TXT 7/7
244 Theo dõi 0
TXT 20/??
635 Theo dõi 0
TXT 96/??
445 Theo dõi 0
TXT 120/120
498 Theo dõi 0
TXT 24/??
800 Theo dõi 0
TXT 70/70
419 Theo dõi 0
TXT 59/??
950 Theo dõi 0
TXT 75/75
988 Theo dõi 0
TXT 56/??
496 Theo dõi 0
Kim Thanh Minami Aizawa Đình Huy Quàng A Tũn Đang cập nhật Cô Úc xem gì giải trí nghe gì link tối cổ Thu Huệ Viết Linh Tú Quỳnh Suzu Honjo Thanh Mai Tuấn Anh Hà Thu vl79 Yua Mikami iptv m3u8 Hồng Nhung Karen Yuzuriha Tâm An Mayuki Ito Bảo Linh vtvgo tv Đình Soạn phim79 Anh Sa Trần Vân truyenngontinh Ai Sayama Nguyễn Huy giải trí tổng hợp Yu Shinoda Min Do-yoon vlxx Nguyễn Hoa Đình Duy Nguyễn Thành radiotruyen Kana Momonogi Momo Sakura Yui Hatano Đình Soạn
audio79.xyz
tv79.xyz
phim79.xyz
truyen79.xyz
phim79.com

Bán Hoa Quả Cùng Mua Hoa Quả
TXT 7/7
244 Theo dõi 0
Mùa Hoa Mộc Tê Nở
TXT 20/??
635 Theo dõi 0
Định Mệnh Đỏ
TXT 96/??
445 Theo dõi 0Vợ Yêu Bỏ Trốn: Chương 1
Truyện teen Vợ Yêu Bỏ Trốn – Chinh Phục Mèo Hoang Kiêu Ngạo là một trong những tác phâm đặc sắc của Nữ Lam Thiên Băng.
Trong quá khứ, cô đã từng nhìn thấy anh nhưng lại hoàn toàn không hề giống anh.
Một anh lạnh lùng cao ngạo của hiện tại.
Một anh dịu dàng, ấm áp của quá khứ.
Cô và anh.
Trong quá khứ, anh cũng đã từng nhìn thấy cô nhưng lại hoàn toàn không hề giống cô.
Một cô kiêu ngạo, bất chấp của hiện tại.
Và cô trong quá khứ.
Mời bạn đọc chiêm nghiệm tựa truyện online hay.
Diệp Băng đứng
trước tòa nhà lớn, lẳng lặng nhìn lên tầng cao chót vót. Quả thật anh rất biết
chọn vị trí, kẻ cao chọn nơi cao. Kẻ vốn bị coi là thấp hèn, thậm chí còn không
bằng thứ rác rưởi như cô cũng có gan bén mảng đến đây sao?
Không đúng!
Đó là cô của trước đây. Cô bay giờ là thiên kim tiểu thư giàu có, còn ai có thể gọi cô là thứ rác rưởi được cơ chứ?
Cô kiêu ngạo đưa từng bước chân vào phòng tiếp tân. Bên trong, nhân viên đã trờ sẵn, đồng lượt cúi chào vị tiểu thư đẹp đẽ trước mặt.
Bây giờ cô chính là công chúa, là báu vật của Hàn gia.
Bây giờ, cô cũng chính thức được nuôi nấng như một tấm bùa hộ mệnh linh nhiệm.
“Tiểu thư, tổng giám đốc đang đợi cô!” Quản lý Giang vẫn là người đầu tiên dám lên tiếng. Mà dường như bản thân ông ta cũng chẳng quan tâm đến người đang đướng trước mặt mình là ai, thứ duy nhất ông ta nghĩ tới là công việc. Đưa vị tiểu thư cao quý này lên chỗ tổng giám đốc là coi như kết thức phần công việc của ông ta. “Để tôi đưa cô lên.”
Diệp Băng chết sững người. Thái độ này, thật là vô cùng xa cách. Cô vẫn còn có chút không tin.
Trước đây, khi cô mới nhận được công việc ở công ti này, chính nơi này đây, ông ta đã rất nhiệt tình chỉ bảo cho cô. Đáng lẽ khi cô ở vị trí này… phải rồi, cô đang ở vị trí này, ông ta sao dám.
“Được! Ông dẫn đường đi!”
Cô đang rất thỏa mãn, thậm chí vô cùng thỏa mãn ở đằng khác nhưng trong thâm tâm dường như có cảm giác vô cùng khó chịu. Cô đang rất hạnh phúc, vậy cảm giác khó chịu này ở đâu ra?
“Tiểu thư, mời cô vào!” Quản lý Giang bỗng lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ mông lung của Diệp Băng.
Cô không nói gì. Cố gắng nặn ra bộ dạng kiêu ngạo hết sức có thể. Cô muốn anh ta phải biết mình chẳng là cái thá gì mà có quyền chế nhạo cô.
