Kẻ Đồng Hành – Companion
97
1052 Theo dõi 0
Ikasama Memory
VGA 10/??
209 Theo dõi 0
21 Bức Thư Không Có Hồi Kết!
TXT 115/??
463 Theo dõi 0Làm Ruộng: Chương 1
Tác giả: Ngụ Phong
Thể loại: Cổ Đại, Điền Văn, Đam Mỹ, Truyện Khác, Huyền huyễn
Giới thiệu:
Lư Hủ là một phú nhị đại có cha mẹ, ít được học hành, thật vất vả mới thi tốt nghiệp trung học, còn chưa sờ đến tờ báo trúng tuyển đại học đã hồn xuyên đến trên người một tên trùng họ trùng tên xui xẻo ở cổ đại.
Không có biệt thự, không có máy chơi game, không có đại học, quan trọng nhất là: không có tiền tiêu vặt!
Chẳng những không có tiền, hắn còn thiếu một đống nợ.
Lư Hủ:…
Nhìn trong nhà, tiểu mẹ kế không có chủ kiến chỉ biết khóc lóc, đệ đệ mười tuổi gọi đại ca, muội muội năm tuổi gọi ca ca, còn có một người sẽ không nói tiểu đệ đệ sẽ không gọi ca ca.
Lư Hủ làm sao bây giờ? Ai làm đệ đệ hiểu chuyện lại đáng yêu của Cố gia, muội muội nãi nãi khí chất đáng yêu, tiểu đệ đệ hoạt bát lại dễ tính đây?
Lư Hủ xắn tay áo, xuống bếp, bày hàng, kiếm tiền, mua đất, mở cửa hàng, nấu nướng ở trong thế giới nấu nướng chính thức, nấu nướng từ bánh quẩy bày hàng, nấu nướng thành đồ ăn ngon, thề làm cho bọn nhỏ ăn đến trắng trẻo mập mạp!
Đương đại ca, bị ỷ lại, cảm giác thật không sai, lại không ai mắng hắn đi cửa sau, dựa vào cha mẹ, là ngu ngốc.
Tiểu thư Lang Sơn, gia đồng bệnh tương liên, trong lòng mê mang, cổ vũ hắn, giúp hắn, trúc mã trúc mã, nắm tay thay đổi vận mệnh.
Tiểu thư Lang ủ dột quét hết, hăng hái đọc sách, trong lúc bất tri bất giác cũng công lược mình.
Mười mấy năm cuối cùng cũng đánh xong, triều đình khuyên khoá tang vật làm nông.
Quan phủ: Hóa Kiếm Thành Lê
Lư Hủ: Nồi sắt, nồi đồng:
Quan phủ: An Trí dân chăn nuôi
Lư Hủ: Dê bò của bọn họ là dê bò của bọn họ.
Bản thiên biệt danh: phú nhị đại cổ đại biến hình ký
Chú thích:
1. Lư Hủ công, Nhan Quân Tề thụ.
Thời đại Hư cấu thứ hai, Tư thiết siêu nhiều, Giá hàng, chế độ lộn xộn các loại lớn.
3. bình bình đạm đạm, dưỡng gia hằng ngày, chữa bệnh, sổ sách chi.
4. chuyện nghiệp là chính, cảm tình ít, trước một nửa rất ít rất ít.
5. nam tử không có khả năng sinh con, vai phụ cùng thân thuộc có điểm sinh mệnh, lưu ý chớ tiến.
Sau đó hắn lại dùng một câu nói khác: Vọt qua thời không, Làm ruộng văn, Mỹ thực, Sinh hoạt phố phường.
Một câu tóm tắt: Bắt đầu từ con số 0 sinh hoạt làm ruộng
Lập tức: Cho dù gian nan thì cũng không bỏ hy vọng.
