
Trọng Sinh Chi Lạc Thiếu
TXT 23/??
768 Theo dõi 0
Raya và Rồng Thần Cuối Cùng
107
2580 Theo dõi 0
Đốt Tình
TXT 182/182
365 Theo dõi 0Nhiễm Sương: Chương 1
Văn án:
Lần đầu Tư Kính gặp Thương Chiết Sương là lúc nàng đang theo dõi một nữ quỷ tóc dài đổi mặt, ánh mắt xinh đẹp, nụ cười treo trêи môi.
Tư Kính nghĩ: Cô nương xinh đẹp như vậy, đáng tiếc là người điên.
Thương Chiết Sương nâng mi mắt, liền thấy Kính đang nhíu mày không biết gì mà giẫm lên thứ nữ quỷ kia trân quý cả đời.
Đầu lông mày trêи đôi mắt thanh lãnh của nàng lười động, đáy lòng khinh bỉ: Bề ngoài là công tử rất được, đáng tiếc là tên ngốc.
Sau này, Thương Chiết Sương nhặt được một thân đầy máu của Tư Kính về, nhướng mày cười, hắn cảm thấy ta điên à?
Tư Kính giãn lông mày, không thể che hết được ý cười trong mắt, nắm cổ tay nàng: Hiện tại ta sợ là ngốc đến mức, một cô nương điên thành như vậy cũng dám trêu chọc.
Nữ chính bễ nghễ quỷ quái, hành tẩu tự do.
Nam chính quân tử, thâm tàng bất lộ.
_ Vạn vậtrở nên yên ắng, đến với cuộc sống mới.-Phần lớn thế nhân sợ hãi những điều kỳ quái, thần bí, từ đó bắt đầu sợ hãi cũng bắt đầu kính sợ.
Nhưng Thương ChiếSương là ngoại lệ.Nàng đối với tình cảm con người từ trước đến nay đều lạnh nhạt, đối với với quỷ cũng không mấy sợ hãi, hai từ kính sợ cũng chưa từng xuấhiện trong từ điển của nàng.Vùng hoang vu phía biên giới trải dài, nơi đó không trăng không sao.
Gió thổi qua, tựa như tiếng ma quỷ gào thét, dường như muốn xé thủng màng nhĩ xuyên đến não của con người.Thương ChiếSương ngồi trên cây sớm đã chếkhô, tay nắm lấy cành, chăm chú nhìn "thứ" đang kéo quan tài tại vùng hoang vắng này.Thứ đó có hình người, nhưng chân có vẻ bấtiện, khập khiễng đi trên một vùng bỏ hoang không có lấy mộngọn cỏ.
Sau lưng nó, chiếc quan tài còn lớn gấp hai lần, nhưng tốc độ của nó không hề chậm khi kéo theo cỗ quan tài.Khi nó dần thoákhỏi tầm mắcủa Thương ChiếSương, nàng mới đứng lên, điểm nhẹ chân nhẹ như chim tước, không chút tiếng động bay qua nơi cách đó vài dặm.Mà lúc nàng đi qua, ngay cả chúgió thoảng cũng chưa từng thay đổi.Vùng trống trải xuấhiện mộcăn nhà gỗ nhỏ, mộ"nữ nhân" tóc tai bù xù đang ngồi phángốc.Thương ChiếSương nhảy lên cửa sổ đã cũ nát, sau đó vượlên xà nhà dễ như trở bàn tay.Nhà gỗ rấnhỏ, cũ kỹ còn có mùi nấm mốc nhàn nhạt, nàng liếc mắcũng có thể bao quátoàn bộ.Trừ nơi nữ nhân kia ngồi, bụi đều đóng một lớp mỏng trên giá gỗ nhỏ, trong phòng chỉ có mộtràng kỷ, trên đó có mộthứ sắc nhọn