25/25
1914 Theo dõi 0
TXT 273/273
304 Theo dõi 0
26/26
6348 Theo dõi 0
VGA 137/??
748 Theo dõi 0
TXT 1130/1130
1046 Theo dõi 0
TXT 60/60
979 Theo dõi 0
VGA 88/??
274 Theo dõi 0
TXT 55/55
327 Theo dõi 0
TXT 103/103
937 Theo dõi 0
Đình Soạn Bảo Linh Yu Shinoda truyenngontinh Tuấn Anh Thanh Mai Min Do-yoon iptv m3u8 giải trí tổng hợp radiotruyen nghe gì Đình Duy Kana Momonogi Quàng A Tũn Minami Aizawa vlxx Hà Thu Nguyễn Hoa Nguyễn Huy phim79 Momo Sakura Karen Yuzuriha Đình Soạn Đình Huy Thu Huệ Tú Quỳnh vl79 Trần Vân Nguyễn Thành Mayuki Ito Suzu Honjo Yua Mikami Yui Hatano Ai Sayama Hồng Nhung Tâm An link tối cổ vtvgo tv giải trí Anh Sa Viết Linh Đang cập nhật xem gì Kim Thanh Cô Úc
audio79.xyz
tv79.xyz
phim79.xyz
truyen79.xyz
phim79.com

Đừng Làm Mẹ Cáu
25/25
1914 Theo dõi 0
Nàng Phi Lười Có Độc
TXT 273/273
304 Theo dõi 0
Hồng Y Túy – The Dangerous Lover
26/26
6348 Theo dõi 0Khánh Dư Niên: Chương 1
Hắn là một thanh niên vô dụng điển hình, cả đời đếm đi đêm lại chẳng làm được mấy chuyện có ích.
Vì mắc một căn quái bệnh mà phải nằm trong bệnh viện chờ chết, hắn nghĩ, hình như nhân vật chính nào đó của cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp nào đó cũng mắc một căn bệnh giống mình… Thế nhưng, nghĩ đến số phận hẩm hiu của mình, hắn cười tự giễu, hắn nào có phải nhân vật chính gì a?… Có phải không? Cùng theo dõi tác phẩm Khánh Dư Niên nhé.
1234567891011121314151617181920212223242526272829303132333435363738394041424344454647484950515253545556575859606162636465666768697071727374757677787980818283848586878889909192939495969798991001011021031041051061071081091101111121131141151161171181191201211221231241251261271281291301311321331341351361371381391401411421431441451461471481491501511521531541551561571581591601611621631641651661671681691701711721731741751761771781791801811821831841851861871881891901911921931941951961971981992002012022032042052062072082092102112122132142152162172182192202212222232242252262272282292302312322332342352362372382392402412422432442452462472482492502512522532542552562572582592602612622632642652662672682692702712722732742752762772782792802812822832842852862872882892902912922932942952962972982993003013023033043053063073083093103113123133143153163173183193203213223233243253263273283293303313323333343353363373383393403413423433443453463473483493503513523533543553563573583593603613623633643653663673683693703713723733743753763773783793803813823833843853863873883893903913923933943953963973983994004014024034044054064074084094104114124134144154164174184194204214224234244254264274284294304314324334344354364374384394404414424434444454464474484494504514524534544554564574584594604614624634644654664674684694704714724734744754764774784794804814824834844854864874884894904914924934944954964974984995005015025035045055065075085095105115125135145155165175185195205215225235245255265275285295305315325335345355365375385395405415425435445455465475485495505515525535545555565575585595605615625635645655665675685695705715725735745755765775785795805815825835845855865875885895905915925935945955965975985996006016026036046056066076086096106116126136146156166176186196206216226236246256266276286296306316326336346356366376386396406416426436446456466476486496506516526536546556566576586596606616626636646656666676686696706716726736746756766776786796806816826836846856866876886896906916926936946956966976986997007017027037047057067077087097107117127137147157167177187197207217227237247257267277287297307317327337347357367377387397407417427437447457467477487497507517527537547557567577587597607617627637647657667677687697707717727737747757767777787797807817827837847857867877887897907917927937947957967977987998008018028038048058068078088098108118128138148158168178188198208218228238248258268278288298308318328338348358368378388398408418428438448458468478488498508518528538548558568578588598608618628638648658668678688698708718728738748758768778788798808818828838848858868878888898908918928938948958968978988999009019029039049059069079089099109119129139149159169179189199209219229239249259269279289299309319329339349359369379389399409419429439449459469479489499509519529539549559569579589599609619629639649659669679689699709719729739749759769779789799809819829839849859869879889899909919929939949959969979989991000100110021003100410051006100710081009101010111012101310141015101610171018101910201021102210231024102510261027102810291030103110321033103410351036103710381039104010411042104310441045104610471048104910501051105210531054105510561057105810591060106110621063106410651066106710681069107010711072107310741075107610771078107910801081108210831084108510861087108810891090109110921093109410951096109710981099110011011102110311041105110611071108110911101111111211131114111511161117111811191120112111221123112411251126112711281129113011311132113311341135113611371138113911401141114211431144114511461147114811491150115111521153115411551156115711581159116011611162116311641165116611671168116911701171117211731174117511761177117811791180118111821183118411851186118711881189119011911192119311941195119611971198119912001201120212031204120512061207120812091210121112121213121412151216121712181219122012211222122312241225122612271228122912301231123212331234123512361237123812391240124112421243124412451246124712481249125012511252125312541255125612571258125912601261126212631264126512661267126812691270127112721273127412751276127712781279128012811282128312841285128612871288128912901291129212931294129512961297129812991300130113021303130413051306130713081309131013111312131313141315131613171318131913201321132213231324132513261327132813291330133113321333133413351336133713381339134013411342134313441345134613471348134913501351135213531354135513561357135813591360136113621363136413651366136713681369137013711372137313741375137613771378137913801381138213831384138513861387138813891390139113921393139413951396139713981399140014011402140314041405140614071408140914101411141214131414141514161417141814191420142114221423142414251426142714281429143014311432143314341435143614371438143914401441144214431444144514461447144814491450145114521453145414551456145714581459146014611462146314641465146614671468146914701471147214731474147514761477147814791480148114821483148414851486148714881489149014911492149314941495149614971498149915001501150215031504150515061507150815091510151115121513151415151516151715181519152015211522152315241525152615271528152915301531153215331534153515361537153815391540154115421543154415451546154715481549155015511552155315541555155615571558155915601561156215631564156515661567156815691570157115721573157415751576157715781579158015811582158315841585158615871588158915901591159215931594159515961597159815991600160116021603160416051606160716081609161016111612161316141615161616171618161916201621162216231624162516261627162816291630163116321633163416351636163716381639164016411642164316441645164616471648164916501651165216531654165516561657165816591660166116621663166416651666166716681669167016711672167316741675167616771678167916801681168216831684168516861687168816891690169116921693169416951696169716981699170017011702170317041705170617071708170917101711171217131714171517161717171817191720172117221723172417251726172717281729173017311732173317341735173617371738173917401741174217431744174517461747174817491750175117521753175417551756175717581759176017611762176317641765176617671768176917701771177217731774177517761777177817791780178117821783178417851786178717881789179017911792179317941795179617971798179918001801180218031804180518061807180818091810181118121813181418151816181718181819182018211822182318241825182618271828182918301831183218331834183518361837183818391840184118421843184418451846184718481849185018511852185318541855185618571858185918601861186218631864186518661867186818691870187118721873187418751876187718781879188018811882188318841885188618871888188918901891189218931894189518961897189818991900190119021903190419051906190719081909191019111912191319141915191619171918191919201921192219231924192519261927192819291930193119321933193419351936193719381939194019411942194319441945194619471948194919501951195219531954195519561957195819591960196119621963196419651966196719681969197019711972197319741975197619771978197919801981198219831984198519861987198819891990199119921993199419951996199719981999200020012002200320042005200620072008200920102011201220132014201520162017201820192020202120222023202420252026202720282029203020312032203320342035203620372038203920402041204220432044204520462047204820492050205120522053205420552056205720582059206020612062206320642065206620672068206920702071207220732074207520762077207820792080208120822083208420852086208720882089209020912092209320942095
Phạm Thận rấkhó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kếquả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này.
Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phậtổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượmình thôi.
Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biếgiống với bệnh của nhân vậchính trong mộtiểu thuyếnào đó. Nghe nói mộngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắchảy xuống mà thôi.
“Nhưng ngươi không phải là nhân vậchính trong mộtiểu thuyếngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành mộchuỗi lời nói mớ mà thôi.
Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.”
…
Quả thực đời này hắn chưa có làm được chuyện gì có ý nghĩa, ngoại trừ giúp đỡ một bà lão đi qua đường lớn, nhường chỗ ngồi trên xe bus, hòa thuận với hàng xóm láng giềng, giúp đỡ bạn bè quay cóp trong các kỳ thi …
Phạm Thận là mộnam nhân vô dụng theo đúng nghĩa truyền thống nhất.
Cha mẹ hắn đã qua đời từ sớm, chỉ để lại hắn mộmình cô đơn trong bệnh viện, chờ đợi mộngày nào đó sinh mệnh của mình đi tới kếthúc.
“Người tốthì không gặp may mắn.”
Mộmình cô đơn trong đêm khuya, Phạm Thận tựa hồ cảm thấy rõ ràng yếhầu mình chậm rãi thả lỏng, không thể căng lên được nữa, hô hấp của mình cũng dần dần mấđi như sợi dây thun mềm yếu không chúsức lực vậy.
Y tá trong bệnh viện chạy đi đâu rồi cũng không biết, bên cạnh chỉ còn có người bác gái, đôi mắđau khổ nói liên miên nhưng cái gì không rõ.
“Phải chếrồi sao?”
Sợ hãi tử vong cùng với khávọng cảm thụ cuộc sống làm cho trong lòng hắn dâng lên cảm giác phức tạp trước nay chưa từng có. Chăm sóc mình trước lúc lâm chung thậkhông ngờ lại không phải là y tá trẻ xinh đẹp khả ai như mình mong đợi, mà là vị này, không thể nghi ngờ càng làm tăng thêm phần u uấtrong lòng Phạm Thận.
Lạnh lẽo thương cảm, hắn cụp hai mắxuống nhìn miếng vải đen che cách ánh nắng chiếu bên song, nghĩ: đời người hiu quạnh như *** chó.
Lạnh lẽo thương cảm, một giọnước mắtheo khóe mắhắn chảy xuống.
Phạm Thận có chúbi ai, vươn đầu lưỡi liến giọlệ chảy xuống, nhưng kinh ngạc phát hiện nước mắcủa mình không ngờ không chỉ có vị mặn, còn có mộchúmùi gì đó --- chẳng lẽ bởi vì nằm ở trong bệnh viện rấíkhi tắm, ngay cả nước mắcũng bắt đầu bốc mùi rồi sao?
Hắn không nhịn được mà nổi giận mắng ở trong lòng: “Bảo ngươi lệ rơi đầy mặt, thì ngươi lệ rơi đầy mặt, thậđúng là đang mơ tới nhân vậchính trong tiểu thuyếngôn tình đây?”
Nhưng hắn lập tức phát hiện ra sự việc có chút không hợp lý, vì sao đầu lưỡi mình còn có thể vươn ra liếm nước mắđây? Bác sĩ đã nói đầu lưỡi của mình sớm đã mấđi khả năng hoạđộng, hiện giờ tác dụng duy nhấlà trợ giúp ăn cơm mộcách dễ dàng hơn, do đường hô hấp bị phá hỏng, mình có thể trở thành thiên tài nuốlưỡi tự sárấhiếm thấy trên thế giới.
Sau đó hắn phát hiện trợn mắcũng trở nên dễ dàng hơn, tầm nhìn rấtrống trải, thị lực cũng trở nên tốhơn trước rấnhiều. Trước mắmộcảnh sắc trong trẻo, mộmảnh trúc hiện ra trước mắhắn.
……..
Phạm Thận vốn đang ngây người ra thì bỗng nhiên bên cạnh mấy thanh trúc hiện ra mộtràng cảnh làm chính mình ngạc nhiên khiếp sợ.
Mười mấy người mặc đồ đen cả người tràn ngập sákhí, trong tay cầm vũ khí sắc bén, đang bổ tới chính mình!
Trong lúc nhấthời hắn căn bản không kịp suy nghĩ xem đây là cảnh trong mơ hay đời thật, thuần túy phản xạ theo bản năng co rúđầu lại, đưa hai tay lên chắn trước mặt. Nếu đổi lại dù bấluận mộngười bình thường nào đó gặp phải tình cảnh này cũng chỉ có thể chọn lựa cách làm như vậy mà thôi.
Xuy xuy …vô số thanh âm xé gió vang lên!