Lư Hủ là bị mộtrận đau đầu làm tỉnh lại.Giống như bị xe nghiền qua.Hình như hắn gặp tai nạn giao thông.Hắn đang nghĩ ngợi lung tung thì bỗng nhiên nhớ tới, lúc hắn lái xe đi lấy thông báo trúng tuyển thì không biếai hô to mộtiếng, hắn vừa quay đầu lại thì đã mua mộchiếc xe từ vùng núi đâm vào bên đường, sau đó...!Hắn giống như nghe được tiếng thắng xe, nhưng sau đó hắn lại đau đến mức tỉnh lại.Ánh mắtừ đôi mắPhùng Xuyên nhìn qua, mí mắLư Hủ run rẩy, có chúkhông muốn mở to, cưỡi xe đạp ngã xuống hôn mê, hắn sống mười bảy năm còn chưa từng chếnhư vậy, quái mấmặt, hắn làm sao có thể đối mặthân thích bằng hữu được.Đang rối rắm đây, bên tai hắn bỗng nhiên vang lên tiếng kêu to của mộnữ đồng khí khái:- Mẹ, mẹ! mí mắđại ca động rồi!Phương ngữ này vừa thô vừa mang theo loại giọng điệu rấthân thiết, hắn chưa từng nghe qua!Tiểu tỷ tỷ khẩn trương trừng mắt nhìn hắn, nhúnhásợ sệlắp bắp hỏi hắn:- Hủ nhi, ngươi, ngươi tỉnh lại đi, còn khó chịu à?Hiển nhiên là rấquan tâm.Hắn tỉnh lại, đầu còn rấđau, chuyện này không quan trọng, nhưng vấn đề là đây là chuyện gì, nàng là ai, sao nàng lại biếtên hắn và gọi hắn là Hỵ nhi?Mẹ nó, ngay cả mẹ nó cũng chỉ gọi hắn là "Tiểu Hủ" không phải là gọi hắn là "Hủ Nhi"! Nị nị oai uy!Lư Hủ cố nén cơn lạnh, cứng nhắc mà hô mộtiếng, lễ phép hỏi:- Tiểu tỷ tỷ, ngươi là ai vậy?- Đôi mắcủa tiểu tỷ tỷ đã rấtròn trừng đến càng tròn, một bộ dáng bị séđánh, khiếp sợ đến không thể tự mình trừng hắn, nước mắxôn xao mộchúđã chảy xuống:- Hủ nhi, ngươi, ngươi gọi ta là gì?Người của Lư Hủ đều đã tê rần.Bỗng nhiên trên đùi hắn trầm xuống, mộtiểu nữ hài mặc áo vải thô màu xám xịgiống như bốn năm tuổi đang túm chân hắn bò lên trên giường.Lư Hủ:- ...giường hơi cao, tiểu nữ hài bò bốn chân cùng sử dụng, Lư Hủ bị hoảng sợ động cũng không dám động, sợ nàng không bắđược ngã xuống.
Mắto như mắto như mắto như mắnhỏ nhìn chằm chằm hắn, hỏi:- Đại ca còn đau à?Từ từ đã.Da đầu Lư Hủ run lên, không rõ bối phận của mình, tiểu cô nương gọi hắn là đại ca, gọi nàng là mẹ, đó không phải...Trước mắLư Hủ tối sầm lại, ý thức trước khi biến mấnhìn thấy tiểu tỷ tỷ, nga, không, mẹ kế của hắn đang kinh hoảng kêu lên, ký ức không thuộc về hắn, lại thuộc về Lư Hủ vọvào trong đầu.Lư Hủ xuyên qua, xuyên đến mộtriều đại chưa từng nghe nói, mộngười trùng tên trùng họ.Hắn nằm trong nhà hai ngày, ký ức trong chốc láliền đứđoạn, trong chốc lárõ ràng trong chốc lámơ hồ.
Người của Lư Hủ đều bị hãm hại, cũng thậsự không muốn nhìn mẹ kế của hắn ngày ngày khóc lóc, dứkhoára cửa bò về đến nhà sau trên sườn núi, trúng gió, tự hỏi nhân sinh.Thích ứng hai ngày, hắn vẫn không thể tiếp thu.Hắn cho rằng hắn đã đủ thảm.Thi đại học xong, hàng năm hắn thấy cha mẹ Vô Diện cùng nhau tới đón hắn, tiệc mừng không ăn được mộnửa, cha mẹ hắn độnhiên tuyên bố bọn họ đã ly hôn.Há mồm ngậm miệng đều là vì hắn tốt, ám chỉ tình cảm nhiều năm bấhoà của bọn họ.Hắn ăn một bữa cơm không có mùi vị, ăn một bữa yến tiệc mừng công ăn đến hỏng cơm, mệđến mức hắn lúc ấy còn áy náy cả đêm, có phải hắn quá sơ ý hay không, trước kia cho rằng bọn họ không thể về nhà ăn mừng là thậsự vội, sau lại ở nhà nhảy ra chứng cứ bọn họ ly hôn vừa thấy, được rồi, mười năm trước đã ly thân, muốn đi công tác phải tăng ca, căn bản là ném hắn cho bà nội ai cũng không muốn quản.Hắn tức giận trở về trong thôn, chỉ mong có thể trở về đại học nông nghiệp.Nhưng hắn báo trúng đại học nông nghiệp là bởi vì hắn có thể báo trúng tuyển chọn tốnhấchính là cái này, không phải hắn thậsự muốn học trồng trọt! Huống hồ, hắn còn chưa từng đi lên đó sao?Vị này thậsự đang trồng trọt, so với hắn còn thảm hơn.Thân là mộngười bảy tuổi, đệ đệ khó sinh mất.Tháng này, cha hắn đến làm lao dịch ở Lân huyện, đào mương máng gặp phải lũ xuân vỡ đê.
Hắn nhận được tin tức, đang đi tìm người, chỉ tìm được thi thể.
Đỡ quan trở về, mới an táng phụ thân lại bị bệnh.Không biếlà nóng lòng muốn đi dầm mưa tìm người, hay là nhìn thấy thi thể phụ thân bi phẫn khó chữa, Lư Hủ lại bệnh đến đi đời nhà ma, đổi lấy hắn.Lư Hủ nhìn lên bầu trời xanh thẳm và những đám mây trắng, còn có những ngọn núi xanh tươi, trong lòng rấkhó chịu.Dù sao thì thông báo trúng tuyển cũng đã gửi đến, sinh hoạphí của hắn từ năm ngàn mộtháng tăng lên thành mười ngàn đồng lẻ, ba người cũng đã đồng ý rồi, đợi qua nửa năm nữa, khi hắn mười tám tuổi, đã chuyển toàn bộ biệthự ở ngoại ô kia đến dưới tên của hắn.
Chờ đến khi tốnghiệp, lại đi đến công ty ma ma của hắn, chỉ cần tiền lương không làm việc nhàn rỗi là có thể sống mộcuộc sống buồn tẻ nhàm chán, làm mộphú nhị đại ngồi chờ di sản.Trên tình cảm hắn rấđồng tình với vị Trùng huynh trùng họ này, đặc biệlà đau khổ khi phải quan tang cha, hắn rấbi thiết, nhưng lại tràn ngập mơ hồ.
Giả thiếba của hắn chếrồi, hắn sẽ bi thống giống như Lư Hủ này sao? Có lẽ sẽ không.
Tình cảm của cha con bọn họ rấkhông tốt.Cha hắn nói, hắn không nhớ nổi chuyện đòi tiền.
Hắn cũng cảm thấy khi cha hắn muốn trả tiền cũng không nhớ nổi có một đứa con thân sinh.
Ngay cả việc cho hắn biệthự cũng là mẹ nó, mẹ nó.Hơn nữa, ba người bọn họ nói đúng, bọn họ là một đám phế vật, đến ăn cơm còn giơ tay, đến đây.
