
Ham Muốn Nguy Hiểm – Mea Culpa
120
7232 Theo dõi 0
Lên đồng Phá án (tú Tài Ma P9)
AUX Full
1139 Theo dõi 0Làm Thế Nào Để Không Nhớ Hắn: Chương 1
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, sạch, sủng, nhẹ nhàng, 2s
Convert: Sakahara
Editor: Mãn Mãn
Số chương: 72
Giới thiệu 1:
Một weibo nổi tiếng đã đăng bài: Nhiếp ảnh gia Tô Dương xinh đẹp đã là hoa có chủ.
Kèm theo đó là tấm ảnh Tô Dương đang ôm hôn một người đàn ông trong bãi để xe ngầm.
Không ngờ fan của Cố Hằng đã thừa nhận: Chúc mừng Cố ảnh đế rốt cuộc cũng bê được mỹ nhân về nhà.
Nhân viên của tập đoàn Phương Dịch lại tỏ vẻ: Bóng lưng này rõ ràng là của Lục tổng nhà chúng tôi.
Không ngờ tổng giám đốc Tưởng Bách Xuyên luôn khiêm tốn lạnh nhạt lại đăng một trạng thái mới: [Chúc mừng hai năm kết hôn! @Tô Dương]
Khiến cư dân mạng nổi sóng.
giới thiệu 2:
Trong mắt Tô Dương, cho dù là tác phẩm giúp cô đoạt được giải thưởng chụp ảnh, cũng không khiến cô mê muội bằng một tấm hình mà bản thân tùy ý chụp Tưởng Bách Xuyên.
Cô trầm mê việc chụp ảnh, nhưng càng trầm mê toàn bộ những thể nghiệm cảm quan cực hạn mà người đàn ông này mang lại cho cô, bất kể là về mặt thể xác hay tinh thần.
Chính ở trong vòng luẩn quẩn lưu động này, hắn tựa như thuốc phiện, khiến cho người trầm luân.
Đôi lời của editor: “Không có sủng nhất, chỉ có sủng hơn”, đây là một câu quy kết lại mà mình dành cho truyện sau khi đọc xong.
Tưởng Bách Xuyên cùng Tô Dương, Tô Dương, cùng Tưởng Bách Xuyên.
Tình yêu của họ không quá dồn dập, không quá nóng bỏng, họ đã qua những năm tháng bồng bột của thời niên thiếu ấy từ lâu. Nhưng, giữa bề bộn của cuộc sống, giữa những khoảnh khắc bận rộn không bứt mình ra nổi, từ những tin nhắn, những hành động nhỏ nhặt, vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm cùng tình yêu mà họ dành cho nhau.
11 năm, đời người có thể có mấy cái “11 năm”?
Tưởng Bách Xuyên đã dành cho Tô Dương 11 năm của cuộc đời mình. Thời gian của anh, sẽ luôn luôn thuộc về cô, trong quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng vậy, mà tương lại, lại càng như thế. Anh sẽ dùng cả đời mình, ở lại bên cạnh cô.
Editor: Mãn Mãn
Trước cửa sổ sáđất, người đàn ông duỗi cánh tay dài kéo tấm mành ra, ánh nắng của sớm tinh mơ lập tức chiếu vào phòng, cả người hắn đều đắm chìm trong sắc màu của bình minh, lạnh lùng, thành thục, gợi cảm, mang hương vị đàn ông...
Hắn cúi đầu, chậm rãi cài khuy áo sơ mi, chuyên tâm nghiêm túc.
Tô Dương nhấthời xem tới mức nhập thần.
Người đàn ông đột nhiên ngước mắt, “Em có rảnh ngày nào không? Đi cục dân chính mộchuyến.” Không có chúchần chừ nào.
Tô Dương vẫn còn đang đi vào cõi thần tiên.
Người đàn ông thấy cô không tập trung, trấn tĩnh nhìn cô vài giây, cô vẫn không có chúphản ứng nào.
Hắn kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Em có rảnh ngày nào không? Đi cục dân chính mộchuyến.”
