
Tuyệt Thế Vũ Hồn
TXT 5641/5641
1017 Theo dõi 0
Tam Tấc Ánh Nắng
TXT 113/113
615 Theo dõi 0
Đắc Tội Vong Hồn
AUX Full
1071 Theo dõi 0Tương Tư Như Mai: Chương 1
Nếu bạn yêu thích thể loại truyện ngôn tình, và đặc biệt yêu thích lối viết nhẹ nhàng dung dị nhưng cứ khiến lòng mình day dứt không yên, luôn băn khoăn thì hẳn bạn sẽ không thể quên được tác giả Lâm Địch Nhi. Có lẽ độc giả không còn lạ gì với loạt truyện: Hoa Hồng Sớm Mai, Hoa Hồng Giấy, Hái Sao,… tất cả đều là những câu chuyện đi sâu vào lòng người, là những chiêm nghiệm về câu chuyện tình yêu, truyện Tương Tư Như Mai cũng là một truyện cùng thể loại này.
Tác gải cũng có lời đề tựa: Tôi thích dùng giọng văn thản nhiên để kể lại một câu chuyện xưa cũ, giống như thưởng thức một tách trà thương ngát, nhìn như vô vị, vào miệng rồi mới biết hương thơm tràn ngập đáy lòng.
Đây là câu chuyện xưa về nữ cải nam trang, miêu tả lại một đoạn tình cảm hồn nhiên, quyến luyến. Chuyện cũ không có tình tiết li kỳ, chỉ là vận mệnh của nữ chính có chút li kỳ.
Năm nàng 6 tuổi, có người từng nói: Ta muốn trồng một vườn mai, mười năm sau sẽ cùng muội đêm đêm bên nhau. Mười năm sau, người cùng nàng hàng đêm nhìn ngắm vườn mai có phải là hắn?
Không tình nguyện đi theo huynh trưởng xuống lầu, trong lòng cả hai huynh muội đều hiện lên một suy nghĩ: Không biết đến khi nào mới có thể gặp lại Liễu công tử kia? Liễu viên là khu nhà nho nhỏ, được sửa từ hậu viện của một nhà giàu có mà thành, trong lại sửa mấy gian sương phòng. Tuy nhỏ nhưng rất thanh tú, nước xanh đá trắng, cây cối xanh mơn mởn, bốn mùa hoa nở ngát hương, tinh tế và rất tiện. Đám người hầu ở sương phòng phía nam, Mạc phu nhân ở sương phòng phía Bắc có nhiều ánh sáng mặt trời. Liễu Mộ Vân ở trong một tòa tiểu lâu ở sâu nhất, bên trên là phòng ngủ, dưới là thư phòng.
Mấy năm trước, cùng một lúc phải chịu nỗi đau mất chồng mất con, Mạc phu nhân không thể chấp nhận nổi sự thật, tự biến mình thành kẻ si ngốc, suốt ngày nhìn trời chẳng nói chẳng rằng. Chạng vạng, thị nữ đã lau rửa cho Mạc phu nhân xong xuôi, cho ăn cơm rồi đỡ bà vào giường. Chăn sớm đã được ủ ấm, bên trong đốt hương, rất ấm áp, thoải mái. Liễu Mộ Vân vẫy vẫy tay bảo thị nữ rời đi, thời khắc này là của hắn. Đặt tay mình vào tay mẫu thân, dựa vào mẫu thân, hiểu rằng bà vô thức nhưng Liễu Mộ Vân vẫn làm vậy, như thể khi còn bé, mình vẫn là viên minh châu của mẫu thân.
Liệu chuyện tình này đến cuối cùng sẽ ra sao, đâu là hồi kết của truyện, mời bạn đón đọc để tìm được lời giải đáp, để cùng đồng hành với câu chuyện tình yêu của họ, để sống và trải nghiệm những điều mới mẻ.
