13 24/24
593 Theo dõi 0
AUX 3/3
7644 Theo dõi 0
AUX 14/14
1495 Theo dõi 0
80
17768 Theo dõi 43
TXT 9/9
510 Theo dõi 0
TXT 9/??
815 Theo dõi 0
VGA 11/??
679 Theo dõi 0
AUX 5/5
1271 Theo dõi 0
VGA 47/47
990 Theo dõi 0
TXT 83/83
841 Theo dõi 0

Cung Tường Yếm – To Love Or Defy
13 24/24
593 Theo dõi 0
Quá Trình Làm Phi Tần Của Tôi
AUX 3/3
7644 Theo dõi 0
Người Phát Ngôn Của Thần Chết
AUX 14/14
1495 Theo dõi 0
NPS TV
80
17768 Theo dõi 43Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức: Chương 1
Tổng giám đốc Mặc thị đẹp trai, tài giỏi lại vô cùng soái khí lại có thêm Nhiễm Cách làm thư ký mới. Chẳng bao lâu thì cô lại rơi vào lưới tình, hắn cùng cô dây dưa, yêu chiều cô.
Đến ngày nọ, bỗng nhiên xuất hiện vị hôn thê tiểu bạch thỏ, Nhiễm Cách biết đây chính là nữ chính của cuộc tình này, cô liền bị hai người bọn họ ngược cho tới bị hại chết. Nếu một ngày cô sống lại, nhất định sẽ tránh xa hai người họ và làm lại cuộc đời, tránh xa đôi cẩu nam nữ đó!
Và điều kì diệu đã xảy ra…
[Đừng để bị bìa truyện đánh lừa, không có đơn giản đâu =}}]
Nhiễm Cách nằm trên mặt đường lạnh băng, máu trên trán cô lăn xuống làm che mất tầm nhìn.
Cô nhìn Mặc Vô Kỳ đang ôm Từ Uyển ở đằng xa, trên mặt hắn là sự lạnh lùng xa cách.
Còn Từ Uyển lại rất khinh thường cười trước kẻ thua cuộc như cô. Cô thua rồi, thực sự thua rồi sao? Không...
Nhiễm Cách còn nhớ, trước khi chết đã có ai đó ôm cô vào lòng và gọi tên cô.
Giọng của người đó thật bi thương...
Không, cô không muốn chết!
...
Nhiễm Cách đứng trong mưa, bộ đồ công sở ôm sát lấy thân hình đầy đặn, mê người của cô. Nước mưa theo đường cong của cô mà chảy dọc xuống.
Trước mặt cô là một đôi nam nữ.
Người đàn ông chính là Mặc Vô Kỳ - người đã từng thề non hẹn biển với cô, yêu chiều cô hết mực cho đến khi Từ Uyển - vị hôn thê của hắn xuất hiện.
Bây giờ Từ Uyển đang mặc chiếc đầm trắng, khuôn mặt nép vào ngực của Mặc Vô Kỳ tỏ vẻ đáng thương nhưng khi nhìn ánh mắt của cô ta chính là sự khinh thường không thể che giấu.
"Xin lỗi Uyển Uyển." Mặc Vô Kỳ chán ghét nói.
Nhiễm Cách hơi thẫn thờ.
Cô đang ở đâu vậy? Cô trọng sinh sao? Không thể nào!
Nhưng mà, có lẽ đây chính là thời điểm trước khi cô chết khoảng một giờ.
Có lẽ ông trời cũng muốn giúp cô, đúng thế, ông trời đã giúp cô sống lại và trả thù, sống một cuộc sống mới.
Mặc Vô Kỳ nhíu mày, "Nhiễm Cách..."
Lúc này cô mới hoàn hồn.
Nhiễm Cách cười lạnh, "Tôi vì cái gì mà phải xin lỗi cô ta? Cô ta chính là người sai trước."
Mặc Vô Kỳ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cứng rắn quát: "Cô đừng có quá đáng."
Từ Uyển khéo léo chọn đúng thời điểm Mặc Vô Kỳ đang vô cùng tức giận mà châm dầu vào lửa, "Kỳ, là em vô ý đụng trúng cô ấy. Đứa bé không sao cả, chỉ là... là... động hơi mạnh thôi."