Tô Dương hoàn hồn, vài giây sau mới phản ứng kịp, lông mày cau lại, “Anh vừa nói gì thế? Đi cục dân chính sao?”
“Ừ.”
Tô Dương nhìn hắn, “Chúng ta tới đó làm gì?”
“Ly hôn.” Sắc mặcủa người đàn ông bình tĩnh.
Tô Dương ngớ ra, sau một lúc lâu, cô phun ra hai chữ: “Lý do?”
Lý do ly hôn.
Cho dù là ly hôn, cũng phải do cô đề ra mới đúng.
Khuy áo sơ mi đã được cài xong, ngón tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông vuốlên cổ tay áo, bắt đầu cài khuy, “Đã ba tháng nay chúng ta chưa sinh hoạvợ chồng, lý do này có đủ không?”
Tô Dương: “...”
Cô muốn phản kích lại hai câu, miệng há hốc, lại không phára âm thanh nào.
Trước mắcó chúlẫn lộn, cảnh sắc dần mờ nhạt, người đàn ông ở trước mắcũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
“Cô gái, cô gái, tỉnh lại đi, máu chảy ngược vào ống kim rồi!”
Tô Dương giậmình một cái, mở mắt ra trong phúchốc, âm thanh của tin tức nửa đêm truyền tới từ tivi trên vách tường, theo bản năng, cô nhìn thoáng qua bốn phía, đâu đâu cũng thấy bình nước đang treo.
Ý thức đã trở lại, cô đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện để truyền dịch.
Ban ngày giúp một vị nữ minh tinh nào đó chụp ảnh tả thực trong cảnh trời tuyết, nán lại suốmấy giờ trong trời băng đấtuyết, buổi tối về đến nhà, toàn thân đều vô lực, nửa đêm bắt đầu sốcao, thực sự chịu không nổi, mới đứng dậy đi bệnh viện truyền nước biển, không nghĩ rằng liền ngủ gật.
Không những ngủ gật, hình như còn thấy một giấc mơ.
Cô hơi hơi nhíu mày, đúng, là mơ.
Mơ là được rồi.
Tuy rằng chỉ là mơ, nhưng trong giấc mơ có mộchúsự thật không thể chối cãi, đó chính là việc bọn họ đã hoàn toàn chưa sinh hoạvợ chồng trong ba tháng.
“Dì đã giúp cháu gọi y tá rồi, lần sau tới truyền nước nhớ để cả người nhà đi cùng, nếu cháu ngủ thiếp đi, không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện lớn.” Bác gái ngồi ở phía đối diện cô khiến tình huống nghe nghiêm trọng mộchút.
Tô Dương hoàn hồn, cười nhạt: “Cảm ơn dì.”
Vẫn còn cần truyền thêm hai bình nữa, nơi ghim kim phồng lên vì cô vừa ngủ, chỉ có thể rút ra ghim lại một lần nữa, khi y tá thực hiện, cô muốn nắm lấy bàn tay của người bên cạnh theo thói quen, đột nhiên ý thức được rằng, bên người chỉ là mộchỗ ngồi trống không.
Lúc này trong túi truyền tới âm thanh, có tin tức được gửi tới di động.
Tô Dương mở di động, người đại diện Đinh Thiến gửi cho cô một đường link video, tiếp đó lại gửi tới mộchuỗi tin tức bằng chữ.
[Cực phẩm trong vẻ đẹp của nam giới, khó trách có nhiều thiên kim muốn xếp hàng để được lên giường với cậu ta như vậy.] Theo sau là một loạbiểu cảm cười xấu xa.
Tô Dương mở đường link ra, vừa nhìn phần mở đầu, liền ấn tạm dừng, hỏi Đinh Thiến: “Video này đến từ chỗ nào thế?”
Đây là video được quay vào lúc 10 giờ sáng tại sở giao dịch chứng khoán New York.
Đinh Thiến: [Mộphóng viên tài chính kinh tế vừa đăng trên chính weibo của mình, số lượng chuyển phá(share) liền quá vạn trong nháy mắt. A, đúng rồi, vị phóng viên này là fan cuồng của Tưởng Bách Xuyên.]
