Mật Mã Đỏ – Red One
124
334 Theo dõi 0
Ảnh Đen Trắng
TXT 12/12
488 Theo dõi 0
Đường Mòn – Takas
48
896 Theo dõi 0Mộng Nhập Tinh Hà: Chương 1
Tác phẩm: Mộng Nhập Tinh Hà (梦入星河)
Tác giả: Khiếu Hoa Miêu (叫花猫)
Nhân vật chính: Tống Thanh Mộng x Thẩm Tinh Hà
Thể loại truyện: Bách hợp, hiện đại, rate 18
Couple Bác sĩ x Luật sư
Editor: phuong_chii
Giới thiệu
“Em làm công việc gì?” Tống Thanh Mộng cởi áo sơ mi nàng ra, đặt môi trên cổ nàng.
“Luật sư.” Thẩm Tinh Hà đã đáp lại bằng cách loại bỏ thói chuyên quyền không thể chịu nổi của mình.
Ánh sáng rơi khắp bụng chiếu sáng rực rỡ.
“Cưỡng dâm phụ nữ sẽ bị định tội như thế nào?” Tay lướt qua nửa váy, nói thẳng, xoa nhụy hoa.
“Nặng thì phạt tù, nhẹ thì giam giữ hình sự.” Thẩm Tinh Hà hít hà một hơi, áp lưng vào bức tường sứ, bức tường lại tỏa ra hàn khí đẩy mạnh khuỷu tay ấm áp, gắt gao ôm lấy.
Trước người là cực nóng, phía sau là lạnh băng, nàng chọn trước người.
“Vậy tôi nặng không?” Thuyền mái chèo hoa dòng sông tan mặt băng, cỏ cây trên lòng sông đang phát run, Thẩm Tinh Hà cũng đang run rẩy, đong đưa.
“Không…… nặng.” Âm cuối biến mất ở khoang miệng, bị nuốt xuống.
Không nặng, bởi vì nàng tự nguyện.
"Có rảnh không?" Màn hình di động hơi hơi sáng lên, lại tắt. Là Tống Thanh Mộng gửi tới, ý tứ trong lời nói không cần nói cũng biết. Có ai sẽ ở đêm khuya gửi tin nhắn, hỏi mình có rảnh hay không đâu? Đương nhiên, trừ những người đó.
Các nàng vẫn chỉ duy trì quan hệ như vậy, quan hệ trên sinh lý, thỏa mãn lẫn nhau, giải tỏa cho nhau.
Đối mặvới "lời mời" của Tống Thanh Mộng, Thẩm Tinh Hà cơ hồ chưa từng từ chối, ngoại trừ kỳ kinh nguyệt.
Không phải hai người có quan hệ tiền bạc gì, chỉ là người bạn giường này thật sự không tìm ra tậxấu, hơn nữa đối phương còn lớn hơn chính mình vài tuổi như vậy, thật sự không biếtừ chối như thế nào.
Thế giới của người trưởng thành hơn phân nửa trầm trọng lại áp lực, mấy độ phóng túng, mới có thể thư hoãn.
"Có." Đơn giản phản hồi mộchữ, nhìn không ra nàng có bấluận cảm xúc gì, ngược lại như là giao lưu công việc giữa cấp trên và cấp dưới.
409 —— Màn hình tắlại lần nữa sáng lên, vô cùng đơn giản chỉ có mộchuỗi số nàng có thể đọc hiểu.
Nàng tắdi động, cũng không phản hồi. Mà là xoay người thay một bộ quần áo, từ trong ra ngoài, sự mệt mỏi sau buổi tối làm việc trên mặcũng che đi dưới làn da, dùng tầng son môi hơi mỏng, để dưỡng ẩm cho đôi môi đã mấđi khí sắc. Đơn giản thu dọn, ánh mắrơi vào chiếc vòng cổ nằm ở một bên, nàng do dự muốn mang hay không, luôn cảm thấy như vậy quá cố ý. Rõ ràng đó chỉ là quan hệ thể xác, những cái lấy lòng lộ liễu nhấnàng sớm đã làm, vì vậy việc sử dụng những phụ kiện bên ngoài này để lấy hảo cảm có vẻ thừa thãi.
Đêm khuya đường phá lệ thông thuận, không tắc nghẽn như ban ngày, nhìn xe cộ trên đường, cô chỉ thấy pháđiên.
Ban đêm khiến ham muốn của con người dâng trào, và hầu hếnhững người hoạđộng về đêm hơn phân nửa đều là "Có ý đồ xấu".