Nói xong còn dịu dàng xoa xoa lên tay hắn như an ủi.
Nghe Từ Uyển giải thích, sắc mặt Mặc Vô Kỳ hơi dịu đi, nhưng hắn vẫn lạnh lùng nói, "Anh thấy cô ta chính là cố ý đụng em. Uyển Uyển, em lương thiện quá rồi."
Nhiễm Cách nhổ vào. Cô ta mà lương thiện thì chắc cô đã thành thiên sứ rồi?
"Ây da, tôi cố ý đó, thì sao? Anh làm gì được tôi?"
Mặc Vô Kỳ một tay cầm dù, một tay ôm eo Từ Uyển, hắn nhìn người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ trước mặt.
Cô không có dù, vì vậy mưa trút xuống đều ướt cả người cô, nhưng không vì vậy mà vẻ kiêu ngạo mới mẻ của cô mất đi.
"Nhiễm Cách, tôi đã nhịn cô đủ rồi. Mau xin lỗi Uyển Uyển hoặc ngày mai đừng đến công ty nữa."
Tim Nhiễm Cách nhói đau, nhưng cô vẫn lạnh nhạt không biểu hiện bên ngoài mà chỉ là dáng vẻ dường như đang nghe một câu chuyện cười:
"Ha, thà nghỉ việc ở công ty còn hơn là đâm đầu vào xin lỗi chuyện bản thân không sai để được ở lại. Đó không phải là hành động đút lót đấy chứ? Xin nhắc lại cho Mặc tổng nhớ, tôi - không - sai, và cũng không xin lỗi."
Mặc Vô Kỳ tức giận quát: "Cô... Nhiễm Cách, cô sẽ hối hận."
Nhiễm Cách cười lớn, "Phải, hối hận vì tôi đã yêu phải một loại cẩu tử như anh."
"Cô..."
"Trẻ trâu."
Nhiễm Cách giơ tay nhìn đồng hồ, hiện giờ chiếc xe kia chưa tới nên không thể gây tai nạn.
Cô cần một chỗ trú mưa. Nhiễm Cách nghĩ vậy liền tìm kiếm xung quanh.
Thấy một tiệm cà phê nhỏ, cô liền xoay người bước đi, mặc cho Mặc Vô Kỳ ôm Từ Uyển đang tức giận đứng đó.
Nhiễm Cách làm sao vậy? Từ đó đến giờ cô ta luôn ôn nhu, hiền lành dễ sai khiến. Làm sao mà thay đổi một trăm tám mươi độ trở thành một người kiêu ngạo thế này?
Mà Nhiễm Cách cũng không để ý đến ánh mắt soi mói của bọn họ, cô vừa bước vào tiệm đã gọi một ly sữa nóng, người nữ phục vụ còn tốt bụng mang chiếc khăn cho Nhiễm Cách lau tóc.
Cô mỉm cười nhận lấy, "Cảm ơn."
Nữ phục vụ đỏ mặt quay vào trong.
Nhiễm Cách ngồi ở vị trí gần cửa sổ nên cô rất dễ dàng quan sát tình cảnh ở bên ngoài. Mưa như trút nước, từng hạt li ti rơi xuống làm khung cảnh trở nên mờ ảo.
Nhiễm Cách nhớ lúc cô chết, mưa vẫn còn rất lớn. Nhưng bây giờ liền tạnh đi bớt, cô thấy được Mặc Vô Kỳ cẩn thận dìu Từ Uyển vào trong xe, còn hắn quay lại nhìn vào quán cà phê tìm kiếm hình bóng Nhiễm Cách.
Cô yên lặng giơ ngón giữa. Tên đàn ông thối tha, biến đi cho khuất mắt.
Mặc Vô Kỳ có vẻ rất tức giận, hắn lên xe và phóng đi như bị ai rượt.
Đúng lúc này cửa liền bị ai đẩy vào.
Người đàn ông ướt sũng, chiếc áo gió đen khoác ngoài áo thun xanh dán sát vào người làm nổi bật cơ ngực ẩn giấu của anh. Chiếc kính trên mặt che giấu đi đôi mắt phượng làm khuôn mặt anh trở nên thư sinh hơn.
