Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ

Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ: Chương 1

Tên Truyện: Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ

Thể Loại: Boylove – Hiện Đại – Trúc Mã Trúc Mã – Quân Nhân – Sủng – Song Khiết – HE.

Tác Giả: Đường Mật

Số Chương: 71 chương + 3 chương NT

Tình Trạng: Full

Văn án 1: Năm 13 tuổi, Thẩm Thần chuyển đến đại viện, gặp được anh- vị hôn phu của mình. Anh lạnh lùng lại khó gần.

Dẫu vậy, anh vẫn chống lưng cho cậu, quan tâm đến cậu hơn ai hết. Để rồi từ đây, bông hoa nhỏ dưới mảnh đất khô cằn biết nhớ ánh trăng sáng mỗi đêm…

Văn án 2: Sau khi tình cảm non nớt, cố chấp bị câu nói lạnh lùng của anh dập tắt vào một ngày tuyết rơi, Thẩm Thần dặn lòng phải cố quên anh đi, rời khỏi sự bảo vệ của anh. Nhưng tình cảm đâu phải là muốn quên là sẽ quên.

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Sau khi găp lại, Lục Tranh đè lấy tiểu bạch thỏ trước mặt, tất cả mọi cảm xúc chỉ hóa thành một nụ cười nhẹ nhàng: "Tiểu Thần, uổng công anh chống lưng cho em nhiều năm như vậy."

《Nhiếp ảnh gia nhỏ mềm mại dễ bặt nạt × Sĩ quan trẻ tuổi phúc hắc nghiêm khắc》

Truyện này do Đường Mật cho phép phim79.xyz đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của phim79.xyz



Năm mười ba tuổi ấy, bố cậu mất.

Mẹ của Thẩm Thần dẫn cậu đến nhà họ Lục. Cậu chưa tới đó bao giờ, nhưng nghe nói ở đó cậu có một vị hôn phu.

Thuở ấy, Thẩm Thần còn nhỏ, cậu không mấy hiểu ba chữ "vị hôn phu" này nghĩa là gì. Cậu chỉ biết, đó là một người tuy chưa gặp mặnhưng hẳn sẽ rấtốvới cậu.

Thời gian cứ thế tích tắc trôi, chiếc xe con dài màu đen cuối cùng cũng dừng lại trước mặmột anh lính gác cổng. Thẩm Thần ngồi ngay ngắn ở ghế sau xe. Nhận ra đã đến nơi, cậu ngó mắt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.

Mọi thứ trước mắcậu đều hết sức xa lạ. Từ kiến trúc, đường xá, xe cộ, đến người phục vụ đã mở cửa xe cho cậu nữa,... tất cả đều nằm ngoài phạm vi nhận thức của cậu. Thẩm Thần khẽ siếchặhai bàn tay, cậu có thể cảm nhận được lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi.

Mộngười đàn ông từ ghế phụ bước xuống, ông bước đến nói với Lưu Lương: "Lưu phu nhân, chúng ta tới nơi rồi."

Thẩm Thần quay đầu nhìn mẹ mình. Bà gật đầu với người đàn ông kia, rồi hạ giọng nói với cậu: "Còn ngồi ngây ra đấy làm gì, xuống xe."

Khẽ cắn môi, Thẩm Thần có hơi do dự. Nhưng dưới cái nhìn chằm chằm với vẻ không hài lòng của mẹ, cậu chỉ đành ngoan ngoãn xuống xe.

Người đàn ông ngồi ở ghế phụ ban nãy dẫn hai mẹ con họ đi vào cánh cổng lớn. Trông Thẩm Thần có vẻ như đang ngoan ngoãn đi theo, nhưng hai mắt của cậu vẫn len lén đánh giá xung quanh.

Mọi thứ ở đây hệnhư mấy cảnh hay chiếu trên ti vi, trong các bộ phim. Người lính gác cổng đứng yên bấđộng ở nơi đó giống như chỉ xem họ như không khí. Bước qua cánh cổng, một con đường rộng thênh thang hiện ra, hai bên đường là những gốc tre mọc thành hàng, cao vút. Lá của chúng đan xen thành vòm, kếlại thành từng đạo bóng râm.

Đi hếcon đường lớn, Thẩm Thần rẽ phải, khung cảnh xung quanh bỗng nhiên rộng ra, nơi này có mộmảnh đấtrống rất lớn. Trên mảnh đấđó còn có mộtiểu đội xếp hàng ngay ngắn, bọn họ mặc đồng phục, đồng loạthực hiện chung một động tác.