màu tro, không biếlà gì.Nếu là người bình thường đi vào căn phòng nhỏ quỷ dị như vậy, da gà cũng nổi lên liên tục, còn nhìn một cái xem có thứ kỳ quái gì khác không.Nhưng nàng chỉ nhàn nhạliếc mắmột cái, liền ngưng đọng tại trên thân của nữ nhân kia.Tóc của nữ tử này dài đến mắcá chân, không có trâm cài mà nhu thuận buông xuống dọc theo tấm lưng đơn bạc của nàng ta, nhìn qua phá lệ hài hòa, cũng cực kỳ khiếp người.Thương ChiếSương quémắtừ đầu đến thân của nữ tử vài lần, ánh mắcó chúbiến đổi.Nàng không tìm được thứ mình muốn.Cặp mắnàng dần trầm xuống, tiếp đó nhảy lên xà nhà khác, toàn bộ quá trình không phára âm thanh.Mộâm thanh nghẹn ngào phára từ miệng của nữ nhân kia, nàng ta bắt đầu đờ đẫng lẩm bẩm: "Tại sao vứbỏ Lâm Xuân...!Lâm Xuân ở đây cả ngày lẫn đêm, thậcô độc, thậcô độc..."Thương ChiếSương nhíu mày, lười biếng khoác tay lên xà nhà, thiếu chút nữa đứng lên vỗ tay.Xem ra cô nương tên Lâm Xuân này hoàn toàn không tự giác mình là quỷ, không đi đầu thai, ngược lại chiếm một góc nhỏ, làm quỷ nghĩ lại tự xócho thân mình.Chắc hẳn nàng ta không soi gương, không biếhiện tại mình có bộ dáng cực kỳ bi thảm đến mức nào.Ở góc độ của Thương ChiếSương, vừa vặn có thể thấy hếtoàn bộ dáng vẻ của nữ quỷ Lâm Xuân này.
Trên mặcủa nàng ta đều có vếthương chồng chéo, có cái sâu đến tận xương, có cái chém toàn khuôn mặt, ngay cả ngũ quan cũng không thể phân rõ.Chưa đợi được Thương ChiếSương oán thầm dung mạo của nữ quỷ này, nàng ta từ từ đến chiếc gương, móc ra mộthứ như miếng da mặngười.Thương ChiếSương: "..." Đầu năm nay, ngay cả quỷ cũng có thể dịch dung rồi?Nữ quỷ kia run rẩy dán da mặtrong tay lên khuôn mặmình.Dù Thương ChiếSương khó mà nhìn được ngũ quan của nàng ta, nhưng khi nhìn thấy động tác này cũng cảm nhận được đây là mười phần thành kính cùng nghiêm túc.Thế nhưng khi Thương ChiếSương cho là nàng sẽ thay một gương mặmỹ mạo, như da mặtrong tay nữ quỷ, không ngờ thứ đó lại rơi thẳng xuống đấtrước mắnàng ta.Nữ quỷ tức giận trừng mắt nhìn tấm da mặkia, ánh mắbiến đổi, tay áo dài phấlên liền đưa nó vào ngăn bàn.Sau đó nàng ta không ngừng lẩm bẩm "Đây không phải mặcủa ta", rồi lấy móc ra mộtấm da mặkhác từ trong gương.Những tấm da mặmà nàng ta có thể móc ra từ chiếc gương đều không cách nào dán lên gương mặthảm không nỡ nhìn kia, mộtấm rồi lại mộtấm rơi xuống bàn.Thương ChiếSương trố mắt nhìn mộchút, phúchốc muốn cười lớn, nhưng không thể đánh rắn động cỏ, đành nén lại niềm vui xuống đáy lòng.
