
Cậu Bé Siêu Năng Lực 3 – Mob Psycho Season 3
24 11/11
1793 Theo dõi 0
Nương Tử Nhà Ta Là Bạo Quân Nữ Đế Trong Tương Lai
VGA 50/??
710 Theo dõi 0
Phi Lễ Vật Nhiễu
TXT 11/11
1113 Theo dõi 0
Ta Làm Hắc Nguyệt Quang Của Hôn Quân Này Chắc Rồi
TXT 117/117
661 Theo dõi 0Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt: Chương 1
– Văn án –
Thích Miên trọng sinh về từ mạt thế, dị năng cường đại vô địch.
Chân dẫm dị chủng, đao thọc thây ma biến dị, thần thái mãn cấp đường đường quay về.
Khuyết điểm duy nhất là, một khi dị năng bị tiêu hao hết cô sẽ không ngừng rơi lệ, thân thể hư nhuyễn còn khóc sướt mướt anh anh anh.
*
Khi Giang Hành Chu thức tỉnh dị năng, anh có một giấc mộng mơ hồ, trong mộng cô gái tay cầm trường đao đi ra từ giữa biển lửa, cứu Giang Hành Chu thân thể nhuốm đầy máu tươi từ khỏi vũng lầy âm u.
Trong hiện thực, anh thấy gương mặt trong mộng kia, bật cười nhạo một tiếng.
Là một phế vật chỉ biết khóc.
*
Mười phút sau, người đàn ông bị dòng nước mắt kia làm cho nóng ruột cả lên, choàng cánh tay ôm quái khóc sướt mướt, dẫm lên quân ủng, tay nắm đao, táo bạo cuồng gϊếŧ đàn thây ma, đi vào trung tâm mua sắm lớn nhất, đem son môi giỏ xách váy áo đẩy toàn bộ đến trước mặt người phụ nữ.
Tay anh mạnh mẽ lau nước mắt cho cô: “Không được khóc!”
– —
Ánh sáng chói lòa sau khi đến đỉnh điểm thì tắngúm.
Thích Miên rũ đôi tay đã chếlặng xuống, thân thể khô kiệt, ngực bị xuyên thủng được tứ chi chống đỡ, đầu rũ xuống dưới một hình thái vặn vẹo.
Dưới lầu là dị chủng mênh mông tre già măng mọc, tiếng hí liên tục róvào tai, hơi thở tanh hôi không ngừng dâng lên, tường thủy tinh không chịu được sức công kích nặng, cao ốc lung lay sắp đổ.
Dị chủng vương trước mặthở dốc, nó giãy giụa kéo cô tới, lấy ra mộtư thế như muốn ôm, mở ra cánh tay khô khốc muốn đem cô vào trong lòng ngực, ôm ấp.
Nhưng cho dù chết, cô cũng tuyệt đối không thể để nó hấp thu tinh hạch của mình, tro tàn lại cháy!
Ý niệm thoáng hiện qua, cả người là máu Thích Miên đem đoạn đao nắm chặtrong tay hung hăng đâm vào thân thể dị chủng vương đã gần chết, hầu như đồng thời tiếng gầm rú nghẹn ngào của dị chủng vương xuyên qua màng tai cô, nó hoàn toàn rũ xuống, Thích Miên bị ôm vào trong lòng ngực nó, hai người cùng rơi xuống từ trên cao ốc đã bị đào rỗng.
Mạthế thứ này.
Quá mệt mỏi.
......
Giống như nện lên mặt đấbị chia năm xẻ bảy, đau nhức từ trái tim cùng toàn thân dâng lên đến đại não, Thích Miên đột nhiên hísâu một hơi, tỉnh lại từ trong bóng đêm.
Mồ hôi đầy đầu, tròng mắrun rẩy, nhìn ánh đèn màu trắng trước mặt.
Trên trán dán miếng hạ sốt.
Nơi này...... Là nơi nào?
Cảnh tượng yên lặng như vậy......
"Cô tôi là chuyện như thế nào?" Mộgiọng nữ không kiên nhẫn vang lên bên ngoài phòng.
"Cô tôi ngấxỉu ở phòng hóa trang, nhân viên công tác đi vào mới phát hiện." Thanh âm xa lạ dừng lại một chút, "Lúc phát hiện thì sắc mặtrắng bệch, phásốt, lại run rẩy, nhân viên hỏi tôi có phải cô tôi có bệnh hay không, cô tìm người có đáng tin cậy không vậy?"
"Cũng không phải trách cô."
Thanh âm xa lạ oán trách: "Nơi quay chụp thật khó mà đặđược, cô tôi bị bệnh như vậy làm chậm trễ thời gian và tiền bạc tốn không ít, càng đừng nói tìm người khác còn phải tốn công tốn sức, sớm biếnhư vậy thì không cần cô tôi nữa. Được rồi, cô nhanh nhanh chăm sóc, xem tình huống cô tôi thế nào, đừng để xảy ra thêm sự cố khác, tôi đi trước đây."
Lý Thanh lập tức phản đối: "Tại sao phải là tôi chăm sóc cho cô ta!"
Thanh âm xa lạ không thể tưởng tượng, hỏi lại: "Là bạn cùng phòng của cô hay của tôi?"
Lý Thanh nghẹn lại, người đàn ông cũng không dong dài hơn, đang muốn bỏ đi, bỗng nhiên bị giữ chặt, Lý Thanh giọng mềm nhẹ nũng nịu: "Được rồi... Nhưng mà Hạo ca, nếu tình huống cô tôi không tốt, anh nói, vị trí kia của cô tôi có thể để lại cho em không?"
Hạo ca nhìn Lý Thanh một cái, lại nhìn màn che giường bệnh vẫn an tĩnh, nghĩ nghĩ: "Cũng được, nhấthời cũng không tìm thấy người thích hợp khác."
"Cảm ơn anh!" Lý Thanh nhảy nhónói, nhìn theo Hạo ca đẩy cửa đi ra ngoài, suy tư một lát, ánh mắdừng ở bình giữ ấm trên bàn cạnh giường Thích Miên.
Cô cẩn thận quay đầu lại, nhìn thấy màn che vẫn như cũ không có động tĩnh gì, chỉ thỉnh thoảng khẽ nhúc nhích khi gió ngoài cửa sổ thổi vào. Tim cô đập nhanh hơn, tay run rẩy lấy từ trong túi ra thuốc ngủ mình hay dùng cùng với một gói cà phê hòa tan.
Cô quậy cà phê, bỏ vào íthuốc ngủ, rối rắm một chút, lại nghĩ đến cà phê có tác dụng nâng cao tinh thần, sợ không đủ, lại bỏ thêm vào mấy viên. Bởi vì thậkhẩn trương, cô bỏ vào mới nhớ lại thuốc viên như vậy rất khó hòa tan, đành ảo não mà cầm bình giữ ấm ra sức lắc.
Mới lắc được vài cái, phía sau màn truyền đến một tiếng khụ nho nhỏ, Lý Thanh tức khắc đổ mộthân mồ hôi lạnh, hoảng loạn nghiêng đầu, nhìn thấy một bàn tay trắng nõn thon dài vén màn lên, lộ ra mộkhuôn mặtái nhợyếu ớt.
Có thể làm cho chủ biên tạp chí thời trang có chúdanh tiếng vừa xem ảnh chụp đã quyết định chọn ra làm vai chính, gương mặnày quá đẹp không thể nghi ngờ gì, khuôn mặtinh xảo, chiếc cổ thiên nga thon dài, đôi mắrũ xuống thậdịu dàng, nhìn thẳng lên lại như kiếm quang rúkhỏi vỏ, tràn đầy ý chí sắc bén.
Lý Thanh bị ánh nhìn kia làm sợ tới mức run lên, thiếu chút nữa làm rớcái bình, hoài nghi mình đã bị phát hiện.
Nhưng giây tiếp theo Thích Miên lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh ôn hòa, làm Lý Thanh cảm thấy chính mình đã nhìn lầm.
Lý Thanh thoáng định thần: "Miên Miên bảo bối ~ cậu tỉnh rồi à, cảm giác như thế nào?"
Ánh mắThích Miên dừng ở trên người Lý Thanh, thanh âm khàn khàn: "Hôm nay là năm nào? Ngày mấy tháng mấy?"
Lý Thanh ngẩn ra, buồn cười nói: "Cậu xảy ra chuyện gì, sao lại hỏi vấn đề kỳ quái này, hôm nay ngày 5 tháng 10 năm 2030, cậu là sinh bệnh đến hồ đồ sao, còn sốà?"
Lý Thanh duỗi tay đến sờ trán Thích Miên, Thích Miên ngửa ra sau né tránh, chính mình tự bóc miếng hạ sốt.
Tay Lý Thanh chựng lại giữa không trung, thậxấu hổ.
Tay Thích Miên dưới chăn nắm lại thậchặt, gân xanh nổi lên trên làn da trắng nõn.
Cô thế mà thật sự đã trở lại! Trọng sinh về 2 ngày trước khi mạthế xảy ra!
Đời trước ngày 7 tháng 10 rạng sáng 0 giờ, toàn cầu chợxuất hiện liên tục mười hai giờ hiện tượng thiên văn kỳ dị "hồng dạ", thế giới tối đen, chỉ có ở chân trời một đường sáng màu đỏ hồng mang đến phóng xạ nguy hiểm, làm nhiễm xạ tất cả mọi thứ.
Trận Hồng Dạ này làm nhiệđộ không khí tăng cao, vô số người bị sốcao mà chết. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Bởi vì mục đích của Hồng Dạ...... Là để ấp!
Mạthế tiến đến, nhóm mẫu trùng dị chủng đầu tiên từ dưới đấchui lên, tự bạo trên mặt đất, bào tử trong cơ thể nhanh chóng phiêu tán tràn đầy mỗi một góc trên thế giới này, không người nào có thể né tránh.
Loại bào tử mang cảm nhiễm này, mang xúc tua hệ sợi thâm nhập vào mỗi mộtế bào, trực tiếp cải tạo DNA của con người. Bốn phần năm người trên thế giới bị bào tử cảm nhiễm biến thành những cái xác không hồn đáng sợ.
Chỉ còn lại mộphần năm có thể chịu đựng được đại bùng nổ lúc ban đầu này. Còn có mộsố íngười trong quá trình cảm nhiễm đạđược tiến hóa đặc thù, đạđược dị năng vượqua người bình thường. Trên thực tế, dị năng giả và thây ma có thể xem như là hai cực đoan của quá trình cảm nhiễm.
Cô ở trong thế giới máu me tàn khốc kia giãy giụa hơn 5 năm, cuối cùng giữa trận tấn công của trăm vạn dị chủng, chếdưới mộkích của dị chủng vương sắp chết.
Cơn đau nhức xuyên tim lại một lần nữa nảy lên trong óc, Thích Miên đột nhiên nhắm mắlại.
Lý Thanh khô cằn ho khan một tiếng, lại lần nữa thử thăm dò, mở miệng: "Miên Miên, cậu tỉnh lại lâu chưa? Tỉnh rồi sao lại không gọi tôi?"
Thích Miên mở mắt ra, nhìn chính mình bạn cùng phòng, người đã biến mấtrong trí nhớ của mình rấnhiều năm, hiện giờ tươi sống sáng rỡ đứng trước mặcô, lộ ra nụ cười yêu kiều ngọt ngào, vô luận là ở mạthế hay hiện tại đều làm Thích Miên khó có thể lại đối xử hữu hảo.
Cô nhẹ cười, nói: "Không có, tôi vừa mới tỉnh, đầu còn thậmơ hồ. Sao tôi lại ở đây?"
Lý Thanh thấy sắc mặThích Miên không giống nói dối, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Cậu phásốté xỉu trong phòng hóa trang, đám nhân viên kia cũng thậquá ác độc, không ai giúp cậu cả, cũng chỉ có tôi liều mạng đem cậu lại đây. Thậtức chết, về sau loại tạp chí vô lương tâm này chúng tôi không tới nữa!"
Lý Thanh tức giận gào lên.
"Thì ra vậy." Thích Miên nhẹ nhàng gật đầu, trong đầu đã nhớ tới điểm thời gian này.
Lúc mạthế tới, cô ở đại học Quan Châu học năm 3, ngẫu nhiên có việc làm thêm. Quốc khánh được nghỉ dài hạn, Lý Thanh năn nỉ ỉ ôi cô đi tới tạp chí thời trang nào đó chụp ảnh mẫu, chẳng qua đời trước không có chuyện té xỉu này, cho nên thậbình thường sau khi chụp hình, lấy được thù lao thì quay lại trường.
Không nghĩ ba ngày sau mạthế tới, thế giới long trời lở đất. Mộngười bạn cùng phòng trong lúc ngủ mơ biến thành thây ma, cô được sự giúp đỡ của một người bạn cùng phòng khác xuấthân từ gia đình cảnh sáTừ Bạch Diễm gϊếŧ chếthây ma, mang theo Lý Thanh trốn đi.
Kếquả?......
Kếquả Lý Thanh cảm thấy các cô hai nữ sinh bảo hộ không được cô ta, ngược lại đến cậy nhờ một đội ngũ có dị năng giả, người dẫn đầu xăm mình yêu cầu lấy hai cô làm thù lao, Lý Thanh liền bỏ thuốc ngủ vào trong ly nước của hai người!
Nếu không phải Từ Bạch Diễm cũng đủ cảnh giác, nếm ra được nước có vị không đúng, kéo lên cô mơ màng sắp ngủ mà liều chếphá vây, hai người có khả năng bị thua ngay ngày đầu tiên rời trường.