Tô Dương không đáp lại, mở video ra tiếp tục xem.
Hôm nay, công ty internedưới trướng tập đoàn Thẩm thị đã chính thức treo biển giao dịch tại sở giao dịch chứng khoán New York, lần này Tưởng Bách Xuyên xuấhiện ở sở giao dịch để đặc biệđi cùng mộtầng cấp cao của tập đoàn Thẩm thị.
Giống như hiện tại, một đạo diễn có tác phẩm mới muốn công chiếu, khi tuyền truyền sẽ mời bạn bè người thân có sức ảnh hưởng lên đứng ở thảm đỏ.
Giới tài chính dường như cũng bắt đầu thịnh hành những thứ này.
Trong video.
Tưởng Bách Xuyên đang cùng chụp ảnh chung với tầng cấp cao của tập đoàn Thẩm thị ở trên sân khấu. Hắn đứng ở vị trí tương đối sábên ngoài, nhưng vẫn thu húphần lớn ống kính của giới truyền thông có mặtại đây.
Thứ thu húbọn họ không phải là dáng dấp anh tuấn của hắn, mà là ngân hàng đầu tư toàn cầu Hải Nạp do hắn thành lập, trong nửa đầu năm nay, đã hoàn thành 25 hạng mục IPO(*), 62 công ty cổ phần tư nhân cùng những dự án thu mua, với tổng lợi nhuận lên tới 565 điểm(*), chen mộchân vào top 5 những ngân hàng đầu tư toàn cầu hàng đầu.
(*) IPO (Initial Public Offering) hay còn gọi là pháhành lần đầu ra công chúng, là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng.
(*) Không rành chứng khoán nên không giải thích "điểm" ở đây, nhưng chắc chắn là rấnhiều ().
Lịch sử phátriển của Hải Nạp, thành tựu tài chính khiến cho người khác chú ý của Tưởng Bách Xuyên, Tô Dương đã sớm thuộc như lòng bàn tay.
Video vẫn còn tiếp tục, Tưởng Bách Xuyên lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía dưới sân khấu, ánh mắsắc bén không chúđể ý khiến trong lòng Tô Dương run lên.
Cô biếrõ đây chỉ là video, hắn cũng không phải đang nhìn cô, nhưng trong nháy mắtim vẫn đập rộn lên.
Tô Dương, mày cũng thậcó tiền đồ!
Màn chụp chung kếthúc, nhân vật chính của hôm nay không phải là Tưởng Bách Xuyên, nhưng hắn vẫn bị vây lại.
Tưởng Bách Xuyên cao hơn hẳn một cái đầu so với phần lớn cánh đàn ông trên sân khấu, khi bắtay nói chuyện, nửa thân trên của hắn nghiêng về phía trước, hơi hơi cúi đầu, liền nang bằng với chiều cao của người khác.
Không biếđối phương nói gì với hắn, một tia cười nhạkhó có được đậu trên khóe môi của hắn.
Những người làm ăn đều nói hắn quyếđoán sáphạt, bấcận nhân tình, nhưng ngay lúc này, Tô Dương cảm thấy, hắn rõ ràng ôn nhuận như ngọc.
So với hắn của ngày thường, ôn hòa hơn rấnhiều.
Tô Dương nhớ trước đây, một bài báo trong tờ tài chính và kinh tế đã hình dung hắn như thế này: Đối với một người đàn ông hơn 30 tuổi đã trải qua sự mài giũa của năm tháng mà nói, họ tự nhiên sẽ toálên sự kiêu ngạo cùng khí phách.
Hắn luôn luôn dung hợp vẻ ôn hòa cùng cường thế đúng mực, khiến người ta không phágiác ra bất kỳ cảm giác độngộnào.
...
Ra khỏi phòng cấp cứu truyền dịch, đã là một giờ rưỡi rạng sáng.
Tô Dương bọc lại áo lông, lại đội mũ áo lên, đi về phía bãi đỗ xe.
