
Là Lồng Giam Hay Là Chân Ái?
TXT 46/??
532 Theo dõi 0
Kameba Kamu Hodo Amaku Naru
VGA 10/??
955 Theo dõi 0
Phải Chăng Là Cố Nhân Đến
AUX 3/3
805 Theo dõi 0
Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm
TXT 62/62
292 Theo dõi 0Thanh Xuân Ấy, Nắng Có Trăng: Chương 1
Tác phẩm: Thanh Xuân ấy, Nắng có Trăng
Thể loại: hiện đại, nhược công x nữ vương thụ, ngược luyến tàn tâm
Tác giả: Krytoria09
Văn án:
Đại thiếu gia của gia tộc Nam là Eric Nam lại yêu thích Kim Yong-sun.
Moon Byul-yi ở một bên yên lặng nhìn chúc phúc cho cả hai mà cõi lòng tan nát. Cô sớm đã hiểu nữ tử kiêu ngạo như Kim Yong-sun tuyệt đối sẽ không vì cô mà ngưng mắt dừng chân, huống hồ chi nàng và cô đều là nữ tử, càng ko thể đến với nhau. Moon Byul-yi cẩn thận đem tình cảm của mình giấu sâu vào tận đáy lòng, chỉ có thể chờ mong một ngày nữ nhân ấy sẽ thuộc về cô.
Kim Yong-sun từ nhỏ luôn xem thường người đến từ tầng lớp thấp, nhất là kẻ lúc nào cũng theo đuôi bên cạnh mình mà chấp nhận làm kiếp “nô tì”. Thế nhưng bỗng một ngày, tên “nô tì” luôn ngoan ngoãn phục tùng này lại có ngày rời xa nàng đầu tiên, khiến Kim Yong-sun cao ngạo nổi giận. Cái tôi của nàng lẽ nào có thể bị một nữ nhân thấp kém hơn làm nhục?
Bi thương cuồn cuộn dâng tràn, vì cô đã nguyện ở bên nàng đến hóa thành tro bụi kia mà!
Nữ nhân cao cao tại thượng lúc này mới bàng hoàng nhận ra, nhân ảnh nhu thuận tĩnh mặc kia sớm đã khắc thật sâu trong mắt nàng.
Hơn 10 năm gắn bó, có thể hay không lại cho nàng một cơ hội gặp lại cô?
Jung Whee-in từng nói: "Trên đời này ta đảm bảo ko ai có thể cao ngạo hơn biểu tỷ của ta."
Moon Byul-yi cười khẽ, mắvẫn chăm chú đọc sách: "Đúng vậy."
Jung Whee-in còn nói: "Ta cũng đoán rằng trên đời này ko có ai tốsố được như ngươi."
Moon Byul-yi nhàn nhạmỉm cười, hạ mi mắđáp: "Có lẽ vậy."
Moon Byul-yi trong lòng thực cũng ko rõ có phải cô là người may mắn hay ko.
Moon Byul-yi là trẻ mồ côi, thậm chí còn ko nhớ được mặba mẹ. Ký ức của cô về ba mẹ rấnhạnhòa. Trong người thậm chí còn ko có 1 tấm ảnh nào về họ. Cô chỉ nhớ được tên mình là Moon Byul-yi. Moon Byul-yi cũng ko có họ hàng nhiều, cô chỉ nhớ trước đây từng sống cùng mộbà dì. Nhưng bà ta thường hay đánh đập và bỏ đói Moon Byul-yi, khiến cô phải thụmạng chạy trốn. Người ta thường thấy cô lang thang ngoài xóm. Các bà các thím trong thôn thấy cô đáng thương, thỉnh thoảng cho cô mộchén cơm trắng, vài manh áo ấm, tuổi cô còn nhỏ đã nếm đủ nhân tình ấm lạnh.
Năm Moon Byul-yi 10 tuổi, mộlần vì đói quá nên lỡ dại, cô đành ăn cắp 1 cái bánh bao, mà bị bà chủ quán rượđuổi, đánh đập. Sau đó, bà ta giao cô cho cảnh sát.
