
Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
AUX 373/373
598 Theo dõi 0
Đầu Năm Nay Làm Phản Diện Thật Khó
TXT 56/??
280 Theo dõi 0
Thầm Kín Một Đêm Nếm Của Lạ
AUX 4/4
1316 Theo dõi 0
Hành Trình Đến Dinh Độc Lập
AUX 17/17
1136 Theo dõi 0Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu: Chương 1
Văn án:
Một người lạnh lùng như băng nhưng tài hoa xuất chúng, bác sĩ Tịch.
Một kẻ là quỷ hút máu vừa “trưởng thành”, tính cách chi li tiểu tiết.
Tiểu quỷ đang sắp chết đói bỗng gặp được món ăn ngon nhất trên đời.
Tịch Thấm Nhã chưa hề tìm hiểu tại sao cái tên Y Mặc Nễ này lại cứ bám lấy mình.
Kết quả, Tịch nữ vương bắt đầu … nuôi trong nhà một con quỷ hút máu.
Đêm xuống, không gian tĩnh mịch, khí trời mámẻ. Trong ngõ tối chậhẹp lác đác vài bóng đèn neon đang nhấp nháy, ánh sáng hắxuống vũng nước dưới đấlàm phản chiếu lên những tia sáng đủ màu. Mặnước hơi gợn sóng lăn tăn càng khiến cảnh đêm thêm bình lặng.
Trên cao, vầng trăng tròn vằng vặc tô điểm thêm cho bầu trời đêm yên tĩnh, khung cảnh mỹ lệ, mê hoặc lòng người. Từ xưa đến nay, con người luôn luôn phụ thuộc vào MặTrăng và MặTrời. Trong khi MặTrời ban cho loài người ánh sáng, năng lượng và tính mạng thì, nằm ngoài nhận thức của con người, đối với mộnhóm người, MặTrăng chính là MặTrời. MặTrăng và MặTrời cùng là những tạo vậvĩ đại trường tồn với thời gian mà con người mãi mãi không thể sánh được, điểm khác biệduy nhất là mộthuộc về ban ngày, mộthuộc về đêm tối.
Những con người thuộc về bóng tối sống dựa vào ân sủng của MặTrăng, từ khi sinh đã được ban cho linh lực, khí lực vô cùng mạnh mẽ, sinh mạng vĩnh hằng, huyếthống cao quý cùng dung nhan tuyệmỹ. Đêm nay khi trăng tròn, khi tặng phẩm MặTrăng dành cho Trái Đấđạcực đại, cũng là lúc bản chấhoang dã và kiêu ngạo được di truyền trong huyếmạch từ thời thượng cổ vốn không nằm yên đạtới cực hạn.
Vào ngày đó, bọn họ sẽ tiến hành lễ hiến tế của máu và linh hồn, thành kính tựa như thực hiện mộnghi thức thiêng liêng. Con mồi mà họ bắđược - giúp khôi phục sinh lực, đồng thời phải hấp thu được năng lực và linh khí mới có thể làm họ thỏa mãn, giúp họ trường sinh. Họ là huyếtộc có dòng máu thuần khiếcao quý mà loài người gọi là: Quỷ húmáu.
***
Trong ngõ tối, mấy gã đàn ông uống đến say khướvừa đi vừa lỗ mãng cười to. Độnhiên mộ“khí tức mạnh mẽ” khiến những người này dù đang say cũng cảm nhận được, rượu cũng lập tức tỉnh hơn phân nửa, theo cảm giác vô thức ngước lên nhìn. Trong đêm tối, trên nóc mộngôi nhà nằm sâu trong ngõ, có mộthân ảnh khoác áo choàng màu đen dài gần tới mắcá chân. Bóng đen đó mang dáng người thực mỏng manh, mái tóc đen dài bay trong gió, MặTrăng phía trên vai nàng tỏa ra ánh sáng làm say đắm lòng người.