Nàng bắxe đi vào không gian bí mậthuộc về các nàng, đã quá quen đường. Nhân viên phục vụ khách hàng ở quầy sớm đã xem nàng là "Khách quen", cách mấy tuần sẽ xuấhiện vài lần, thỉnh thoảng là mộngười, có khi là hai người.
Vừa mở cửa ra, nghênh đón mộmảng đen nhánh, mò mẫn điện thoại từ trong túi, thừa dịp ánh sáng, tìm được chốmở, thẳng đến thoáng nhìn chiếc túi xách quen thuộc đặở trên sô pha, mới xác nhận căn phòng này còn có mộngười khác.
Nàng lần theo ánh đèn tìm đến chỗ tối tăm, nhìn đến trên giường đắp chăn bông, khóe mắcong cong dần, lông mày nhíu xuống phía dưới, lại rấmau biến mất, an tâm kẹp một tia mấmát. Cởi đi áo khoác trên người, cúi xuống nhìn đống tài liệu lộn xộn trên bàn, cùng iPad còn hơi ấm khi chạm vào, mới đưa giữa mày hơi hơi giãn ra.
Tay chân nàng nhẹ nhàng, hé mộkhe nhỏ rồi lẻn vào, sợ ánh sáng ngoài phòng chiếu đến người trên giường, thấy đối phương ngủ rấsay, mới chui vào trong chăn.
Nàng lặng lẽ tránh xa nguồn hơi ấm dưới chăn rấxa, lẳng lặng mà nghe tiếng híthở vững vàng của người bên kia. Đa số dưới tình huống nàng nghe được chính là giao tạp dồn dập thở dốc với nhau, giống bình tĩnh hô hấp như vậy, là lần đầu tiên. Nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch phára từ cẳng tay nàng đang tựa vào, cảm nhận được chính mình xao động. Nghe được tiếng thở đều đặn sau tai, nàng không dám lộn xộn, sợ đánh thức mèo hoang đang nghỉ ngơi, chỉ có thể nhẹ nhàng di chuyển tới cánh tay của nàng.
"Mệmỏi quá." Người phía sau độnhiên mở miệng.
"Ngủ đi."Lập tức có một đôi tay vòng qua eo, toàn thân được bao bọc bởi mùi sữa tắm hoặc dầu gội thơm phức, thân thể được mang từ trong góc râm máđến mộnơi ấm áp, nàng xao động mới dần dần bình phục.
Đường chân trời le lói vài tia sáng, mông mông sáng lên, ngoài cửa sổ có mộmàn sương mù màu xanh thẫm, tí tách tí tách mưa bụi đánh vào trên mái hiên ngủ say, tiếng vang nhỏ bé cũng không có nhiễu giấc mơ của người trong phòng.
Thẩm Tinh Hà chỉ cảm thấy dưới thân như thể bị ướbởi giọmưa, tiếmộthân. Khi vị mặn và ướtràn vào miệng, nàng mới nghiêm túc ý thức được đây không phải mơ.
"Tỉnh rồi à?" Người này rõ ràng là cố ý, dưới thân sớm bị cô ăn sạch sẽ, trần trụi da thịchỉ cảm thấy málạnh.
"...... Ừm......" Nàng hồi phục Tống Thanh Mộng đang dùng ngón tay đẩy vào chỗ sâu bên trong, chỉ còn tiếng nức nở.
Cảm giác bị lấp đầy, hoàn toàn đánh thức nàng, nàng duỗi tay tìm quần áo trên người, không cam lòng chỉ có chính mình bại lộ ở trong không khí lạnh lẽo.
Tống Thanh Mộng cảm thấy được động tác người dưới thân, không có ngăn cản, chỉ là nhanh động tác hơn, cùng người dưới thân ganh đua cao thấp.
Hai người đã làm mấy lần, thân thể sớm đã hòa hợp, đối mặvới đối phương biếngười biếta, không chúsức lực chống cự.
Không khí lạnh lạnh đang dồn dập thở ra khí nóng không ngừng thăng ôn, cơ thể đan xen giống như sắmới được đánh bóng ở nhiệđộ cao, dung hợp lại tân sinh, không ngừng đập, cuối cùng rèn luyện thành thép.
"Đừng chịu đựng." Tống Thanh Mộng khẽ cắn vào vành tai đỏ bừng người dưới thân, lại xẹqua chiếc cổ có gân rõ ràng, cuối cùng dừng xương quai xanh có khung xương nhô lên, ấn vếđỏ tiếp theo trên mỗi người.
Cô hiểu rõ, bạn nhỏ mà, non nớlại ngượng ngùng, như là quả quýmới vừa kếquả, vừa chua vừa cứng, nhưng dùng tay véo một véo bao vây lấy thịquả, chảy nước ra vẫn là vị thơm ngọt.
