Tình Duyên Trái

Tình Duyên Trái: Chương 1

Văn án:

Trần Thành: Đến từ thế kỷ hai mươi mốt, là một tên phóng viên đài truyền hình nhỏ nhoi. Trong một lần phỏng vấn không hiểu sao xuyên tới cổ đại. Không hiểu ra sao thành đệ nhất thiên hạ trang Thiếu chủ. Không hiểu ra sao cả có một thân võ công cao thâm, lại không hiểu ra sao cả đã yêu Lãnh Ngạo Sương nàng.

Lãnh Ngạo Sương: Là người giang hồ người người sợ hãi, vừa chính vừa tà Bích Hải cung chủ. Nàng có dung nhan tuyệt thế, Lãnh Ngạo trong sạch,võ công cao không lường được, là nữ thần trong lòng khắp chốn giang hồ. Có vô số kẻ chỉ vì muốn nhìn thấy dung nhan nàng chấp nhận làm việc ngốc. Mà nàng, lại đã yêu tên nữ giả nam trang kia.






Bầu trời thành Z mây đen dày đặc, mới 2,3 giờ chiều mà trời tối đen tựa như lúc 7,8 giờ tối.
Trên lầu của mộtòa nhà trọ trong thành Z, mộngười trẻ tuổi "dễ nhìn" đang vội vội vàng vàng nhìn máy tính, miệng cũng đồng thời đang nhắc tới điều gì đó.
"Đừng có điện thoại cho ta! Có nghe không! Không tiếp! Không tiếp! Có chếcũng không tiếp...". Chuông điện thoại vang lên bên cạnh người trẻ tuổi "dễ nhìn".

"Đáng chết...". Mắng một câu! Bởi vì đây là điện thoại còn lại duy nhấchưa reo! Nó vang lên rồi, nên chắc chắn không có cái chuyện gì tốcả!

Do dự vừa muốn bắlại không muốn bắt! Nhìn thấy từng hồi chuông reo lên không ngừng nghỉ! Cuối cùng, người "dễ nhìn" vẫn là cầm điện thoại lên.
"Vâng! Xin chào....Vâng! Được.....Hiện tại? Hở.....Được rồi.....Cứ như vậy đi". Điện thoại bị cắđứt.

"Số đúng là khổ! Thời tiếnhư thế này còn bị bắđi phỏng vấn...". Vừa nói vừa vội càng thay quần áo rồi lấy vài dụng cụ cần thiếlên đường.