Đang lúc Moon Byul-yi tuyệvọng, trước mắlờ mờ hiện ra hiện ra mộngười đàn ông cao to, hắn mặc đồng phục sĩ quan, trông khí chấngời ngời. Hắn ko hề chớp mắnhìn Moon Byul-yi, chỉ buông giọng lạnh lùng bảo chủ quán bánh bao yên tâm rời đi. Sau đó, hắn mới ró1 ly nước, nheo mắđối mặcô nở nụ cười điềm đạm. Quanh thân Moon Byul-yi bỗng thấy ấm áp nhẹ bổng, nhìn kỹ lại, không biếtừ khi nào trước mặcô lại hiện ra 2 cái đùi gà to nóng hổi. Giọng hắn độnhiên trầm bổng, nhẹ nhàng bảo Moon Byul-yi tự nhiên cứ việc ăn. Moon Byul-yi vì đói và mệnên ko nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng ngoạm lấy cái đùi gà to, chưa đầy 2 phúđã sạch bách. Moon Byul-yi nghĩ nếu xương có thể ăn được thì cô cũng nuốực vào bụng luôn rồi.
Tên sĩ quan lại khẽ cười. Sau đó, hắn tra hỏi về cô, biếđược sự tình, hắn đưa cô về nhà. Nhà hắn tường chạm mái trổ, mỗi vậtrang trí đều tinh xảo hoa lệ cả đời cô chưa từng nhìn thấy, xem hoa cả mắnửa ngày cũng không nói nên lời.
Tên sĩ quan xoa đầu Moon Byul-yi, bảo rằng từ đây cô có thể xem là nhà của mình.
Mộngười tôi tớ đứng gần đấy mặc đồng phục đen liếc cô nhắc nhở: "Còn không mau cám ơn Kim lão gia, bằng không tiểu nữ nhà ngươi đã sớm chết."
Moon Byul-yi nhanh chóng hiểu chuyện, vội vàng quỳ xuống: "Tạ... tạ ơn lão gia..." Hơi lạnh từ sàn nhà xuyên qua y phục mỏng manh, rách rưới khiến dưới gối cô cảm nhận lạnh buốt.
Kim lão gia giờ đây giống như tiên nhân trong truyền thuyếlũ nhóc trong xóm hay kể, là một người thậtốt, hắn cứu Moon Byul-yi, cho cô ở lại nhà hắn, lại còn mua đồ đẹp cho cô mặc, cho cô 1 căn phòng ấm cúng mà ở. Lại còn được ăn những bữa cơm ngon, thậm chí còn được cắp sách đến trường. Có nằm mơ, Moon Byul-yi cũng ko ngờ đến chuyện này.
Mộtiểu nữ cũng là tôi tớ trong nhà lớn tuổi hơn Moon Byul-yi rấnhiều, thường bảo rằng Moon Byul-yi là kẻ cực kì may mắn: " Kim lão gia 2 năm trước vừa mới mấcô con gái lớn, cảm thấy hối tiếc vì ko tin vào đức Phậphù hộ, nên 2 năm nay đều ăn chay, 1 lòng giúp đỡ người gặp nạn. Ta chắc sau khi nhìn thấy ngươi, Kim lão gia thấy tội nghiệp, nghĩ đến đại tiểu thư nên mới dẫn ngươi về nhà. Bằng không, mộtên ăn mày nhỏ bé chưa tu được mộkiếp như ngươi sao có thể có phúc như vậy?"
Moon Byul-yi gật đầu, cuống quívâng dạ, lại càng làm việc chăm chỉ cần cù hơn.
Mọi thứ trong nhà đều thậtốt, được ăn no, được mặc ấm, lại còn được đến trường, thường nhân cầu cả đời còn không có. Như vậy còn gì bấmãn nữa?
Những tôi tớ nhàn rỗi không có việc gì làm thường ở sau lưng cô xì xầm: "Tiểu nữ đó... Tiểu nữ kia chính là Moon Byul-yi may mắn được Kim lão gia mang về từ ngoài đường đó."