Tống Thanh Mộng quá mức quen thuộc thân thể của nàng, nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, chấlỏng trong cơ thể đã bị dễ dàng mà bài trừ, ngâm mình trong nước mậhoa, chỉ cảm thấy trơn trượt.
Đùi Thẩm Tinh Hà vốn dĩ đã tách ra, vô thức bị kéo lại, cánh tay có lực tinh tế bị kẹp ở bên trong, eo trên bụng áo choàng tuyến sớm đã bị thân thể người duỗi thẳng, mị thành mộtuyến, mồ hôi phác họa ra hai bên tuyến cơ bắp, vòng eo liền không giá như vậy, đón ý nói hùa đầu ngón tay khảy.
"Ưm...... Chị ơi...... Thậthoải mái......" Tống Thanh Mộng chỉ cảm thấy tiếng nàng kêu không đủ, thanh âm kiều mị như vậy, cô muốn nghe nhiều hơn. Giờ phúnày Tống Thanh Mộng ngược lại như là vì tối hôm qua thấlễ, đang nhận lỗi với người trên đầu ngón tay, không ngừng gây xích mích, xoa vê, đưa đẩy.
Nhìn ánh mắnàng mê ly, trong miệng rên rỉ kêu chính mình là chị gái, Tống Thanh Mộng chỉ muốn nuốnàng ở trong miệng, chỉ có như vậy mới sẽ không bị người khác ăn vụng.
Rõ ràng đã nhấm nháp đầu lưỡi rấnhiều lần, lúc này vẫn cảm thấy ngon miệng, không ngừng liếm mút, một giọnước đều không để, tựa hồ như vậy là có thể đacân bằng đầm nước trào ra của người dưới thân.
Đại não Thẩm Tinh Hà cảm giác thiếu oxy, khiến nàng dần dần tê liệt, mấđi khả năng khống chế thân thể, như đồng hồ quả lắc treo ở trên tường, không ngừng lắc, thời gian chưa ngừng, nàng cũng chưa ngừng.
Mấkhống chế, xoay người đem chính mình đưa vào giữa các ngón tay, đùi quay quanh ở bên nhau, căn chỗ đỏ ửng, tiếng thở dốc đan xen thay nhau nổi lên, tạo thành nhịp điệu cùng với tiếng nước bắn tung tóe, hóa ra chim sơn ca chính là kêu cả ngày như vậy.
Tống Thanh Mộng tẩm tay ở trong nước, chỉ cảm thấy như là đã ướsũng rồi, mộngón...... hai ngón... mà hoàn toàn đi vào, không thèm quan tâm đến luậđộng trên người. Cô ngẩng đầu lên liếm múnhững góc nhọn đã bị chuồn chuồn che mất,dùng đầu lưỡi vẽ những vòng tròn quanh quầng sáng màu nâu đậm, chỉ vào đôi tai độnhiên thở hổn hển, mới cảm thấy thỏa mãn.
"...... A...... ưm...... chị...... chị......"
Cả người Thẩm Tinh Hà mềm thành một đoàn, dùng cánh tay trắng nõn đặtại cánh tay rõ ràng xương quai xanh của mình, xăm hếhoa văn này đến họa tiếkhác giống như mộnghệ sĩ xăm hình, cuối cùng hai tay vòng quanh qua cổ thở hổn hển. Nàng đem thân thể của mình đưa về phía trước, cúi đầu hôn người đã mang đến cho nàng nhiều tầng khoái cảm như phần thưởng.
Thủy triều lên rồi lại xuống, khoái cảm chồng chéo ngưng tụ sâu trong đầu ngón tay, chỗ phồng trong hoa tâm do áp lực không ngừng bắt đầu co rúdữ dội, hoa huyệmở ra lại khép lại, ngón cái thon dài bị múvào, cùng huyệkhẩu nho nhỏ hòa hợp nhấthể, khảm nhập trong cơ thể.
Thượng đế cho chúng ta cấu tạo tương đồng, có lẽ là làm chúng ta dán sátốhơn.
Các nàng am hiểu sâu sắc việc này.
"...... A......" Tống Thanh Mộng thả tay còn lại, xoa hoa đế, nơi được thượng đế đặc biệchăm sóc khi tạo ra có vô số điểm nhạy cảm, chỉ cần thoáng khảy, liền chọc người run rẩy.
Thẩm Tinh Hà chịu không nổi, nhiều lần bị chọc ghẹo, cuối cùng hóa thành thân thể run rẩy kịch liệt. Khoái cảm cao trào giống như là gần chếđến nơi, không có ý thức, hồn liền khỏi xác, chỉ còn lại một vũng máu thịt. Nàng bị bỏ lại trên bãi biển khi thủy triều xuống, như tiên cá mấnước biển, mãnh liệmà vẫy đuôi, chờ đợi khoảnh khắc được nhặlên.