Thịnh thế, tài tử xuấhiện tầng tầng lớp lớp, đều là những người trí tuệ, hiếu học, đọc nhiều sách vở. Thành niên rồi thì đều thích rời nhà đi ngao du, sống cuộc sống thanh bần, tu đạo khổ hạnh. Đi dạo trên phố xá Trường An hoặc tửu quán ngoại ô, bình thường sẽ gặp được vô số những người có lời nói cao siêu, đức hạnh. Thoátục cao nhã thời đó là thịnh hành, ai nấy đều theo đuổi, hướng tới, coi trọng nó. Mộsố đệ tử thế gia và thương thân, nhân sĩ đều noi theo. Bọn họ không phải lo mối lo cơm áo nhưng trời sinh tính tình đạm bạc không thích làm quan, càng chán ghét chuyện trò ầm ĩ nên mới xa lánh người đời. Bọn họ khi thì ẩn cư ở vùng ngoại ô, khi thì lui tới những nhà công hầu, tể tướng, có mối nhân duyên rộng khắp và tâm tình bao la. Bọn họ không cần tình duyên hồng trần đến quấy rầy, cũng chẳng cần gió trăng làm nổi bậmình. Bọn họ như hoa lan trong nước, trắng nõn tinh khôi. Có đôi khi cũng sẽ viếnhững bài thơ tình động lòng người nhưng đó chẳng qua chỉ là trò đùa giữa chốn nhân gian, từ thời KhuấNguyên, mỹ nhân hoa cỏ cũng sẽ không đơn thuần là mỹ nhân hoa cỏ. Các nàng là đóa hoa lý tưởng trong thơ từ mà thôi. Càng viếđộng lòng người thì những nam nhân vì lý tưởng, vì khávọng ấy càng đạm mạc, vô vị với nữ tử, thái độ như gần như xa.
Cái gọi là người nhân ái gặp nhân ái, người trí tuệ gặp trí tuệ thì cũng có chúbấđồng. Bọn họ cho rằng cao nhã thoátục không phải là nói chuyện phong hoa tuyếnguyệlà có thể đạđược. Những người kiên định làm việc, dốc lòng dốc sức làm người, vì nước vì dân mà không tiếc chúsức lực nhỏ cũng là điều đáng làm trong cuộc đời này. “Kinh thành tứ thiếu” chính là những người thực hiện lý tưởng này mộcách triệđể nhất.
“Kinh thành tứ thiếu” gồm có bốn người: Con trai của tướng quốc Lãnh Như Thiên, tân trạng nguyên Vệ Thức Văn, con trai của nhà giàu nhấkinh thành Tề Di Phi và cả tứ vương gia Hướng Bân được đương kim hoàng thượng trọng thị nhất. Bốn người bọn họ có tiền có chức vị, uống rượu ăn thịt, du sơn ngoạn thủy, cuộc đời vô cùng khoái hoạt. Nhưng bọn họ cũng không phải là những thiếu gia bướng bỉnh, cũng là những người gặp chuyện bấbình chẳng tha, cho dù tốn kém, gian khổ đến đâu cũng sẽ giúp đến cùng khiến cho người trong kinh thành rấkính trọng. Mà trong bốn người này thì họ Hướng lại là tôn quý nhất, người trong kinh thành hơi có chúmặmũi, gia cảnh khá giả có con gái mới trưởng thành, ai cũng tranh giành đến sứđầu mẻ trán để leo cao, đáng tiếc hoa rơi có ý nước chảy vô tình. Mấy năm qua, chỉ nghe nói Hướng vương gia làm những chuyện đại sự vì nước vì dân, lập công lớn gì chứ chưa từng nghe nói mỹ nhân nhà ai được lọvào mắxanh của Hướng vương gia.
Tấcả những điều này đã làm tổn thương biếbao trái tim thiếu nữ cập kê.
Ngoại ô phía tây kinh thành là nơi cảnh sắc rấđẹp. Có mặhồ tú lệ điểm xuyếgiữa những dãy núi biếc, xung quanh hồ trồng đầy những gốc mai. Có thương gia đã xây mộtòa lầu ở bên hồ, gọi là “Quan Mai các”. Vừa đến tháng chạp, mai vàng đua nở, những đóa hoa vàng nhạnở rực rỡ trong ánh sương ban mai trên mặhồ và lớp sương dày trên núi, hương hoa bay đến từng đợt, từng đợkhiến cho Quan Mai các này trông như chốn tiên cảnh.
Quan Mai các mùa đông hương trà bốc lên khắp nơi, khách nhân như nước. Những vị trí đẹp là bên cửa sổ, đối diện mặhồ. Mặhồ có tuyếrơi, còn chưa quá lớn, từng bông tuyếnhư tơ liễu bay bay, ven hồ là rừng mai um tùm, cách cửa sổ đã có thể ngửi thấy hương mai thơm ngát. Chỗ ngồi đẹp như vậy đương nhiên là để dành cho khách quen.
Chưởng quầy vui vẻ, mỉm cười chào đón với một vị công tử đang thưởng thức cảnh đẹp tuyệtrần kia:
- Liễu công tử, theo lệ cũ, một bình trà thơm, nhưng hôm nay điểm tâm rấđược, hay là chọn vài món?
Lại gật đầu với hai thư đồng thanh tú ở bên:
- Thanh Ngôn, Lam Ngữ, lâu rồi không gặp, hai vị khỏe chứ?
Thanh Ngữ cười đáp lễ, khách khí từ chối:
- Đều rấtốt, cảm ơn đại chưởng quầy. Điểm tâm thì không cần, ông cũng biếcông tử nhà chúng tôi không ăn đồ bên ngoài. Còn nữa, chưởng quầy còn lớn tuổi hơn công tử nhà chúng tôi, không cần dùng kính ngữ, gọi theo thứ bậc là được rồi.
Bên kia, Lam Ngữ lấy ra mộtay nải màu xám, cười dài nói:
- Đúng vậy! Như vậy sẽ khiến công tử nhà tôi tổn thọ mất. Chúng tôi là khách quen ở đây, lần nào lão nhân gia cũng vô cùng chiếu cố đến chúng tôi, công tử nhà tôi rấáy náy đó. Ở đây là mộchiếc áo mùa đông do Tầm Mộng phường làm, công tử cố ý để cho Vương nương thêu, lại làm bằng bông và lông dê, rấấm, tặng cho phu nhân nhà ông để tỏ chúlòng biếơn,
Lão chưởng quầy sửng sốt, lòng thầm nghĩ: Vương nương đó là tú nương giỏi nhấkinh thành, còn cả Tầm Mộng phường đó chính là phường thêu tọa lạc ở nơi sầm uấnhấkinh thành, trang sức, khăn mặt, giày vớ, áo cưới… đều làm theo yêu cầu, hơn nữa đều vô cùng độc đáo. Những nhà có con cưới gả đều lấy làm tự hào vì có thể mua được đồ của Tầm Mộng phường. Phường chủ của Tầm Mộng phường chính là Liễu công tử gầy yếu này. Chiếc áo bông này đúng là ngàn vàng khó kiếm, bà già ở nhà chẳng biếsẽ vui đến mức độ nào nữa? Lễ vậnày cũng thậlớn! Lão chưởng quầy nghĩ vậy, vội khoátay:
- Sao có thể, tôi đâu có làm được gì cho Liễu công tử, đại lễ thế này sao dám nhận?
Lam Ngữ nhéquần áo vào tay chưởng quầy:
- Nói gì vậy, chưởng quầy xây tòa lầu này, công tử nhà tôi thích vô cùng, như vậy là quá đủ rồi, đâu cần đại lễ. Sau này, công tử nhà ông thành thân, Tầm Mộng phường chúng tôi sẽ ra sức cho ông nữa đó.
