AUX Full
934 Theo dõi 0
AUX 01:08:03
3888 Theo dõi 2
TXT 1125/??
1207 Theo dõi 0
AUX Full
304 Theo dõi 0
TXT 35/??
788 Theo dõi 0
VGA 9/??
256 Theo dõi 0
AUX 106/106
919 Theo dõi 0
VGA 104/??
951 Theo dõi 0
AUX 30/30
413 Theo dõi 0
vlxx Viết Linh Tú Quỳnh Karen Yuzuriha Đang cập nhật Tuấn Anh nghe gì Cô Úc Đình Soạn Bảo Linh Đình Duy xem gì Hà Thu Min Do-yoon Đình Huy Thu Huệ Minami Aizawa iptv m3u8 vl79 Nguyễn Thành Suzu Honjo Yu Shinoda Tâm An giải trí truyenngontinh Anh Sa radiotruyen Trần Vân Kana Momonogi Quàng A Tũn link tối cổ Mayuki Ito Hồng Nhung Nguyễn Huy Kim Thanh Momo Sakura Ai Sayama Đình Soạn Thanh Mai Yua Mikami phim79 Yui Hatano vtvgo tv Nguyễn Hoa giải trí tổng hợp
audio79.xyz
tv79.xyz
phim79.xyz
truyen79.xyz
phim79.com

Chuyến Đi Bất Ổn
AUX Full
934 Theo dõi 0
Sa Chân Huyết Lộ
AUX 01:08:03
3888 Theo dõi 2
Vạn Cổ Cuồng Đế
TXT 1125/??
1207 Theo dõi 0
Người Mẹ Mặt Quỷ
AUX Full
304 Theo dõi 0Nụ Cười Nắng Mai: Chương 1
Thể loại: Hiện đại sủng
Nguyệt Băng- một cô gái mạnh mẽ và kiên cường, sống hai mươi lăm năm trên cuộc đời chưa có một mối tình vắt vai. Suốt ngày cô chỉ ở nhà, hàng xóm xung quanh nghĩ rằng cô thất nghiệp nhưng không, công việc của cô là viết nên những tác phẩm gửi đến cho các độc giả.
Thiên Hàn, anh là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn. Khi nhắc tới anh người ta liền nghĩ ngay đến con người lạnh lùng, âm trầm và không gần nữ sắc nhưng ít ai biết đó là do ám ảnh từ tuổi thơ không trọn vẹn đã tạo nên một lớp băng bao quanh trái tim ấy.
Hai con người đều mang trong mình những thiếu hụt thời thơ bé bởi vì một nụ cười vô tình đã kéo họ lại với nhau.
"Mày có buông tay ra không hay muốn bị đánh, mau đưa con búp bê đó cho tao."
Một cô bé cỡ 6,7 tuổi đang đứng nhìn xuống một đứa bé gái 5 tuổi hét lớn, sau lưng là hai cô bé cũng đang ra sức đe dọa đứa bé. Nhưng bé gái ấy chỉ im lặng ngồi trong góc phòng, tay ôm chặt con búp bê vào lòng. Cô bé vừa hét lớn ấy như đã hết kiên nhẫn liền đưa tay qua muốn giựt lấy con búp bê nhưng không được. Cả ba cùng tiến lên muốn lấy con búp bê từ trong lòng cô bé ra nhưng dù cả người đầy vết thương bị cào bị véo đến bầm, bé gái ấy vẫn không chịu buông tay.
-" Sao lại giành búp bê của bé Nguyệt Băng thế hả? Ba đứa ra ngoài chuẩn bị chịu phạt cho mẹ."
Giọng nói tức giận của mẹ viện trưởng truyền tới khiến ba đứa trẻ liền dừng tay. Dù khó chịu bực tức vì không lấy được món đồ nhưng chúng vẫn quay đầu đi ra khỏi phòng. Mẹ viện trưởng nhìn Nguyệt Băng mà đau lòng, con búp bê ấy là bà đã tặng cho cô bé vào dịp sinh nhật 5 tuổi. Bà đi lấy hòm thuốc y tế tới xử lí những vết thương cho Nguyệt Băng. Nhìn khuôn mặt đáng yêu với đôi mắt to trong trẻo, chiếc mũi nhỏ xinh cùng đôi môi chúm chím nhưng trên làn da non nớt xuất hiện nhiều vết thương nhỏ do bị cào, bà im lặng thở dài. Cô bé này là đứa trẻ bà thương nhất, nhớ 5 năm trước bà đã từ bên cạnh thùng rác nhặt được đứa bé này về nuôi. Đứa nhỏ từ lúc nằm bên thùng rác được bà nhặt về nuôi dưỡng cho đến nay đều rất ít khi khóc, chỉ thường xuyên im lặng một mình mặc cho các bạn nói gì, không giống như những đứa trẻ khác. Chỉ có với bà, cô bé mới thân thiết hơn một chút. Trách sao được, lúc trước đến giờ bởi vì nhỏ con lại thêm không muốn tiếp xúc cùng ai nên đứa nhỏ này luôn bị ức hiếp như vậy. Thôi thì bà cũng chỉ còn cách cố gắng bảo vệ, lo cho nó đầy đủ để nó lớn lên sống thật tốt là bà yên lòng rồi.