Là Lý Thanh dạy cho cô bài học đầu tiên về mạthế tàn nhẫn, cô như thế nào lại không có hồi báo?
Thích Miên nở nụ cười ôn nhu, chỉ chỉ bình giữ ấm Lý Thanh đang cầm: "Tôi hơi khát."
Lý Thanh thậkhẩn trương mà đưa ra bình: "Cho cậu đây, đã sớm chuẩn bị tốt."
Thích Miên vặn nắp, vừa nhìn thấy bên trong liền lộ ra vẻ ghébỏ: "Đây là cái gì nha, ghê như vậy!"
Lý Thanh vội vàng giải thích: "Là cà phê."
Thích Miên nhăn chặmi: "Tôi bệnh còn uống cà phê?"
Gương mặtươi cười của Lý Thanh hơi cương lên, nói thậnhanh: "Này... là tôi không suy xénhiều, nghĩ đến cậu lại lập tức phải chụp ảnh, sợ cậu tinh thần không tốsẽ chụp không được đẹp, cho nên mới, mới..."
Thích Miên bừng tỉnh: "Nguyên lai tôi hiểu lầm cậu, cậu nghĩ đến thậchu đáo."
Lý Thanh nuốnước miếng, nhìn Thích Miên nâng cánh tay lên.
Không nghĩ cái bình sắp được đưa đến trong miệng, Thích Miên lại bỗng nhiên để xuống, con mắđen nhánh nhìn chăm chú vào Lý Thanh, thở dài một tiếng: "Thanh Thanh, sao cậu lại ngốc như vậy, bên trong chưa quậy lên."
Lý Thanh tức khắc toára mộthân mồ hôi lạnh, thanh âm có chúrun: "Vậy đừng uống nữa, tôi đi pha cho cậu cái khác."
Tay cô vươn ra muốn đoạlấy bình.
Vừa mới vươn tay ra đã bị Thích Miên đè mạnh tay xuống, lực ở bàn tay Thích Miên không biếvì sao lại cực mạnh, niếcổ tay Lý Thanh đến thậđau, nửa phân cũng không nhấc lên được.
Lý Thanh trong lòng lạnh lẽo, Thích Miên nhìn sắc mặtrắng bệch của Lý Thanh, ý cười ấm áp: "Cậu xem cậu đi, pha cà phê cũng không pha nóng, bộcà phê còn chưa quậy tan kìa!"
Thích Miên ôn nhu vỗ vỗ tay Lý Thanh, thanh âm nhẹ nhàng: "Nhưng không sao, chính cậu pha thì tôi không ngại. Cậu làm, tôi sẽ uống hết."
Thích Miên giơ lên cái ly lên.
Nhìn thấy chấlỏng màu nâu róvào trong miệng Thích Miên, trên mặLý Thanh lại đầy chộdạ nghi hoặc, trong lúc nhấthời không biếThích Miên rốt cuộc có nhìn thấy thuốc bên trong hay không, nếu thấy được tại sao lại uống hết.
Nhưng lúc này Thích Miên đã uống xong, Lý Thanh muốn từ bỏ cũng không kịp, càng không thể trực tiếp hỏi: "Cậu có cảm thấy cà phê có mùi gì lạ không", chỉ có thể ráng cười lên, phụ họa: "Trách tôi sơ ý quá, tôi đi pha cho cậu lần nữa..."
Lý Thanh như cũ nghĩ đến chuyện lấy lại bình giữ ấm, Thích Miên một lần nữa lại cười: "Không cần nóng vội, tâm ý của cậu tôi đều biếcả, tôi muốn uống cho hết."
Đáy lòng Lý Thanh đã hận đến không thể mắng một tiếng chói tai, xénágương mặnày ra, lại nghe Thích Miên không chúđể ý, nói: "Sao trán cậu đầy mồ hôi thế kia?"
Trong cổ họng Lý Thanh gian nan lọra vài tiếng cười: "Không có......"
Thích Miên nhẹ ấn trán mình: "Tôi còn hơi choáng váng, cậu đi đến studio chờ tôi trước đi."
Cô ôn nhu sờ sờ mặLý Thanh, tròng mắđen nhánh hiện lên ảnh ngược táinhợcủa người sau: "Đừng lo lắng, cậu cho tôi, tôi đều sẽ trả lại cho cậu."
Lượt xem: 492
Thể loại: Dị Năng, Hệ Thống, Mạt Thế, Ngôn Tình, Trọng Sinh, Truyện Chữ
Thời lượng: 125/125