Chưởng quầy cười tươi như hoa nở, nhìn khuôn mặnhư bạch ngọc của Liễu công tử, thầm than: Đúng là đứa trẻ tâm tư tinh tế, tuổi còn trẻ mà đã thông thư đạlễ, giỏi làm ăn, người lại tuấn tú, không biếsau này khuê nữ nhà ai có phúc đây? Không uổng công bình thường yêu quý hắn. Lúc này mới vui vẻ cảm tạ, miệng cũng thay đổi cách xưng hô:
- Mộ Vân, tôi cảm tạ công tử thay bà nhà tôi. Từ giờ trở đi, công tử đến đây thì đừng làm như khách đến, cứ tự nhiên như nhà mình. Tôi thấy cơ thể công tử rấyếu ớt, để tôi xuống làm chúgì đó cho công tử, được chứ?
Liễu Mộ Vân ôn hòa giải thích:
- Lão chưởng quầy, trà của ông rấthơm, tôi sợ đồ ăn làm mấđi hương vị. Hơn nữa, vãn bối thích ngắm cảnh bên cửa sổ, những chuyện khác không quan trọng.
- Được, vậy công tử cứ ngắm cảnh, có cái gì thì cứ nói với tôi, hôm nay khách nhân đều vì tuyếmới rơi, mai mới nở mà đến, tôi đi xuống xem sao.
- Ông cứ tự nhiên!
Lão chưởng quầy vui vẻ cầm quần áo đi xuống lầu, miệng còn khe khẽ hákhiến cho Thanh Ngôn, Lam Ngữ đều bậcười.
Không ngẩng đầu lên, cũng chẳng nhìn xung quanh, Liễu Mộ Vân khẽ than một tiếng, hai tay trắng nõn cầm chung trà, hơi ấm thấm vào đầu ngón tay lạnh buốt. Trà ngon đến đâu cũng chỉ dùng để sưởi ấm. Từ nhỏ đến lớn Liễu Mộ Vân đã không ăn được đồ ăn bên ngoài, là từ nhỏ được người nhà chiều chuộng thành nếxấu, không đổi được. Tới đây chỉ gọi chúnước trà xanh nhạtỏa khói thưởng thức con đê dài rực rỡ hoa mai, thích sự thanh nhã của Quan Mai các và cả sự thân thiếcủa ông chưởng quầy. Đây là nơi duy nhấLiễu Mộ Vân thích đến.
- Trà lạnh rồi, đổi chung nóng khác nhé!
Sợ làm công tử giậmình, Thanh Ngôn nhẹ nhàng đưa chung trà qua. Khi công tử im lặng không nói chính là lúc tâm hồn đang chu du tứ phương. Nhiều năm như vậy, Thanh Ngôn đương nhiên hiểu rõ.
Đón lấy chung trà nóng, Liễu Mộ Vân mỉm cười với Thanh Ngôn. Thanh Ngôn, Lam Ngữ đi theo Liễu Mộ Vân từ khi còn rấnhỏ, từ nhỏ đến lớn luôn ở bên hỏi han ân cần. Qua mười năm mưa gió, hai từ “chủ tớ” cũng không thể hình dung được hếtình cảm ấy.
- Đều ngồi xuống đi! Các ngươi cũng ăn chúđiểm tâm, uống chútrà. Ta ngồi một lárồi lại đi.
Lam Ngữ gật đầu gọi tiểu nhị, lại thêm một bình trà nóng và chúđiểm tâm, hai người ngồi xuống hai bên từ tốn ăn. Cảnh sắc hôm nay thực sự không sai, không lâu sau, các bàn cách đó đều đã kín người.