Cô cho nàng phù mộc, lại cho nàng sóng to gió lớn.
Tống Thanh Mộng ôm thân thể đình trệ của nàng, chờ nàng từ trong sóng lớn tìm được phù mộc, dần dần bình ổn. Tống Thanh Mộng nhẹ nhàng cọ xáđôi môi trên bờ vai vẫn chưa nguội bớcủa nàng, như là trấn an cũng càng như là yêu cầu.
Hai người cứ trần trụi tứ chi như vậy, ôm sávào nhau, sương mù ngoài cửa sổ còn chưa tan đi đã che mấánh nắng bên ngoài, mưa phùn nặng hạvẫn chưa ngớt.
Khi nàng từ dòng nước chảy xiếtrở lại bờ, bụi cỏ bên dòng suối kếđầy bọnước, súc rửa qua thân thể mới vừa được đến đánh thức.
Thẩm Tinh Hà lấy lại tinh thần, vén mớ tóc rối bời của Tống Thanh Mộng, trả lại hếsự thoải mái trong miệng, ngón tay vươn thẳng vào giữa dòng suối đang dâng trào như chính mình, dùng lòng bàn tay dừng ở chấlỏng nhuộm đầy toàn bộ bụi hoa, thối nálại tràn ngập hơi thở tình dục theo vếnứcửa sổ đến trong mưa, cuối cùng ở trên cửa sổ kếthành một đám bọnước, lại rơi xuống, lưu lại từng hơi nước mờ.
Tống Thanh Mộng giống như đã sớm biếnàng sẽ có hành động như vậy, phối hợp với nàng, đồng thời lại đi bắmột tay khác của nàng, đặở chỗ tròn trịa mềm mại của chính mình, cùng tay nàng chồng ở bên nhau, cùng nhau nắm lấy lại buông ra, cuối cùng cả người bị đè ở dưới thân.
Có lẽ là lớn tuổi hơn, Tống Thanh Mộng bắt đầu việc này lão luyện hơn nàng, mà ở lời nói và hành động của cô đều mẫu mực, Thẩm Tinh Hà dần dần nắm bắđược.
"Thoải mái không...... chị gái." Thẩm Tinh Hà vòng sau đem hai ngón tay đưa vào tuyền tâm rộng mở, dùng đầu lưỡi câu lấy hai cánh bướm, liếm láp, nhẹ mổ, gặm cắn, cổ tay co giật, đầu ngón tay bị bọc trong những lớp thịnóng hổi, moi, xoay tròn, lại rúkhỏi.
Tống Thanh Mộng bị xuyên sâu vào, hóa ra bạn nhỏ đã trưởng thành.
Đáp lại Thẩm Tinh Hà chính là từng trận thở gấp gáp, người phára âm thanh sớm đã mắc vào trong lưới tình dục, nào còn lo lắng thoải mái hay không.
Tiếng mưa rơi ngừng lại.
"Em giúp chị, vòng cổ rấđẹp." Thẩm Tinh Hà đã súc rửa mộphen, quần áo đã mặc xong, nâng đôi tay có chút không cử động nổi cầm một đồ vậnhỏ, mà trên giường còn người đang nằm lõa thể, giống như người không có việc gì.
"Hôm nay cuối tuần có việc gì không?" Tống Thanh Mộng vuốngược mái tóc ra sau gáy, nhìn thấy dấu vếmình lưu lại, không khỏi cúi đầu dùng môi cọ cọ. Người này luôn là như vậy, dùng mộíkhông lắm trương dương gây xích mích, trêu chọc nàng.
Theo lý thuyết, mang giúp so với chính mình mang hẳn là dễ dàng nhiều, nhưng người phía sau luôn như là cố ý kéo dài thời gian.
"Không." Tống Thanh Mộng nghe được câu trả lời, vòng cổ cô đeo cuối cùng được nàng cởi bỏ, dọc theo quần áo trượvào trong tay cô.
"Tôi cũng không." Ngay sau đó lại là mộchuỗi nụ hôn sâu nóng bỏng hôn sâu......
Mới vừa mặc xong quần áo, lại bị cởi ra............
Thẩm Tinh Hà lúc này mới hiểu ra người này sớm đã tính mưu.
Ngoài cửa sổ dần dần từ xanh đậm chuyển thành xanh nhạt, cuối cùng lộ ra mộmàu trắng xám nhạt, tiếng giọmưa cũng dần dần trôi đi, dư lại mưa bụi dày đặc, rơi vào trên người ẩm ướt, trộn lẫn cùng mồ hôi.