Thẩm Thần nhìn đến ngẩn người. Người nào người nấy đều cao to và cường tráng. Lúc họ hô to khẩu hiệu cũng làm trái tim nhỏ của cậu run theo.

Thẩm Thần bấgiác dừng chân, Lưu Lương thấy cậu đứng yên ở đấy, vội chạy lại kéo cậu đi: "Con nhìn gì vậy, mau lại đây."

Thẩm Thần quay đầu, thắc mắc hỏi mẹ: "Bọn họ, đang làm gì vậy ạ?"

Bà Lưu Lương đáp: "Lúc ở nhà, mẹ đã bảo con như thế nào, bảo con ngoan ngoãn đừng hỏi nhiều cơ mà."

Thẩm Thần mím môi, cúi đầu xuống.

Nghe vậy, người đàn ông dẫn đường phía trước cười giải thích với cậu: "Bọn họ đang tập huấn đấy, cảnh này thường thấy lắm. Trong học viện của chúng ta cũng có đào tạo tân binh, nhóm bọn họ mới nhập ngũ vào năm nay."

Nói rồi, ông lại tiếp tục đi về phía trước. Thẩm Thần hơi tò mò đối với cảnh này, nên cứ ngoái đầu lại nhìn suốt. Vì thế, thân hình nhỏ bé của cậu tiếp tục bị bỏ lại mộkhoảng xa.

Bịch bịch bịch...

Đúng lúc này, cách đó không xa vọng lại tiếng bóng chạm đất. Khi Thẩm Thần dời mắkhỏi đội tập huấn, quả bóng không còn bậnữa mà lại lăn chầm chậm đến bên chân cậu.

Quả bóng rổ này ở đâu ra thế?

Còn chưa kịp ngẩng đầu lên, nhưng Thẩm Thần đã nghe thấy mộâm thanh lạnh lùng truyền đến.

"Nhóc con, mau đá bóng lại đây."

Giọng nói hơi trầm, tựa như tiếng suối sâu cuộn trào mãnh liệtrong rừng thẳm. Trên mặnước, sóng gợn đến vô tận, nhưng khi chạm đến tai, lại có thể cảm nhận được sự thần bí và kiêu ngạo ẩn sâu bên trong.

Thẩm Thần từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía người đang nói, đứng cách đó không xa. Người nọ trông khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, chân đi đôi giày thể thao trắng xanh, người rấcao, mặmày lạnh lùng nhưng lại sắc sảo, trông vô cùng nổi bật.

Lúc này, anh lẳng lặng nhìn cậu, hàng mi đen dày rũ xuống. Rõ ràng anh chưa nói gì, nhưng lại khiến Thẩm Thần cảm thấy hệnhư có mộáp lực vô hình chèn ép cậu.

Thẩm Thần siếchặlòng bàn tay, cậu hoảng hốnhấc chân lên đá.

Nhưng không biết có phải do cậu quá căng thẳng hay không, cú đá này sượtrúng bên hông quả bóng, nên nó chỉ lăn về phía trước mộtí rồi dừng lại.

"..."

"Phì! Sức của nhóc con này nhỏ thế." Mộnam sinh mặc đồ thể thao màu đen chạy đến, anh chàng cúi xuống nhặquả bóng rổ lên, rồi quay sang hỏi người đàn ông dẫn Thẩm Thần vào cổng: "Lão Mạc, cậu bé này được chú đưa vào à? Ai thế, người thân hả?"

Lão Mạc đi tới cạnh Thẩm Thần, khách khí nói: "Không phải người thân, là khách ông chủ mời đến."

Lời vừa dứt, các chàng trai đang chơi bóng trên sân đều kinh ngạc nhìn Thẩm Thần, ngay cả người nói chuyện lạnh lùng ban nãy cùng nhìn sang.

Từ nhỏ đến giờ, Thẩm Thần rấnhágan, trong giờ học giáo viên gọi trả lời câu hỏi thôi cậu cũng đã đỏ cả mặt, huống chi là bây giờ - có nhiều nam sinh nhìn cậu như vậy. Theo bản năng, cậu nhích người ra sau lưng lão Mạc, hơi hoảng hốnhìn sang Lưu Lương đang đi phía trước vài bước.

"Khách của thủ trưởng Lục á? Móa, mặmũi to vậy." Cậu chàng mặc đồ thể thao đen cạn lời, quay đầu hỏi: "Anh Lục, anh quen không?"

Anh Lục.

Họ Lục à.

