
Cả Đời Chỉ Đánh Cuộc Một Người
TXT 9/9
813 Theo dõi 0
Ánh Sáng Kỳ Bí Của Phong Ấn Cổ
TXT 27/??
801 Theo dõi 0Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao: Chương 1
Giới Thiệu
Tốt nghiệp đại học, Dạ Mạn thuê một căn hộ, ai ngờ lại thuê trúng căn nhà ma.
Bị ma phá, đụng phải ma, suýt đi đời nhà ma, khó khăn lắm mới thoát được, ai ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Nhặt được một quyển sổ sinh tử bìa da bò, ông sếp tóc ánh kim là Diêm vương dưới âm phủ, hắn nói nó là phán quan…
Tay trái cầm sổ sinh tử, tay phải cầm bút gọi hồn, phải chăng từ giờ đã có thể hất mặt lên trời mà đi?
Một tên cặn bã ác nhân thất đức nọ tỏ ra đắc ý: “Không có chứng cứ thì cô làm gì được tôi?”
Dạ Mạn nở nụ cười ngọt ngào, viết vào quyển sổ da bò: “XXX bị xe tông, bại liệt toàn thân”, sang hôm sau, tên cặn bã bị xe tông thật.
Đám ma quỷ biết tin, ồ ạt quỳ mọp xuống đất giãi bày oan khuất, đứa thì mang kim cương tới, kẻ thì mang vàng tới, của ngon vật lạ chưa từng thấy bao giờ lại xuất hiện trước mắt Dạ Mạn, ngồi đếm tiền thôi mà tay muốn chuột rút.
Ông sếp tóc ánh kim gõ bàn: “Tới lượt tôi rồi chưa?”
Dạ Mạn thanh liêm chính trực: “Sếp cũng phải xếp hàng chứ.”
Lục Phi nâng cằm Dạ Mạn: “Vậy chồng thì sao?”
~ ~ ~
Dạ Mạn đã tốnghiệp, giờ là lúc nó phải quyết định ở lại Thủ đô hay là về quê.
Ba má gọi điện, bảo rằng đã tìm được cho nó mộcông việc chín giờ sáng vào làm, năm giờ chiều về nhà, đến cả đối tượng xem mắhọ cũng đã sắp xếp luôn, nhưng mà nó không muốn về, nó muốn ở lại Thủ đô để tìm Nghiên Hy, bạn thân của nó.
Nghiên Hy đã mấtích hai tháng, không có chútin tức gì, cảnh sánói khả năng có thể tìm ra cô ấy rấthấp, cần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Dạ Mạn không tin, nó không tin Nghiên Hy lại ra đi như thế! Người chị em thân thiếcủa nó chắc chắn vẫn còn sống, chắc chắn đang ở đâu đó tại Thủ đô, chờ nó tới cứu.
Nếu không phải tại nó cứ nằng nặc đòi cô ấy đi du lịch cùng mình thì cũng không đến nỗi… Nghiên Hy, mình nhấđịnh sẽ tìm ra cậu, nhấđịnh đấy!
Dạ Mạn kiểm tra lại nhuận búcủa mình, hạ quyếtâm ở lại Thủ đô, mở app để tìm nhà thuê.
Tiền thuê nhà ở Thủ đô lên cao theo vậgiá, số tiền trong tay không đủ để nó tìm được mộnơi trú thân, lại không xin tiền ba má được, rầu rĩ muốn chết. Á á á, nhà cho thuê gì mà biến thái vậy, một gian riêng ở ghép thôi mà hơn mộnghìn tệ mỗi tháng, còn phải cọc mộtháng, đóng trước ba tháng, thế rồi sinh viên mới ra trường chưa tìm được việc làm như nó biếsống kiểu gì!
Bộ hếđường thiệrồi hả?
Dạ Mạn gãi đầu, hồi trước cứ thích cập nhậthong thả, giờ hối hận chếđược, biếvậy đã viếthêm vài quyển sách rồi! Làm cá muối (*) chi cho giờ phải hối hận! Đúng thế, tìm công việc thì có thu nhập ổn định, nhưng viếsách có thể tự do phân chia thời gian, tiện để tìm manh mối tung tích hơn.
(*)Cá muối: Chỉ người lười biếng, không muốn làm gì, không có lý tưởng hay ước mơ.
Được rồi, không phải sợ, trước giờ số nó luôn may mắn, lần này chắc chắn cũng có thể thuê được mộcăn giá cả hợp lý. Hai cuốn sách vừa viếxong còn có ínhuận bút, chỉ cần tìm được chỗ ở thì chắc không tới nỗi chết đói, ngày mai là bắbuộc phải tìm được chỗ.
Dạ Mạn quyết định chỉ cần tìm được chốn dung thân là sẽ ở lại Thủ đô, dù có túng quẫn cũng chấp nhận.
Ngày hôm sau cũng là một ngày oi ả.
Dạ Mạn mang cặp xuống lầu mua bánh mì rồi đến gặp bên môi giới.
Mấy nay nó toàn liên hệ với các công ty môi giới lớn, hôm nay quyết định đi thử mấy chỗ tư nhân nhỏ nhỏ xem thứ, ông trời không tuyệđường ai, nó không tin là mình không tìm được nhà.
Người môi giới tên Trương Phong Nam nhìn thấy khách tới, vội vã chạy ra đón, sau khi nghỉ việc ở chuỗi môi giới bấđộng sản, anh ta tự mở mộcông ty nhỏ, ai ngờ đâu lý tưởng thì đầy đủ, hiện thực thì trơ xương, khởi nghiệp không dễ như những gì trong sách.
Đã qua mộtháng kể từ hôm mở cửa khai trương, anh ta không nhận được mộmối làm ăn nào, cứ tiếp tục thế này thì chỉ có nước đóng cửa về làm việc cho tụi tư bản mấthôi.
Hôm nay khó khăn lắm mới có khách ghé, anh ta phải cố mà nắm bắcơ hội này, Trương Phong Nam cười tươi rói hỏi thăm khách: “Chào cô, tôi là Trương Phong Nam, xin hỏi có thể giúp gì cho cô ạ?”
Dạ Mạn nhìn lướt quanh căn phòng đơn sơ, nói thẳng mong muốn của mình: “Em muốn thuê phòng, căn rẻ nhấở đây là bao nhiêu mộtháng vậy ạ?”
Trương Phong Nam quan sácô khách hàng trước mắt, nặc mùi sinh viên, chắc là còn đi học, để mặmộc, chỉ cộmỗi chùm đuôi gà, tươi tắn thanh thoákhiến người ta muốn nhìn hoài.
Trông ăn bận soạn sửa không bần cùng gì, sao lại đòi căn rẻ nhấnhỉ?
“Anh có căn nào rẻ ơi là rẻ không ạ?” Dạ Mạn thấy anh môi giới thấthần nên hơi sốruột.
Trương Phong Nam rónước ra ly giấy cho cô: “Rẻ là được hả em, có yêu cầu gì khác không?”
“Dạ, rẻ là được rồi anh, em có ba nghìn thôi, phải cọc mộtháng đóng ba tháng đúng không ạ? Anh xem có căn nào như thế không ạ?” Dạ Mạn đón lấy ly nước, uống vội một hớp.
Trương Phong Nam cẩn thận phân tích từng chữ mộcủa khách hàng, thầm cân nhắc một lúc rồi quyết định giới thiệu cho cô bé này cái căn “nhà ma” kia.
Ai cũng bảo căn nhà kia không sạch sẽ, ai mà biết được có khi cô bé này lại áp chế được đám ma quỷ kia không chừng, trông tươi sáng thế này cơ mà…
Trương Phong Nam mở tủ, lấy ra một tờ giấy photo, cười bảo: “Em tìm đúng chỗ rồi đấy, bên anh có căn như thế, em xem xem có thích không?”
Dạ Mạn mừng rỡ hết sức, cầm lấy tờ giấy nhìn lướt qua, trợn tròn mắkhó tin: “Anh không đùa chứ ạ?”
Trương Phong Nam lắc đầu, Dạ Mạn xuýxoa, không nói nên lời, trời đấcha mẹ ơi, mồi ngon từ trên trời rơi xuống thậnày!
“Có cái là…” Trương Phong Nam ấp úng.
Dạ Mạn đặtờ giấy xuống, tém némặlại, biếngay là làm gì có chuyện dễ ăn vậy: “Là sao anh?”
“Người ta đồn là nhà này có ma, không biết có thật không.”
Dạ Mạn suýphụcười, tưởng cái gì, thì ra là có ma, bảo sao căn tốthế này mà tiền thuê lại thấp vậy, hoá ra là vì chuyện này.
Có ma? Trên đời này có ma hả? Làm gì có cái gì đáng sợ hơn con người nữa, ma quỷ cũng là tự người ta đồn qua đồn lại đấy thôi, Dạ Mạn thôi nghĩ ngợi, cô lên tiếng: “Giờ em xem phòng được không anh?”
“Được em.” Trương Phong Nam thấy thấy cô bé chủ động thì đương nhiên là vui lắm, dù gì thì anh ta cũng đã nói hếnhững gì nên nói rồi, mối làm ăn dâng tới miệng mà sao không làm được.
Dạ Mạn không chúdo dự, đi xem phòng với Trương Nam Phong ngay lập tức.
Bên dưới mộtòa lầu cũ.
Dạ Mạn liếc nhìn xung quanh, có người vừa mua đồ ăn về, đang đi lên nhà, còn có người dắchó đi dạo, nhìn có giống tòa nhà ma đâu.
Bởi vậy, không có tin vào lời đồn được!
“Ở đây này em.” Trương Phong Nam chỉ vào căn số 402.
Dạ Mạn đi theo Trương Phong Nam vào căn hộ đối diện cầu thang, hình dáng vuông vức, trông ra hướng Nam, ánh sáng đầy đủ, bên trong rấsáng sủa, không thể nào nghĩ tới chuyện có ma được.
“Em thuê căn này ạ.” Dạ Mạn thuê căn phòng ngay tắp lự, lấy chìa khoá, chuyển nhà ngay trong ngày hôm đó, làm mọi thứ mộcách thần tốc.
Lúc Dạ Mạn đặthùng đồ cuối cùng xuống, trời cũng đã tối.
Cái thằng cha Lâm Vũ thiệhếbiết, rõ ràng là đang ở Thủ đô mà không tới phụ nó dọn nhà, lâu lâu nghĩ không biết mình có phải người đã có bạn trai thật không.
Dạ Mạn bận bịu cả ngày, thật sự không muốn sửa sang gì nữa, hôm nay cứ để vậy ngủ thôi, mà sao thấy hơi lạnh vậy ta…
Lạnh… càng lúc càng lạnh…
Đang mùa hè mà ta? Tại chưa lóchăn nên lạnh sao? Dạ Mạn run cầm cập ngồi dậy bậđèn.
Đang định lósơ cái chăn để ngủ, nhưng bậđèn lên lại thấy xung quanh toàn là bụi bặm, tuy nó không mắc bệnh sạch sẽ nhưng cũng không muốn để mặc phòng đầy bụi thế.
Dạ Mạn lấy miếng khăn lau trong góc, lau sơ một lúc thì toàn thân đã thấy rã rời, hôm nay mệxỉu thật sự.
Dạ Mạn lóđệm giường, thay đồ ngủ, nằm lăn luôn ra giường.
Mí mắdần nặng trịch, càng lúc càng mở hếlên, cứ lúc mơ lúc tỉnh, lòng bỗng âm thầm lóe lên mộsuy nghĩ lạnh toát.
Lạnh! Dưới giường lạnh quá! Lạnh đến lạ kỳ!
Có ma… có ma…
Dưới giường có ma?