"Bộ dạng cũng đâu có gì đặc biệt, sao mệnh lại tốnhư vậy?"
Tiếng bàn tán xầm xì truyền đến tai, Moon Byul-yi im lặng cúi đầu đi qua, nghe cũng đã nhiều lần rồi, bọn họ dường như bàn tán mãi không biếchán.
Mỗi lần như vậy, cháu gái của Kim lão gia, đại tiểu thư Jung Whee-in nghe thấy được sẽ thay cô ra mặt, rống to vài câu dọa những kẻ thích huyên thuyên im miệng.
Moon Byul-yi biếnàng tính tình nóng nảy, không còn cách nào khác, đành kéo nàng ra nhẹ nhàng bảo: "Không sao đâu. Ân tình dù thế nào vẫn là ân tình, vẫn cần phải báo đáp." Cho dù là nhấthời cao hứng cũng là ân tình, không phải sao?
Nhị tiểu thư Jung Soo-jung, cũng là cháu gái Kim lão gia thường ở trước mặKim Young-sun cùng Moon Byul-yi nói: "Moon Byul-yi ngươi thật sự là hảo phúc khí, biểu tỷ Kim Young- sun là người tôn quý biếbao? Trong gia tộc này có vô số kẻ tranh nhau đến hầu hạ biểu tỷ, được như ngươi là khao khácủa không biếbao nhiêu người."
Moon Byul-yi khoanh tay đứng bên cạnh Kim Young-sun, nhu thuận đáp: "Đúng là phúc khí của mộkẻ thấp hèn như ta."
Kim Young-sun khinh miệliếc nhìn cô một cái, biểu tình xa cách lạnh lùng.
Kim Young-sun là nhị tiểu thư của gia tộc Kim. Xuấthân đã là quý tộc, thân phận vô cùng cao quý. Nàng từ nhỏ đã thông minh, nói mộmà hiểu mười, 12 năm liền là học trò giỏi, còn được nhận học bổng từ đại học Harvard. Nàng còn là con út, nên được Kim lão gia và Kim phu nhân sủng từ nhỏ, nhưng ko vì được nuông chiều mà học hư. Ngược lại, nàng còn là con ngoan trò giỏi, được nhiều người yêu mến và tôn trọng. Sau khi đại tiểu thư độngộqua đời, Kim lão gia càng sủng nàng hơn, đôi lúc cũng phải nhượng nàng ba phần. Kim phu nhân hiện là tổng giám đốc của tập đoàn RBW, bà quyếsau này nghỉ ngơi, người thay thế và lãnh đạo tập đoàn RBW chắc chắn phải là Kim Young-sun.
Jung Whee-in sau này bức xúc nói với Moon Byul-yi: "Ngươi nói trong mắKim phu nhân còn có thể có ai? Ta biếbiểu tỷ là người có tài, nhưng như thế thực ko công bằng a, ngươi xem trên đời này thiếu gì nhân tài, mà chỉ chọn biểu tỷ chỉ vì nàng là con gái cưng của dì sao? Ta thực ko can tâm mà."
Moon Byul-yi cúi người châm trà, chỉ biếim lặng. Chuyện "con ông cháu cha" diễn ra trong giới làm ăn lâu rồi, nhưng Moon Byul-yi ko phản đối chuyện này, bởi cô biếKim-Young-sun là người có tài. Hơn nữa, mộkẻ hèn thấp như mình có gì mà dám lên tiếng đối đáp.
Moon Byul-yi lần đầu gặp Kim Young-sun là năm 10 tuổi. Lúc ấy, Moon Byul-yi thực sự ko có cảm tình nhiều với Kim Yong-sun. Moon Byul-yi thừa nhận Kim Young-sun thực sự xinh đẹp, nhưng là cô thậsự ko thể hảo cảm vì nàng quá cao ngạo lạnh lùng.
Kim lão gia dẫn cô đến trước mặKim Young-sun nói: "Byul-yi! Đây là con gái của ta, Young-sun. Nàng lớn hơn ngươi 1 tuổi, ngươi nên gọi nàng là tỷ. Tuổi của 2 đứa cũng không cách biệlắm, ta để 2 ngươi kếbạn, sau này hi vọng 2 ngươi có thể trở thành chị em tốcủa nhau, có thể bên cạnh hỗ trợ lẫn nhau."
Bên người lại nổi lên mộtrận bàn tán xầm xì, ganh tị Moon Byul-yi vận khí tốt.
Nhị tiểu thư Kim Young-sun, vốn là đối tượng trong những câu chuyện phiếm của mọi người vì nàng đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, lại giỏi giang và tài năng hơn người. Các nam nhân khác đều mang một vẻ mặnhư nhau khi nhớ tới nhấcử nhấđộng của nàng, nghĩ đến đôi mắtỏa sáng nhưng băng lãnh của nàng, khóe miệng của họ đã sớm kéo dài đến mang tai.
Bọn tôi tớ trong nhà lại xì xầm to nhỏ : "Tiểu nữ như Moon Byul-yi như thế nào lại may mắn như vậy? Sao chuyện tốgì cũng đến phiên nàng?"
Moon Byul-yi lại chỉ biếcúi đầu mà im lặng.
"Vâng, thưa ba!" Giọng nói xuấphátừ khuôn mặdễ thương ấy, nhưng lại cực kì băng lãnh, khiến Moon Byul-yi không khỏi rùng mình.
Căn phòng bỗng chốc không còn người bên cạnh, độnhiên lại tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn lại có cô và nàng. Kim Young-sun độnhiên bảo cô đóng cửa lại, Moon Byul-yi im lặng mà tuân theo. Nàng mộgiây cũng ko màng tới Moon Byul-yi, lẳng lặng ngồi vào bàn đọc sách, giọng nàng lại băng lãnh truyền đến tai Moon Byul-yi: "Quỳ xuống!"
Moon Byul-yi cúi đầu phủ phục rạp trên mặt đất, mộcử động cũng không dám. Mùi hương hoa nhài trong phòng tỏa ra nhàn nhạt, lại có chúngọt ngào, thanh thanh dễ chịu.
Đã quỳ đến mộcanh giờ rồi? Moon Byul-yi nghĩ.
Đầu gối quỳ đến tê dại, khí lạnh từ đầu gối và lòng bàn tay từng chút, từng chúmột lan khắp thân thể. Hơi hé mắt nhìn, sàn nhà xây bằng gỗ nâu bóng loáng mơ hồ ẩn hiện hình ảnh chính mình đang khẽ run rẩy. Nhãn cầu hơi do dự, sau đó, bản tính hiếu kỳ càng xem càng xa, quên cả tay chân đang tê dại, bấgiác đầu lại từ từ ngẩng lên. Đập vào mắlà cái ghế tựa chạm khắc hình long phượng, nhiều giá bày biện toàn là sách, ko có mộmón đồ chơi hay tấm poster của hình tượng nào cả, hoàn toàn khác biệso với căn phòng của Jung Whee-in.
Tầm mắMoon Byul-yi ngước lên, nhìn thấy khuôn mặtròn tròn phúng phính như 2 cái bánh bao, da lại trắng như sữa, sống mũi thẳng... Lại hướng lên trên nữa, hô hấp không khỏi đình trệ. Đôi mắđen láy, trong đến nỗi Moon Byul-yi có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong đó. Hàn ý như mũi kiếm xuyên thấu vào tim, Moon Byul-yi sững sờ nhìn đôi mắkia phản chiếu gương mặngơ ngẩn của chính mình, ngây người mà im lặng.
" Ngươi nhìn đủ chưa, nô tì?" Thiếu nữ đang đứng trước mặcô hỏi. Hai chữ "nô tì" vừa ra khỏi miệng, pha lẫn ý khinh thường.
Kim Young-sun đưa ngón tay thon dài điểm lên trán cô: "Nhìn cho rõ, sau này khỏi nhận lầm người."
Trực giác muốn chạy trốn, tay chân lại như bị đóng đinh, không thể động đậy. Moon Byul-yi nhắm chặmắlại, cảm giác ngón tay dừng lại trên trán cũng lạnh buốt, cả người như rơi vào hầm băng, không cưỡng lại được toàn thân run rẩy.
Ngón tay lạnh lẽo điểm trên trán mộchúliền ly khai, Moon Byul-yi từ từ hé mắt, nhìn thấy đôi mắsắc sảo lạnh lùng của nàng, người cô lại run lên.
"Lâu rồi ta mới thấy 1 kẻ tôi tớ thú vị như ngươi." Mỗi một câu lại một tiếng "nô tì" hay "tôi tớ" từ miệng nàng nói ra, ngữ khí bình thản, hàm chứa ý tứ khinh miệtừ tận trong xương cốt.
Moon Byul-yi phủ phục trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư người quá khen."
Trong lòng đã sáng tỏ như sàn gỗ dưới chân, đứa bé gái trước mặtuy rằng chỉ lớn hơn Moon Byul-yi 1 tuổi, nhưng lại tôn quý hơn mình không biếbao nhiêu lần, có thể để ai vào trong mắt?
Cuộc sống ở gia tộc Kim quả thực rấthanh nhàn, Moon Byul-yi ngày ngày cắp sách đến trường, chiều về chỉ hầu hạ mộmình Kim Young-sun. Sắp xếp quần áo, pha trà, thu dọn giá sách... Kim Young-sun cũng là người ngăn nắp nên Moon Byul-yi thực sự ko cần fải làm quá nhiều việc. Tối ăn cơm xong thì đi học bài. Moon Byul-yi thiếnghĩ so với việc các tôi tớ khác phải quérác, nấu nước tạp dịch thì việc của cô nhẹ nhàng hơn rấnhiều.
Kim Young-sun là người đơn giản, trong nhà nàng chỉ thích mặc áo và quần thun, mùa hè thì nên mặc thoải mái, sang đông thì thay áo quần dài tay. So với các chị em họ khác của mình, thay vì thích mặc đồ, váy vóc sang trọng, nàng chỉ mặc đồ giản đơn thế thôi, nhưng trên người vẫn tỏa ra khí chấngời ngời.
Kim Young-sun rấthích uống trà. Mỗi buổi sáng là phải uống 1 tách trà nóng trước rồi mới đi học. Trà nhấđịnh phải là trà mới đầu mùa thanh khiết, hơn nữa còn phải là trà trong nước, là trà ngoại nàng sẽ ko uống.
Jung Whee-in từng nói nhị biểu tỷ nàng già trước tuổi: " Thời bằng tuổi nàng, ta chỉ thích uống nước ngọa, những đứa trẻ khác cũng chỉ thích uống sữa ngọhay cacao. Ngươi xem nàng lại thích trà, cái thức uống hồi nhỏ ta ghénhấa. Ta hỏi ngươi chẳng phải biểu tỷ quá kì lạ hay sao?"
Moon Byul-yi cô lại chỉ biếcười gượng gạo, trong lòng thực sự thừa nhận Kim Young-sun là mộđứa trẻ khác biệt.
Kim Young-sun rấnghiêm khắc, nàng ko thích ai làm phiền nàng khi đang học hay đọc sách. Nàng cũng íkhi ra ngoài, tan học thì về nhà làm bạn với sách, ngay cả Moon Byul-yi thường thường túc trực bên nàng mà nàng cũng íkhi mở lời.
Những khi quá nhàn rỗi, Moon Byul-yi thường hay viếnhạc. Moon Byul-yi thích nhấlà môn âm nhạc, thời gian duy nhấMoon Byul-yi được hávà đàn là khi ở trong lớp. Ngay cả cô giáo dạy nhạc cũng bảo rằng Moon Byul-yi hávà đàn hay nhấtrong lớp. Moon Byul-yi cầm cây búchì xanh nhỏ nhỏ, hì hục viếlên những nốnhạc, cô viếrồi lại xóa, xóa rồi lại viết. Jung Whee-in là người đầu tiên pháhiện Moon Byul-yi biếviếnhạc, nàng bảo nếu bản nhạc được hoàn thành thì nàng phải là người được nghe đầu tiên. Thế nên sau khi cảm thấy hài lòng, Moon Byul-yi nhanh chóng tìm Jung Whee-in sau giờ học.
