Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh

Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh: Chương 1

Bạn đang đọc truyện Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh của tác giả Nhất Chỉ Điềm Thỏ. Trường trung học Nhất Trung của Sơ Thành vừa có một nữ sinh vô cùng vô cùng xinh đẹp chuyển tới.

Nữ sinh tựa như một tiên nữ thanh cao, chân dài, da trắng, khí chất tột bậc, chỉ trong một tháng đã leo lên vị trí đầu bảng điểm toàn khối mà hai năm nay chưa từng có người thay đổi được.

Quan trọng hơn nữa, có một tin đồn, rằng nữ sinh mới tới thầm yêu Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên là ai chứ, chính là lão đại của Nhất Trung.

Người theo đuổi anh có thể xếp dài từ Nhất Trung đến tận Lục Trung, các cô ấy yêu Lâm Nhiên vì anh đánh nhau, trốn học, vô pháp vô thiên không ai quản nổi, thành tích đứng nhất từ dưới đứng lên hay sao, đương nhiên không phải.

Bọn họ là nhìn mặt.





~~~
Đầu xuân, mưa bụi bay bay, không khí mámẻ thoải mái.
Làn mưa bụi mơ hồ khiến cho toàn thành phố như đang chìm trong mộmàn sương mờ ảo, trong không khí lành lạnh còn sólại của mùa đông vừa đi qua, ngọn cây và từng chiếc lá khẽ run rẩy.
Thịnh Thanh Khê cúi đầu xuống, hơn phân nửa gương mặt đều chôn ở trong chiếc khăn quàng cổ mềm mại, ẩn ẩn chỉ còn có thể thấy được đôi mi cong dày cùng mộmảng làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Đi qua quán ăn sáng ven đường, hơi nóng ập đến xua tan đi cái lạnh trong tích tắc.
Thời gian vẫn còn rấsớm, học sinh lẻ tẻ đi trên đường, họ đều chỉnh tề mặc đồng phục của NhấTrung Sơ Thành.
Chỉ có Thịnh Thanh Khê mặc áo len trắng thuần đi giữa đám người, cô đặc biệtinh tế mà an tĩnh, lặng yên không một tiếng động.
Thời điểm những người khác lấy thẻ ra quẹvào cổng vào trường, Thịnh Thanh Khê bị chú bảo vệ ngăn lại liền lấy từ trong cặp sách ra giấy chứng nhận chuyển trường, cầm tờ giấy mỏng bằng những đầu ngón tay nhỏ trắng nõn.
Nam sinh đi ngang qua vô tình liếc đến gương mặt đang ngẩng lên của Thịnh Thanh Khê, bỗng cả người ngẩn ra.
Gương mặthanh thuần của thiếu nữ với đôi mắhạnh nhân đen láy ngập nước, vài tia sáng nhỏ vụn trong ánh mắmang theo ý vị dịu dàng mềm mại, đôi môi nhỏ đỏ thắm dưới chiếc mũi tinh tế của Thịnh Thanh Khê dường như là tia sáng duy nhấdưới bầu trời tối tăm u ám này.
Hơn nữa, nhìn thậngoan.
Thậgiống con mèo nhỏ trắng như tuyếthường xuyên lẻn vào từ cửa sau trường, xinh đẹp lại ngoan ngoãn.
Nam sinh vô thức nuốnước miếng, khi định thần lại thì còn đâu bóng dáng cô gái trước mặt, những gì có thể nhìn thấy chỉ có đồng phục xanh và trắng hỗn loạn.
Cậu ta nghi ngờ gãi gãi đầu, mới sáng ra, chắc hẳn là còn chưa tỉnh ngủ.

Tòa Hành chính, phòng giáo vụ.
Chủ nhiệm giáo dục ở NhấTrung là một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, gọi Triệu Thư Nguyệt.

Bà ấy rấchú trọng bề ngoài của chính mình, từ từng sợi tóc cho đến đôi giày trên chân đều lộ ra ý vị tế nhị.
Bình hoa trên bàn được cắm một bó hoa tươi mới, bên cửa sổ đặmộchậu xương rồng múp míp xinh đẹp, thoạnhìn toàn bộ văn phòng không dính một hạbụi.
Đây là người sống có nhiệhuyếtràn trề với cuộc sống.
Triệu Thư Nguyệcúi đầu đọc tư liệu của Thịnh Thanh Khê.
Thịnh Thanh Khê bấđộng thanh sắc mà thu lại ánh mắt, cô bấm bấm đầu ngón tay, cái thói quen này phải sửa.
Triệu Thư Nguyệnâng mắt nhìn qua Thịnh Thanh Khê một cái, gương mặtrang điểm tinh xảo không biểu tình, nhưng giọng điệu rấdịu dàng: "Tôi họ Triệu, em có thể gọi tôi là cô giáo Triệu.

Vừa rồi tôi đã xem qua tư liệu của em, trong đó không nhắc đến thành tích ở sơ trung, nhưng dù em đi đâu thì với em cũng là trường học tốnhất.

Tuy hiệu trưởng đã đồng ý cho em chuyển trường, nhưng tôi vẫn muốn hỏi em mộchút, tại sao em lại đến NhấTrung?"
Vì sao lại đến NhấTrung?
Thịnh Thanh Khê ngẩng đầu lên nhìn Triệu Thư Nguyệt, giọng nói cô nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lời nói ra lại khiến cho người đối diện đã quen phong ba bão táp ngơ ngẩn cả người, cô chậm rãi nói:

"Người em thích ở NhấTrung."
Triệu Thư Nguyệcòn chưa kịp nói tiếp, bên ngoài cửa đã truyền đến âm thanh cổ quái cùng với đó là tiếng mắng: "Mẹ nó,cậu đè lên tôi rồi.

Cúcúcút, cúxa tôi mộchút."
Sắc mặTriệu Thư Nguyệkhẽ biến, bà đứng lên: "Em chờ tôi mộphút."
Nói xong liền bước qua Thịnh Thanh Khê đi đến cửa văn phòng, Thịnh Thanh Khê quay đầu lại, trong nháy mắcửa mở cô liền đối diện với hai cặp mắtò mò.
Nhưng ngay sau đó cửa đã đóng lại.
Ngoài cửa.
Triệu Thư Nguyệxoa xoa ấn đường, bấđắc dĩ giương mắt nhìn hai tên nhóc trước mặt, không chúkhách khí nói: "Vừa mới vào học đã tới phòng giáo vụ tìm tôi báo danh? Nói đi, lần này lại có chuyện gì?"
Hà Mặc cùng Tạ Chân liếc nhìn nhau, ngay sau đó Hà Mặc dùng khuỷu tay đẩy đẩy Tạ Chân bên cạnh, ý bảo cậu nói mau.
Tạ Chân là mộnam sinh mập mạp gần 200 cân, bị Hà Mặc đẩy như vậy thịtrên người rung lên hai tầng.

Cậu ho nhẹ một tiếng, hỏi dò: "Cô Triệu, không phải thời điểm cuối kỳ trước cô bảo bọn em đầu kỳ này đến gặp cô sao? Này...!chẳng lẽ cô quên rồi?"
Triệu Thư Nguyệđược Tạ Chân nhắc nhở mới lại nhớ đến việc này, bà ấy hoàn toàn bị cô gái nhỏ ở bên trong làm cho choáng váng, nhấthời quên mất.
Bà cau mày suy nghĩ trong chốc lát: "Trước tiên các em ở đây chờ tôi một lát, đợi khi tôi gọi đến các em thì đi vào.

Nếu không kịp giờ học có thể về lớp học trước, ngày đầu vào học không nên đến muộn."
Hai người vội gậgật đầu: "Cô Triệu, cô cứ bận trước đi."
Chờ Triệu Thư Nguyệvào trong đóng cửa lại, hai người họ mới ghé đầu thì thầm.
Tạ Chân: "Mặc tử, vừa rồi cậu có nhìn thấy không? Bên trong có tiên nữ!"
Hà Mặc: "Tôi không có mù!"
Tạ Chân: "Vậy vừa rồi cậu có nghe tiên nữ đó nói gì không?"
Hà Mặc: "Tôi cũng không có điếc!"
Tạ Chân: "Cũng thật là ác liệt, cậu nghĩ xem người tiên nữ thích là ai?"
Hà Mặc: "Tôi làm sao biết được!"
Lúc Hà Mặc và Tạ Chân còn đang ở ngoài cửa cãi cọ, Triệu Thư Nguyệcũng đã đi đến ghế ngồi xuống một lần nữa.
Bị hai người kia chen ngang một hồi, lúc này đây bà đã bình tĩnh lại, nhìn cô gái nhỏ trước mặchậm rãi nói: "Vậy em đến NhấTrung là vì...?"
Thịnh Thanh Khê nhìn Triệu Thư Nguyệt, giải thích: "Em không tính toán yêu đương ở cao trung.

Chỉ bởi nguyên nhân nào đó, em...!em muốn ở gần cậu ấy mộchút, em sẽ không mang đến rắc rối cho trường học, em sẽ tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình."

Triệu Thư Nguyệhơi dừng ánh mắt, bà vừa xem qua tư liệu của Thịnh Thanh Khê.

Có lẽ do hoàn cảnh trưởng thành nên nữ sinh này thành thục hơn so với bạn cùng trang lứa rấnhiều.

Mọi thứ đều đã tự mình suy nghĩ cẩn thận chu đáo, không phải là loại tâm lý bồng bột.
Rốcuộc nếu là những học sinh khác được giáo viên hỏi tại sao lại chọn trường này, đều sẽ nói là thích trường.

Vậy mà nữ sinh đứng trước mặlại thẳng thừng nói là trong trường có người mình thích.
Triệu Thư Nguyệẩn ẩn có loại cảm giác vi diệu.
Nếu hiệu trưởng đã đồng ý, Triệu Thư Nguyệcũng không suy tính đến quá nhiều việc khác.

Bà ấy dặn dò nói: "Em ở lớp 11.6, ở ngoài cùng phía bên phải tầng 3.

Chủ nhiệm lớp em họ Tưởng, phụ trách dạy môn Toán, em có thể đến văn phòng của thầy ấy để nhận đồng phục và sách vở, văn phòng ở ngay đầu lối lên cầu thang."
Thịnh Thanh Khê nhẹ giọng nói cảm ơn bà: "Cảm ơn cô."
Triệu Thư Nguyệgật đầu: "Được rồi, vậy em đi đi.

Sau khi ra ngoài không cần đóng cửa."
Thịnh Thanh Khê chậm rãi đi về phía cửa, thân thể hiện giờ thật sự còn rấnon nớt, cô đã dùng mộkhoảng thời gian để điều chỉnh trạng thái của bản thân.

Cô phải tận lực làm mình giống với chính mình năm 17 tuổi.
Thịnh Thanh Khê, 17 tuổi, đối với cô mà nói, quá xa vời.
Sau khi Thịnh Thanh Khê mở cửa, ánh mắcô nhìn thẳng đến Hà Mặc và Tạ Chân, những lý lịch và mối quan hệ của họ đều hiện lên trong tiềm thức của cô.
Không chỉ là hiện tại, mà còn có về sau này.
Thịnh Thanh Khê khẽ mím môi, chuyện này đối với cô không phải là chuyện tốt.

Nhưng có mộsố thứ đã ăn nhập vào tận xương tủy, đã là thói quen nghề nghiệp của cô, rấkhó sửa.
Chờ lúc đã đi xa, Thịnh Thanh Khê mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Không chỉ có Thịnh Thanh Khê thở phào mà Tạ Chân và Hà Mặc cuối cùng cũng có thể hô hấp bình thường.


Vừa rồi khi tiểu tiên nữ đi qua, bọn họ theo bản năng mà ngừng hô hấp nhìn theo.
Hà Mặc đập Tạ Chân còn đang mải mê nhìn theo bóng dáng đã sớm không thấy: "Hoàn hồn đi, người ta đã sớm rời đi, đừng nhìn nữa!"
Tạ Chân quay đầu tổng kếnói: "Mặc tử, so về nhan sắc, hoa khôi trường chúng ta còn phải kính cô gái này một bậc, con mẹ nó quá mức thanh thuần rồi.

Tôi nhấđịnh phải tìm xem cô ấy chuyển đến lớp nào."
Hà Mặc trợn trắng mắt: "Đi thôi, Triệu tỷ đang trừng chúng ta kìa."
Triệu tỷ là biệdanh do đám học sinh bọn họ lén lúđặcho Triệu Thư Nguyệt, đừng nhìn Triệu Thư Nguyệhung dữ như vậy, thậra bà ấy rấdễ nói chuyện.
Tạ Chân và Hà Mặc mộtrước mộsau bước vào văn phòng, bước từng bước nghiêng ngả.
Triệu Thư Nguyệđã nhìn quen bộ dáng không đứng đắn của họ, giờ đây cũng lười nhắc nhở.

Bà trực tiếp hỏi:" Học kì vừa rồi Lâm Nhiên có chuyện gì? Độnhiên trạng thái của em ấy lại trở nên kém như vậy?"
Vừa nói đến Lâm Nhiên, hai người ngày thường nói nhiều nhấlại ngậm miệng không nói.

Hai người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, nửa ngày cũng không nghẹn ra được mộchữ.
Không khí trầm mặc bao phủ văn phòng.
Triệu Thư Nguyệcũng không nóng nảy, kiên nhẫn chờ hai người họ mở miệng, xem ai nhịn tốhơn ai.
Tạ Chân quả thực không nhịn được, gương mặbéo núc ních của cậu nỗ lực làm ra bộ dáng khó xử: "Cô Triệu, cô biếđó, chuyện của Nhiên ca, bọn em nào dám hỏi đến."
Hà Mặc nháy mắt với Triệu Thư Nguyệt: "Cô à, cô hiểu chúng em mà?"
Triệu Thư Nguyệt: "..."
Bà biếgì mà hiểu!
Triệu Thư Nguyệthở dài, xua xua tay:" Quay về lớp học hếđi, khó có được hôm tới sớm như vậy."
Tạ Chân và Hà Mặc nghe xong như được lệnh đặc xá, vội vàng tạm biệxong liền chạy, trước khi đi còn rất lễ phép đóng cửa giúp Triệu Thư Nguyệt.

Chờ đi xa hai người mới dám nói chuyện với nhau.
"A Chân, cả kỳ nghỉ đông vừa rồi Nhiên ca đều ở lại cửa hàng xe nhà cậu sao?"
"Ừm, mỗi ngày đều dắtheo tiểu nha đầu Yên Yên đến.

Tiểu nha đầu kia ở trên lầu làm bài tập, anh ấy ở dưới lầu mân mê chiếc xe bảo bối, đến buổi tối thì cùng anh trai tôi ra ngoài đua xe."
"Ngay cả ăn tếcũng không về hả?"
"Không về, cơm tấniên ăn ở nhà tôi, ăn xong thì mang theo Yên Yên rời đi."
"Cậu thử nói xem đây là có chuyện gì? Đang tốđẹp mà lại như vậy?"
"Không biết được, trước kỳ nghỉ đông anh ấy đã biến thành dáng vẻ như vậy."
...
"Kittt___"

Xe máy phanh gấp lại, bánh xe đang quay ở tốc độ cao nhấđộngộdừng lại xoáy thành một vòng, tiếng lốp xe ma sávới mặt đấvang lên chói tai.
Chiếc quần dài rộng rãi ôm lấy đôi chân thon dài của thiếu niên, phía dưới là giày chơi bóng màu trắng sạch sẽ như mây mềm trên không trung.
Anh không chúđể ý mà cởi mũ bảo hiểm ra khẽ lắc đầu, theo động tác của thiếu niên, mái tóc đen tản ra để lộ khuôn mặsắc bén.
Đôi mắthiếu niên thậđen, ánh mắtrống rỗng không để lộ ra cảm xúc gì.

Đi xuống mộchúlà sống mũi cao, như thể được một người thợ chế tác tinh xảo làm mộtác phẩm nghệ thuật.

Chỉ là đôi môi phía dưới không cao hứng mà mím chặt, khóe miệng hơi áp xuống.
Lâm Nhiên duỗi cánh tay dài ra phía sau nhấc Lâm Yên Yên như xách con gà con ra khỏi xe đặxuống đất.
Lâm Yên Yên đã quá quen với tốc độ nhanh như chớp của anh trai, sau khi tiếp đất, ngoan ngoãn khoác cặp sách nhỏ mà từ biệt: "Anh ơi, em tới nơi rồi.

Anh mau mau đi học."
Lâm Nhiên nhìn chằm chằm tiểu nha đầu còn cao không đến ngực mình một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Có chuyện gì gấp cứ gọi cho anh, biếchưa? Tan học thì ngoan ngoãn ở lại trong lớp chờ, anh tới đón em."
Giọng nói thiếu niên trầm thấp trong trẻo, nhưng ngữ điệu lại vô cùng lạnh nhạt, chỉ khi nhìn về phía Lâm Yên Yên ánh mắmới để lộ ra một tia mềm mại.
Lâm Yên Yên gật đầu: "Dạ em hiểu rồi ạ."
Lâm Nhiên đứng nhìn bóng dáng Lâm Yên Yên khuấdần rồi mới lái xe rời đi.
Trung học Sơ Thành có hai phân hiệu, sơ trung và cao trung chỉ cách nhau mộsân chơi và sân bóng rổ.

Lâm Yên Yên đang học sơ trung, Lâm nhiên học cao trung.

Nhưng chỉ không đến mộphúsau, anh đã không chúkiêng nể mà đem xe dừng ngay cạnh xe Triệu Thư Nguyệt.
Đồng phục lỏng lẻo khoác trên đầu vai của thiếu niên, khóa chỉ kéo đến mộnửa, trên vai khoác một cái balo đen.
Lâm Nhiên hai tay đútúi, biểu tình đạm mạc, thờ ơ mà bước lên tầng 3.
Thịnh Thanh Khê ôm đồng phục và sách vở ra khỏi văn phòng.
Mộngười cấbước lên tầng.
Mộngười chậm rì rì mà rẽ hướng.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hỏa và tiểu Khê cùng nhau gặp mặbà con~~~
"Người em thích ở NhấTrung" chỉ là cốtruyện yêu cầu.

Không có quan hệ gì với hiện thực.

Mọi người ngàn vạn lần đừng tưởng thật! Nếu cùng cô giáo nói như vậy ta đảm bao về nhà sẽ bị đánh.(┬┬﹏┬┬)
~Hếđốcháy 1~.



-Chương 1+

Lượt xem: 1037

Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình, Trọng Sinh, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 73/??

Karen Yuzuriha Minami Aizawa link tối cổ Tuấn Anh Hồng Nhung Yu Shinoda Nguyễn Hoa Suzu Honjo Đình Duy vl79 Nguyễn Thành Min Do-yoon Yui Hatano vtvgo tv giải trí Miu Shiromine Kana Momonogi Quàng A Tũn Đình Soạn Đình Soạn Đình Huy Cô Úc vlxx Hà Thu truyenngontinh Tú Quỳnh Nguyễn Huy Viết Linh Thu Huệ Anh Sa phim79 Mayuki Ito giải trí tổng hợp Momo Sakura Yua Mikami Ai Sayama xem gì nghe gì Kim Thanh Thanh Mai Đang cập nhật Tâm An Bảo Linh radiotruyen iptv m3u8 truyen79.xyz phim79.com