Người đàn ông nhìn thấy Nhiễm Cách đang trùm chiếc khăn lau tóc mình, hai chân vắt chéo, dáng vẻ tự tôn tự tại của cô khiến anh thở phào.
May quá, cô ấy không sao!
Mà lúc này Nhiễm Cách cũng chú ý đến anh, "Hoa học trưởng, trùng hợp quá, anh có việc ở đây à?"
Hoa Nguyệt Dã cười nhẹ, "Ừ."
Nhiễm Cách vò mái tóc ướt của mình, "Anh làm việc ở đây?"
"Ừ... không ph..."
Nhiễm Cách cười tươi, "May quá, tôi quên mang tiền rồi. Anh có thể cho tôi uống nhờ một ly sữa không?"
Mà lúc này ly sữa nóng cũng được bưng ra đặt trước mặt cô. Nhiễm Cách vô tội nhìn anh.
"Ngày mai tôi sẽ trả lại tiền."
Hoa Nguyệt Dã giả vờ cười hiền lành, "Không sao, em cứ thoải mái, chỉ là chút tiền vặt thôi mà."
Anh lén thở dài. Haizz, vì nụ cười của người đẹp mà anh đã bán rẻ bản thân, đi vào cái quán tồi tàn này để làm phục vụ sao? Như vậy còn ra thể thống gì nữa.
Hoa Nguyệt Dã hơi mím môi, anh xoay người đi vào trong.
Lúc anh cầm lấy tạp dề đeo lên, bà chủ ngạc nhiên định hỏi liền bị anh nhét vào tay một tấm thẻ.
"Tôi sẽ làm việc ở đây."
Bà chủ vốn không hiểu tại sao nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận, có tiền là được rồi. Khi anh bước ra bàn Nhiễm Cách cùng bộ đồ phục vụ, bà chủ liền hiểu ra.
Còn trong một góc, một nhóm gồm ba người đàn ông lần lượt phun thức uống trong miệng mà ho sặc sụa.
"... Boss, Boss làm gì vậy?"
"Ngài ấy..."
"... Tôi bị mù rồi sao?"
Người đàn ông đeo tạp dề đang mỉm cười với cô gái đó là Boss tối cao của bọn họ thật sao?
WTF!?
-Chương 1+
Cô nhìn Mặc Vô Kỳ đang ôm Từ Uyển ở đằng xa, trên mặt hắn là sự lạnh lùng xa cách.
Còn Từ Uyển lại rất khinh thường cười trước kẻ thua cuộc như cô. Cô thua rồi, thực sự thua rồi sao? Không...
Nhiễm Cách còn nhớ, trước khi chết đã có ai đó ôm cô vào lòng và gọi tên cô.
Giọng của người đó thật bi thương...
Không, cô không muốn chết!
...
Nhiễm Cách đứng trong mưa, bộ đồ công sở ôm sát lấy thân hình đầy đặn, mê người của cô. Nước mưa theo đường cong của cô mà chảy dọc xuống.
Trước mặt cô là một đôi nam nữ.
Người đàn ông chính là Mặc Vô Kỳ - người đã từng thề non hẹn biển với cô, yêu chiều cô hết mực cho đến khi Từ Uyển - vị hôn thê của hắn xuất hiện.
Bây giờ Từ Uyển đang mặc chiếc đầm trắng, khuôn mặt nép vào ngực của Mặc Vô Kỳ tỏ vẻ đáng thương nhưng khi nhìn ánh mắt của cô ta chính là sự khinh thường không thể che giấu.
"Xin lỗi Uyển Uyển." Mặc Vô Kỳ chán ghét nói.
Nhiễm Cách hơi thẫn thờ.
Cô đang ở đâu vậy? Cô trọng sinh sao? Không thể nào!
Nhưng mà, có lẽ đây chính là thời điểm trước khi cô chết khoảng một giờ.
Có lẽ ông trời cũng muốn giúp cô, đúng thế, ông trời đã giúp cô sống lại và trả thù, sống một cuộc sống mới.
Mặc Vô Kỳ nhíu mày, "Nhiễm Cách..."
Lúc này cô mới hoàn hồn.