“Ng … ngươi … ngươi là ai?!”
“Ngươi muốn làm gì??”
“Aaa!! Mắđỏ! Quỷ! Là quỷ!”
Người đứng trong bóng tối dường như phára một loại năng lực thần kỳ, đang ở trên cao bỗng đột nhiên xuấhiện trước mặgã đàn ông đang ngà ngà say khiến gã vô cùng kinh hãi.
Cặp con ngươi trong suốmàu đỏ tươi mang theo nétà ác chậm rãi quéqua con mồi trước mắt. Quả thực là một người khiến người ta khó có thể quên. Nàng mang khuôn mặxinh đẹp tuyệtrần, trong yêu mị lại có thuần khiếlàm người đối diện không thể rời mắt; đôi mắrực sáng, làn da trắng nõn trong suốđến dị thường, toàn thân tràn ngập khí chấquý tộc thần bí, trên người mặc một bộ trường bào màu đen, cùng với mái tóc đen dài tựa hồ như hòa với cảnh đêm làm một.
Ai đã gặp qua nàng tuyệt đối không thể quên!
Mấy gã đàn ông đang vô cùng hoảng sợ, cả người co rúm lại. Thế nhưng vừa nhìn vào đôi mắđỏ rực như ngọc ruby của nàng, liền ngay tức khắc giống như bị thôi miên, mau chóng trở nên yên lặng, ngoan ngoãn. Trong ánh mắhọ chỉ còn lại sự ngây dại...
Cô gái mặc trường bào đen chậm rãi tiến tới gần con mồi, đầu ngón tay từ từ lướt qua cổ bọn họ, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, nhẹ nhàng in lên dấu huyếvẫn (*). MặTrăng có khả năng thức tỉnh, máu làm nàng thỏa mãn, đây chính là nghi thức đã được tổ tiên nàng đời đời truyền lại suốhàng nghìn năm.
(*): dấu môi bằng máu
Cũng giống như lúc xuấhiện, khi nàng biến mấchỉ lưu lại trong đêm tối hình bóng mộmái tóc dài tung bay. Mấy gã đàn ông vẫn đứng im tại chỗ, kì lạ thay, vếcắn trên cổ dần dần biến mất, chỉ để lại hai vếtích mờ mờ giống như bị muỗi cắn. Khi máu bị húđi, những ký ức liên quan cũng theo đó mà biến mất. Sau đó họ sẽ không còn bất cứ mộấn tượng nào về nàng nữa.
Sẽ không ai trên thế giới này biết, quỷ húmáu đã từng xuấhiện trước mặbọn họ.
***
Nơi tầng cao nhấcủa bệnh viện, trong hành lang bên ngoài phòng phẫu thuậcao cấp, vang lên tiếng lộc cộc của giày cao gót. Nam bác sĩ đang chuẩn bị bước vào cửa bỗng dừng chân, lùi lại mấy bước, nhìn về phía âm thanh vọng tới. Quả nhiên là cảnh đẹp nha, ai ai cũng thích nhìn, dù không ăn được nhưng nhìn thôi cũng đủ rồi.
Các y tá dù đang giơ cao bình nước muối hay đang đẩy giường bệnh, tất cả đều lộ ra vẻ mặhâm mộ. Khi một người ưu tú hơn người bên cạnh mộchúxíu, dĩ nhiên sẽ chịu rấnhiều đố kị, nhưng khi một người đã xuấsắc đến mức những người xung quanh không cách nào đuổi kịp, thì người khác đối với nàng chỉ có sùng bái.
Chỉ cần nghe tiếng giầy cao góthôi là mọi người đã ngay lập tức nhận ra ai đang tới. Đó chính bác sĩ Tịch Thấm Nhã - con áchủ bài của bệnh viện. Cũng đúng thôi, trên thế giới có lẽ chỉ có bác sĩ Tịch mới dám đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh của những người phi phú tắc quý (*) này, quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi; nhưng ngược lại trên thế giới này cũng sợ chỉ có bác sĩ Tịch mới có thể đi giày cao góđứng bên bàn mổ liên tục mười mấy tiếng đồng hồ phẫu thuậnão.