Thẩm Thần sửng sốmộchút, nâng mắt nhìn nam sinh mặlạnh bảo cậu nhặbóng ban nãy.

"Không quen." Người nọ hơi nhíu mày, nhìn lão Mạc.

Tuy anh không nói gì nhưng chỉ cần mộánh mắt, lão Mạc lập tức hiểu ý của anh, vội vàng cung kính giải thích: "Là người nhà họ Thẩm, cậu bé này tên là....Thẩm Thần."

"Sao cơ?" Lục Tranh khựng lại, lần nữa cúi xuống nhìn Thẩm Thần, nhưng lần này, trong ánh mắlạnh nhạcủa anh xuấhiện chúkinh ngạc: "Chú nói, là nhóc con này à?"

"Em không phải, nhóc con." Không biết tại sao Thẩm Thần bỗng nhiên lại to gan trả lời một câu như vậy. Tuy thế nhưng lại đứquãng, nghe chẳng có chúuy hiếp nào.

Nam sinh đứng sau Lục Tranh vừa tò mò vừa nhồi bóng, quả bóng va xuống đấvang lên từng tiếng bịch bịch, giống như tiếng tim đập của Thẩm Thần vào lúc này vậy. Cậu nghĩ cậu biếngười nọ là ai rồi, từ thái độ của lão Mạc khi nói chuyện với anh, mà anh lại còn mang họ Lục, vậy suy ra...anh là Lục Tranh.

Anh không giống với tưởng tượng của Thẩm Thần, lúc ông nội cậu còn sống từng nhắc đến anh. Dù là khi trêu đùa hay khi nghiêm túc, cậu cũng đã mơ hồ hiểu rằng, đối với cậu mà nói, Lục Tranh khác hẳn mọi người.

Từ nhỏ đến lớn, yêu thương và quan tâm mà cậu nhận được rấít. Nên trong suy nghĩ của cậu Lục Tranh là người hiền lành và dịu dàng, sẽ cười với cậu, đối xử tốvới cậu.

Nhưng lúc này, khi trông thấy anh, mơ ước nho nhỏ trong đáy lòng Thẩm Thần lập tức mấsạch. Người trước mặcậu có đôi mắlạnh lùng trong trẻo, vừa hệnhư ánh trăng cao ngạo trên đỉnh núi, lại vừa giống như ánh lửa cô độc tồn tại mộmình trong đêm tối. Anh nhìn cậu, vẻ mặlạnh lùng xa cách, giống như cậu chỉ là một vị khách từ nơi nào đó không mời mà đến.

"Không phải nhóc con?" Lục Tranh nhẹ nhàng cau mày, hình như anh cảm thấy lời của cậu hơi buồn cười, nhưng không trả lời cậu, anh quay sang nói với lão Mạc: "Lão Mạc, chú dẫn khách đến chỗ ông nội đi."

Lão Mạc đáp: "Nếu không thì cậu đừng chơi bóng nữa, về chung đi."

Lục Tranh không trả lời, xoay người lấy quả bóng trong tay nam sinh mặc đồ thể thao đen. Anh bước lên trước vài bước, tung người lên, úp rổ. Chỉ với một lần, quả bóng đã rơi thẳng vào trong rổ.

Lão Mạc cũng biếtính tình của vị tổ tông nhỏ nhà mình, thấy vậy cũng không giục thêm, ông quay sang nói với Thẩm Thần và Lưu Lương: "Chúng ta vào nhà trước đi, người trong nhà còn đang chờ."

"Được." Lưu Lương đi tới nắm tay Thẩm Thần, nhỏ giọng hỏi lão Mạc: "Cho tôi hỏi, là đứa trẻ ban nãy, phải không? "

Lão Mạc nhìn bà, biếbà đang hỏi gì nên gật đầu: "Đúng vậy. Cậu ấy là cháu đích tôn của nhà họ Lục, Lục Tranh."

Sau khi mấy người Thẩm Thần đã đi xa, Lục Tranh quay đầu lại nhìn bóng lưng bọn họ, ánh mắsâu xa.

Bên cạnh có người hỏi: "Anh Lục, nhà họ Thẩm là nhà nào thế?"

Lục Tranh còn chưa trả lời lại, thì bạn tốQuý Nhiễm đã choàng vai anh, ý tức sâu xa nói: "Tôi nhớ ông nội cậu từng nói cậu có một vị hôn thê mà nhỉ, chậc....nhà họ Thẩm? Đừng nói là nhà họ Thẩm của vị hôn thê trong truyền thuyếcủa cậu đấy nha?"

Nam sinh mặc đồ thể thao đen là Cửu Dạ, cũng là bạn tốcủa Lục Tranh, trợn mắt: "Móa, thậhay giả vậy, anh Tranh à, anh đang hại học sinh tiểu học đó!"

Lục Tranh đá bắp chân của Cửu Dạ: "Cút."

"Ổn không đó, chuyện này phạm pháp đó nha." Cửu Dạ chui tọra sau lưng người khác, khoa trương che miệng nói tiếp: "Nói chứ... tôi thấy thằng nhóc ban nãy không ổn đâu, thằng bé đó nhỏ vậy thì sao xuống tay cho được!"

"Ha ha..."

Mấy nam sinh đứng trên sân bóng đều cười to, Lục Tranh mở miệng, nở mộnụ cười khó hiểu: "Mẹ nó, cậu nghĩ những chuyện này làm gì? Biến thái à."

Cửu Dạ vừa cười vừa nói: "Đâu dám đâu dám, nếu không, nếu không thì cậu về nhà đi. Dù sao thì...trong nhà cũng có mộcậu vợ nhỏ rồi mà."

Cậu nhóc lúc nãy, thật sự chẳng có gì liên quan đến ba chữ "cậu vợ nhỏ" cả.

Nhưng con trai tuổi mười bảy mười tám đùa nhau không có giới hạn, Lục Tranh cũng đã quen rồi, nên không coi là thật. Anh chỉ lườm thoáng sang Cửu Dạ, Cửu Dạ nhận được ánh mắnày, sợ tới độ chạy thẳng ra sau lưng người khác để trốn.

"Về trước đây, ngày mai chơi tiếp." Cuối cùng Lục Tranh cũng đi về trước. Nhưng tấnhiên là việc này không liên quan gì đến Thẩm Thần, chỉ là anh chơi mệrồi, nên về thôi.

......................

Lúc Thẩm Thần theo chân hai người lớn đi vào biệthự. Cậu lại một lần nữa ngạc nhiên nhìn khung cảnh xung qua. Mọi thứ ở đây đều đã hết sức xa lạ với cậu, nhưng căn biệthự này càng vượxa tầm hiểu biếcủa Thẩm Thần. Đồ vậtrong nhà đều ánh lên thứ ánh sáng trói lóa, đến cả cái thảm trải sàn cũng mịn màng như nhung.

Lão Mạc dẫn hai mẹ con đi đến chỗ ghế sofa. Nơi có mộông lão đã ngồi chờ sẵn ở đó.

Lưu Lương dắThẩm Thần. Khẽ cúi người chào ông lão: "Bác Lục ạ."

Thẩm Thần cũng chợnhớ đến lời mẹ dặn đi dặn lại lúc trên xe. Cậu cúi người, khẽ chào theo mẹ: "Cháu chào ông ạ."

"Ừ, đến rồi à. Mau ngồi, mau ngồi xuống đi." Lục Trí Minh đứng dậy cười hiền nhìn họ, đợi hai mẹ con Thẩm Thần an vị, ông mới ngồi xuống.

Người hầu châm trà rónước xong xuôi. Lục Trí Minh nãy giờ vẫn luôn nhìn Thẩm Thần, ông có chúxúc động hỏi Lưu Lương: "Đây là cháu trai của lão Thẩm phải không ?"

"Vâng" Lưu Lương mỉm cười gật đầu.

Lục Trí Minh hímột hơi, ông như sắp khóc đến nơi vẫy gọi Thẩm Thần: "Nào, cháu ngoan. Mau lại đây để ông nhìn con cho thậkĩ nào."

Thẩm Thần khẽ giương mắt nhìn Lưu Lương. Thấy bà gậnhẹ đầu đồng ý, cậu mới dám chống tay nhảy xuống ghế, dè dặđi đến ngồi cạnh Lục Trí Minh.

Ông khẽ vỗ mu bàn tay Thẩm Thần, đôi mắông giờ đã hoe đỏ: "Đứa trẻ ngoan, đáng tiếc lão Thẩm không thể nhìn con trưởng thành được rồi."

Nhắc đến ông nội mình, Thẩm Thần cũng có chút khó chịu, cậu híhímũi, cố không để mình rơi nước mắt.

Vỗ vỗ vào lưng Thẩm Thần, ông ngước lên hỏi Lưu Lương.

"Đứa trẻ này năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười ba tuổi ạ. Thằng bé năm nay cũng mới lên lớp bảy."