Ngay sau đó là vô số tiếng kêu đau đớn, rồi tiếp lại là mộmảnh yên tĩnh. Sau đó một hồi, Phạm Thận cảm giác có chút không thích hợp, cẩn thận nhích ngón tay che mặra len lén nhìn ra bên ngoài.
Chiếc sọđược đan bằng trúc có khe hở nhỏ, mà nhìn xuyên qua những khe hở này khả dĩ có thể thấy được hơn mười tử thi nằm trên mặt đất, trên người tràn ngập máu huyết, mùi tanh bốc lên tận trời.
Phạm Thận sợ hãi, cảnh trước mắquá rõ ràng, làm cho hắn lại ngẩn người thấthần.
Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên nghĩ tới làm sao mình có thể đưa tay lên che mặt, lẽ nào tay cũng có thể động đậy được rồi sao? Lẽ nào chứng bệnh của mình thực sự đã khỏi rồi? Nhưng chuyện trước mắtới cùng là thế nào? Chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ? Chờ khi tỉnh giấc chính mình lại bấđộng nằm trên chiếc giường kia, chỉ có thể là mộphế nhân nằm chờ chếsao?
Nếu quả thậnhư vậy chi bằng không nên tỉnh mộng thì tốhơn, chí íhai tay mình còn có thể cử động, hai mắmình còn có thể nhấp nháy được.
Hắn có chúbi ai suy nghĩ, lấy tay sờ sờ lên mặẩm ướcủa mình.
Thu hồi tay lại thì phát hiện ra trên tay mình tất cả đều là máu đỏ, thì ra dịch thể vừa chảy xuống từ khóe mắnhỏ của mình chính là máu của ai đó bắn lên trên mặhắn.
Phạm Thận ngơ ngác nhìn hay tay mình, trong lòng muốn hélên, đây tuyệđối không phải là tay của mình!
Ở trước mặhắn là một đôi tay nhỏ bé trắng noãn khả ái không gì có thể so sánh được, mặtrên bàn tay nhiễm máu đỏ nhìn qua quỷ mị giống như sen trắng nở rộ trong tu la vậy, cánh tay nhỏ bé của hắn tuyệđối không phải là của mộngười trưởng thành!
Liên tiếp những chấn động tác động vào trong não của Phạm Thậlàm cho hắn không khỏi ngây người, vô số nghi vấn kinh khủng không gì sánh được đang xâm chiếm thể xác và tinh thần của hắn.
………………
Năm nay là Khánh Quốc năm thứ 57, hoàng đế bệ hạ đích thân thống lĩnh đại quân đi chinh phạTây Man còn chưa có kếthúc, Tư Nam bá tước cũng ở trong quân, kinh đô do hoàng thái hậu cùng hội nguyên lão chấp chính.
Ngày hôm nay Thái Bình biệviện ở ven sông Lưu Tinh ngoại ô của kinh đô độnhiên bốc cháy, một đám cao thủ thừa dịp lửa cháy nhảy vào trong biệviện, gặp người liền giết, tạo thành một vụ huyếán kinh thiên.
Mộvị nô bộc trẻ tuổi của biệviện mang theo tiểu chủ nhân nương theo bóng đêm trốn ra ngoài, bị một đám hung đồ mặc y phục dạ hành truy kích, song phương chém giếtới tận giao lộ ở phía nam ngoài thành.
Nhưng cao thủ phục kích không những không ngờ được vị thiếu niên này lại là một vị cường giả thâm bấkhả trắc, lúc vào đồi núi lại còn có viện binh ---- mà viện binh thân phận làm những người này không ngớsợ hãi!
“Hắc kỵ sĩ!” đám hung đồ bị nỏ tiễn bắn chếhầy như không còn tên nào ai oán hô lên trước khi ngã vào vũng máu.
Viện binh ngồi trên ngựa, trên người mặc bộ khôi giáp màu đen, dưới ánh trăng trên trời phára ánh sáng lộng lẫy sâu kín.
Trên tay kỵ binh đều cầm cung nỏ mà chỉ có quân đội mới được phép phân phối và sử dụng. Nỏ nhẹ bắn ra làm cho đại bộ phận sáthủ phải bỏ mình.
Hắc kỵ binh bao vây chung quanh bảo vệ người trung niên đang ngồi trong mộchiếc xe ngựa, sắc mặt người này có chútái nhợtrên cằm có vài sợi râu lưa thưa. Hắn nhìn hài tử trên lưng thiếu niên nô bộc kia, gật đầu, sau đó vỗ nhẹ bàn tay.
Tiếng vỗ tay là tín hiệu xuấkích!
Kỵ binh phân ra một đội, tựa như lưỡi hái tử thần trong đêm tối, không chúlưu tình mà lao vào đội ngũ sáthủ đang tử thương thảm trọng.......
....Độnhiên trong đội ngũ sáthủ có một vị pháp sư giơ cao pháp trượng trong tay lên bắt đầu ngâm nga niệm chú ngữ. Mọi người trong sân có chúcảm thấy năng lượng dao động tụ tập tới từ ngọn đồi núi ở chung quanh.
Người đàn ông trung niên trên xe ngựa khẽ nhíu mày, cũng không có bấkì động tác nào. Bấchợmột bóng đen sau lưng hắn nhảy ra nhẹ nhàng hăng hái như chim ưng săn mồi trong màn trời đêm vậy.
Mộtiếng giòn vang, giọng ngâm của pháp sư bị ngắquãng, đầu rơi xuống mặt đất, máu phun như mưa.
Người trung niên ngồi trên xe ngựa lắc đầu:
- Đám pháp sư phía tây này luôn luôn không biết mình là ai, trước mặcường giả chân chính mộchúpháp thuậđó tựa như ngòi búcủa thừa tướng đại nhân vậy, không chútác dụng nào.
Hơn mười danh Hắc kỵ binh đã xác nhận chung quanh bốn phía an toàn, tay trái nắm lấy tay phải thủ thế báo cáo sáthủ đã bị thanh trừ toàn bộ.
Đội ngũ kỵ binh tách ra cho xe ngựa chậm rãi đi tới trước, đi tới trước mặthiếu niên nô bộc. Người trung niên trên xe ngựa lúc này được hạ nhân đỡ xuống xe lăn, hai chân hắn không chạm xuống đất, chiếc xe lăn chậm rãi tiến tới giữa sân, tiến gần tới thiếu niên vẫn đang đứng thẳng tắp như thương kia.