Cùng lúc đó, tại căn biệt thự ở ngoại ô, một trận vừa đánh vừa chửi đang diễn ra và người bị đánh là cậu chủ nhỏ trong nhà. Tất cả những người làm đều biết cậu chủ không làm gì sai nhưng không ai dám ngăn cản hay nói một lời vì người đánh là mẹ kế của cậu chủ, cũng chính là nữ chủ nhân của căn biệt thự này. Sau khi đánh cậu bé xong, bà ta liền thay áo quần đẹp lên xe vui vẻ đi shopping như thường. Cậu bé 7 tuổi tuy còn nhỏ nhưng khuôn mặt đã đẹp như điêu khắc, mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt cùng đôi mắt lạnh lùng. Dù vừa mới bị đánh nhưng cậu bé vẫn toát ra vẻ ngạo nghễ, bước lên phòng.
-"Từ khi bà ta đến nơi này, không một ngày nào cậu chủ được yên ổn." Một người làm lên tiếng.
-"Vậy trước kia bà ấy không ở đây sao?" Một cô người làm mới vào hỏi.
-"Vì cô mới vào làm nên chưa biết. Trước kia căn biệt thự này luôn tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc, không như bây giờ. Năm cậu chủ nhỏ 4 tuổi, ông chủ ở bên ngoài bị người ta dụ dỗ nên từ đó thường xuyên qua lại với tình nhân, rất ít khi về nhà. Bà chủ cũng biết chuyện đó nhưng vì nghĩ cho cậu chủ còn nhỏ nên bà ấy luôn nhẫn nhịn. Rồi đến một ngày ông chủ đưa người tình đó về nhà muốn cho cô ta một danh phận khiến cho bà chủ tức giận quá mà chết. Cô tình nhân thuận lợi lên làm bà chủ của căn biệt thự. Chỉ tội cho cậu chủ của chúng ta, mới có 7 tuổi, đáng ra là độ tuổi phải được vui đùa cùng bạn bè mà bây giờ một nụ cười cũng không thể thấy nữa rồi. Haizzz."" Một người làm ai oán nói.
-"Các người có mau đi làm việc không hả? Hay là muốn bị đuổi việc."
Người làm giật bắn khi nghe tiếng nói uy nghiêm của quản gia, ai nấy vội vàn tiếp tục làm việc của mình. Quản gia quay lưng đi nhưng trong lòng cũng chất chứa phiền muộn, nén tiếng thở dài. Cậu chủ này là một tay ông nuôi lớn, bây giờ cậu càng ngày càng trầm mặc ít nói khiến ông cũng đau lòng. Dù vậy ông làm gì được đây, ông cũng không phải là chủ trong cái nhà này. Nhưng ông tin có một ngày cậu chủ sẽ trở thành một con người mà tất cả mọi người phải kính nể.
-Chương 1+
Một cô bé cỡ 6,7 tuổi đang đứng nhìn xuống một đứa bé gái 5 tuổi hét lớn, sau lưng là hai cô bé cũng đang ra sức đe dọa đứa bé. Nhưng bé gái ấy chỉ im lặng ngồi trong góc phòng, tay ôm chặt con búp bê vào lòng. Cô bé vừa hét lớn ấy như đã hết kiên nhẫn liền đưa tay qua muốn giựt lấy con búp bê nhưng không được. Cả ba cùng tiến lên muốn lấy con búp bê từ trong lòng cô bé ra nhưng dù cả người đầy vết thương bị cào bị véo đến bầm, bé gái ấy vẫn không chịu buông tay.
-" Sao lại giành búp bê của bé Nguyệt Băng thế hả? Ba đứa ra ngoài chuẩn bị chịu phạt cho mẹ."