Tuy Moon Byul-yi lớn hơn nàng 3 tuổi nhưng Moon Byul-yi và Jung Whee-in học cùng lớp vì cô bắđầu đi học trễ hơn so với những đứa trẻ khác. Jung Whee-in trước đây ko biếMoon Byul-yi lớn tuổi hơn mình, nên luôn quen miệng xưng ta và ngươi, sau này nàng biếđược sự thật, lúc đó thói quen khó bỏ, vẫn ko thể dùng kính ngữ với Moon Byul-yi. Moon Byul-yi cũng là người hiền lành, nên ko quan tâm đến những chuyện đó, cứ để Jung Whee-in thoải mái xưng hô. So với việc Kim Young-sun từng gọi cô là "nô tì", thì Moon Byul-yi cảm thấy chuyện này chả đáng là bao.
Đợi mãi ko thấy Jung Whee-in đến. Moon Byul-yi ngồi xuống thử đánh vài nốnhạc. Vừa quay lại, đã thấy Kim Young-sun đứng ở cửa, vô thanh vô tức, cũng không biếđã đứng bao lâu.
Moon Byul-yi kinh hãi, vội vã đúng dậy: "Tỷ."
Moon Byul-yi từng gọi Kim Young-sun là tiểu thư. Nhưng Kim Young-sun quy định trong trường tuyệđối ko được gọi như thế, nàng ko muốn nhiều người bàn tán, chuyện nàng học cùng trường với mộnô tì, lại còn là 1 đứa trẻ ăn cắp ngoài đường được ba nàng đem về. Kim Young-sun thậm chí còn bán bơ Moon Byul-yi trong trường, nếu cô em họ nàng, Jung Whee-in ko nhiều chuyện nói năng lung tung thì cả trường cũng chả ai biếlà 2 người sống chung 1 nhà. May mắn là Jung Whee-in ko tiếlộ hếsự thậvề Moon Byul-yi nên mọi người trong trường đều nghĩ họ là chị em họ, thế nên Moon Byul-yi mới gọi Kim Young-sun là chị.
Moon Byul-yi nhanh chóng cấbản nhạc lại vào trong cặp, lại bị Kim Young-sun liếc mắmột cái nhìn thấy: "Đưa đây."
"Đây là... Là bản nhạc đầu tiên do ta sáng tác, ta nghĩ nó ko hay, chắc chắn tỷ ko thích đâu."
"Đưa đây."
Buộc lòng phải thuận theo mà đưa bản nhạc cho Kim Young-sun, nhìn tờ giấy trắng cầm trên tay búp măng của Kim Young-sun, đôi đồng tử đen sắc ấy lại mơ hồ hiện lên vẻ khinh miệt, cũng vẫn là thói quen đã nhiều năm như vậy. Moon Byul-yi thấy Kim Young-sun mắvẫn chăm chú đọc.
"Lời lẽ tầm thường như vậy, ngươi cũng dám viếsao?" Moon Byul-yi nhớ rõ nàng đã nói vậy.
Nói rồi nàng rời đi, để lại bản nhạc trên mặsàn lạnh ngắt. Moon Byul-yi nhìn bóng nàng rời khỏi, chỉ biếlắc đầu cười khổ: "Cho nên mới nói tỷ sẽ ko thích mà."
---Hếchương 1---
p/s: Au ko tìm được hình MoonSun năm 10 tuổi nên lấy đại hình cấp 3 vậy =)
Cách hành văn của mình cũng học hỏi từ mấy chuyện khác nên chắc có 1 số bạn sẽ thấy giống giống ah.
Ban đầu au tính để Buyl ngược Sun nhưng thấy ở ngoài đời Sun ngược Buyl nhiều hơn nên chuyển lại, sau này Buyl sẽ ngược lại Sun >.<