Nhìn thiếu niên nô bộc một lúc lâu sau, némặtái nhợcủa người trung niên ngồi trên xe kia cuối cùng cũng xuấhiện mộchúửng đỏ:
- Cuối cùng cũng không có gặp chuyện gì không may.
Người nọ lưng đeo sọtrúc, trên mặt đeo mộtấm vải màu đen che mắt, trên tay cầm theo mộthanh phi kiếm màu đen, còn có máu tươi chậm rãi nhỏ từ trên thân kiếm xuống. Ở bên cạnh hắn có rấnhiều tử thi, tất cả tử thi đó đều là của các cao thủ phục kích, trên yếhầu của các thi thể đều lưu lại một điểm máu, xem ra đều là bị mộkích trí mạng mà chết.
- Chuyện này ta cần các ngươi cho ta một cái công đạo.
Người thanh niên trên mắche tấm vải màu đen lạnh lùng nói, ngữ âm của hắn không mộchúrun sợ, cũng không có một tia cảm tình nào.
Người trung niên ngồi trên xe đẩy sắc mặẩn hiện nói:
- Ta tự nhiên sẽ cho ngươi một cái công đạo, ta cũng phải có một lời giải thích cho chủ nhân.
Thiếu niên nô bộc gật đầu sau đó chuẩn bị rời đi.
- Ngươi muốn đưa hài tử này đi nơi nào?
Người trung niên ngồi trên xe đẩy lạnh lùng nói:
- Ngươi là mộngười mù, lẽ nào mang theo thiếu gia nhà ngươi lưu lạc giang hồ.
- Đây là cốnhục của tiểu thư.
- Cũng là cốnhục của chủ nhân ta!
Người trung niên trên xe đẩy âm lãnh nói:
- Ta bảo đảm tìm cho thiếu gia của ngươi mộnơi an toàn ở kinh đô.
Người nọ lắc đầu, kéo kéo miếng vải đen băng trên mắt.
Người trung niên ngồi trên xe đẩy biếđối phương ngoại trừ nghe lời vị tiểu thư của mình ra, cho dù là chủ nhân của mình cũng không có khả năng mệnh lệnh cho hắn, không thể làm gì khác hơn là thở dài khuyên bảo nói:
- Chuyện ở kinh thành, chờ khi chủ nhân về nhấđịnh sẽ có khả năng dẹp loạn, ngươi hà tấphải nhấđịnh dẫn nó đi.
- Ta không tin chủ nhân của ngươi.
Người trung niên khẽ nhíu mày tựa hồ rấkhông thích những lời này của đối phương, ngừng nghỉ một lúc lâu sau mới nói rằng:
- Đứa nhỏ này phải được ăn uống, biếđọc biếviết, việc này ngươi có thể làm được sao?
Hắn cười lạnh nói:
- Ngươi mù, ngươi ngoại trừ giếngười ra còn có thể làm được cái gì?
Người nọ cũng không tức giận chỉ khẽ đẩy chiếc sọbằng trúc nói:
- Ngươi thọt, ngươi dường như cũng chỉ biếgiếngười mà thôi.
Người trung niên cười âm âm:
- Lần này xuấthủ chỉ là các vương công quý tộc trong kinh đô, chờ khi chủ nhân ta trở về, ta tự nhiên sẽ bắtay vào việc thanh lý bọn họ.
Người thiếu niên mù lắc đầu.
Người trung niên nhẹ nhàng vuốtay lên thành xe đẩy, dường như đang suy đoán xem đối phương sợ hãi cái gì, sau một láhắn nhíu mày nói:
- Ta biếngươi hiện giờ sợ cái gì, thế nhưng ở đây trong cái thế giới thế tục này, ngoại trừ cha của đứa bé có thể bảo vệ cho nó, còn ai có thể có năng lực bảo hộ cho nó tránh khỏi được những nguy hiểm không lường trước được đây?
Người thiếu niên mù bỗng mở miệng ra nói, thanh âm vẫn vậy không chútình cảm:
- Thân phận mới, không bị quấy rối bởi nhân sinh.
Người trung niên suy nghĩ mộchút, mỉm cười gật đầu.
- Ở đâu?
- Cảng Đam Châu, bà mụ của chủ nhân hiện giờ đang ở đó.
Sau một hồi trầm mặc, người thiếu niên mù rốcục cũng tiếp nhận sự an bài này.
Người trung niên mỉm cười thúc xe đẩy chuyển bánh tới phía sau người thiếu niên mù, vươn tay vào trong sọtrúc bế đứa bé lên, nhìn khuôn mặnhỏ nhắn khả ái của đứa bé mà thở dài nói:
- Đứa bé thậgiống mẹ, lớn lên chắc cũng rấxinh đẹp như mẹ mình.
Hắn độnhiên cười ha ha nói:
- Tiểu gia hỏa này tương lai nhấđịnh có tiền đồ.
Thuộc hạ của hắn ở xa xa vẫn trầm mặc đứng thẳng, bỗng nhiên nghe được tiếng cười dài hài lòng của đại nhân, némắtuy vẫn như cũ không chúbiểu hiện ra nhưng ở sâu trong nội tâm mười phần khiếp sợ, không biếđứa nhỏ này tới tộcùng là nhân vậtrọng yếu gì đây.
- Ừ? - Người thiếu niên mù nghiêng đầu, đưa tay bế đứa bé trở lại, hắn tuy rằng so với người bình thường còn đơn giản hơn nhưng là không muốn cho khuôn mặt đứa bé này quá gần với đôi tay độc xà, đồng thời dùng mộtừ mộâm tiếbiểu thị lễ nghi thuần túy.
Người trung niên mỉm cười nhìn khuôn mặt đứa bé, trong vẻ tươi cười đã có mộchúgì đó không nói lên thành lời, đặc biệlàm người ta sợ hãi than:
- Hài tử mới hai tháng tuổi không ngờ lại có thể đưa tay gạmáu trên mặt, đã trải qua một buổi tối toàn chuyện kinh khủng như vậy mà còn có thể ngủ yên mộchỗ, thậkhông hổ là…
Thanh âm hắn bỗng nhiên rấthấp, đảm bảo thủ hạ của mình không nghe được những từ tiếp theo:
- …con của người có thiên mạch. (nguyên văn: Thiên mạch giả)
Người trung niên này ở trong kinh đô quyền cao chức trọng, thủ đoạn tàn nhẫn không gì sánh được, phàm là quan viên phạm tội rơi vào trong tay hắn, không quá hai ngày sẽ thố lộ ra thực tình, ánh mắcàng nham hiểm. Nhưng mà cho dù là mộnhân vậphi phàm đi nữa, cũng không thể nhìn ra đứa nhỏ này không phải ngủ ngon say mà là bị dọa sợ quá mà ngấđi.
