
Thiêu Tâm
AUX 53/53
117 Theo dõi 0
Cửu Tiêu Thiên
AUX 203/203
369 Theo dõi 0
Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà
TXT 71/71
821 Theo dõi 0
Nước Sôi Lửa Bỏng
AUX 10/10
1099 Theo dõi 1Nguyệt Tiêu Mệnh Cách: Chương 1
"Mệnh ta do ta định, không có mệnh ta sẽ tự đoạt lấy"
Một nàng công chúa thất sủng trong chốn cung nguy đầy rẫy những cạm bẫy. Sống đi chết lại thêm lần nữa, cuộc đời này nàng quyết không buông bỏ,….
Truyện này do Zinnie Huỳnh (tunh0404) cho phép phim79.com đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của phim79.com
“A…a…a…”
Máu chảy thành sông, nước mấnhà tan, dân chúng lầm than. Nàng – Tam công chúa của Vệ Quốc – Vệ NguyệLan, được đưa đến Lâm quốc hòa thân cùng Thái tử đương triều. Nàng tuy là mộcông chúa nhưng lại bị ghẻ lạnh,
bị cho là sao chổi, mang mệnh cô sátinh. Nàng vừa chào đời, ngạch nương liền qua đời. Ai cũng xa lánh nàng, ai cũng không muốn bồi bên cạnh nàng ngoài mộcung nữ theo nàng từ nhỏ đến lớn rồi theo nàng xuấgiá.
Nàng đến Lâm quốc hòa thân, Lâm quốc đánh chiếm Vệ quốc, thành đổ nước mất, dân chúng chếxác chồng lên nhau, máu đổ thành sông. Nàng bỗng chốc trở thành tội nhân thiên cổ. Người đời đều cho rằng nàng phản bội mẫu quốc, là nàng dẫn binh Lâm quốc đồ thành nước Vệ. Nhưng đâu ai biết, nàng chả làm gì, nàng cuối cùng cũng chỉ là con cờ trong tay người nàng yêu, Thái tử Lâm quốc – Lâm Bách Thành. Hắn ta dùng lời đường mậdụ dỗ nàng nói ra những điều ngỡ như vô hại nhưng lại gián tiếp giúp hắn đánh chiếm mẫu quốc của nàng. Nàng đau, nàng hận, nàng khóc, nàng cười. Cười cho đời chính tà bấphân, đen trắng bấminh.
Cả đời này cuối cùng chỉ là mộchữ “sai”. Sai từ lúc sinh ra đến lúc được gả đi, đến chếnàng vẫn sai. Nàng chếmang theo nỗi hận của tình ái bị lãng phí ngần ấy thời gian. Nàng ra đi mang theo nổi hận mấnước nhà tan, dân chúng lầm than. Nếu có kiếp sau, nếu kiếp sau được làm lại, nàng thề với trời rằng, đời nàng sẽ không sai nữa, đem từng kẻ khinh thường nàng dẫm đạp dưới chân, khiến họ trở thành đá lóđường cho nàng, mãi mãi không siêu sinh.
- Công chúa, công chúa người tỉnh lại đi! Người đừng ngủ nữa mà. Người tỉnh lại đi được không? Coi như A Ngọc cầu xin người… Huhu…huhu...huhu…
A Ngọc? Nàng không nghe nhầm chứ? Nàng đang nằm mơ phải không? Không phải A Ngọc đã chếtrước cả nàng sao? Sao nàng lại nghe được giọng của nàng ấy? Có phải ông trời thương nàng không? Trước khi chếcó thể nghe được giọng của người mộngười một đời vì nàng, trung thành, bảo vệ nàng. Nàng muốn mở mắt ra nhìn khuôn mặt đó, muốn chạm vào khuôn mặt đó nhưng đôi mắnàng cứ nặng trĩu. Nàng cố gắng mở mắt, lúc đầu chỉ là mộmảng mờ, dần dần những ảnh trong mắnàng được rõ ràng hơn. Trước mắnàng, căn phòng này rất đỗi quen thuộc, đây là NguyệLam Điện, nơi nàng sống khi còn là Tam công chúa của Vệ quốc. Nàng nhìn A Ngọc, khóe mắnàng ướướt, có phải nàng đã sống lại không? Có phải ông trời thương nàng cho nàng cơ hội để làm lại? Ngồi trên giường, cố trấn tĩnh bản thân, nàng mới cấtiếng hỏi A Ngọc, chấgiọng khàn khàn có lẽ là do ngủ quá lâu.
- Hôm nay là mồng mấy rồi?