Nhiễm Cách cười lạnh, "Tôi vì cái gì mà phải xin lỗi cô ta? Cô ta chính là người sai trước."
Mặc Vô Kỳ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cứng rắn quát: "Cô đừng có quá đáng."
Từ Uyển khéo léo chọn đúng thời điểm Mặc Vô Kỳ đang vô cùng tức giận mà châm dầu vào lửa, "Kỳ, là em vô ý đụng trúng cô ấy. Đứa bé không sao cả, chỉ là... là... động hơi mạnh thôi."
Nói xong còn dịu dàng xoa xoa lên tay hắn như an ủi.
Nghe Từ Uyển giải thích, sắc mặt Mặc Vô Kỳ hơi dịu đi, nhưng hắn vẫn lạnh lùng nói, "Anh thấy cô ta chính là cố ý đụng em. Uyển Uyển, em lương thiện quá rồi."
Nhiễm Cách nhổ vào. Cô ta mà lương thiện thì chắc cô đã thành thiên sứ rồi?
"Ây da, tôi cố ý đó, thì sao? Anh làm gì được tôi?"
Mặc Vô Kỳ một tay cầm dù, một tay ôm eo Từ Uyển, hắn nhìn người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ trước mặt.
Cô không có dù, vì vậy mưa trút xuống đều ướt cả người cô, nhưng không vì vậy mà vẻ kiêu ngạo mới mẻ của cô mất đi.
"Nhiễm Cách, tôi đã nhịn cô đủ rồi. Mau xin lỗi Uyển Uyển hoặc ngày mai đừng đến công ty nữa."
Tim Nhiễm Cách nhói đau, nhưng cô vẫn lạnh nhạt không biểu hiện bên ngoài mà chỉ là dáng vẻ dường như đang nghe một câu chuyện cười:
"Ha, thà nghỉ việc ở công ty còn hơn là đâm đầu vào xin lỗi chuyện bản thân không sai để được ở lại. Đó không phải là hành động đút lót đấy chứ? Xin nhắc lại cho Mặc tổng nhớ, tôi - không - sai, và cũng không xin lỗi."
Mặc Vô Kỳ tức giận quát: "Cô... Nhiễm Cách, cô sẽ hối hận."
Nhiễm Cách cười lớn, "Phải, hối hận vì tôi đã yêu phải một loại cẩu tử như anh."
"Cô..."
"Trẻ trâu."
Nhiễm Cách giơ tay nhìn đồng hồ, hiện giờ chiếc xe kia chưa tới nên không thể gây tai nạn.
Cô cần một chỗ trú mưa. Nhiễm Cách nghĩ vậy liền tìm kiếm xung quanh.
Thấy một tiệm cà phê nhỏ, cô liền xoay người bước đi, mặc cho Mặc Vô Kỳ ôm Từ Uyển đang tức giận đứng đó.
Nhiễm Cách làm sao vậy? Từ đó đến giờ cô ta luôn ôn nhu, hiền lành dễ sai khiến. Làm sao mà thay đổi một trăm tám mươi độ trở thành một người kiêu ngạo thế này?
Mà Nhiễm Cách cũng không để ý đến ánh mắt soi mói của bọn họ, cô vừa bước vào tiệm đã gọi một ly sữa nóng, người nữ phục vụ còn tốt bụng mang chiếc khăn cho Nhiễm Cách lau tóc.
Cô mỉm cười nhận lấy, "Cảm ơn."
Nữ phục vụ đỏ mặt quay vào trong.
Nhiễm Cách ngồi ở vị trí gần cửa sổ nên cô rất dễ dàng quan sát tình cảnh ở bên ngoài. Mưa như trút nước, từng hạt li ti rơi xuống làm khung cảnh trở nên mờ ảo.
Nhiễm Cách nhớ lúc cô chết, mưa vẫn còn rất lớn. Nhưng bây giờ liền tạnh đi bớt, cô thấy được Mặc Vô Kỳ cẩn thận dìu Từ Uyển vào trong xe, còn hắn quay lại nhìn vào quán cà phê tìm kiếm hình bóng Nhiễm Cách.
Cô yên lặng giơ ngón giữa. Tên đàn ông thối tha, biến đi cho khuất mắt.