……
Người có thiên mạch, ‘thiên’ là chỉ trời cao, ‘mạch’ là chỉ huyếmạch.
Người có thiên mạch là ý tứ chỉ huyếmạch của trời cao lưu lại nhân gian. Trên thế giới này có mộtruyền thuyết, cứ cách mấy trăm năm sẽ có huyếmạch của một vị tiên trên trời lưu lại nhân gian thức tỉnh.
Loại huyếmạch này biểu hiện chiến lực cường đại không gì chống đỡ được, tỷ như vị đại tướng quân của quốc gia Nạp Tư cổ đại, lúc quốc gia gần như bị người Man tiêu diệthành lịch sử, chỉ bằng vào chiến lực dũng mãnh của cá nhân hắn, ám sáphần lớn thành viên trong hội nghị nguyên thủy của người Man.
Cũng có người có thiên mạch biểu hiện ngoài thiên phú trí tuệ cùng nghệ thuật, tỷ như Ba Nhĩ đại pháp sư của phương tây cùng phu nhân của hắn Phục Ba – mộnhà soạn kịch vĩ đại mới chếcách đây ba trăm năm.
Tự nhiên, không ai có thể chứng minh bọn họ là do trời cao quan tâm tới khổ nạn của nhân gian mà lưu lại huyếmạch. Nhưng trên thực tế, vài người đã mang lại cho nhân gian hòa bình hay một cái gì đó rất lớn.
Hơn nữa người sở hữu thiên mạch cuối cùng đều biến mấmộcách vô tung vô ảnh, không có bấluận mộngười nào, thậm chí là một quốc gia nào có thể tìm ra tung tích của bọn họ. Bọn họ chỉ là độnhiên xuấhiện, lại độnhiên biến mất, ngoại trừ lưu lại mộchúghi chép mịt mờ ra căn bản không lưu lại bấluận cái gì chứng minh cho sự tồn tại của bọn họ.
Người trung niên ngồi trên xe đẩy vừa vặn là mộtrong số ínhững người biết được có loại người mang thiên mạch này tồn tại.
Chẳng biếvì nguyên nhân gì, lúc Phạm Thận chếđi là lúc linh hồn đi tới thế giới này, sau đó thì là …đầu thai vào trong thân thể một đứa bé, hơn nữa phụ thân hoặc mẫu thân của đứa bé này không ngờ lại là mộngười mang thiên mạch thần bí khó lường nhấtrên đại lục này.
Lúc bình minh, chiến trường đã được quédọn sạch sẽ, xe ngựa chậm rãi đi theo đường trải đá về phía đông. Chung quanh xe ngựa, một đội Hắc kỵ binh đi chung quanh mộngười trung niên sắc mặtái nhợngồi xe đẩy tạo nên một bức tranh rấquỷ mị.
Xe ngựa vấp phải một hòn đá, thoáng chao đảo mộchút, làm cho đứa bé nằm ngủ trong lựa tơ tằm mềm mại sực tỉnh giấc.
Hai mắđứa bé có chúvô thần rời mắkhỏi khuôn mặnhững người vừa cứu tính mạng mình, nhìn ra phía trước xe ngựa, toàn bộ không giống với hành động của một đứa bé mới sinh, đôi mắtrong suốkhông gì sánh được nhưng không cách nào tập trung, có hơn vài tia khó hiểu.
Không ai biết, trong thân thể non mềm của đứa bé lại là linh hồn của mộngười tới từ mộthế giới khác.
Tầm nhìn rộng mở, tấm màn che trên xe được gió thổi vén lên, lộ ra một góc núi rừng xanh tươi phía xa xa cùng với con đường đá đang lùi dần về sau, giống như vô số bức tranh đang không ngừng đảo ngược lại.
Phía trước xe ngựa, người thiếu niên mù đang nắm chặphi kiếm trong tay, miếng vải đen che đôi mắhắn cũng tối đen như ngày hôm nay vậy.
-Chương 1+
Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phậtổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượmình thôi.
Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biếgiống với bệnh của nhân vậchính trong mộtiểu thuyếnào đó. Nghe nói mộngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắchảy xuống mà thôi.
“Nhưng ngươi không phải là nhân vậchính trong mộtiểu thuyếngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành mộchuỗi lời nói mớ mà thôi.
Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.”
…
Quả thực đời này hắn chưa có làm được chuyện gì có ý nghĩa, ngoại trừ giúp đỡ một bà lão đi qua đường lớn, nhường chỗ ngồi trên xe bus, hòa thuận với hàng xóm láng giềng, giúp đỡ bạn bè quay cóp trong các kỳ thi …
Phạm Thận là mộnam nhân vô dụng theo đúng nghĩa truyền thống nhất.
Cha mẹ hắn đã qua đời từ sớm, chỉ để lại hắn mộmình cô đơn trong bệnh viện, chờ đợi mộngày nào đó sinh mệnh của mình đi tới kếthúc.
“Người tốthì không gặp may mắn.”
Mộmình cô đơn trong đêm khuya, Phạm Thận tựa hồ cảm thấy rõ ràng yếhầu mình chậm rãi thả lỏng, không thể căng lên được nữa, hô hấp của mình cũng dần dần mấđi như sợi dây thun mềm yếu không chúsức lực vậy.
Y tá trong bệnh viện chạy đi đâu rồi cũng không biết, bên cạnh chỉ còn có người bác gái, đôi mắđau khổ nói liên miên nhưng cái gì không rõ.
“Phải chếrồi sao?”
Sợ hãi tử vong cùng với khávọng cảm thụ cuộc sống làm cho trong lòng hắn dâng lên cảm giác phức tạp trước nay chưa từng có. Chăm sóc mình trước lúc lâm chung thậkhông ngờ lại không phải là y tá trẻ xinh đẹp khả ai như mình mong đợi, mà là vị này, không thể nghi ngờ càng làm tăng thêm phần u uấtrong lòng Phạm Thận.
Lạnh lẽo thương cảm, hắn cụp hai mắxuống nhìn miếng vải đen che cách ánh nắng chiếu bên song, nghĩ: đời người hiu quạnh như *** chó.
Lạnh lẽo thương cảm, một giọnước mắtheo khóe mắhắn chảy xuống.
Phạm Thận có chúbi ai, vươn đầu lưỡi liến giọlệ chảy xuống, nhưng kinh ngạc phát hiện nước mắcủa mình không ngờ không chỉ có vị mặn, còn có mộchúmùi gì đó --- chẳng lẽ bởi vì nằm ở trong bệnh viện rấíkhi tắm, ngay cả nước mắcũng bắt đầu bốc mùi rồi sao?
Hắn không nhịn được mà nổi giận mắng ở trong lòng: “Bảo ngươi lệ rơi đầy mặt, thì ngươi lệ rơi đầy mặt, thậđúng là đang mơ tới nhân vậchính trong tiểu thuyếngôn tình đây?”
Nhưng hắn lập tức phát hiện ra sự việc có chút không hợp lý, vì sao đầu lưỡi mình còn có thể vươn ra liếm nước mắđây? Bác sĩ đã nói đầu lưỡi của mình sớm đã mấđi khả năng hoạđộng, hiện giờ tác dụng duy nhấlà trợ giúp ăn cơm mộcách dễ dàng hơn, do đường hô hấp bị phá hỏng, mình có thể trở thành thiên tài nuốlưỡi tự sárấhiếm thấy trên thế giới.
Sau đó hắn phát hiện trợn mắcũng trở nên dễ dàng hơn, tầm nhìn rấtrống trải, thị lực cũng trở nên tốhơn trước rấnhiều. Trước mắmộcảnh sắc trong trẻo, mộmảnh trúc hiện ra trước mắhắn.
……..
Phạm Thận vốn đang ngây người ra thì bỗng nhiên bên cạnh mấy thanh trúc hiện ra mộtràng cảnh làm chính mình ngạc nhiên khiếp sợ.
Mười mấy người mặc đồ đen cả người tràn ngập sákhí, trong tay cầm vũ khí sắc bén, đang bổ tới chính mình!
Trong lúc nhấthời hắn căn bản không kịp suy nghĩ xem đây là cảnh trong mơ hay đời thật, thuần túy phản xạ theo bản năng co rúđầu lại, đưa hai tay lên chắn trước mặt. Nếu đổi lại dù bấluận mộngười bình thường nào đó gặp phải tình cảnh này cũng chỉ có thể chọn lựa cách làm như vậy mà thôi.
Xuy xuy …vô số thanh âm xé gió vang lên!
Ngay sau đó là vô số tiếng kêu đau đớn, rồi tiếp lại là mộmảnh yên tĩnh. Sau đó một hồi, Phạm Thận cảm giác có chút không thích hợp, cẩn thận nhích ngón tay che mặra len lén nhìn ra bên ngoài.
Chiếc sọđược đan bằng trúc có khe hở nhỏ, mà nhìn xuyên qua những khe hở này khả dĩ có thể thấy được hơn mười tử thi nằm trên mặt đất, trên người tràn ngập máu huyết, mùi tanh bốc lên tận trời.
Phạm Thận sợ hãi, cảnh trước mắquá rõ ràng, làm cho hắn lại ngẩn người thấthần.
Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên nghĩ tới làm sao mình có thể đưa tay lên che mặt, lẽ nào tay cũng có thể động đậy được rồi sao? Lẽ nào chứng bệnh của mình thực sự đã khỏi rồi? Nhưng chuyện trước mắtới cùng là thế nào? Chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ? Chờ khi tỉnh giấc chính mình lại bấđộng nằm trên chiếc giường kia, chỉ có thể là mộphế nhân nằm chờ chếsao?
Nếu quả thậnhư vậy chi bằng không nên tỉnh mộng thì tốhơn, chí íhai tay mình còn có thể cử động, hai mắmình còn có thể nhấp nháy được.
Hắn có chúbi ai suy nghĩ, lấy tay sờ sờ lên mặẩm ướcủa mình.
Thu hồi tay lại thì phát hiện ra trên tay mình tất cả đều là máu đỏ, thì ra dịch thể vừa chảy xuống từ khóe mắnhỏ của mình chính là máu của ai đó bắn lên trên mặhắn.
Phạm Thận ngơ ngác nhìn hay tay mình, trong lòng muốn hélên, đây tuyệđối không phải là tay của mình!
Ở trước mặhắn là một đôi tay nhỏ bé trắng noãn khả ái không gì có thể so sánh được, mặtrên bàn tay nhiễm máu đỏ nhìn qua quỷ mị giống như sen trắng nở rộ trong tu la vậy, cánh tay nhỏ bé của hắn tuyệđối không phải là của mộngười trưởng thành!
Liên tiếp những chấn động tác động vào trong não của Phạm Thậlàm cho hắn không khỏi ngây người, vô số nghi vấn kinh khủng không gì sánh được đang xâm chiếm thể xác và tinh thần của hắn.
………………
Năm nay là Khánh Quốc năm thứ 57, hoàng đế bệ hạ đích thân thống lĩnh đại quân đi chinh phạTây Man còn chưa có kếthúc, Tư Nam bá tước cũng ở trong quân, kinh đô do hoàng thái hậu cùng hội nguyên lão chấp chính.
Ngày hôm nay Thái Bình biệviện ở ven sông Lưu Tinh ngoại ô của kinh đô độnhiên bốc cháy, một đám cao thủ thừa dịp lửa cháy nhảy vào trong biệviện, gặp người liền giết, tạo thành một vụ huyếán kinh thiên.
Mộvị nô bộc trẻ tuổi của biệviện mang theo tiểu chủ nhân nương theo bóng đêm trốn ra ngoài, bị một đám hung đồ mặc y phục dạ hành truy kích, song phương chém giếtới tận giao lộ ở phía nam ngoài thành.
Nhưng cao thủ phục kích không những không ngờ được vị thiếu niên này lại là một vị cường giả thâm bấkhả trắc, lúc vào đồi núi lại còn có viện binh ---- mà viện binh thân phận làm những người này không ngớsợ hãi!
“Hắc kỵ sĩ!” đám hung đồ bị nỏ tiễn bắn chếhầy như không còn tên nào ai oán hô lên trước khi ngã vào vũng máu.
Viện binh ngồi trên ngựa, trên người mặc bộ khôi giáp màu đen, dưới ánh trăng trên trời phára ánh sáng lộng lẫy sâu kín.
Trên tay kỵ binh đều cầm cung nỏ mà chỉ có quân đội mới được phép phân phối và sử dụng. Nỏ nhẹ bắn ra làm cho đại bộ phận sáthủ phải bỏ mình.
Hắc kỵ binh bao vây chung quanh bảo vệ người trung niên đang ngồi trong mộchiếc xe ngựa, sắc mặt người này có chútái nhợtrên cằm có vài sợi râu lưa thưa. Hắn nhìn hài tử trên lưng thiếu niên nô bộc kia, gật đầu, sau đó vỗ nhẹ bàn tay.
Tiếng vỗ tay là tín hiệu xuấkích!
Kỵ binh phân ra một đội, tựa như lưỡi hái tử thần trong đêm tối, không chúlưu tình mà lao vào đội ngũ sáthủ đang tử thương thảm trọng.......
....Độnhiên trong đội ngũ sáthủ có một vị pháp sư giơ cao pháp trượng trong tay lên bắt đầu ngâm nga niệm chú ngữ. Mọi người trong sân có chúcảm thấy năng lượng dao động tụ tập tới từ ngọn đồi núi ở chung quanh.
Người đàn ông trung niên trên xe ngựa khẽ nhíu mày, cũng không có bấkì động tác nào. Bấchợmột bóng đen sau lưng hắn nhảy ra nhẹ nhàng hăng hái như chim ưng săn mồi trong màn trời đêm vậy.
Mộtiếng giòn vang, giọng ngâm của pháp sư bị ngắquãng, đầu rơi xuống mặt đất, máu phun như mưa.
Người trung niên ngồi trên xe ngựa lắc đầu:
- Đám pháp sư phía tây này luôn luôn không biết mình là ai, trước mặcường giả chân chính mộchúpháp thuậđó tựa như ngòi búcủa thừa tướng đại nhân vậy, không chútác dụng nào.
Hơn mười danh Hắc kỵ binh đã xác nhận chung quanh bốn phía an toàn, tay trái nắm lấy tay phải thủ thế báo cáo sáthủ đã bị thanh trừ toàn bộ.
Đội ngũ kỵ binh tách ra cho xe ngựa chậm rãi đi tới trước, đi tới trước mặthiếu niên nô bộc. Người trung niên trên xe ngựa lúc này được hạ nhân đỡ xuống xe lăn, hai chân hắn không chạm xuống đất, chiếc xe lăn chậm rãi tiến tới giữa sân, tiến gần tới thiếu niên vẫn đang đứng thẳng tắp như thương kia.
Nhìn thiếu niên nô bộc một lúc lâu sau, némặtái nhợcủa người trung niên ngồi trên xe kia cuối cùng cũng xuấhiện mộchúửng đỏ:
- Cuối cùng cũng không có gặp chuyện gì không may.
Người nọ lưng đeo sọtrúc, trên mặt đeo mộtấm vải màu đen che mắt, trên tay cầm theo mộthanh phi kiếm màu đen, còn có máu tươi chậm rãi nhỏ từ trên thân kiếm xuống. Ở bên cạnh hắn có rấnhiều tử thi, tất cả tử thi đó đều là của các cao thủ phục kích, trên yếhầu của các thi thể đều lưu lại một điểm máu, xem ra đều là bị mộkích trí mạng mà chết.
- Chuyện này ta cần các ngươi cho ta một cái công đạo.
Người thanh niên trên mắche tấm vải màu đen lạnh lùng nói, ngữ âm của hắn không mộchúrun sợ, cũng không có một tia cảm tình nào.
Người trung niên ngồi trên xe đẩy sắc mặẩn hiện nói:
- Ta tự nhiên sẽ cho ngươi một cái công đạo, ta cũng phải có một lời giải thích cho chủ nhân.
Thiếu niên nô bộc gật đầu sau đó chuẩn bị rời đi.
- Ngươi muốn đưa hài tử này đi nơi nào?
Người trung niên ngồi trên xe đẩy lạnh lùng nói:
- Ngươi là mộngười mù, lẽ nào mang theo thiếu gia nhà ngươi lưu lạc giang hồ.
- Đây là cốnhục của tiểu thư.
- Cũng là cốnhục của chủ nhân ta!
Người trung niên trên xe đẩy âm lãnh nói:
- Ta bảo đảm tìm cho thiếu gia của ngươi mộnơi an toàn ở kinh đô.
Người nọ lắc đầu, kéo kéo miếng vải đen băng trên mắt.
Người trung niên ngồi trên xe đẩy biếđối phương ngoại trừ nghe lời vị tiểu thư của mình ra, cho dù là chủ nhân của mình cũng không có khả năng mệnh lệnh cho hắn, không thể làm gì khác hơn là thở dài khuyên bảo nói:
- Chuyện ở kinh thành, chờ khi chủ nhân về nhấđịnh sẽ có khả năng dẹp loạn, ngươi hà tấphải nhấđịnh dẫn nó đi.
- Ta không tin chủ nhân của ngươi.
Người trung niên khẽ nhíu mày tựa hồ rấkhông thích những lời này của đối phương, ngừng nghỉ một lúc lâu sau mới nói rằng:
- Đứa nhỏ này phải được ăn uống, biếđọc biếviết, việc này ngươi có thể làm được sao?
Hắn cười lạnh nói:
- Ngươi mù, ngươi ngoại trừ giếngười ra còn có thể làm được cái gì?
Người nọ cũng không tức giận chỉ khẽ đẩy chiếc sọbằng trúc nói:
- Ngươi thọt, ngươi dường như cũng chỉ biếgiếngười mà thôi.
Người trung niên cười âm âm:
- Lần này xuấthủ chỉ là các vương công quý tộc trong kinh đô, chờ khi chủ nhân ta trở về, ta tự nhiên sẽ bắtay vào việc thanh lý bọn họ.
Người thiếu niên mù lắc đầu.
Người trung niên nhẹ nhàng vuốtay lên thành xe đẩy, dường như đang suy đoán xem đối phương sợ hãi cái gì, sau một láhắn nhíu mày nói:
- Ta biếngươi hiện giờ sợ cái gì, thế nhưng ở đây trong cái thế giới thế tục này, ngoại trừ cha của đứa bé có thể bảo vệ cho nó, còn ai có thể có năng lực bảo hộ cho nó tránh khỏi được những nguy hiểm không lường trước được đây?
Người thiếu niên mù bỗng mở miệng ra nói, thanh âm vẫn vậy không chútình cảm:
- Thân phận mới, không bị quấy rối bởi nhân sinh.
Người trung niên suy nghĩ mộchút, mỉm cười gật đầu.
- Ở đâu?
- Cảng Đam Châu, bà mụ của chủ nhân hiện giờ đang ở đó.