Chỉ có thần sắc lạnh nhạtrên mặbiến thành mộý cười nhợnhạt.__ Không muốn đánh rắn động cỏ cũng chỉ là ý nghĩ của mộmình nàng.Từ một góc khác của nhà gỗ truyền đến âm thanh nhẹ nhàng, dường như có người không nhịn được cười trộm hoặc là xì khẽ một tiếng, vang rõ trong căn nhà gỗ yên tĩnh.Thương ChiếSương đảo mắnhẹ nhàng nhìn theo nơi phára âm thanh, nhìn thấy mộcông tử toàn thân bạch y.Hắn đứng sau cửa gỗ, đôi mắsáng ngời trong suốt, hiện ra nụ cười thản nhiên.Nhưng con ngươi trong suốđến như vậy lại khiến nàng sinh ra mộcảm giác kỳ quái từ đáy lòng.Tựa như dưới sự thanh tĩnh bên ngoài còn đè nén mộthứ gì đó nặng trĩu.Người này xuấhiện không đúng lúc ở nơi này, dung mạo lại đẹp hơn người thường, không khỏi khiến Thương ChiếSương nhìn thêm mấy lần.
Ánh mắcủa nàng có vẻ không tệ, nhìn mộchúliền thấy chân của công tử kia đang giẫm lên mộkhối ngọc bội.Đây không phải là thứ của nữ quỷ mà nàng cần tìm đó sao?Thương ChiếSương hơi nhíu mày, trong lòng lạnh lùng khinh thường, người này có bộ dạng tốđẹp, lại là mộtên ngốc, giẫm lên thứ mà nữ quỷ trân quý cả đời, còn có thể an tĩnh đứng đó.
Đợi chút nữa nữ quỷ phát hiện, không chừng chếkhông kịp ngáp.Mà nữ quỷ kia tựa hồ cũng nghe thấy tiếng động của người kia, càng tức giận.
Nàng ta đứng lên, bỏ hếmấy tấm da mặtrong tay lên bàn."Tại sao lại đối với Lâm Xuân như thế! Lâm Xuân cũng là nữ nhân của Tiêu gia, dựa vào cái gì chứ!"Nữ quỷ vì độnhiên phẫn nộ mà phára hàn khí, tựa như chậu nước lạnh dội vào người, khiến Thương ChiếSương nổi da gà cả người.Nàng hung hăng trừng người kia, nhìn thấy tên đó lại cười vô tội với nàng.Nhưng dù cho chọc giận nữ quỷ này cũng không sao, bấquá chỉ thêm chúphiền phức cho nàng mà thôi, mục đích của chuyến đi này chỉ có mộthứ -- khối ngọc bội kia.Nếu nàng thành công lấy được ngọc bội, sẽ có ngay thù lao mười vạn lượng, đủ cho nàng tiêu xài mộthời gian, nghỉ ngơi mấy ngày.
Nhưng cảm xúc của nữ quỷ kia đã bấổn, nàng đã mấcơ hội không chút tiếng động lặng lẽ lấy đi ngọc bội, nhấđịnh phải tốc chiến tốc thắng.Tưởng niệm dừng được rồi, Thương ChiếSương trực tiếp nhảy xuống xà nhà, vận khinh công đi đến phương hướng của công tử kia.Tốc độ của nàng rấnhanh, không cần đến một cái chớp mắliền xuấhiện bên người của nam tử kia.Tư Kính chỉ nhìn thấy mộmàu đỏ chợlóe, nữ tử vừa rồi còn lười biếng tựa trên xà nhà, ngay giờ phúnày lại đứng bên trái của hắn.Mặnàng thanh lãnh, phảng phấnhư mây ẩn trong trăng sáng tối hôm nay.
Sau đó nàng vươn tay đẩy hắn một cái, khiến thân mình lảo đảo, suýnữa ngã xuống đất.Ngọc bội vừa mới nằm trên mặt đấchẳng biếlúc nào đã được nàng thu lại vào tay áo, mà nữ quỷ kia cũng chậm mộnhịp, phẫn nộ cuốn mái tóc dài lên, hung hăng đánh về hướng bọn họ.Nói đến Thương ChiếSương, lấy tốc độ của nàng, tránh mộchưởng chỉ bấquá tốn mấy cọng lông gà mà thôi.Nhưng hếlần này đến lần khác tên ngốc đứng cạnh lại kéo tay áo của nàng, nếu không phải nàng phản ứng nhanh, nữ quỷ tóc dài kia không chỉ sượnhẹ qua gò má đâu.Thiếu chút nữa nàng đã biến thành bộ dáng xứng đôi với nữ quỷ kia rồi!Hàn ý trong mắThương ChiếSương càng thêm sâu, nàng luôn không thích lúc làm chính sự có người ảnh hưởng mình."Buông ra.""Cô nương không biếcứu mộmạng người hơn xây tháp bảy tầng sao?""Mạng của tên đần không xứng.""Đần cũng là người mà."Thương ChiếSương: "..." Nàng chưa từng thấy người nào mặdày vô sỉ như thế.Nàng có dự cảm, nếu nàng không giúp tên ngốc này mộchút, sợ là bị hắn ta liên lụy cùng táng thân ở đây.Tóc của nữ quỷ rấmềm mại, lẳng lặng rũ xuống trên lưng của nàng ta, dù cho nơi đây u ám nhưng lúc nhìn rấrực rỡ.