(*): không phải nhà giàu thì cũng là quan to.
Tịch Thấm Nhã chắn chắn là mỹ nhân với vẻ đẹp khiến người ta vừa nhìn thấy đã sửng sốt. Vóc người cao gầy cùng đôi chân dài miên man làm tôn lên dáng vẻ vừa ưu nhã vừa mảnh mai của cô. Mái tóc thậdài, lông mày cong lại mảnh, sống mũi cao, thẳng tắp, làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, nhẵn mịn; có nécổ điển ý nhị nhưng cũng hết sức tao nhã.
Lúc này cô mặc áo blouse trắng dài tới đùi, ước chừng ngang bằng chiếc váy ngắn cô đang mặc, dưới váy lộ ra bắp chân thẳng tắp, thon thả. Cô lấy ống nghe đeo trên cổ cho vào túi áo khoác, rồi rúbútừ túi áo trước ngực ra kí lên bệnh án đang cầm, sau đó tiện tay đưa cho y tá đứng bên cạnh đang ngẩn ra nhìn cô: “Đưa đến phòng làm việc của tôi. Thông báo cho bệnh nhân phòng số 3 và những người khác lập tức chuẩn bị phẫu thuật. Động tác nhanh lên mộchút.”
“Vâng.” Y tá nhận lấy bệnh án, không nhịn được hỏi một câu: “Bác sĩ Tịch … Cuộc phẫu thuậnày, cô không cho bệnh nhân chúthời gian chuẩn bị sao? Cũng chưa kịp thông báo cho người nhà …”
Tịch Thấm Nhã không hề dừng bước, lãnh đạm bỏ lại một câu: “ Bọn họ vào đây chẳng phải chỉ chờ một cái gật đầu đồng ý của tôi hay sao? Được rồi, cứ đi hỏi ông ta, mười rưỡi tôi đến phòng phẫu thuật, nếu không có ai ở đó thì sẽ không làm nữa.”
Y tá nhìn lên đồng hồ, thiếu chút nữa tắc thở. Bây giờ đã là hơn mười giờ rồi.
Nhóm bác sĩ nam chỉnh lại tư thế, đi vào trong phòng bệnh. Vị bác sĩ xinh đẹp kia chỉ thích hợp để chiêm ngưỡng khi cô chưa cấlời. Cô vừa lên tiếng lập tức trở thành người có bản lĩnh nhấbệnh viện Nam Đinh: bác sĩ Tịch Thấm Nhã – người có tính cách vô cùng lạnh lùng. Phụ nữ như vậy thật sự là làm cho nam giới vừa thương vừa sợ.
Bác sĩ Tịch Thấm Nhã được công nhận là thiên tài y học hiếm thấy trong vài chục năm trở lại đây. Khi còn đang học tập ở Mỹ đã từng tham gia mộchiến dịch của Tổ chức “Bác sĩ không biên giới”, tham gia cứu viện nhà nước phiến quân nổi loạn tại Nam Phi. Lúc ấy một dân thường đầu bị trúng đạn, khi tất cả các bác sĩ khác đều tuyên bố không thể cứu được nữa, cô đã đưa ra yêu cầu để cô tiến hành phẫu thuật. Khi đó mộsinh viên y khoa vẫn chưa tốnghiệp thể hiện thiên phú kinh người, tạo ra kỳ tích trong giới phẫu thuậnão.
Khi Tịch Thấm Nhã nhận được tấm bằng bác sĩ thì đã có địa vị khá cao trong giới phẫu thuậnão quốc tế, đồng thời cũng là chuyên gia về bệnh lý học.