Tới bệnh viện để khám vào giờ này, không phải cả nhà cùng đi, cũng sẽ có đàn ông theo đến, lẻ loi mộmình như cô cũng có, nhưng không nhiều lắm.
Đều là những người phụ nữ độc lập lại từ mình cố gắng.
Cô tự giễu cười cười.
Khi đang chờ đèn đỏ trong ô tô, Tô Dương đột nhiên nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó cô bị bệnh chếtrong nhà, có phải rấnhiều ngày trôi qua cũng sẽ không có ai biếhay không?
Không đến hai giây, liền khẳng định được đáp án, sẽ không.
Bởi nếu buổi sáng cô chỉ cần đi làm trễ ba phút, điện thoại của Đinh Thiến sẽ như giục hồn đánh tới, thể hiện các loại quan tâm đối với cô.
Nếu Đinh Thiến là một người đàn ông, cô nhấđịnh sẽ không chúdo dự gả cho người nọ.
Tuy rằng nhan sắc có điểm khuyếthiếu, nhưng tắđèn đi đều không phải giống nhau sao?
Về đến nhà, gian phòng lạnh như băng, buổi tối về nhà lúc tan tầm, ngay cả hệ thống sưởi cũng quên mở.
Sau khi mở xong, cô lại đi tắm rửa, đã gần hai giờ rưỡi, mộchúbuồn ngủ đều không có.
Ngủ không được, cô xuống cửa hàng tiện lợi ở dưới tầng mua một bao thuốc cùng bật lửa, ra khỏi cửa hàng, cô liền mở bao thuốc châm một điếu.
Ngày hôm sau.
Tô Dương mang theo quầng thâm mắt, đi làm đúng giờ.
Trong văn phòng, Đinh Thiến đang vắchéo hai chân chờ cô, thấy cô trang điểm dày đặc, nhưng vẫn không che giấu được sắc mặtiều tụy tái nhợt, chân mày của Đinh Thiến nhíu lại, còn sâu hơn so với Thái Bình Dương.
“Dương Dương, cậu đang bán phấn đấy à?”
Tô Dương tùy ý ném túi xách lên bàn làm việc, rómột ly nước ấm, mới hỏi cô: “Rấrõ ràng sao?”
Nói xong, tự sờ sờ khuôn mặt, kỳ thực cô cũng cảm thấy lớp phấn lómà mình bôi lên hôm nay có chúdày.
“Chắc cậu phải bôi lên ba cân phấn ấy nhỉ?” Đinh Thiến chỉ về phía nhà vệ sinh, “Nhanh chóng đi tẩy trang ngay cho mình.”
Tô Dương ỉu xìu phờ phạc tựa lên lưng ghế dựa: “Cho mình nghỉ một lát, đang mệlắm.”
Hai tay cô nâng ly sứ, đã uống vài ngụm nước ấm, trong bụng thoải mái hơn mộchút, sáng nay cơm cũng chưa ăn, trên đường đi bị đau dạ dày.
Lúc này Đinh Thiến mới chú ý tới vếbầm đen trên mu bàn tay cô, “Cậu truyền dịch à?”
Tô Dương uể oải gật đầu.
Đinh Thiến: “Vậy sao cậu không gọi điện cho mình! Mình có thể đi cùng cậu, cậu biến thành cái bộ dạng người chếbị thiêu kia, vẫn còn có thể lái xe được sao?”
Tô Dương cười cười, không lên tiếng, toàn thân không có nổi mộchúsức lực.
Điện thoại của Đinh Thiến reo lên, cô nhìn tên người gọi, trực tiếp nhấn im lặng.
“Sao lại không nghe?” Tô Dương hỏi cô.
Đinh Thiến: “Là người đại diện của An Ninh, tối hôm qua đã gọi điện thoại cho mình rồi, An Ninh không hài lòng với ảnh cậu chụp, toàn bộ đều bị gửi trở về, yêu cầu sửa lại.”
Tô Dương “A” một tiếng: “Không hài lòng? Không hài lòng chỗ nào?”
Đinh Thiến nhún vai, bấđắc dĩ nói: “Phần ngực.”