Hắn ngay cả lúa mạch và rau hẹ cũng không phân biệđược, thậsự là không tin tưởng có thể gánh vác gia cảnh không có trụ cộnhư thế cho Lư Hủ.Hắn lo lắng.Nơi này quỷ quái gì, ăn không ngon, ngủ không ngon, mặc không vừa, hắn không phải tới tham gia biến hình ở Cổ Đại.- Ai...!Lư Hủ thở dài một hơi, nằm xuống trên sườn núi, cá mặn lạn:- Ínhấđể ta xem thư thông báo tuyển chọn rốcuộc trông như thế nào nha...!Dù sao thì hắn cũng là người mới thi hơn nửa năm mới đậu, lông cũng chưa vuốt, hắn không cam lòng.Bi phẫn, thương tâm, mấy ngày hậm hực ấp ủ, Lư Hủ nhẫn a nhẫn a nhẫn vẫn không nhịn được thẳng thắn phábiểu suy nghĩ trong lòng, hắn nhảy lên mộcái, kêu lên với núi cao:- Mẹ kiếp!Mới vừa gọi xong thì hàng xóm của hắn đã nắm muội muội của hắn lắc qua lắc lại từ trên sườn núi đi tới.Lư Hủ vội vàng hútrở về, mắng chửi người không sao, mắng chửi người trước mặtiểu hài tử năm tuổi thậkhông quá văn minh.Trong miệng Phong Toàn nói ra mộtrận ho khan.- Ca ca!Tiểu nha đầu thấy hắn thì bước chân ngắn nhỏ chạy tới, hai bím tóc trên đầu nhảy dựng.- Khụ khụ, sao các ngươi lại lên đây?Người trả lời chính là tiểu lang Nhan Quân Tề hàng xóm:- Thẩm Hạ Điền đi, Tịch Nguyệmuốn tìm ngươi, ta thấy nàng mộmình đi lên không an tâm, nên mới đưa nàng lên.- À...Lư Hủ gãi đầu, có chútrốn tránh Nhan Quân Tề.Cha của tiểu hài tử này không ở cùng cha của hắn, hắn tốxấu gì cũng là 17, Nhan Quân Tề còn không đến 15.Nhị Lang nhà hắn mười tuổi, có thể hỗ trợ làm việc, đệ đệ của Nhan Quân Tề mới ba tuổi.Nhà hắn còn có tộc nhân thúc thúc có thể giúp đỡ, Nhan Quân Tề gia là trước đây chạy nạn tới đây, cha hắn không có, càng là không quen.Hai người bọn họ ai cũng không nói chuyện, đứng ở trên sườn núi nhìn ra xa, phángốc.Mộlúc lâu sau, Tịch Nguyệbưng mấy quả mọng nhảy nhóchạy tới:- Ca ca, ăn!Suy nghĩ tự do bị kéo về, ngày còn phải qua.Hắn cúi đầu cầm mộquả mọng còn chưa đỏ lên từ trên móng vuốnhỏ của Tịch Nguyệt:- Cái này là gì vậy?- Môi tử!Lớn lên thậđúng là rấgiống dâu tây.Lư Hủ thấy quả rấsạch sẽ, tự an ủi, ínhấnơi này màu xanh biếc không có ô nhiễm.- Phi, phi!Vừa chua vừa khổ, ăn được không?Nhan Quân Tề lấy một viên từ trong tay Tịch Nguyệt, bừng tỉnh nói:- Đây là rau cải, không thể ăn.Hắn mang theo chúxin lỗi nói:- Ta còn tưởng là sơn môi...Lư Hủ Hỗn không thèm để ý, là muội muội của hắn nhặkhông phải Nhan Quân Tề nhặt, sao Nhan Quân Tề lại còn áy náy như vậy?- Không sao, lại không có độc.Nhan Quân Tề:- Có độc.Lư Hủ:- ...Nhan Quân Tề vội nói:- Ăn mộquả cũng không sao.Lư Hủ không nói gì, từ trong tay Tịch Nguyệlấy ra hai con còn lại ném đi, bắlấy móng vuốnhỏ của nàng ân cần dạy bảo:- Nghe thấy chưa, có độc, sau này không thể nhặcái gì cũng coi là ăn.Tịch Nguyệsợ hãi gậđầu, đôi mắươn ướrưng rưng nướcTrong nháy mắt, Lư Hủ có chúhoảng sợ.Hắn nhéo nhéo cái mũi, ngồi xổm xuống chậm rãi nói với Tịch Nguyệt:- Có phải ngươi đói bụng hay không?Tịch Nguyệlắc đầu, chớp mắto giải thích:- Hàn Lộ tỷ tỷ cho ta ăn, là đồ ngọt.Lư Hủ xoa xoa đầu nhỏ của nàng:- Vậy sau này ca ca tỷ tỷ cho ngươi ăn, không cần tự mình hái.Tịch Nguyệgậđầu.Lư Hủ đứng lên nắm tay nhỏ của nàng:- Đi thôi, đi rửa tay.Trên đường đi, hắn muốn thử xem có thể tìm được quả dại hống hài tử nào hay không, kếquả trừ bỏ cỏ chính là cây, mộquả cũng chưa nhìn thấy..
Lượt xem: 458
Thể loại: Cổ Đại, Đam Mỹ, Huyền Huyễn, Truyện Chữ, Xuyên Không
Thời lượng: 50/??