Liễu Mộ Vân vẫn si ngốc cầm chung trà nhìn ngoài cửa sổ đến xuấthần. Thời tiếrất lạnh, trời đông giá réthực sự rấkhổ sở. Lam Ngữ nhìn công tử xóxa, lòng thậkhông nỡ: Trời lạnh thế này ngắm cảnh gì chứ, cũng không có việc gì thì lại thích chạy đến đây. Ở nhà thậthích mà, lò sưởi ấp ám, đọc sách vẽ tranh cũng không sai, ai dà, tiểu công tử của tôi ơi!
- Mộbình bích loa xuân và mấy món điểm tâm nóng!
Giọng nói trầm thấp đầy sức húđó là từ khách nhân ở bàn kế bên.
- Huynh trưởng!
Liễu Mộ Vân độnhiên khẽ gọi một tiếng, vội quay người lại, chỉ thấy một vị nam tử cao lớn, tuấn dậđang ngồi xuống, quần áo màu vàng hoa mỹ phú quý, chắc hẳn đó là người của vương phủ. Mắsáng mày rậm cùng với nếp nhăn bên môi khi cười giống hệnhư huynh trưởng, đáng tiếc lại không phải. Đôi mắto sáng trong của Liễu Mộ Vân hơi ươn ướt, tâm tình ảm đạm xuống, chuyện cũ độnhiên dâng lên, lại là giấc mộng, lòng đau tê tái, vội bối rối quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thanh Ngôn, Lam Ngữ nhìn nhau, buồn bực thay công tử, khó hiểu nhìn qua bên cạnh, không phải là người quen mà! Đứng sau vị khách ngồi ở bàn bên là mấy gia đinh khôi ngô, phát hiện ánh mắbên đối diện thì hung hăng trừng mắt nhìn lại.
Thanh Ngôn giận dữ quay mặt đi, khẽ nói với công tử:
- Công tử, không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi.
Mấy năm gần đây, đơn đặhàng đến Tầm Mộng phường càng lúc càng nhiều, công tử đêm nào cũng thức mà vẽ vẽ viếviết. Ánh đèn trong thư phòng cả đêm không tắt, hơn mười lò than nóng đều không thể sưởi ấm được cho công tử, chỉ sợ hắn bị lạnh cóng.
- À!
Liễu Mộ Vân quẫn bách xoay người, buông bátrà. Lam Ngữ lấy ra mộchiếc áo choàng màu nâu nhạđược dệtừ lông dê và tơ lụa bao lấy cơ thể mảnh khảnh của công tử. Liễu Mộ Vân không kìm được, lại chuyển tầm mắliếc qua gương mặnhư đã từng quen kia, thực sự rấgiống huynh trưởng đã mất! Ánh mắt nhìn qua, người đối diện đang cười rấôn hòa, hắn không khỏi cảm thấy căng thẳng, lo lắng, run rẩy đáp lại bằng mộnụ cười chân thành. Thanh Ngôn, Lam Ngữ cả kinh, miệng há hốc ra, sao công tử lại hòa nhã với mộngười xa lạ như vậy?
Người nọ độnhiên đứng lên, bước qua bên này.
- Vương gia?
Gia đinh định tiến lên cản lại thì lại bị mộánh mắsắc bén lườm qua. Người nọ yêu thương nhìn vị công tử gầy gò trước mắnày, sự quan tâm khó hiểu độnhiên dâng lên, hận không thể xóa đi sự u buồn đong đầy trong đôi mắkia.
- Bên ngoài tuyếđang rơi nhiều, nếu không vội thì ở lại cùng ngắm cảnh, thế nào?
Câu hỏi thân thiếnhư ánh dương ấm áp giữa mùa đông, hòa tan đi vẻ lạnh lùng trên gương mặLiễu Mộ Vân. Hắn nhu thuận gật đầu, người nọ vươn tay, hắn lại đặtay mình vào lòng bàn tay kia, ánh mắnhư có sương mù, đi theo qua bàn bên rồi ngồi xuống. Tùy tùng của cả hai người đều hoảng sợ.