
Miếu Dữ
AUX 01:06:15
8718 Theo dõi 0
Sự Thật Về X30
AUX 13/13
1456 Theo dõi 0
Dục Phù
AUX Full
611 Theo dõi 0
Sống Lại Để Chuộc Lỗi
TXT 141/141
482 Theo dõi 0Vạn Năm: Chương 1
Tác giả: Shi Pham
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Giới thiệu:
Tử Lan vẫn tưởng mình sẽ chết đi, chết cũng là một sự giải thoát. Nhưng ông trời thích trêu người, lại để cô xuyên tới một thời đại không có trong lịch sử. Bắt đầu cuộc sống mới, Tử Lan nghĩ mình có thể buông xuống kiếp trước rồi tiếp làm cô tiểu thư nhàn hạ.
Tuy nhiên, một mồi lửa thiêu rụi tất cả, Tử Lan vô tình lại rơi vào một âm mưu đen tối. Mang trên người trách nhiệm nặng nề mà phụ thân giao phó, sau ba năm học nghệ, Tử Lan từng bước thâm nhập vào trung tâm quyền lực. Tính kế và bị tính kế, lợi dụng và bị lợi dụng, không tài nào phân biệt nổi. Giữa những toan tính, Tử Lan gần như sắp đánh mất bản thân thì một đôi tay vươn ra kéo cô lại. Một giây phút đó kéo dài vạn năm…
- Cậu còn ba phúrưỡi – Giọng nữ mảnh mai vang lên bên tai.
- Còn dư chán – Tiếng cười nhẹ vang lên.
Tử Lan buông tay thả xuống một bông lan màu tím rồi thảnh thơi ra khỏi phòng. Trên sân thượng của tòa nhà cao nhấthành phố có mộchiếc trực thăng đang chờ sẵn.
- Tử Du, ngày mai tớ nghỉ phép – Tử Lan nói bình thản khi đã lên máy bay.
- Hả? – Tử Du ai oán lên tiếng trong bộ đàm – Cuối tháng tớ mới được nghỉ. Cậu dự tính đi đâu chưa?
- Chắc chắn là đi trốn rồi – Tử Lan cười – Mộtháng tới cậu không cần gọi tớ đâu
Tử Lan nói tới đây thì thấy phi công ngồi trước lao người ra khỏi máy bay, cô còn kịp thấy chiếc dù đen có hình chim ưng màu vàng rất lớn. Tử Lan cười lạnh
- Tử Du, tớ đi đây, Phi Ưng cài bom máy bay rồi, nhắn lại với sếp, tớ chưa bao giờ hếghéông ta cả.
-Tử Lan, cậu nói gì vậy? – Tử Du vẫn còn đang tưởng Tử Lan nói đùa thì một tiếng nổ vang thẳng vào tai nghe, theo sau là tiếng bíp dài
Bông Tử Lan chìm trong máu…
***
-Nhanh lên, mau gọi đại phu…
Tử Lan nhíu mày. Rõ ràng nàng vừa nói chuyện với Tử Du xong thì trực thăng nổ, sao bây giờ lại nghe thấy tiếng nhiều người như vậy. Khó khăn mở mắt, Tử Lan thấy trước mặcó mộtấm màn màu tím nhạt. Chưa kịp suy nghĩ gì thì có tiếng nói vang lên:
-Tiểu Lan, con tỉnh rồi!
Tử Lan quay đầu nhìn người vừa lên tiếng, đó là 1 người phụ nữ trung niên, dáng dấp hơi mập mạp, thoạnhìn có vẻ hiền hậu. Tử Lan khó nhọc lên tiếng :
-Ngươi là ai ? – Vừa nghe giọng nói cấlên, Tử Lan hoảng hốt. Đây không phải là giọng nàng, giọng nàng không có thanh thúy như vậy.