Giọng nói tức giận của mẹ viện trưởng truyền tới khiến ba đứa trẻ liền dừng tay. Dù khó chịu bực tức vì không lấy được món đồ nhưng chúng vẫn quay đầu đi ra khỏi phòng. Mẹ viện trưởng nhìn Nguyệt Băng mà đau lòng, con búp bê ấy là bà đã tặng cho cô bé vào dịp sinh nhật 5 tuổi. Bà đi lấy hòm thuốc y tế tới xử lí những vết thương cho Nguyệt Băng. Nhìn khuôn mặt đáng yêu với đôi mắt to trong trẻo, chiếc mũi nhỏ xinh cùng đôi môi chúm chím nhưng trên làn da non nớt xuất hiện nhiều vết thương nhỏ do bị cào, bà im lặng thở dài. Cô bé này là đứa trẻ bà thương nhất, nhớ 5 năm trước bà đã từ bên cạnh thùng rác nhặt được đứa bé này về nuôi. Đứa nhỏ từ lúc nằm bên thùng rác được bà nhặt về nuôi dưỡng cho đến nay đều rất ít khi khóc, chỉ thường xuyên im lặng một mình mặc cho các bạn nói gì, không giống như những đứa trẻ khác. Chỉ có với bà, cô bé mới thân thiết hơn một chút. Trách sao được, lúc trước đến giờ bởi vì nhỏ con lại thêm không muốn tiếp xúc cùng ai nên đứa nhỏ này luôn bị ức hiếp như vậy. Thôi thì bà cũng chỉ còn cách cố gắng bảo vệ, lo cho nó đầy đủ để nó lớn lên sống thật tốt là bà yên lòng rồi.
Cùng lúc đó, tại căn biệt thự ở ngoại ô, một trận vừa đánh vừa chửi đang diễn ra và người bị đánh là cậu chủ nhỏ trong nhà. Tất cả những người làm đều biết cậu chủ không làm gì sai nhưng không ai dám ngăn cản hay nói một lời vì người đánh là mẹ kế của cậu chủ, cũng chính là nữ chủ nhân của căn biệt thự này. Sau khi đánh cậu bé xong, bà ta liền thay áo quần đẹp lên xe vui vẻ đi shopping như thường. Cậu bé 7 tuổi tuy còn nhỏ nhưng khuôn mặt đã đẹp như điêu khắc, mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt cùng đôi mắt lạnh lùng. Dù vừa mới bị đánh nhưng cậu bé vẫn toát ra vẻ ngạo nghễ, bước lên phòng.
-"Từ khi bà ta đến nơi này, không một ngày nào cậu chủ được yên ổn." Một người làm lên tiếng.
-"Vậy trước kia bà ấy không ở đây sao?" Một cô người làm mới vào hỏi.
-"Vì cô mới vào làm nên chưa biết. Trước kia căn biệt thự này luôn tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc, không như bây giờ. Năm cậu chủ nhỏ 4 tuổi, ông chủ ở bên ngoài bị người ta dụ dỗ nên từ đó thường xuyên qua lại với tình nhân, rất ít khi về nhà. Bà chủ cũng biết chuyện đó nhưng vì nghĩ cho cậu chủ còn nhỏ nên bà ấy luôn nhẫn nhịn. Rồi đến một ngày ông chủ đưa người tình đó về nhà muốn cho cô ta một danh phận khiến cho bà chủ tức giận quá mà chết. Cô tình nhân thuận lợi lên làm bà chủ của căn biệt thự. Chỉ tội cho cậu chủ của chúng ta, mới có 7 tuổi, đáng ra là độ tuổi phải được vui đùa cùng bạn bè mà bây giờ một nụ cười cũng không thể thấy nữa rồi. Haizzz."" Một người làm ai oán nói.
-"Các người có mau đi làm việc không hả? Hay là muốn bị đuổi việc."
Người làm giật bắn khi nghe tiếng nói uy nghiêm của quản gia, ai nấy vội vàn tiếp tục làm việc của mình. Quản gia quay lưng đi nhưng trong lòng cũng chất chứa phiền muộn, nén tiếng thở dài. Cậu chủ này là một tay ông nuôi lớn, bây giờ cậu càng ngày càng trầm mặc ít nói khiến ông cũng đau lòng. Dù vậy ông làm gì được đây, ông cũng không phải là chủ trong cái nhà này. Nhưng ông tin có một ngày cậu chủ sẽ trở thành một con người mà tất cả mọi người phải kính nể.