Mộmỹ nữ từ học thức đến vẻ bề ngoài đều hoàn hảo vô khuyếnhư thế không thể ngờ là vẫn còn độc thân. Nguyên nhân chính không phải bởi vì quá íngười theo đuổi cô, thực tế số người theo đuổi rấđông. Bấkỳ người đàn ông nào mới gặp qua, không ai không bị vẻ ngoài và khí chấcủa cô khuynh đảo, từ đó về sau bắt đầu điên cuồng theo đuổi.
Thậm chí ngay đến bệnh nhân, ví dụ như một đại phú hào đã 90 tuổi, vốn vì muốn sống lâu trăm tuổi nên đến cầu cạnh bác sĩ Tịch Thấm Nhã. Nhưng vừa nhìn thấy cô thì mọi ý định ban đầu đều quên mấhết, một lòng muốn theo đuổi vị bác sĩ xinh đẹp kia. Sau khi kế hoạch theo đuổi bấthành vẫn còn vô cùng tiếc nuối, nên đã bỏ tiền ra xây mộphòng nghiên cứu với trang thiếbị tốnhấcho Tịch Thấm Nhã.
Tịch Thấm Nhã cũng không phải một người ngạo mạn, khó gần. Cô cũng không phải là chưa từng yêu ai, chỉ là mối tình nào của cô cũng đều quá ngắn ngủi.
Vì nào có ai có thể tưởng tượng ra những cuộc hẹn như thế này đây.
1. “Vốn là một vị giáo sư đại học có tiền đồ sáng lạn.
Mộngười đàn ông lịch lãm kéo ghế cho Tịch Thấm Nhã, sau đó ân cần đưa thực đơn: “Em thích ăn gì? Nhấđịnh phải ăn nhiều mộchúbồi bổ sức khỏe, em có vẻ rấmệt mỏi.”
“Ừ, đúng là cũng hơi mệt mỏi. Chủ yếu là vì ca phẫu thuậcuối cùng quá khó giải quyết. Máy bay cá nhân va vào núi, khi được đưa đến cơ thể người bệnh đã nábấy, cơ quan nội tạng rải rác khắp nơi. Phiền hà nhất là khi tôi đang phẫu thuậcòn phải có y tá đứng bên cạnh sắp xếp lại mấy đoạn xương, cũng không rõ là xương tay, xương chân hay xương chỗ nào nữa. Dù sao việc khâu nối xương và thịcũng làm tôi tốn không ítâm huyết.”
Tịch Thấm Nhã không hề để ý đến quý ông lịch lãm kia sắc mặtrắng bệch, khóe môi run rẩy. Cô đóng thực đơn lại, thờ ơ nói: “Tôi gọi món xong rồi. Anh có thể thử món thịbò bítếT-bone (*) của nhà hàng này, chế biến rấngon miệng. Tốnhất là thịbảy phần chín, trong lõi xương vẫn còn dính máu… Ơ, anh làm sao vậy?”
(*): miếng thịcó xương, gồm cả phần thăn lưng phía trên
“…” người kia hoàn toàn không còn chúcảm giác thèm ăn nào, mặcắkhông còn giọmáu, đứng dậy bỏ chạy trối chết.
Như vậy, một bạn trai đã tử trận”.
Tịch Thấm Nhã đem thấbại trong tình yêu 1 đổ cho gã đàn ông thư sinh kia quá yếu ớt, vì vậy lần này cô tìm một vị sĩ quan cảnh sátiền đồ vô lượng đã quen với sinh tử.
2. “Vị cảnh quan vừa đẹp trai vừa cao lớn này chọn một buổi tối vô cùng lãng mạn, dày công chuẩn bị một bầu không khí cũng vô cùng lãng mạn. Anh quỳ một gối trước Tịch Thấm Nhã, nói: “Tịch tiểu thư, tôi đã ngưỡng mộ em từ lâu, tôi nghĩ tôi thật sự đã quá yêu em rồi. Tôi không cầu gì khác, chỉ cầu xin em hãy đồng ý cho tôi được theo đuổi em. Tịch tiểu thư, em có thể cùng tôi ước hẹn không?”