Tô Dương nhíu mày: “Phần ngực? Ngực cô ta vốn chính là vùng đấbằng phẳng, còn hi vọng mình giúp cô ta tạo ra hai đỉnh Everesnữa à?”
Đinh Thiến: “...” Độnhiên phụmột tiếng bậcười, “Dương Dương, hạ khẩu lưu tình(*), người ta dù sao cũng cỡ quả quýnha, sao có thể là vùng đấbằng.”
(*) Hạ khẩu lưu tình: Chơi chữ từ "Hạ thủ lưu tình" (nhẹ tay), ở đây ý chỉ là "Nhẹ miệng":)).
Tô Dương liếc cô một cái, buông ly nước, đăng nhập vào hòm thư, mở ra ảnh chụp bị gửi trở về.
Sau khi chụp ảnh xong cô đã cẩn thận chỉnh sửa qua toàn bộ, dù là màu sắc hay phong cách, vẫn vượqua bất cứ lần chụp ảnh tả thực nào An Ninh đã từng có.
Cô ta đang cố tình bới móc đây mà.
Đinh Thiến hỏi: “Cậu từng cùng cô ta kếthù à?”
Tô Dương: “Cô ta là một diễn viên nhỏ mới xuấhiện, hôm qua cũng là lần đầu tiên mình thấy cô ta, sao có thể có thù cũ cùng cô ta được?”
“Cũng đúng.” Đinh Thiến hơi đăm chiêu, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, “Tối hôm qua mình còn thấy An Ninh, tại hội quán Tinh Lan.”
“Sau đó thì sao?” Tô Dương không chúđể ý hỏi, trong giới đều đồn rằng An Ninh đang dựa hơi ông chủ của tập đoàn truyền thông Phương Dịch, Lục DuậThành, nhưng cô chẳng có chút hứng thú nào với báquái của An Ninh.
“Cô ta cùng... người mẫu Kiều Cẩn ở chung mộchỗ.” Đinh Thiến dừng lại, “Có lẽ chuyện này liên quan tới Kiều Cẩn chăng?”
Tô Dương giậmình, đặc biệkhông muốn nhắc đến cái tên này, cười cười, không đáp lời nữa, xoay chuyển đề tài, hỏi Đinh Thiến: “Có thuốc lá không?”
Đinh Thiến sờ sờ túi: “Không mang theo, hiện tại mình đã không còn nghiện thuốc lá nữa, có thể húcũng không hút. Không phải cậu đã cai thuốc để chuẩn bị sinh con rồi sao, sao lại muốn hút?”
Tô Dương cười: “Sinh con? Sinh với ai?” Cô lắc lắc ngón tay của mình, “Sinh cùng nó sao?”
“...” Đinh Thiến bị nghẹn, “Dương Dương, tam quan của mình bấchính, đều là do bị cậu làm hư.”
Tô Dương lại bưng ly nước lên, uống vài ngụm: “Thôi đi, cậu vốn chính là mộtên thụ không đứng đắn, nhìn cái gì cũng lệch lạc, tam quan sao có thể chính đáng được?”
Đinh Thiến chộp lấy tạp chí trong tay liền đập tới: “Thậđúng là miệng chó không phun được ngà voi!”
Hai tay Tô Dương tiếp tạp chí, lại đùa vui hai câu cùng Đinh Thiến, sau đó khôi phục giọng điệu nghiêm trang: “Thiến Nhi, cậu còn nhớ tờ giấy nghỉ phép đã từng gây chấn động trên mạng lúc trước không?”
“Của vị nào?” Có tận mấy cái lận.
“Chính là vị nữ công nhân viên chức của doanh nghiệp trung ương, nói là sắp quên bộ dạng của chồng, muốn xin nghỉ phép để đi gặp chồng ấy.”
Đinh Thiến sững sờ, lập tức gật đầu, “Có ấn tượng, làm sao?”
Tô Dương nhìn cô chằm chằm, giọng nói vừa nghiêm túc chân thậlại vừa chế giễu: “Mình dường như cũng sắp không nhớ rõ chồng mình trông thế nào rồi.”