Nhưng có vẻ cô càng kiêu ngạo, anh ta càng thấy thích thú hơn thì phải.
“Mèo con, đến rồi hả?” Hàn Khải Thiên ngồi sau bàn làm việc, thong thả thưởng thức ly cà phê còn ấm nóng.
“Sao? Anh gọi tôi đến có chuyện gì?” Diệp Bằng cười khẩy, trong mắt có chút gì đấy bông đùa. “Gây sự chú ý mới thỏa mãn được tính tự kiêu của anh ư?”
“Tôi đang nhớ dáng vẻ ngoan ngoãn của em đây.” Anh ta không quan trọng về lòng tự trọng của Diệp Băng, thong thả nói ra từng từ. Thường thì anh ta hay nói kiểu như ra lệnh với người khác hơn là yêu cầu.“Thu ngay ánh mắt kiêu ngạo của em lại.”
“Có việc gì?” Diệp Băng bắt đầu nổi cáu. Không gì có thể làm cô nổi giận dễ dàng hơn là ánh mắt chế nhạo của anh ta.
“Không có gì, tôi chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu này thôi!”
“Anh hơi rảnh quá rồi đấy!” Diệp Băng hậm hực đứng lên và mang kèm theo một cục tức to đùng.
“Ngồi đi! Làm việc song, chúng ta đi ăn cơm!”
-Chương 1+
Không đúng!
Đó là cô của trước đây. Cô bay giờ là thiên kim tiểu thư giàu có, còn ai có thể gọi cô là thứ rác rưởi được cơ chứ?
Cô kiêu ngạo đưa từng bước chân vào phòng tiếp tân. Bên trong, nhân viên đã trờ sẵn, đồng lượt cúi chào vị tiểu thư đẹp đẽ trước mặt.
Bây giờ cô chính là công chúa, là báu vật của Hàn gia.
Bây giờ, cô cũng chính thức được nuôi nấng như một tấm bùa hộ mệnh linh nhiệm.
“Tiểu thư, tổng giám đốc đang đợi cô!” Quản lý Giang vẫn là người đầu tiên dám lên tiếng. Mà dường như bản thân ông ta cũng chẳng quan tâm đến người đang đướng trước mặt mình là ai, thứ duy nhất ông ta nghĩ tới là công việc. Đưa vị tiểu thư cao quý này lên chỗ tổng giám đốc là coi như kết thức phần công việc của ông ta. “Để tôi đưa cô lên.”
Diệp Băng chết sững người. Thái độ này, thật là vô cùng xa cách. Cô vẫn còn có chút không tin.
Trước đây, khi cô mới nhận được công việc ở công ti này, chính nơi này đây, ông ta đã rất nhiệt tình chỉ bảo cho cô. Đáng lẽ khi cô ở vị trí này… phải rồi, cô đang ở vị trí này, ông ta sao dám.
“Được! Ông dẫn đường đi!”
Cô đang rất thỏa mãn, thậm chí vô cùng thỏa mãn ở đằng khác nhưng trong thâm tâm dường như có cảm giác vô cùng khó chịu. Cô đang rất hạnh phúc, vậy cảm giác khó chịu này ở đâu ra?
“Tiểu thư, mời cô vào!” Quản lý Giang bỗng lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ mông lung của Diệp Băng.
Cô không nói gì. Cố gắng nặn ra bộ dạng kiêu ngạo hết sức có thể. Cô muốn anh ta phải biết mình chẳng là cái thá gì mà có quyền chế nhạo cô.
Nhưng có vẻ cô càng kiêu ngạo, anh ta càng thấy thích thú hơn thì phải.
“Mèo con, đến rồi hả?” Hàn Khải Thiên ngồi sau bàn làm việc, thong thả thưởng thức ly cà phê còn ấm nóng.
“Sao? Anh gọi tôi đến có chuyện gì?” Diệp Bằng cười khẩy, trong mắt có chút gì đấy bông đùa. “Gây sự chú ý mới thỏa mãn được tính tự kiêu của anh ư?”
“Tôi đang nhớ dáng vẻ ngoan ngoãn của em đây.” Anh ta không quan trọng về lòng tự trọng của Diệp Băng, thong thả nói ra từng từ. Thường thì anh ta hay nói kiểu như ra lệnh với người khác hơn là yêu cầu.“Thu ngay ánh mắt kiêu ngạo của em lại.”
“Có việc gì?” Diệp Băng bắt đầu nổi cáu. Không gì có thể làm cô nổi giận dễ dàng hơn là ánh mắt chế nhạo của anh ta.
“Không có gì, tôi chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu này thôi!”
“Anh hơi rảnh quá rồi đấy!” Diệp Băng hậm hực đứng lên và mang kèm theo một cục tức to đùng.
“Ngồi đi! Làm việc song, chúng ta đi ăn cơm!”