm Đằng cầm roi đi ra ngoài, nói vọng lại: “Tối ta sẽ trở lại, nhớ chuẩn bị giường ngủ cho ta.”
Chiêu Ngạn nhìn không thuận mắthái độ hống hách của y, quay sang Lan Oanh: “Muội xem, hắn như thế giống ôn thần hơn là thần tài.
Ta nghĩ kỹ rồi, vẫn là không nên để hắn ở lại thì hơn.”
Lan Oanh nhún vai: “Người ta chỉ tuỳ tiện quấvài roi là huynh có hai nén bạc, trong khi huynh đi siêu độ cả đêm qua trong tuyếlạnh mà chỉ mang về được mộnén.
Huynh nhịn không được cũng phải nhịn nha.
Gần đây việc kiếm ăn trong thôn này khó khăn vô cùng, về lâu về dài sợ rằng không có cái để ăn luôn đấy.”
Chiêu Ngạn nghe xong lời này thì nản chí.
Quả đúng như nàng nói, cái thôn nhỏ này rấkhó kiếm sống, dân cư íỏi, người mộ đạo lại không nhiều.
Muốn siêu độ thì phải có người chết, mà người chếđâu phải lúc nào cũng có sẵn, lắm lúc hai ba tháng hắn mới nhận được một vụ làm ăn.
Nếu đến phủ huyện đông đúc, hắn sợ gặp phải mấy tên đạo sĩ trừ yêu bắquỷ lợi hại, khi đó tiền còn chưa chạm được đã bị đem đi thiêu sống.
Dù sao, ở cái thôn nhỏ này vẫn tương đối bình an hơn.
“Nhưng mà, hắn lợi hại như vậy, nếu để hắn biếchúng ta là quỷ, chắc gì chúng ta được yên thân?” Chiêu Ngạn vẫn cứ lo ngại.
“Cẩn thận mộchúlà được, đợi kiếm được nhiều tiền rồi chúng ta sẽ viện cớ đẩy mỹ ca ca ấy đi sau.”
”Sao muội cứ gọi hắn là mỹ ca ca hả? Hắn đẹp lắm sao?” Chiêu Ngạn càng nghe càng thấy bực.
“Đẹp hơn huynh.”
“…”.
Lượt xem: 411
Thể loại: Cổ Đại, Đam Mỹ, Hài Hước, Huyền Huyễn, Truyện Chữ
Thời lượng: 32/32