Đinh Thiến: “...”
Lại liên tưởng tới giấc mơ mà mình gặp phải khi đang truyền dịch ngày hôm qua, Tô Dương cảm thấy đây không phải dấu hiệu tốlành gì, liền lấy điện thoại bàn ra bấm số.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình di động, thẳng tới giây thứ 28, bên kia mới bắmáy.
“A lô.” Âm thanh trầm thấp lành lạnh.
“Anh có đang vội hay không?” Tô Dương hỏi.
“Anh đang họp.”
“Vẫn còn ở New York à?”
“Vừa tới chi nhánh của công ty ở Thượng Hải.”
Tô Dương “A” một tiếng, ở Thượng Hải liền dễ dàng hơn nhiều, cô không thích ngồi máy bay, nhưng từ Bắc Kinh tới Thượng Hải, vẫn có thể chịu được một quãng đường ngắn như vậy.
Bên kia đợi vài giây, không nghe thấy tiếng nói chuyện, liền hỏi một câu: “Đồng Đồng? Làm sao thế?”
Đồng Đồng là tên của cô khi còn bé.
Tô Dương đáp: “Không có gì, chỉ là đã lâu không liên lạc, thiếu chút nữa liền quên mấanh là chồng của em, gọi điện thoại để xác nhận mộchút. Anh cũng sẽ không thiếu chút nữa quên mấem là ai chứ?”
“...”
Tô Dương: “Đùa thôi” Hơi ngừng giọng, lại hỏi: “Em muốn gặp anh, hai ngày nữa có tiện không?”
“Em không cần tới đây.”
A, thậđúng là không rảnh.
Tô Dương trầm mặc.
Sau khi kết hôn, trạng thái giữa cô và hắn chẳng khá hơn so với người xa lạ là bao.
Tô Dương nghĩ lại lần nữa, cũng đã nhiều năm như vậy, giữa bọn họ vẫn luôn là trạng thái đó.
Đại khái là hiện tại lớn tuổi, cô bắt đầu để ý tới thái độ của hắn đối với mình.
Giọng của Tưởng Bách Xuyên lại truyền đến từ ống nghe: “Chiều nay anh có chuyến bay về Bắc Kinh, hơn bốn giờ chiều sẽ đến.”
Thì ra là thế.
Tô Dương: “Em đi đón anh nhé?””
“Không cần.” Không nghĩ rằng hắn còn nói: “Anh sẽ đi đón em lúc tan việc.”
Kếthúc cuộc trò chuyện, Tô Dương sửng sốvài giây, bởi vì đêm qua không ngủ ngon, đầu óc vẫn còn choáng váng nặng nề cho tới tận bây giờ.
Cô gác lại điện thoại, đứng dậy tới bên cửa sổ, dùng sức đẩy cửa sổ ra.
“Sao thế?” Đinh Thiến lập tức đứng lên, “Cậu sẽ không vì sự luẩn quẩn trong lòng mà muốn nhảy lầu chứ!?”
Tô Dương không rảnh để trả lời vấn đề ngốc nghếch này của Đinh Thiến, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bầu trời âm u, gió bắc lạnh thấu xương, tuyếlại sắp rơi xuống.
Gió lạnh tràn vào trong cổ, Tô Dương rùng mình, đầu óc lập tức tỉnh táo không ít, cô dùng sức bóp bóp gò má đã dùng hếnửa hộp phấn để trang điểm, đau, đây không phải là mơ.
Cô quay đầu nói với Đinh Thiến: “Tưởng Bách Xuyên muốn tới đón mình lúc tan việc.”
Lời tác giả:
Các bạn thân yêu, tôi đã trở về rồi đây ~
Canh hai tối nay nhé ~
P/s: Sau này vẫn sẽ như hồi trước, 8 giờ mỗi ngày:)
Sau khi xem xong nhớ lưu trữ nhé:) Sẽ đưa một bao lì xì cho mọi người để bày tỏ sự cảm ơn ~ Trong mỗi ba chương đầu tiên đều sẽ đưa:)
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ~