Quan Hệ Đối Đẳng

Quan Hệ Đối Đẳng: Chương 1

Tên truyện: Quan Hệ Đối Đẳng

Tác giả: Thời Thiên Từ

Editor: Phosphene

Số chương: 145 chương (122 chương chính văn + 23 chương phiên ngoại)

Thể loại: Nguyên sang, bách hợp, hiện đại, tình cảm

Tags: Niên hạ, đô thị, gương vỡ lại lành, tài hoa bạc mệnh, yêu thầm

Văn án

Tần Việt lớn lên trong cô nhi viện.

Vừa tốt nghiệp cấp ba, cô đã đi làm thợ hàn tại một nhà máy gần đó, mỗi ngày làm việc hơn 14 tiếng, nhưng thu nhập vẫn ít ỏi đến đáng thương, đã vậy còn phải gửi phần lớn số tiền về cô nhi viện, số còn lại chỉ đủ cho cô sống trong căn phòng lớn bằng lòng bàn tay và cơm nước qua ngày.

Theo lời các công nhân, những người như cô sống còn chẳng bằng hai con chó trong nhà ông chủ.

Tần Việt-sống-chẳng-bằng-con-chó có một bí mật—— Thẩm Kiến Thanh giảng dạy tại trường đại học danh tiếng, từng công bố vô số luận văn, sở hữu những thành quả nghiên cứu khoa học xuất sắc là người tình của cô.

Ngày Tần Việt được thăng chức tổ trưởng, cô mời vài đồng nghiệp ăn bữa cơm.

Địa điểm được chọn là con phố thương mại cạnh trường đại học mà Thẩm Kiến Thanh dạy, ngẩng đầu chính là cổng trường uy nghiêm, các công nhân nhìn mà ghen tị, chua chát nói: “Những người thi được vào đây đều không phải người thường.”

“Cũng chẳng phải người cùng đẳng cấp, đúng không, tổ trưởng?” Người bên cạnh đụng vào vai Tần Việt, hỏi cô.

Tần Việt không đáp, lặng lẽ đưa tầm nhìn về phía tấm kính sáng rực trên tầng ba của tòa nhà giảng dạy phía nam, nhấp từng ngụm, từng ngụm bia rẻ tiền.

Ăn xong, vài người công nhân cùng nhau ra về.

Tần Việt dựa vào cột đèn chậm chạp bất động.

Đợi đến khi người phụ nữ phía sau cửa kính cuối cùng cũng bước xuống bục giảng, biến mất khỏi tầm mắt, Tần Việt lấy điện thoại ra rồi gửi một tin nhắn WeChat: 【Tôi đợi ở cổng phía Nam trường chị, ra đi】

#Sau này, tôi sẽ bước tới và sánh vai bên chị như một người tương xứng#

● 1v1, he, gương vỡ lại lành

●Chú ý nghiên cứu, yêu cầu khắt khe về chi tiết, tác giả không chuyên

●Tính cách nhân vật chính không hoàn hảo, nội dung máu chó, máu chó, máu chó


【Tối nay gặp?】

Đã hơn 8 tiếng trôi qua kể từ khi Tần Việgửi tin nhắn WeChanày, đối phương vẫn chưa trả lời.

Bây giờ là 3 giờ rưỡi chiều, Tần Việvừa kếthúc ca sáng.

Không giống với những công nhân gấp rúxung quanh, chuẩn bị về nhà đón con, hoặc xoắn xuýkhông biếđi đâu để giải khuây, cô co chân dựa vào tủ đồ trong phòng thay đồ, hơi nghiêng đầu, tay trái nắn cái cổ cứng ngắc, tay phải thoákhỏi giao diện WeChacó tên "...", lướt qua các tin nhắn tài khoản đăng ký.

Trong phòng thay đồ ồn ào, mộthợ cả có quan hệ khá tốđi ngang qua, cười hỏi, "Tiểu Tần, bận rộn cả ngày rồi mà vẫn chưa tan làm à?"

Tần Việtắmàn hình điện thoại, ngẩng đầu nói: "Đi đây."

"Ôi, sắc mặcô không tốlắm, không khỏe hả?"

"Không, buổi chiều khá bận."

"Ồ, ồ, thôi được, cô chú ý đến bản thân nhé. Tôi đi trước đây, mai gặp."

"Mai gặp."

Thợ cả nhanh chóng rời đi.

Tần Việnghe tiếng bước chân vội vã của người nọ, quay đầu nhìn về hướng ngược lại.

Tan ca chưa đầy 3 phút, phòng thay đồ chậhẹp, đông đúc đã trống không.

Công nhân nhà máy điện tử.

Chẳng được mấy người tha thiếcông việc này, chứ đừng nói đến thích.

Nhưng cũng là chuyện thường tình.

Mỗi ngày làm 3 ca, máy móc, lặp đi lặp lại, làm việc trên dây chuyền sản xuất không ngơi nghỉ, nhưng chỉ nhận được đồng lương íỏi vừa đủ sống, chẳng ai nhiệtình nổi.

Đặc biệt là những người trẻ tuổi cho rằng cuộc đời muôn vàn sắc thái, nuôi dưỡng vô vàn vọng tưởng về cuộc sống.

Trong xưởng tiễn cũ đón mới hằng ngày, rấíngười trẻ sẵn sàng lãng phí thời gian tại nơi vừa nhìn đã liền vỡ mộng này.

Còn cô, Tần Việt, năm nay chưa tròn 25, nhưng đã làm việc ở đây được gần 6 năm.

Con số này vẫn đang kéo dài và chậm chạp tăng.

Tần Việthu hồi ánh mắt, dùng lưỡi li3m đôi môi có chúkhô khốc đã lâu không thấm nước, sau đó giơ tay, cởi chiếc mũ chống tĩnh điện màu xanh nhạtrên đầu xuống, rồi khi xoay người mở cửa tủ, thuận tay cởi bỏ mái tóc được buộc thấp.

Mái tóc dài tựa rong biển xõa xuống theo động tác của cô, xoắn tóc tự nhiên từ việc búi tóc tung lên hai lần trong không khí, có thể nhìn thấy những hạbụi trần trôi dạtheo quỹ đạo, ngoan ngoãn rủ xuống ngang eo.

"Việà, dưỡng chấcậu ăn vào đem đi nuôi tóc hếrồi hả?" Đồng nghiệp kiêm bạn tốQuan Hướng Thần ngậm mộcây kem đi tới, ngữ khí cường điệu, "Coi lượng tóc, coi chấtóc kìa, coi cái độ cong hoàn hảo kìa. Aaa! Mình ghen đến mù mắt, muốn nhổ trọc cậu lắm rồi! Công đức của mình!"

Quan Hướng Thần nói xong muốn chìa tay sờ thì bị Tần Việlườm một cái, tức khắc giả bộ như không có chuyện gì, nghiêng sang bên cạnh, chăm chú nhìn động tác cởi cúc áo của cô, nói: "Sao quần áo chống tĩnh điện mặc trên người bọn mình xấu điên lên mà đến cậu mặc lại có cảm giác khác thế nhỉ, không những không quê mùa, mà còn, ừm..."

Quan Hướng Thần ngẫm nghĩ, cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên, "Bé Việt, cậu mặc bộ đồ này trông như nhà nghiên cứu khoa học ấy, cao cấp."

Tần Việkhông tiếp lời Quan Hướng Thần, hai vai ưỡn ra sau, bộ quần áo tĩnh điện trượxuống theo cánh tay, treo trên cổ tay gân cốrõ ràng của cô, "Hôm nay không phải cậu làm ca đêm sao, giờ này chạy đến đây làm gì?"

Quan Hướng Thần nhai kem, thở ngắn than dài, "Cậu vẫn còn ấn tượng với Tiểu Bạch ở xưởng 2 chứ? Bạn trai cô ấy không ngại đường xá xa xôi chạy tới Giang Bình tổ chức sinh nhậcho cô ấy. Đôi tình nhân nhỏ tiểu biệthắng tân hôn [1], làm gì không có chuyện đến khách sạn ở một đêm, thương thay mình thay cô ấy làm ca trưa, còn phải làm ca đêm của bản thân, oan uổng quá. Huhuhuhu, bé Việt, cậu mau dỗ mình đi, cẩu độc thân tàn nhưng không phế như mình, không được an ủi sẽ chếđó."

[1] Tiểu biệthắng tân hôn: Gặp gỡ sau íngày xa cách còn mãnh liệhơn tân hôn

Tần Việbạc bẽo đẩy cái đầu đang cọ lên vai mình của Quan Hướng Thần ra, cầm điện thoại đi ra ngoài, "Dỗ không nổi, hôm nay mình có việc rồi."

Quan Hướng Thần nghiến răng, "Việc gì mà quan trọng hơn cả tâm trạng của bạn thân chứ?"

Tần Việbuông thõng tay, chiếc áo ngắn tay thô kệch tôn lên xương bả vai thẳng tắp của cô, "Hôm nay là thứ Sáu."

"Đạ mú!" Quan Hướng Thần sửng sốt, "Mình quên mấcái ngày cậu với ai kia tình tứ hàng tuần, lỗi mình, lỗi mình!"

"Nhắc mới nhớ." Quan Hướng Thần nhìn Tần Việchằm chằm, đột nhiên trầm lắng, "Hai người cậu sắp được ba năm rồi, vẫn chưa dứà?"

Tần Việtiện tay đóng cánh cửa tủ đang mở lại, nói: "Chưa."

Quan Hướng Thần liên tục than thở, "Chậc chậc chậc, một người vặn ốc vítrong nhà máy, một người thì nghiên cứu cho trường đại học trọng điểm, cậu nghĩ cô ấy nhìn trúng cậu điểm nào trong khi khoảng cách xa títắp vậy? Khuôn mặt? Dáng người?"

Quan Hướng Thần cắn môi, đánh giá Tần Việtỉ mỉ.

Tần Việsở hữu néđẹp chuẩn mực, bốn cao ba thấp [2], đường nérõ ràng. Ngũ quan cô sắc sảo lại cân đối, nhưng lượng cảm không lớn như những mĩ nữ trang điểm đậm chói mắt, sắc thái nặng, đôi mắtựa như giếng cổ, bạn không gọi cô ấy, cô ấy vĩnh viễn bấđộng thanh sắc, có gọi thì cũng chỉ trầm tĩnh liếc nhìn bạn một cái, mặc bạn tự cảm nhận.

[2] Bốn cao ba thấp: Bốn cao là chỉ những phần nhô ra trên mặgồm: trán, chóp mũi, môi và cằm. Ba thấp gồm: giữa hai mắt, điểm nối giữa mũi và trán trũng xuống; viền môi trên, nhân trung trũng xuống; dưới môi dưới cũng có một điểm trũng nhỏ

Thành thậmà nói thì cũng khá kinh ngạc, nếu trang điểm theo phong cách chị gái, chắc chắn sẽ là mộthiên tài húgái chuyên mê chị đẹp hahahaha.

Đầu óc Quan Hướng Thần phácuồng pháđiên, sau đó rũ mắt, bĩu môi, dùng sức xô lưng Tần Việt.

Tần Việkhông phòng bị, chân lảo đảo, đập mạnh vào tủ quần áo.

Tần Việkhó hiểu, "Bị điên à?"

"Cậu mới điên ấy!" Quân Hướng Thần lý sự, "Sao cậu không bao giờ trang điểm?!"

Còn chẳng ăn diện!

Lúc này, trên người mặc một chiếc áo lỡ tay trắng cô mua nhân dịp mua mộtặng mộở sạp hàng ven đường cho hai người, quê như cải thìa, mộnồi dầu còn chẳng rán được vàng đến thế!

Đúng là phí phạm của giời!

Quá đơn điệu!

Quan Hướng Thần càng nghĩ càng tức, tức tối khoanh tay nhìn người kia chằm chằm.

Tần Việlười để ý đến cô nàng, quay đầu sang một bên, cổ tay che miệng, khẽ ho.

Cô ho rấkiềm chế, vai run, nước da trắng nõn, nhưng đáy mắlại ửng đỏ s1nh lý, tựa như trăng gió trong mùa đông giá rét, yếu ớt, đặc biệkhiến người ta xóxa.

Quan Hướng Thần kêu "Trời ạ", vội vàng đi tới, vừa vỗ lưng Tần Việthuận khí vừa cà khịa, "Đám cáo già ở bộ phận bảo trì, việc khó chúxíu là lại chấđống lên cậu, lúc tính lương thì người nọ cướp công người kia, cậu thì như cái hũ nút, cả ngày trời chẳng nói câu nào, giao gì làm đó, cậu nói đi, có phải hôm nay đi làm lại ngồi im bấđộng suố8 tiếng đồng hồ không?"

Tần Viên phủ nhận: "Buổi trưa nghỉ nửa tiếng."

"Nửa tiếng thì được cái đếch gì!" Quan Hướng Thần giận tím người, ánh mắđối diện với mặTần Việt, bị sắc mặtrắng bệch của cô làm cho có chúnóng nảy, "Không phải cậu với ai kia tối mới gặp sao, về ngủ một chút đi đã."

Tần Việ"Ừ" một tiếng, dư quang bấđộng thanh sắc liếc nhìn chiếc điện thoại.

Bây giờ còn chưa liên lạc với cô, buổi tối có gặp không, đã không còn chắc chắn.

Hai người ra khỏi phòng thay đồ, học trò Cốc Đào của Tần Việvội vàng chạy tới nói: "Sư phụ, chủ nhiệm tìm chị!"

Tần Việlại ho, trong lồ ng ngực vẫn còn khó chịu, vài giây sau mới hỏi: "Chuyện gì?"

Cốc Đào nói: "Có khách đặmẫu lô hàng nhỏ ở chỗ chúng ta, kết quả bảng không hoạđộng, xin hoàn tiền lại bị chúng ta từ chối nên chạy tới gây sự. Chủ nhiệm bảo chị qua xem bảng rốt cuộc là có vấn đề gì."

"Gây sự thì gây sự, tìm Việlàm gì?" Quan Hướng Thần bất mãn, "Nó chỉ là thợ hàn, cầm tiền bán cải trắng, nhọc lòng buôn thuốc phiện [3], lần nào có vấn đề gì cũng tìm nó, thấy phiền không! Không được thì để cái chức chủ nhiệm..."

[3] Cầm tiền bán cải trắng, nhọc lòng buôn thuốc phiện: Lương ímà bắlàm nhiều

"Hướng Thần." Trần Việcắngang nửa câu sau "đại nghịch bấđạo" của Quan Hướng Thần, hỏi Cốc Đào, "Người đâu?"

Cốc Đào lúng túng, "Dây chuyền sản xuấsố 3."

"Tôi đi xem sao, cậu," Tần Việquay sang Quan Hướng Thần, "Đi làm việc đi."

Quan Hướng Thần đầy nhiệhuyếbị lạnh nhạt, cả người tê dại, "Nghỉ chơi! Phải nghỉ chơi! Ôi, cậu cứ thế đi đấy à? Cầu xin mình một câu đi!"

Tần Việbước đi dứt khoát t, nhanh nhẹn, đầu không ngoảnh lại.

Quan Hướng Thần khó tin, trở mặliền chạy đi lừa học trò của cô, "Đào Đào, hay là em theo chị đi? Tay nghề chị cũng tốlắm đấy, giàu kinh nghiệm hơn sư phụ em."

"Haha." Cốc Đào cười khô khan, "Phản bội thầy là bị sét đánh đấy."

"Không phản bội thì sớm muộn gì em cũng bị nó đánh." Quan Hướng Thần bắn tiếng đe dọa, "Chuyện hồi tháng 3, Tiểu Bạch mắc lỗi, sư phụ em vẻ mặvô cảm giải quyếhậu quả cho cô ấy xong, dọa cô ấy sợ đến thiếu điều thắcổ, em quên rồi hả?"

Cốc Đào đưa tay ra, "Tháng 5 em mới vào xưởng."

"Ồ, vậy chuyện này chị càng phải nói cho em biết." Quan Hướng Thần quàng vai Cốc Đào, điên cuồng pháhuy, "Đừng tưởng sư phụ em bình thường không nóng không giận, dĩ hòa vi quý, kể cả vừa xong ca đêm, ngủ chưa đầy hai tiếng, bị người khác gọi điện tới dựng dậy cũng không tức giận, thậra nhé, lúc làm nó không hiền vậy đâu..."

Dây chuyền sản xuấsố 3, Tần Việvừa xuất hiện, chủ nhiệm Vệ Tín Thành đã lập tức kéo cô sang một bên, nhỏ giọng ra lệnh, "Có là trách nhiệm của chúng ta thì cũng phải nói không phải của chúng ta!"

Tần Việtừ chối lên tiếng, đi tới bàn cầm tấm bảng mạch có hàn linh kiện lên, kiểm tra bằng mắt.

Người đến gây sự thấy thái độ cô thản nhiên, giọng điệu lập tức càng thêm gay gắt, "Cô là ai! Các người đừng tưởng tìm bừa một người là lừa được, công ty chúng tôi cũng có nghiên cứu phátriển, bảng này..."

"Làm lại." Tần Việnói.

Hai chữ nhẹ tênh thốra, mọi người có ở đó đều hơi sững sờ.

Chưa kịp phản ứng thì Tần Việđã đặbảng xuống, ngón trỏ nhấn vào mô-đun 5G, nói: "Có phải không kếnối được không?"

Vấn đề nói trúng tim đen được Tần Việchỉ ra, người khách vô thức thừa nhận, "Đúng vậy, lệnh AT đã được điều thông từ lâu, không thể nào là vấn đề phần mềm được."

"Ừ, là vấn đề bảng mạch, dây ăng-ten kéo dài quá. Bảo người chỉnh bố cục làm lại bảng mới đi, đừng tìm lính mới thiếu kinh nghiệm." Tần Việdứlời, quay sang nói với Vệ Tín Thành đang dương dương đắc ý: "Không có việc gì nữa thì tôi tan làm trước đây."

"Cô về bằng xe buýà?"

"Phải."

"Ôi tốquá! Thuận đường tới khu bên giao vài mẫu hàng."

Tần Việtựa vào bàn, cánh mi vỗ nhẹ.

Khu bên là khu phố đại học mới xây vài năm trước, nhà máy của họ kinh doanh qua lại với tất cả các trường đại học ở đây, trong số đó, gần đây có hợp tác với viện 2 trực thuộc Đại học Giang Bình—— Học viện Dự án Điện tử.

Thẩm Kiến Thanh là giảng viên của viện 2, lẽ ra tối nay có hẹn với Tần Việt, nhưng lại chậm chạp chưa trả lời "dấu chấm lửng" trên tin nhắn WeChacủa cô.

"Chủ nhiệm, để tôi đi giao, sư phụ sửa bảng cả ngày mệrồi." Cốc Đào khó khăn lắm mới thoákhỏi nanh vuốcủa Quan Hướng Thần, hăng hái chạy tới nói.

Vệ Tín Thành đổi ý, muốn đưa thùng cho cô bé.

Tần Việnhận lấy trước, hỏi Vệ Tín Thành, "Cho ai?"

"Viện số 2, giảng viên Trần, Trần Vi." Vệ Tín Thành chỉ vào chiếc thùng, "Trên đó có điện thoại văn phòng của cô Trần."

Tần Việnói: "Được."

Nói là khu bên, nhưng thực ra cũng khá xa, thêm nữa, đấvùng ngoại ô gần như là miễn phí, mấy trường đại học tranh giành chiếm giữ, đến nỗi mà Tần Việphải đi hơn nửa tiếng mới tìm thấy viện số 2.

Chiều tháng 8, tiếng ve kêu râm ran, cây cối lười nhác, mặt trời treo cao như muốn nướng chín từng cảnh vậtrên mặt đấmới chịu thôi.

Tần Việnhư thể không biếnóng, lặng lẽ đứng ở mộnơi mámẻ trước tòa nhà để gọi cho Trần Vi.

Đôi mắcô an phận cụp xuống, chỉ thoáng ngước lên mộchúkhi có người ra vào cửa.

Trông rấthờ ơ.

"Alô, ai đấy?" Giọng nói cáu kỉnh của Trần Vi phát ra từ loa.

Tần Viện ho khan một tiếng, tiếc chữ như vàng, "Điện tử Lĩnh Khoa, tới giao bảng mẫu."

Trần Vi tức khắc thay đổi thái độ, "Xin chào, xin chào, có tiện mang tới đây không? Nghỉ hè ísinh viên, tôi không rảnh tay được."

Tần Việnói: "Mang tới đâu?"

Trần Vi, "312, phòng thí nghiệm xử lý tín hiệu radar."

312 ở cuối hành lang.

Tần Việmê mẩn cái mámẻ sảng khoái trong tòa nhà, bước đi rất khoan thai.

Đi được nửa đường, phía sau đột nhiên vang lên tiếng cửa mở, nối tiếp đó là tiếng giày cao gólanh lảnh, nhanh nhẹn.

Tần Việkhông có cơ hội đi giày cao gót, không phân biệt được âm thanh từ những đôi giày cao gókhác nhau, nhưng cô đường như rấquen thuộc với tần suấđôi giày này giẫm trên đất

Tần Việnghiêng người quay đầu lại.

Cô ở phơi dưới nắng quá lâu, thị lực vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, nhìn cũng thấy mờ mờ, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được dáng người yểu điệu và khí chấgiỏi giang của người phụ nữ.

Ngoài trừ Thẩm Kiến Thanh, có lẽ sẽ không tìm ra cô giáo thứ hai nào có bước đi kéo gió ở viện 2.

Quả nhiên, Thẩm Kiến Thanh nhìn thấy Tần Việliền ngơ ngác, tăng tốc nhịp chân đi tới, hỏi: "Sao em lại ở đây?"

Giọng nói của Thẩm Kiến Thanh trầm, tốc độ nói rất nhanh, vang vọng trong hành lang mámẻ và yên tĩnh, giống như đang chấvấn.

Tần Việbiếcô ấy không phải vậy, cô ấy chỉ là đã quen với tác phong mạnh mẽ vang dội mà thôi.

Thời gian ở bên cô ấy luôn rấvội vã.

Tần Việđập nhẹ thùng giấy lên chân, chuẩn bị giải thích.

Lời chưa nói ra, Thẩm Kiến Thanh chợnhận ra, "Hôm nay là thứ Sáu?! Tôi bận tối cả mắt, không chú ý điện thoại. Em đã gửi WeChacho tôi phải không?" Thẩm Kiến Thanh rúđiện thoại ra lướxem, "Thậnày."

Thẩm Kiến Thanh mỉm cười ngẩng đầu, đúng lúc một giọmồ hôi lăn xuống từ cổ Tần Việt, biến mấtrong cổ áo.

Cổ áo của cô khá rộng, khi đi sẽ đung đưa theo bả vai, trượxuống không ít, đã không còn hoàn toàn che kín được vẻ kiều diễm trước ngực.

Vì vậy, qua tia sáng mờ mịtrong hành lang, Thẩm Kiến Thịnh thấy rõ giọmồ hôi đó lăn vào khe núi sâu như thế thế nào, rồi để lại một vệnước rõ néphía trên khe rãnh như thế nào.

Thẩm Kiến Thanh khựng lại vài giây rồi mới rời mắt, nuốkhan, nói: "Không phải chỉ trả lời WeChacủa em hơi muộn thôi à, sao lại còn tìm đến tận cửa? Hả sư phụ Tần..."

Thẩm Kiến Thanh giơ tay, đầu ngón trỏ xoa xoa gáy Tần Việt, vén sợi tóc dính trên da lên, cười trầm, "Gần 3 năm rồi, mà sao em vẫn ham lên giường với tôi thế?"
-Chương 1+

Lượt xem: 1181

Thể loại: Bách Hợp, Đô Thị, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 145/??

vl79 Đang cập nhật Karen Yuzuriha Quàng A Tũn Cô Úc Ai Sayama Kim Thanh Hà Thu Minami Aizawa Tâm An giải trí giải trí tổng hợp truyenngontinh Bảo Linh Thanh Mai phim79 Đình Soạn Đình Huy Tuấn Anh Đình Soạn Đình Duy link tối cổ Mayuki Ito Min Do-yoon Yui Hatano Tú Quỳnh Kana Momonogi Hồng Nhung vlxx Momo Sakura Thu Huệ Nguyễn Huy iptv m3u8 Nguyễn Thành vtvgo tv Suzu Honjo radiotruyen Viết Linh xem gì Yu Shinoda Yua Mikami nghe gì Nguyễn Hoa Miu Shiromine Anh Sa truyen79.xyz phim79.com