"Đã mười ba tuổi rồi à? Lão Lương cũng có mộthằng cháu mười ba tuổi, nhưng cao hơn Thẩm Thần nhiều. Sao thằng bé này lại nhỏ như vậy chứ?"

Thậra nói nhỏ đã là ông nói giảm bớrồi. Thẩm Thần đâu chỉ có nhỏ chứ, cậu còn có thể coi là suy dinh dưỡng nhẹ cơ.

Cơ thể gầy gộc, làn da thì vàng vọt. Ai cũng không nghĩ cậu là một đứa trẻ mười ba tuổi đâu.

"Là lỗi của con. Không thể cho thằng bé một cuộc sống thậtốt." Lưu Lương tự trách, mắbà cũng có chúướt.

"Không thể trách con, là lỗi của bác. Bác nên sớm tìm hiểu hoàn cảnh của các con, đón đứa nhỏ này về sớm mộchút. Là bác, có lỗi với ông bạn già kia."

"Bác đừng nói vậy..."

Đúng lúc này, từ phía cửa có tiếng bước chân truyền đến. Thẩm Thần quay đầu nhìn, là Lục Tranh.

Anh rấcao, vừa đi vừa cầm chiếc khăn lông xoa xoa tóc. Trên người anh vẫn là bộ đồ kia.

Lục Tranh đi kéo gió mà đến, hoàn toàn không ăn nhập với không khí bi thương trong phòng.

Thấy anh định đi thẳng lên lầu. Lục Trí Minh vội gọi anh lại: "Đúng lúc, A Tranh, con qua đây chào hỏi dì Lưu đã nào."

Thẩm Thần hãy luôn nhìn theo anh từ khi anh bước vào. Thấy anh định quay người lại, cậu cũng vội quay đầu về.

Lục Trí Minh tiếp tục nói: "Dì Lưu là con dâu nhà lão Thẩm, chính là ông bạn mà ta hay nhắc đến với con đấy."

Dừng lại một lúc, Thẩm Thần nghe được tiếng bước chân lại gần. Sau đó là giọng nói trầm trầm của Lục Tranh vang lên trên đỉnh đầu cậu: " Chào dì ạ."

Giọng nói anh như dày, lại như nhẹ. Trái tim nhỏ của Thẩm Thần cũng theo từng âm tiếcủa anh mà rung lên.

Thẩm Thần đối với người này rấtò mò, vì thế cậu lại len lén liếc nhìn anh. Lục Tranh rấcao, Thẩm Thần nhìn từ dưới cũng chỉ có thể nhìn thấy yếhầu đang lay động cùng chiếc mũi cao thẳng của anh.

Trong khi cậu còn đang chăm chú lén ngắm nghía, Lục Tranh lại bấngờ cúi đầu, nhìn thẳng vào cậu.

Trái tim nhỏ lại một lần nữa loạn nhịp, khẽ nuốnước bọt, Thẩm Thần xiếchặhai bàn tay. Cậu cố tỏ ra mình bình tĩnh đường hoàng mộchút, nhìn lại anh.

Gương mặgóc cạnh, mày kiếm sắc nhọn, quả thậLục Tranh vô cùng anh tuấn.

Ánh mắhai người chạm nhau trong không trung.

Trái tim không rõ vì sợ hay vì còn vì điều gì khác, dần dần tăng tốc.

Đúng lúc này, Lục Trí Minh lại tiếp tục giới thiệu: "Còn đây là Thẩm Thần, con trai dì Lưu. Sau này họ sẽ sống ở đây, con nhớ quan tâm tới em đấy."

-Chương 1+

Lượt xem: 786

Thể loại: Đam Mỹ, Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 74/??

Momo Sakura Yu Shinoda Hà Thu Nguyễn Huy Hồng Nhung Kana Momonogi giải trí Đình Soạn Đình Duy Trần Vân Ai Sayama Nguyễn Thành vlxx truyenngontinh Yua Mikami Min Do-yoon giải trí tổng hợp Đình Soạn Suzu Honjo Karen Yuzuriha Minami Aizawa Tâm An link tối cổ Thanh Mai xem gì radiotruyen Yui Hatano Tú Quỳnh vl79 phim79 nghe gì iptv m3u8 Cô Úc Đang cập nhật Quàng A Tũn Viết Linh Kim Thanh Anh Sa Đình Huy Nguyễn Hoa Tuấn Anh Mayuki Ito Thu Huệ vtvgo tv Bảo Linh truyen79.xyz phim79.com