Mưa Trước Mái Hiên

Mưa Trước Mái Hiên: Chương 1

Minh Lam không hiểu, tại sao Giang Hoài cứ kiên quyết dãn cô đến thành phố Đà Nẵng này…

Một nơi cách đô Hà Nội 764 km, cách thành phố Hồ Chí Minh 964 km.

Một thành phố yên ả vùng duyên hải miền trung Việt Nam có gì hấp dẫn anh?

Rất lâu về sau, khi cô nhớ lại một đêm mưa rả rít bên bờ sông Thu Bồn kia, bỗng nhận ra tất cả đều là lẽ tất nhiên.

Nếu như, cô không đến Đà Nẵng, thì sẽ không gặp được Nam Khánh.

Trong trí nhớ của cô, anh là một chàng trai sôi nổi, vẻ ngoài anh tuấn với dáng người dong dỏng cao, và trong tay anh cầm… một cây gậy dành cho người mù.

Nếu như, cô không đến Hội An, thì khi đứng ngắm màn mưa dưới mái hiên cổ kính, cô sẽ không bị thu hút bởi âm thanh độc đáo của độc huyền cầm kia.

Khúc nhạc tên “Mưa trước mái hiên” đó là tác phẩm cuối cùng của Giang Hoài, anh ấy vẫn chưa có cơ hội tự mình đàn tấu nó, sau này cũng sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.

Đôi chân của Giang Hoài, đôi mắt của Nam Khánh. Nợ cha con trả, là đạo lý hiển nhiên. Nhưng cô không biết, chỉ dựa vào mình cô, dựa vào một đời này, làm sao có thể bù đắp lại được hạnh phúc của cả hai người đàn ông?


Đây là mộnơi có thể nghe thấy âm thanh của biển.

Ban đầu, ngôi nhà nhỏ này được xây dựng ngay bên bờ biển, chỉ cách bãi biển vài phúđi bộ.

“Chờ mộchút”

Minh Lam đặchiếc remote trong tay xuống bàn rồi đến gần chiếc giường kim loại đang dựng đứng: “Khó chịu sao?”

“Không phải.” Anh nói, lồng ngực dưới đai dây đeo phập phồng kèm theo tiếng thở dốc: “Anh muốn đứng lâu hơn mộchút.”

“Ừm.” Minh Lam dõi theo ánh mắGiang Hoài nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ đang là thời điểm giao mùa, mùa mưa sắp đến, thời tiếthoáng đãng hơn nhiều. Nước biển trong xanh lấp lánh ánh mặt trời vàng óng, xa xa là dãy núi Sơn Trà uốn mình tuyệđẹp, thỉnh thoảng những chú chim Hải Âu lượn ngang qua, điểm xuyến trên nền trời trắng trong bay về phương xa.

Vì để tránh bị tụhuyếáp, mỗi ngày Giang Hoài đều sử dụng chiếc giường “đứng thụ động” này để đứng thẳng trong ba mươi phút. Bắđầu từ năm hai mươi mốtuổi, bài tập phục hồi chức năng này đã tiến hành suốmười hai năm.

Mười hai năm trước, Minh Lam từ trại trẻ mồ côi chuyển vào ở nhà họ Giang. Nhà họ Giang sẵn lòng tài trợ chi phí sinh hoạhằng ngày và cho cô mái nhà che gió che mưa, tạo điều kiện tốnhấđể cô có thể vào học ngành điều dưỡng. Mặc dù từ rấnhỏ cô đã biếđây không phải là món quà trên trời rơi xuống, mà là mộmón nợ cần phải trả. Sau khi nhận ra điều này, cô không hề nghĩ đến việc chạy trốn. Cô nợ nhà họ Giang bao nhiêu, thì nhận được ân huệ của nhà họ Giang bấy nhiêu, hay có thể nói, cô đang tự trừng phạmình.