Mặc Vô Kỳ có vẻ rất tức giận, hắn lên xe và phóng đi như bị ai rượt.
Đúng lúc này cửa liền bị ai đẩy vào.
Người đàn ông ướt sũng, chiếc áo gió đen khoác ngoài áo thun xanh dán sát vào người làm nổi bật cơ ngực ẩn giấu của anh. Chiếc kính trên mặt che giấu đi đôi mắt phượng làm khuôn mặt anh trở nên thư sinh hơn.
Người đàn ông nhìn thấy Nhiễm Cách đang trùm chiếc khăn lau tóc mình, hai chân vắt chéo, dáng vẻ tự tôn tự tại của cô khiến anh thở phào.
May quá, cô ấy không sao!
Mà lúc này Nhiễm Cách cũng chú ý đến anh, "Hoa học trưởng, trùng hợp quá, anh có việc ở đây à?"
Hoa Nguyệt Dã cười nhẹ, "Ừ."
Nhiễm Cách vò mái tóc ướt của mình, "Anh làm việc ở đây?"
"Ừ... không ph..."
Nhiễm Cách cười tươi, "May quá, tôi quên mang tiền rồi. Anh có thể cho tôi uống nhờ một ly sữa không?"
Mà lúc này ly sữa nóng cũng được bưng ra đặt trước mặt cô. Nhiễm Cách vô tội nhìn anh.
"Ngày mai tôi sẽ trả lại tiền."
Hoa Nguyệt Dã giả vờ cười hiền lành, "Không sao, em cứ thoải mái, chỉ là chút tiền vặt thôi mà."
Anh lén thở dài. Haizz, vì nụ cười của người đẹp mà anh đã bán rẻ bản thân, đi vào cái quán tồi tàn này để làm phục vụ sao? Như vậy còn ra thể thống gì nữa.
Hoa Nguyệt Dã hơi mím môi, anh xoay người đi vào trong.
Lúc anh cầm lấy tạp dề đeo lên, bà chủ ngạc nhiên định hỏi liền bị anh nhét vào tay một tấm thẻ.
"Tôi sẽ làm việc ở đây."
Bà chủ vốn không hiểu tại sao nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận, có tiền là được rồi. Khi anh bước ra bàn Nhiễm Cách cùng bộ đồ phục vụ, bà chủ liền hiểu ra.
Còn trong một góc, một nhóm gồm ba người đàn ông lần lượt phun thức uống trong miệng mà ho sặc sụa.
"... Boss, Boss làm gì vậy?"
"Ngài ấy..."
"... Tôi bị mù rồi sao?"
Người đàn ông đeo tạp dề đang mỉm cười với cô gái đó là Boss tối cao của bọn họ thật sao?
WTF!?
Đào Đào Chi Yêu
TXT 9/9
510 Theo dõi 0
Bà Xã Thiên Tài Rất Thích Diễn
TXT 9/??
815 Theo dõi 0
Nhật Ký Của Nan A
VGA 11/??
679 Theo dõi 0
Tôi Có Hẹn Với Mùa Hạ
AUX 5/5
1271 Theo dõi 0
Người Tình
VGA 47/47
990 Theo dõi 0
Láng Giềng Hắc Ám
TXT 83/83
841 Theo dõi 0Từ khóa: giải trí giải trí tổng hợp link tối cổ nghe gì Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức vlxx vtvgo tv xem gì
Thanh Mai Hồng Nhung Miu Shiromine truyenngontinh nghe gì Hà Thu Kana Momonogi vlxx Mayuki Ito link tối cổ Bảo Linh Viết Linh Đình Duy Đình Soạn Đang cập nhật Karen Yuzuriha Nguyễn Thành Nguyễn Huy vl79 giải trí Yua Mikami phim79 giải trí tổng hợp Quàng A Tũn vtvgo tv Suzu Honjo Momo Sakura Ai Sayama radiotruyen Yui Hatano Thu Huệ iptv m3u8 Tuấn Anh Minami Aizawa Min Do-yoon Đình Huy Cô Úc Anh Sa Nguyễn Hoa Tú Quỳnh xem gì Tâm An Kim Thanh Đình Soạn Yu Shinoda truyen79.xyz
phim79.com