Ngồi trên xe phỏng vấn, xe đang chạy tới nơi phỏng vấn.
Tiếng sấm vang lên ầm ầm! Bầu trời xuấhiện tia chớp. "Thời tiếnhư thế này trông thậhiếm có". Người "dễ nhìn" cùng người lái xe và phóng viên camera nói chuyện.
"Vâng! Thời tiếnhư thế này thậquỷ quái, chúng ta nên đi đâu chụp bây giờ?"
Trả lời vị này là người "dễ nhìn", tuy rằng cũng không còn nhiều soái.
"Chụp bầu trời đang mưa trong nội thành, rồi chụp đồng ruộng cây cối trong mưa".
Cứ như vậy, cho người chạy tới vùng ngoại thành.
"Trời mưa thậlớn, Lôi Vũ còn khủng bố thêm thời tiết, mà địa phương này nhiều cây cối, chụp sẽ rấnguy hiểm". Người "dễ nhìn" cau mày nói xong.
"Không có việc gì! Thành này! Ta đem xe chạy tới cái miếu đổ náđằng đó, ngươi đi vào trước chờ ta, ta ở trước cửa miếu chắc chụp được không việc gì".
Người tên Thành gậgật đầu.
Cái miếu này thậcũ nát, không thể tưởng tượng được vùng ngoại thành mà còn có miếu thờ như thế này, chắc có lẽ sự tồn tại của vị thần nơi đây thậsự có giá trị đi?.
Thành ở miếu đổ náđi lòng vòng, phát hiện không có chỗ nào không ổn, vì thế xoay người đi tới cửa, xem bên ngoài đang mưa nặng hạt.
Chợđộnhiên, thân thể của Thành chậm rãi té xuống...
Trần Thành chậm rãi mở hai mắt, phát hiện bản thân đang nằm ở mộnơi bị chắn cả bốn phía, trừ nơi đang nằm có tí ánh sáng bên ngoài lọvào ngoài ra thì tối đen. Trần Thành đầu thực khá đau, chẫm rãi không vững đứng lên, lắc lư tại chỗ tới lui vài vòng, muốn nhìn rõ mọi thứ trước mắt, nhưng mọi thứ trong mắvẫn cứ tối đen mộmảnh, giống như những mảnh tối đen kia đang tồn tại mộkhông gian hư ảo, màu đen nhưng không thật. Bỗng nhiên trên đầu một tia sáng chiếu xuống, Trần Thành ngẩn đầu nhìn ánh sáng kia, nhưng lại chói mắkhông thể mở ra được, đầu càng ngày càng nặng đi, thân thể lại một lần nữa ngã xuống mặt đất, lại không có tri giác.
Cũng không biếđã qua bao nhiêu lâu, ý thức bây giờ đang dần khôi phục lại, đầu óc cũng dần thanh tỉnh ra, Trần Thành lại chậm rãi mở mắt, ánh sáng vào mi mắkhông còn là tối đen mộmảnh nữa, mà thay vào đó là mộmảnh mái ngói, Trần Thành nhận biếngay, đó là trần nhà. Trần Thành lấy tay gõ điểm đau sau ót, thủ chống thân thể, chậm rãi ngồi dậy. Vẫn nhìn bốn phía, phát hiện cách mình hai thước có mộpho tượng khá uy nghiêm đang đứng sừng sững, mà thần tượng kia đang trên một bàn thờ chấđầy tro bụi, xem ra đã lâu không ai phụng dưỡng. Trên mặt đấcòn có mộchúrơm rạ khô héo, ngoài ra thì, không còn gì khác ngoài bụi đất, xem ra miếu này đã muốn hoang phế từ lâu rồi.
Từ từ nhớ lại, mình chẳng phải lúc trước đi vào miếu thờ a! Còn đây là nơi nào? Trần Thành đưa tay lại gõ lên đầu mình, liều mạng hồi tưởng lại đã xảy ra chuyện gì rồi. Nghĩ tới, nàng cùng các người đồng nghiệp đang chụp cảnh trời mưa, sau đó thì đi vào miếu thờ, sau đó...đầu mình đau buốt, rồi không có tri giác.
Trần Thành chậm rãi đi tới cửa, đi ra bên ngoài nhìn, cả người giậnảy đến ngây người, chỉ thấy nguyên bản cánh đồng rộng lớn phía trước, giờ phúnào lại biến thành rừng cây rậm rì, một con tuấn mã đang cúi đầu chậm rãi ăn cỏ dại. Trần Thành nhìn qua hếthảy, còn tưởng bản thân đang nằm mơ, độnhiên giơ tay lên, hung hăng tự táchính mình. Cảm giác đau đớn nháy mắtruyền tới não, Trần Thành mộpháthanh tỉnh, mình nguyên lai thậkhông nằm mơ, chính mình cả kinh không tự chủ lùi người lại về phía sau vài bước, thẳng đến lưng chạm vào bàn thờ.
Thời gian từng giây, từng giây mộtrôi qua...Cũng không biếđã qua bao nhiêu giây, Trần Thành chỗ nơi ómới có tri thức, từng bước đi ra ngoài.
Con tuấn mã kia bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn Trần Thành, nó có hơi vẻ kích động, không ngừng quơ đầu qua lại, chân càng không ngừng đi tới lui, ánh mắnóng bỏng nhìn nàng, cảm giác hình như nó biếnàng. Nhưng Trần Thành thấy nó phản ứng như vậy, ngừng lại không dám bước lên phía trước.