Trong suốmười hai năm, mỗi ngày mỗi giờ mỗi phútiếp xúc với Giang Hoài, cô phải tận mắchứng kiến mộngười vô tội, mộngười vô cùng ưu tú đang chịu khổ. Và người gây ra sự bấhạnh cho cuộc đời anh ấy, chính là ba ruộcủa cô. Thứ mà Giang Hoài bị ba cô cướp đoạmất, chính là mộcuộc đời khoẻ mạnh! Cô có tư cách gì mà nhắm mắlàm ngơ? Cô có tư cách gì thoải mái sống cuộc sống của mình? Từ lâu, cô đã tự trói tay mình và Giang Hoài lại với nhau. Nếu anh ấy không đi được, cô sẽ dùng hếsức của mình kéo anh đi. Nếu anh ấy bị mắc kẹtrong bùn lầy, cô sẽ ở bên cạnh anh mặc kệ hiểm nguy, tuyệkhông rời không bỏ.

“Được rồi.” Giang Hoài nhắm mắlại, những giọmồ hôi lăn dài trên tráng xuống cằm, nhỏ giọdưới sàn nhà, đôi môi khô khốc trắng bệch.

Có thể thấy anh rấmệt mỏi. Đối với Giang Hoài, đứng trong mộthời gian dài – ngay cả khi toàn bộ cơ thể được buộc cố định trên chiếc giường “đứng thụ động” này bằng ba dây đai to rộng, đó cũng là một việc khó khăn.

Minh Lam ấn nútrên remote, chiếc giường từ từ được điều chỉnh chuyển sang tư thế nằm ngang. Cởi bỏ dây đai trên người Giang Hoài, cô không vội vàng chuyển anh đến xe lăn, mà lấy khăn giúp anh lau mồ hôi trên mặt. “Anh muốn nằm nghỉ một lákhông?”

“Không cần đâu.” Anh nói: “Giúp anh gọi chú Lê vào đây. Anh muốn tắm.”

Minh Lam còn chưa kịp đi xuống tầng dưới, đã nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa từ bên ngoài. Vừa mở cửa ra, là Thời Vi.

“Minh Lam, cậu cũng ở đây à? Giang Hoài thế nào rồi?” Thời Vi không chờ cô trả lời, đã đi thẳng vào căn phòng trên tầng hai. Tuy Giang Hoài hành động không tiện, nhưng bởi tầng hai có tầm nhìn đẹp lại yên tĩnh, nên phòng ngủ và phòng phục hồi chức năng của anh đều nằm ở tầng hai. Còn việc khó khăn khi ngồi xe lăn lên xuống lầu, chỉ cần lắp đặthang máy là có thể giải quyếxong.

Minh Lam cúi đầu nói: “Anh ấy vừa làm phục hồi chức năng xong, nếu có cậu ở đây chăm sóc anh ấy rồi thì mình đi trước đây.”

Thời Vi là bạn cùng phòng của cô khi ở trại trẻ mồ côi. Khi ba mẹ cô qua đời, cô đã mười hai tuổi, còn Thời Vi bị vứbỏ từ khi còn chưa dứsữa. Thời Vi lớn hơn cô ba tuổi, bình thường rấhay chăm sóc cô. Tuy Minh Lam ở trại trẻ mồ côi chưa đầy mộnăm, nhưng tình cảm giữa cô và Thời Vi rấtốt. Ngay cả sau khi chuyển đến nhà họ Giang, cô vẫn hay dành thời gian để gặp mặThời Vi. Sau khi tốnghiệp trung học, tuy rằng Thời Vi thi đỗ đại học nhưng vì kinh tế khó khăn mà suýt chút nữa cô ấy đã phải bỏ học. Minh Lam vì thương cho hoàn cảnh của cô ấy, cô ngần ngại hỏi Giang Hoài, liệu Thời Vi có thể làm thêm trong khách sạn của nhà họ Giang sau giờ học được không. Mặc dù khách sạn NguyệHà không nhận sinh viên làm part-time, nhưng Giang Hoài vẫn sắp xếp cho Thời Vi mộcông việc nhẹ nhàng và ứng trước tiền lương mộnăm, để cô ấy có thể chi trả học phí.