Nhưng giờ đây toàn thân nàng ta lệ khí bộc phádiện rộng, mái tóc còn cứng hơn cả ngân châm, nếu sơ sẩy có thể mấmạng.Thương ChiếSương ngửa đầu về sau, xoay tròn né mấy đòn công kích.Gió trên vùng hoang vu càng lớn hơn, quậvào cửa sổ của căn nhà rách nát, âm thanh chói tai phára đánh vào nỗi phiền nhiễu, bấan của con người.Tư Kính vẫn đứng yên ở chỗ cũ, tựa hồ không e ngại hếthảy sự việc trước mắt, ngược lại như người ngoài cuộc đang xem trò vui.Thế công của nữ quỷ vốn cực nhanh, nhưng đối với Thương ChiếSương không chúphí sức mà né tránh lại trở nên vụng về.Bài trí ban đầu bên trong nhà gỗ đã bị chính nữ quỷ hủy hoại hơn phân nửa, mà trong chuỗi tốc đánh "binh binh bang bang" của nàng lại không cách nào mảy may thương tổn đến Thương ChiếSương, thậm chí có chúcảm giác bị trêu đùa.Nàng ta càng tức giận, gương mặxấu xí không chịu được dùng cặp mắoán độc quétới phòng nhỏ quen thuộc.
Mà lần này lại thoáng qua Tư Kính đang đứng trong một góc nhỏ.Môi của nàng ta cong lên mộnụ cười cổ quái, sau đó thân hình phúchốc đi lên trước, trong chớp mắtóc định quấn lên cổ của Tư Kính.Nhưng trong một cái ánh chớp xẹqua, Thương ChiếSương nhanh hơn nàng ta mộchút, biến đổi bộ pháp, nắm lấy tay Tư Kính, đem cả người hắn ta trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ!Sau đó nàng không chúdo dự chống tay lên bệ cửa sổ, nhẹ nhảy lên rồi đưa Tư Kính cùng đi khỏi tầm mắcủa nữ quỷ kia.Động tác không được sắp đặtrước, trong tay của nàng lại tựa như quen thuộc hàng trăm lần, nước chảy mây trôi thường tình.Nhưng Tư Kính cũng nằm ngoài dự liệu của nàng.Thương ChiếSương vốn cho Tư Kính bị nàng ném khỏi cửa sổ sẽ có bộ dạng chậvật, nhưng không nghĩ lúc nàng đứng trước mặhắn, tên ngốc này có thể ung dung tự tại đứng bên cây, ngón tay thon dài duỗi ra từ tay áo rộng thùng thình, phủi đi những hạbụi.Lúc này nàng rất gần Tư Kính, thế nên phúchốc liền ngửi được mùi thảo dược nhàn nhạtrên người hắn bay đến.Nàng nhíu mày, bước sang bên cạnh, cách xa Tư Kính mộchút.Tư Kính chú ý đến hành động nhỏ này, con ngươi ôn nhuận nâng lên, bên môi treo lên ý cười: "Lúc nãy cô nương nắm tay ta cũng không có ghébỏ như thế."Thương ChiếSương nhấthời không biếgiải thích thế nào, bắchước động tác phủi bụi của hắn mà nói."Bẩn."Tư Kính: "...".