A Ngọc mặc dù đã nín khóc, nhưng A Ngọc vẫn còn thúthít, nghe chủ tử hỏi mới nhỏ tiếng đáp lại.
- Dạ, hôm nay là mồng hai rồi. Chủ tử, người đã hôn mê mộngày một đêm rồi.
Nghe câu trả lời của A Ngọc, NguyệLan càng chắc chắn hơn. Nàng vậy mà lại trùng sinh lúc nàng 14 tuổi. Nguyên nhân khiến nàng hôn mê chính là bị Trưởng công chúa Vệ Ngân Bình, nàng công chúa được hoàng thượng sủng
ái nhất, đẩy ngã từ trên cao xuống. Xem ra ông trời là đã cho nàng cơ hội làm lại là thật. Những người đã hại nàng, từng người một, từng người, nàng sẽ đem đến dưới chân mà chà đạp, khiến họ sống còn khổ hơn chết. Đời này, mệnh nàng, nàng định, không có mệnh nàng sẽ tự đoạt.
“Ầm”
Mộcung nữ ăn vận khá xinh xắn bước vào, trên gương mặtreo nékiêu ngạo tự đắc, cho thấy chủ tử của nàng ta có quyền lực không hề nhỏ. Đúng rồi, cung nữ của Trưởng công chúa đương nhiên phải kiêu ngạo, nếu như
NguyệLan nhớ không lầm thì nàng ta đến đây để gây khó dễ. Nhưng đó là chuyện kiếp trước, kiếp này đừng hòng.
A Ngọc thấy cung nữ của Trưởng công chúa thô lỗ như vậy liền khó chịu lên tiếng:
- Cô là ai? Sao dám đến đây làm loạn? Người đâu?
“Bốp”
- Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ta là cung nữ thiếp thân của Trưởng công chúa, mộnô tì như người có thể vấn tội ta sao?
- Vậy ta thì sao? – NguyệLan lên tiếng, trong lời nói phần nào mang hơi lạnh.
Cảm giác có gì không đúng nhưng ả cung nữ kia rất nhanh lấy lại phong thái kiêu ngạo ban đầu.
- Người à? Cũng chỉ là mộcông chúa thấsủng thì có gì phải sợ.
“Bốp”
Ả cung nữ kia té xuống nền lạnh, tay ôm một bên má, ngẩng mặtay chỉ vào NguyệLan. Đôi mắnàng thoáng lạnh thêm vài phần, ra lệnh cho A Ngọc.
- Bẻ tay!
Lập tức, A Ngọc liền nhào tới bẻ ngược ngón tay của cung nữ kia ra sau. Tiếng la oai oái, nàng ta đau đến phákhóc.
- Các người dám ức hiếp ta. Ta sẽ mách Trưởng công chúa.
“Bốp”. Mộcái bạtai nữa lại giáng xuống mặả. Ả đau đến nỗi không nói nỗi thành lời. Giọng nói lạnh như băng của NguyệLan vang lên:
- Nơi này là hoàng cung. Ta là công chúa, ta là chủ tử. Người là nô tài. Thấsủng? Ta có thấsủng cũng là chủ tử của ngươi. Ngươi to gan phạm thượng tội đáng chết. Người đâu, đem ra ngoài đánh chết. Đánh không
chết, các người thế chỗ nàng ta.
Bọn thị vệ bên ngoài nhìn NguyệLan hoảng sợ bởi trong mắhọ, nàng là mộcông chúa thấsủng, tùy ý đối xử, khiến bọn hắn quên nàng cũng là công chúa, mà động đến công chúa chính là phạm thượng. Bọn họ kéo cung nữ
kia ra ngoài sân, dùng roi đánh nàng ta, toàn thân nàng ta đẫm máu, thịcũng rách ra, nhưng vẫn không thấy NguyệLan ra lệnh dừng tay. Không phải là đánh chếthậchứ? Nhưng nếu không đánh, bọn hắn sẽ thế chỗ nàng ta. Bọn họ không muốn chết, tay vẫn tiếp tục đánh. NguyệLan ngồi đó nhìn cung nữ kia bị đánh cho đến chết. Trước khi chếcòn đe dọa nàng Trưởng công chúa sẽ không tha cho nàng.
Ha, Trưởng công chúa Vệ Ngân Bình sao? Được, nàng chờ, từng người sẽ cảm nhận những đau khổ nàng từng chịu. Nàng tự thề với lòng mình, kiếp trước nàng đã sai, kiếp nay có cơ hội, nàng sẽ khiến họ phải thống khổ không
nguôi.