Sau khi tốnghiệp đại học, Thời Vi vào làm cho khách sạn NguyệHà của nhà họ Giang với tư cách là nhân viên chính thức. Từ mộnhân viên phục vụ bình thường thành trợ lý Tổng giám đốc, tốc độ thăng tiến thậđáng kinh ngạc. Càng làm cho mọi người ngạc nhiên là, mộnăm trước, mộGiang Hoài từ trước đến nay  luôn “không gần nữ sắc” tuyên bố đính hôn, mà vợ chưa cưới của anh ấy là Thời Vi. Lần này, anh muốn mở rộng kinh doanh khách sạn NguyệHà sang thành phố Đà Nẵng. Trong thời gian đầu vận hành khách sạn mới, Giang Hoài dẫn theo Thời Vi sang ViệNam. Thời Vi không chỉ là cấp dưới trong công việc, mà còn là người yêu của anh. Đưa cô ấy đi cùng là lẽ dĩ nhiên. Nhưng Minh Lam không hiểu tại sao anh lại dẫn cô theo, cô là gì của anh? Nhà họ Giang không thiếu người giúp việc, cần hộ lý chuyên nghiệp đi theo chăm sóc anh cũng đâu nhấthiếphải là cô? Vai trò của cô không gì khác ngoài hộ lý, có thể bị thay thế dễ dàng. Tuy cô đã quyếtâm sẽ chăm sóc anh cả đời, nhưng Giang Hoài bày tỏ rằng anh không quan tâm đến việc đó. Từng có lần cô nghĩ mình đã chạm được đến trái tim anh ấy, cho đến bảy năm trước, cô chợnhận ra rằng: Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ chấp nhận cô.

Mộbuổi tối của sáu năm trước, cô đang chuẩn bị vào phòng ngủ của Giang Hoài giúp anh xoay người, đến ngay cửa cô vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của anh ấy và mẹ.

“Mẹ, mẹ dựa vào đâu cho rằng con sẽ đồng ý cưới cô ấy? Con đã rấcố gắng để không hận cô ấy, thì sao con có thể yêu cô ấy chứ? Hay là mẹ cảm thấy, con không xứng được yêu, không cần yêu, chỉ cần có một ai đó nguyện ý hầu hạ đứa con tàn phế này cả đời là được rồi, phải không?”

“A Hoài, xin con đừng nói những lời này khiến mẹ đau lòng. Mẹ nghĩ con thích Minh Lam nên mới đề cập đến chuyện này. Con cho rằng mẹ vui khi để con gái của kẻ thù làm con dâu của mình ư? A Hoài, nếu con không thích, mẹ…”

“Con không thích! Con không thích! Con không thích!...”

Đoạn nói chuyện đó, vĩnh viễn cô cũng không bao giờ quên, cô càng không quên được ánh mắlạnh lùng của Giang Hoài khi anh nói ra những lời đó.

Từ đó, bất cứ khi nào cô thấy một tia dịu dàng thỉnh thoảng xuấhiện trong ánh mắthờ ơ và lạnh lùng của Giang Hoài, cô sẽ tự nhắc nhở mình rằng đó chỉ là ảo giác. Ngay cả khi anh có mộkhoảnh khắc dịu dàng với cô, thì đó cũng chỉ là do bản chấtốbụng và sự giáo dục tuyệvời của anh mà thôi.

Nhưng mà Giang Hoài, anh có biếkhông? Vào mùa hè năm thứ hai khi em đến nhà họ Giang, có một đêm khi anh đang ngủ say, em vào phòng anh để đuổi muỗi giúp anh, kếquả là muỗi vẫn chưa đuổi đi hếmà đã đánh thức anh dậy. Em nghĩ rằng anh sẽ mắng em, nhưng anh lại dùng bàn tay phải duy nhấcó thể hoạđộng được cầm lấy cổ tay em. Ánh mắt anh nhìn em khi đó, rấsáng, rấsáng. Anh nói: “Đừng đuổi nữa, nói chuyện với anh một lánhé.” Ngay lúc đó, em đã thích anh mấrồi.

Kí ức đẹp đẽ nhưng lại xa vời. Minh Lam ngồi xuống góc cầu thang, dựa đầu vào tay vịn, hay tay ôm lấy đầu gối, cố nhẫn nhịn để nước mắđừng rơi. Sau khi hímột hơi thậsâu, cô đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.

“Em giúp anh.” Hai tay Thời Vi choàng qua nách của Giang Hoài, cố gắng giúp anh chuyển qua xe lăn điện.

“Mộmình em không được đau, gọi chú Lê đến giúp đi.”