-Tiểu Lan con sao vậy ? Ta là đại nương của con – Phu nhân đó trông có vẻ hơi ngạc nhiên, đôi mắchợlóe lên chútính toán rồi lại quay về vẻ mặhiền hậu
Tử Lan chợrùng mình, nhờ tính chấcông việc, Tử Lan rấnhạy với sákhí. Nhíu mày nhìn người đang tự nhận là đại nương kia của nàng, nàng không khỏi đề phòng. Chống tay định ngồi dậy, nhưng không ngờ một loạhình ảnh không biếtừ đâu ra chợchạy vào trong suy nghĩ của nàng. Tử Lan một lần nữa ngấđi. Trong mộng, nàng thấy chính mình đang chơi đùa, đang đau khổ, đang mỉm cười, đang khóc lóc, mọi tình cảm, mọi phẫn nộ, ưu thương tất cả đều hiện rõ trước mắt. Tử Lan đắm chìm trong kí ức đó, dần dần nàng trở thành người trong cuộc, không còn tách biệnhư người ngoài nữa, khi người trong mộng đau nàng cũng đau, khi người trong mộng tức giận nàng cũng tức giận. Tử Lan chợnhận ra, không biếvì lí do gì nàng chợthấy những gì diễn ra trong mơ đều là kí ức của chính mình. Không biếqua bao lâu, Tử Lan khó nhọc mở mắt. Cuối cùng nàng cũng biết được, nàng đúng thật là đã chếnhưng không biếvì sao lại xuyên đến Vân quốc, mộtriếu đại không có trong lịch sử, nhập vào thể xác của Nhị tiểu thư của phủ Hạ thượng thư tên là Hạ Tử Lan. Hạ Tử Lan là con vợ trước của Hạ Tử Quân, vị đại nương bây giờ vốn chỉ là trắc phi nhưng khi mẹ nàng mấthì được đưa lên làm bình thê. Hạ thượng thư có bốn người con, đại thiếu gia phủ thượng thư tên là Hạ Tử Hàn là anh ruộcủa nàng, đại nương có hai người con gái là Hạ TuyếNguyệvà Hạ Thiên Kỳ. Hạ Tử Hàn hơn nàng hai tuổi, văn võ toàn tài, sau khi thi đỗ Trạng nguyên vào triều làm được ba năm thì phía Đông Bắc có giặc Ô Thổ xâm lấn, Duệ Đế cử Uy vũ Tướng quân Tường Hách đi dẹp loạn. Tường Hách là thế tử tướng phủ, vốn có giao tình rấtốvới ca ca nàng, lại ngưỡng mộ tài trí của hắn mà xin Duệ Đế cho phép Tử Hàn làm quân sư cùng đi dẹp loạn. Đến nay đã gần mộnăm, áng chừng khoảng hơn tháng nữa là ca ca nàng sẽ về đến kinh thành.
Lại nói về Hạ Tử Lan, tuy cha nàng là quan văn nhưng do từ nhỏ không gần cha mà phần nhiều lại gần gũi với ca ca nên nàng yêu võ hơn yêu văn. Đối với người mẹ đã mấkhi nàng còn nhỏ, Tử Lan không có mấy ấn tượng. Trong suốthời thơ ấu của mình, Tử Lan chỉ thấy bóng lưng cao lớn của ca ca luôn đứng trước bảo vệ nàng. Nghĩ tới đây, lồng ngực Tử Lan dâng lên cảm xúc lạ lẫm nhưng vô cùng ấm áp. Kiếp trước gia đình nàng chỉ có mình nàng, vốn rấhạnh phúc nhưng chỉ trong một đêm, mái ấm đó đã cháy rụi, vì cứu nàng mà cha mẹ nàng đều mất. Cũng từ đó, Tử Lan sống trong hận thù, mộcơ duyên dẫn nàng đến Tổ chức và đó là nơi nàng rèn luyện khả năng tình báo và giếngười. Cuối cùng, nàng cũng tìm ra kẻ đã gây ra cái chếcho cha mẹ và trả thù, năm đó nàng tròn 17 tuổi. Nhưng sau đó nàng như mấđi mục đích sống, chỉ cố lao vào làm nhiệm vụ để quên đi sự cô đơn trong lòng. Và Tử Lan gặp Tử Du, nụ cười như ánh dương của cô làm Tử Lan dần cởi mở hơn. Tử Lan thở dài « Tử Du, mong rằng cậu sẽ không đau lòng »
Mộtiếng đẩy cửa rấkhẽ cắngang dòng suy nghĩ miên man của Tử Lan. Nhìn về phía phára tiếng động, Tử Lan thấy mộcô gái ước chừng mười lăm mười sáu tuổi đang cẩn thận đi vào, thấy Tử Lan ngồi trên giường nhìn mình thì mừng rỡ lên tiếng :
-Tiểu thư người đã tỉnh, để nô tì đi báo cho đại nương….