Tịch Thấm Nhã hờ hững gật đầu. Không giống những người phụ nữ bình thường khác ra vẻ ngại ngùng, cô lập tức nhận lời. Sau đó lấy từ trong túi ra một quyển sổ công tác, cầm búviếlên đó: “Hẹn hò dĩ nhiên là được. Cả ngày thứ Hai tôi không rảnh. Sáng thứ Ba từ tám giờ đến chín giờ có thời gian rỗi, xế chiều không rảnh, bảy giờ đến tám giờ tối có thời gian. Thứ Tư, thứ Năm cả hai ngày đều không rỗi. Thứ Sáu từ ba giờ chiều đến bốn rưỡi rảnh. Cuối tuần có thể rút ra hai tiếng rưỡi, ngoài ra thì không ở không. Hay là tôi đưa cho anh một bản thời gian biểu của tôi nhé?”
Cảnh quan: “…”
Thế là một bạn trai nữa lại tử trận.”
Vì vậy Tịch Thấm Nhã cho rằng những người đàn ông quá rảnh rỗi sẽ không hiểu được cuộc sống của cô. Do đó lần này cô nhận lời một vị luậsư vừa bận rộn lại cầu tiến.
3. “Vị luậsư này quả nhiên có thể chấp nhận lịch làm việc của cô. Thế nhưng vào ngày hôm đó, Tịch Thấm Nhã vội vội vàng vàng lao vào trong phòng chiếu thì bộ phim đã chiếu được một nửa. Vị luậsư kia cười khổ nói: “Cuối tuần nào tôi cũng mua hai cái vé xem phim, sau đó lại mộmình ngồi xem, đã liên tục suốbốn tuần rồi.”
Tịch Thấm Nhã lúc này lại nhận được tin nhắn từ bệnh viện, cô cười cười tỏ vẻ xin lỗi, nói: “Thậngại quá, kỷ lục xem phim mộmình của anh có thể tiếp tục được đấy. Có một bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch, tôi phải quay trở lại tiến hành phẫu thuật. Bye bye.”
Cứ như vậy đã có “n” vị bạn trai phải tử trận rồi.
Nếu như những người theo đổi bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn mà đến thì lại bị tính chấcông việc và thái độ cuồng làm việc của cô dọa chạy mất. Các bác sĩ trong nghề cũng không dám theo đuổi cô. Với tài năng xuấchúng của mình, trong mắhọ cô được tôn thờ như một vị thần. Trước mặcô, dù cho y thuậcó giỏi đến thế nào cũng trở nên nhỏ bé, vô nghĩa. Còn người đàn ông nào có thể ngẩng cao đầu đứng trước mặcô nữa.
Chuyện cũ cứ tái diễn hếlần này đến lần khác, vô số người anh hùng cúi đầu nhận thua. Cho nên dần dần, Tịch Thấm Nhã dù ngày càng xinh đẹp, bộ dạng ngày càng mê người, trên người có loại khí chấcủa nữ vương, nhìn xa trông rộng lại có thể nắm giữ đại cục, càng khiến người khác thêm thần phục. Điều duy nhấđáng tiếc chính là, từ từ không còn ai dám theo đuổi Tịch nữ vương nữa.
Người theo đuổi dần dần íđi, Tịch Thấm Nhã cũng không để ý chuyện này. Từ trước đến nay điều cô quan tâm vẫn luôn là làm thế nào có thể chữa bệnh cứu người tốhơn và nghiên cứu sự huyền bí của y học. Chẳng qua mộcô gái xinh đẹp như vậy lẽ ra nên là người được trời cao chiếu cố. Rốcuộc trời cao sẽ sắp đặcho cô mộmối tình như thế nào, sẽ để cho người như thế nào tới chinh phục nàng?