Sau một hồi trầm mặc, người thiếu niên mù rốcục cũng tiếp nhận sự an bài này.
Người trung niên mỉm cười thúc xe đẩy chuyển bánh tới phía sau người thiếu niên mù, vươn tay vào trong sọtrúc bế đứa bé lên, nhìn khuôn mặnhỏ nhắn khả ái của đứa bé mà thở dài nói:
- Đứa bé thậgiống mẹ, lớn lên chắc cũng rấxinh đẹp như mẹ mình.
Hắn độnhiên cười ha ha nói:
- Tiểu gia hỏa này tương lai nhấđịnh có tiền đồ.
Thuộc hạ của hắn ở xa xa vẫn trầm mặc đứng thẳng, bỗng nhiên nghe được tiếng cười dài hài lòng của đại nhân, némắtuy vẫn như cũ không chúbiểu hiện ra nhưng ở sâu trong nội tâm mười phần khiếp sợ, không biếđứa nhỏ này tới tộcùng là nhân vậtrọng yếu gì đây.
- Ừ? - Người thiếu niên mù nghiêng đầu, đưa tay bế đứa bé trở lại, hắn tuy rằng so với người bình thường còn đơn giản hơn nhưng là không muốn cho khuôn mặt đứa bé này quá gần với đôi tay độc xà, đồng thời dùng mộtừ mộâm tiếbiểu thị lễ nghi thuần túy.
Người trung niên mỉm cười nhìn khuôn mặt đứa bé, trong vẻ tươi cười đã có mộchúgì đó không nói lên thành lời, đặc biệlàm người ta sợ hãi than:
- Hài tử mới hai tháng tuổi không ngờ lại có thể đưa tay gạmáu trên mặt, đã trải qua một buổi tối toàn chuyện kinh khủng như vậy mà còn có thể ngủ yên mộchỗ, thậkhông hổ là…
Thanh âm hắn bỗng nhiên rấthấp, đảm bảo thủ hạ của mình không nghe được những từ tiếp theo:
- …con của người có thiên mạch. (nguyên văn: Thiên mạch giả)
Người trung niên này ở trong kinh đô quyền cao chức trọng, thủ đoạn tàn nhẫn không gì sánh được, phàm là quan viên phạm tội rơi vào trong tay hắn, không quá hai ngày sẽ thố lộ ra thực tình, ánh mắcàng nham hiểm. Nhưng mà cho dù là mộnhân vậphi phàm đi nữa, cũng không thể nhìn ra đứa nhỏ này không phải ngủ ngon say mà là bị dọa sợ quá mà ngấđi.
……
Người có thiên mạch, ‘thiên’ là chỉ trời cao, ‘mạch’ là chỉ huyếmạch.
Người có thiên mạch là ý tứ chỉ huyếmạch của trời cao lưu lại nhân gian. Trên thế giới này có mộtruyền thuyết, cứ cách mấy trăm năm sẽ có huyếmạch của một vị tiên trên trời lưu lại nhân gian thức tỉnh.
Loại huyếmạch này biểu hiện chiến lực cường đại không gì chống đỡ được, tỷ như vị đại tướng quân của quốc gia Nạp Tư cổ đại, lúc quốc gia gần như bị người Man tiêu diệthành lịch sử, chỉ bằng vào chiến lực dũng mãnh của cá nhân hắn, ám sáphần lớn thành viên trong hội nghị nguyên thủy của người Man.
Cũng có người có thiên mạch biểu hiện ngoài thiên phú trí tuệ cùng nghệ thuật, tỷ như Ba Nhĩ đại pháp sư của phương tây cùng phu nhân của hắn Phục Ba – mộnhà soạn kịch vĩ đại mới chếcách đây ba trăm năm.
Tự nhiên, không ai có thể chứng minh bọn họ là do trời cao quan tâm tới khổ nạn của nhân gian mà lưu lại huyếmạch. Nhưng trên thực tế, vài người đã mang lại cho nhân gian hòa bình hay một cái gì đó rất lớn.
Hơn nữa người sở hữu thiên mạch cuối cùng đều biến mấmộcách vô tung vô ảnh, không có bấluận mộngười nào, thậm chí là một quốc gia nào có thể tìm ra tung tích của bọn họ. Bọn họ chỉ là độnhiên xuấhiện, lại độnhiên biến mất, ngoại trừ lưu lại mộchúghi chép mịt mờ ra căn bản không lưu lại bấluận cái gì chứng minh cho sự tồn tại của bọn họ.
Người trung niên ngồi trên xe đẩy vừa vặn là mộtrong số ínhững người biết được có loại người mang thiên mạch này tồn tại.
Chẳng biếvì nguyên nhân gì, lúc Phạm Thận chếđi là lúc linh hồn đi tới thế giới này, sau đó thì là …đầu thai vào trong thân thể một đứa bé, hơn nữa phụ thân hoặc mẫu thân của đứa bé này không ngờ lại là mộngười mang thiên mạch thần bí khó lường nhấtrên đại lục này.
Lúc bình minh, chiến trường đã được quédọn sạch sẽ, xe ngựa chậm rãi đi theo đường trải đá về phía đông. Chung quanh xe ngựa, một đội Hắc kỵ binh đi chung quanh mộngười trung niên sắc mặtái nhợngồi xe đẩy tạo nên một bức tranh rấquỷ mị.
Xe ngựa vấp phải một hòn đá, thoáng chao đảo mộchút, làm cho đứa bé nằm ngủ trong lựa tơ tằm mềm mại sực tỉnh giấc.
Hai mắđứa bé có chúvô thần rời mắkhỏi khuôn mặnhững người vừa cứu tính mạng mình, nhìn ra phía trước xe ngựa, toàn bộ không giống với hành động của một đứa bé mới sinh, đôi mắtrong suốkhông gì sánh được nhưng không cách nào tập trung, có hơn vài tia khó hiểu.
Không ai biết, trong thân thể non mềm của đứa bé lại là linh hồn của mộngười tới từ mộthế giới khác.
Tầm nhìn rộng mở, tấm màn che trên xe được gió thổi vén lên, lộ ra một góc núi rừng xanh tươi phía xa xa cùng với con đường đá đang lùi dần về sau, giống như vô số bức tranh đang không ngừng đảo ngược lại.
Phía trước xe ngựa, người thiếu niên mù đang nắm chặphi kiếm trong tay, miếng vải đen che đôi mắhắn cũng tối đen như ngày hôm nay vậy.