-Tiểu Tố - Tử Lan cắngang lời nàng – Ta đói bụng
Tiểu Tố hơi ngẩn ra rồi vội cười tươi:
-Tiểu Tố xuống nhà bếp mang thức ăn khuya lên cho người.
Tử Lan gật đầu tỏ ý cho phép rồi nhìn theo bóng lưng màu hồng nhạcủa Tiểu Tố. Tử Lan ngồi trên giường không biếbao lâu, khi nàng cảm thấy Tiểu Tố đi đã khá lâu thì nhíu mày đi xuống giường. Đúng lúc này Tiểu Tố lại đầy cửa vào rồi lặng lẽ bày món ăn lên bàn cho Tử Lan. Tử Lan ngồi xuống bàn trang điểm, đôi mắvô ý quéngang qua Tiểu Tố, thấy sắc mặnàng có điểm kì lạ. Tử Lan nhìn vào gương, thấy khuôn mặlạ lẫm của mình thì có phần ngạc nhiên. Hạ tiểu thư này xứng đáng với mấy chữ quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn. Ngũ quan tinh xảo hài hòa, làn da trắng sứ, đôi bàn tay mỏng manh với những ngón tay thon dài trông có vẻ yểu điệu nhưng bên trong là những nốsần do cầm vũ khí. Tử Lan đứng dậy đi về phía bàn ăn. Nghe thấy tiếng Tử Lan lại gần, Tiểu Tố ko nhịn được run lên. Nghĩ bằng chân cũng biếTiểu Tố này có vấn đề, thêm vào sákhí mà Tử Lan đã thấy ở vị đại nương kia thì Tử Lan đoán rằng đã có người táy máy vào thức ăn của nàng mà Tiều Tố này cũng khống thoákhỏi liên quan.
Cười lạnh trong lòng, Tử Lan lên tiếng nói:
-Tiểu Tố - Tử Lan thấy Tiểu Tố dường như giậmình không nhẹ - Trễ rồi, để đồ ăn đó đi, em về ngủ trước, để ta tự ăn được rồi, sáng mai em hãy đến dọn.
-Nhưng mà tiểu thư… - Tiểu Tố trông có vẻ khó xử.
-Em cứ nghe lời ta là được – Tử Lan ép
-Vâng, thưa tiểu thư.
Sau khi Tiểu Tố đi khỏi, Tử Lan lấy cây trâm bằng bạc thử lần lượ5 dĩa thức ăn trên bàn, đến khi thử ở bácanh gà thì trâm bạc chuyển đen. Tử Lan bình tĩnh ngồi xuống ăn những món kia sau đó lấy 1 ícanh gà đổ vào chậu cây rồi đi ngủ.
***
Sáng hôm sau, khi Tử Lan ngồi trước gương đồng tùy tiện chải tóc thì bên ngoài tryền đến tiếng ồn ào. Tử Lan hơi nhíu mày nhìn sang bàn thức ăn đêm qua đã được dọn sạch sẽ thì cười lạnh. Khi tiếng đẩy cửa vang lên thì Tử Lan cũng đứng dậy lấy chiếc áo choàng trên giá mặc vào người, nàng vừa thức dậy cách đây không lâu, trên người vẫn là bộ trung y màu trắng, xem ra sẽ có nhiều người đến đây nên nàng cũng không muốn thấthố mà mặc đồ ngủ đón tiếp khách nhân. Chưa cần Tử Lan ra gian ngoài đón tiếp thì đoàn người trực tiếp ào vào phòng nàng. Khi nhìn thấy Tử Lan đang đứng trước gương, mái tóc dài ngang hông cũng đang xõa mà chưa được buộc gọn gàng thì mọi người đều biếTử Lan vừa mới thức dậy. Tử Lan quémắqua đám người, nhìn thấy người đàn ông trung niên thì biếngay đây là Hạ thượng thư – Hạ Tử Quân. Tử Lan hơi phúc người hành lễ :
-Tử Lan tham kiến phụ thân – Làm như không thấy sắc mặtrắng bệch của Đại nương mà hỏi tiếp – Không biếmới sáng sớm phụ thân đại giá quang lâm là có việc gì ?