Phỏng chừng con ngựa trắng kia thấy Trần Thành đứng ngây bấđộng, cũng yên tĩnh trở lại, trong mắbiểu lộ ra thần thái, làm cho người ta cảm giác như một đứa trẻ bị ủy khuất. Kỳ thậTrần Thành cũng ủy khuấchỉ có mình mình biết. Không hiểu là mình đang ở cái nơi quái quỷ nào, trong lòng không thể yên, vừa lo lắng lại vừa sợ hãi. Nhìn thấy con ngựa trắng toára bộ dạng ngoan hiền trở lại, Trần Thành lại thử chậm rãi bước đến hai bước, vẫn thấy con ngựa kia ngoan ngoãn nhìn nàng. Nàng chậm rãi áp mặvào con ngực trắng, con ngừa trắng cũng nhấc đầu bu lại, cái má cọ xáTrần Thành, thái độ như đã thậrấthân.
Trần Thành thấy con ngựa đã nhu thuận, quyếđịnh mượn nó thay đi bộ, rời khỏi nơi đây.
May mắn Trần Thành trước kia có từng học qua cưỡi ngựa, mặc dù không phải kĩ thuậcao siêu mấy, nhưng ngồi chậm rãi bước chậm vẫn có thể! Trần Thành vươn tay muốn sờ sờ con ngựa trắng, làm tỏ vẻ bạn thân thì tay lại dừng ở không trung không thể động đậy. Bởi vì nàng thấy trên tay mình có cái gì đó... "Cái bao tay" ? Cái bao tay này bộ dạng là một nửa thanh thức, nhưng lại giống cái tầm thường! "Cũng hay nhỉ!". Trần Thành trong lòng khen. Hoàn toàn không quan tâm tại sao trên tay nàng có cái bao tay này. Kìm lòng không đặng cẩn thận đánh giá, nghiên cứu cái bao tay này.
Chờ mộchúđã, ta hình như chưa từng sở hữu cái này a! Trần Thành đầu óc thanh tỉnh ra, ánh mắlập tức duy chuyển lên thân thể mình! Mới phát hiện trên người đang mộmộthân trang phục cổ trang, còn có thắlưng tay áo nam sĩ trang phục, chân còn mang giày bó màu trắng, tuy rằng kiểu dáng đơn giản tạm coi là đẹp, cũng bẩn không chịu nổi, thấy tình cảnh này, Trần Thành lập tức như bị séđánh, đầu óc nhấthời đình trệ, không có tư tưởng. Chờ đợi một hồi lâu, Trần Thành mới chậm rãi hoàn hồn. bấđắc dĩ thở dài một tiếng, ôn nhu vuốve đầu ngựa, giọng nói nhẹ nhàng: "Ngựa này, chúng ta đi đi! Ta nhấđịnh không bạđãi ngươi".
Suy trước nghĩ sau một hồi, Trần Thành quyếđịnh xem trong bao quần áo có cái gì trước rồi có gì tính toán sau. Mở ra nhìn vào, nguyên lai chỉ có hai tờ giấy! Lấy ra nhìn kỹ! Mấy kí tự trên giấy này viếcái gì thế, may mắn Trần Thành về phương diện chữ viếcó điểm thiên phú, bấkể là dùng ngôn ngữ gì viết, cũng có thể đoán ra đại khái, còn nữa, chữ này cũng không quá khó coi. Trần Thành chăm chú nhìn chữ trên tờ giấy, giống như là viế"Bạc trắng 100 lượng"? Tiền này tồn tại ở ngân hàng tư nhận Tiếthị? Trần Thành độnhiên hoảng hốcó chúlãnh ý, nắm tờ ngân phiếu trong tay không chịu được run rẩy, khóe miệng nhếch lên một cái, lộ ra so với khóc còn khó coi hơn cười, ông trời có phải đang đùa giỡn với ta hay không, rấnhiều người rấthích xuyên không qua, nhưng là ta thì không muốn nha! Ta muốn về nhà, muốn ăn cùng ba mẹ với những thức ăn ngon, còn muốn lên mạng chơi game, còn muốn đi KTV ca hát...Nhưng là, ông trời chính là đang cùng Trần Thành chơi một vố đùa rõ lớn.
Trần Thành vẫn không thể tin được mình đang ở thời cổ đại. "Không có khả năng! Giống như tiểu thuyết, xuyên không không phải chuyện có thể dễ dàng phát sinh như vậy! Tỷ như bị xe tông nhưng không chắc là sẽ chếmà! Còn cái gì nữa! Chính ta rõ ràng làm rấtốt...Nói sau đây chẳng qua là tiểu thuyết! Trên thế giới này không thể có khả năng có chuyện như vậy được. Sẽ không đâu! Không đâu...". Trần Thành kích động bắt đầu lầm bầm làu bàu.
Tuy rằng không muốn thừa nhận chuyện đang phát sinh có tính chân thậcao, nhưng chuyện trước mặthậkhông có tí kích thích nào...Mà nàng cũng không biếlàm sau bây giờ! Giải thích như sao đây....
Cuối cùng, Trần Thành rốcục xem chuyện này như chuyện đính hôn, sẽ đi từng bước từng bước trước đã, đầu tiên là rời khỏi chỗ này đi, xem tình huống kế tiếp ra sau rồi mới quyếđịnh tiếp.

-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 740

Thể loại: Bách Hợp, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 61/??

Yu Shinoda giải trí tổng hợp Đình Soạn Đình Duy Hà Thu iptv m3u8 Đang cập nhật nghe gì Min Do-yoon giải trí Hồng Nhung vtvgo tv Kana Momonogi Tú Quỳnh Thu Huệ phim79 Viết Linh Cô Úc Yua Mikami Nguyễn Hoa Bảo Linh xem gì Momo Sakura Đình Soạn Kim Thanh Minami Aizawa Trần Vân Thanh Mai Suzu Honjo Nguyễn Thành Nguyễn Huy radiotruyen link tối cổ Yui Hatano Quàng A Tũn truyenngontinh Ai Sayama Karen Yuzuriha Tuấn Anh vlxx Mayuki Ito Đình Huy Anh Sa vl79 Tâm An audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com