“Em thấy Minh Lam làm nhiều lần rồi, em cũng có thể làm được.”

Giang Hoài nói: “Được rồi, em mang máy nâng tự động đến đây.”

Thời Vi đẩy cần trục máy nâng tự động đến bên cạnh giường, giăng lưới vải xung quanh cơ thể Giang Hoài, khoá dây đai lại, sau đó bậnúnguồn, di chuyển anh đến xe lăn.

Thời Vi tháo khoá dây đai của máy nâng tự động, đặchân của Giang Hoài lên bàn đạp xe lăn và đeo nẹp cố định vào chân anh. Trong lúc đó, phần eo do mấđi chỗ dựa, Giang Hoài không chống đỡ được nên cơ thể dần dần trượxuống. Thấy vậy, Thời Vi nhanh chóng cài dây đai ở hai bên xe lăn lại giúp anh.

“Người anh đổ đầy mồ hôi rồi, em đẩy anh đi tắm nhé.”

“Thời Vi!” Anh đẩy cần gạc điều khiển, xe lăn lui về phía sau mộchút. “Bây giờ trong phòng không có ai cả, em không cần phải làm thế.”

Thời Vi hỏi: “Không cần làm gì?”

“Không cần giả vờ làm vợ chưa cưới của anh.”

Thời Vi khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh vẻ mặt đã trở lại bình thường, cô mỉm cười nói: “Giang Hoài, em suýnữa đã quên em không phải là vợ chưa cưới “thật” của anh đấy.”

Giang Hoài: “Thời Vi, mấy năm nay, em giúp anh rấnhiều trong việc kinh doanh, anh cũng gây ra rấnhiều phiền toái trong cuộc sống của em. Anh rấbiếơn những việc em đã làm vì anh.”

“Không có gì.” Thời Vi mỉm cười, ngồi xuống trước xe lăn của anh. “Anh là ông chủ của em, em chỉ là nhân viên làm công ăn lương. Em được trả thù lao xứng đáng, dù là việc công hay tư, anh cũng không nợ em một đồng mộxu nào cả.” Cô đứng dậy, định sải bước đi ra ngoài. “Em sẽ gọi chú Lê đến.”

“Thời Vi.” Anh gọi cô. “Em giúp anh lấy tấm thiệp mời ở trong ngăn kéo đầu tiên của tủ đầu giường, đưa nó cho Minh Lam, bảo cô ấy dựa vào địa chỉ trên bìa thiệp tự mình giao tận tay cho người có tên trên đó. Còn nữa, đêm nay không cần vội vã trở về, cứ nói là… Tối nay đã có em ở bên cạnh anh rồi.”

Thời Vi nhìn thoáng qua tấm thiệp mời, nghi hoặc nói: “Có phải là thiệp mời dự lễ khai trương khách sạn không? Anh bảo Minh Lam tự mình đưa đi, có thể thấy người đó không phải khách mời bình thường, có cần em chuẩn bị mộphần quà để cô ấy mang theo tặng luôn không?”

“Không cần đâu, giữa anh và cậu ấy không cần phải khách sáo như thế.”

Thời Vi không hỏi thêm nữa, đến tủ đầu giường lấy tấm thiệp rồi rời đi.

Trước khi ra khỏi phòng, bỗng nhiên cô dừng lại, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Giang Hoài, anh có thể đẩy Minh Lam đi bao xa?”

“Càng xa càng tốt.”
-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 1181

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 26/??

Kim Thanh vlxx Mayuki Ito Đình Huy Bảo Linh iptv m3u8 truyenngontinh Karen Yuzuriha Yua Mikami Đình Duy Yu Shinoda Anh Sa Tuấn Anh vl79 Kana Momonogi Đình Soạn link tối cổ Hà Thu Tú Quỳnh Ai Sayama xem gì Cô Úc giải trí tổng hợp phim79 Tâm An radiotruyen nghe gì Đình Soạn Đang cập nhật Hồng Nhung Nguyễn Thành vtvgo tv Yui Hatano Minami Aizawa giải trí Thanh Mai Trần Vân Viết Linh Min Do-yoon Momo Sakura Quàng A Tũn Suzu Honjo Thu Huệ Nguyễn Huy Nguyễn Hoa truyen79.xyz phim79.com