Vụ Cốc

Vụ Cốc: Chương 1


Editor:
Sakura Trang
Raw + cover: Sakura Trang
Thể loại: Xuyên việt, giang hồ, cường cường, ôn nhu công, trung khuyển tráng sĩ thụ, nhục văn, cao H, chữa khỏi hệ, ấm áp, sinh tử, HE
Số chương: 71 chương

Trong cuộc sống này vấn đề xuyên việt trở nên phổ biến hơn bao giờ hết, lại nói sau khi xuyên việt lại có thể làm trung khuyển làm ấm giường cũng không có gì lạ.

Nam nam sinh tử cũng thực bình thường, nam nam sinh tử cạnh bên cạnh ngươi cũng không có gì đáng sợ.

Nhưng sau khi xuyên việt cũng không đến mức phải xử lí những chuyện rắc rối của chủ nhân trước để lại, thậm chí còn liên quan đến chuyện cũ đời trước?!

Không không không, làm yên lòng trung khuyển thì không có vấn đề, thậm chí có thẻ nói vui vẻ chịu đựng…

Nhưng mà lão cha của thân thể này, thật sự khiến cho người khác đau đầu.

Nhân vật chính: Dung Tình [Từ Trinh], Chung Nghị


Từ Trinh dùng ống tay áo thay y lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó hôn nhẹ tại giữa trán mang ý muốn an ủi khiến y yên lòng, thấy khuôn mặy bình tĩnh lại, lúc này mới gật đầu cao giọng kêu: “Người đâu, mau chuẩn bị nước thuốc để rửa sạch ruột, ống dẫn là dùng loại nhỏ nhất, mài nhẵn không chúgóc cạnh cho ta!” Đừng mộchút, lại bổ sung: “Dùng đại hoàng* để kích miệng vếthương mau lành, khi bôi trơn dùng nhiều mộchút.”

*Đại Hoàng: là một vị thuốc, liều nhỏ có tác dụng lợi tiêu hoá, liều cao tẩy nhẹ trong trường hợp táo bón, làm thuốc bổ đắng cho người mới ốm dậy, người già thiếu máu, biếng ăn

Túi nước làm từ da mềm chỉ lớn hơn bàn tay mộchút, nước thuốc bên trong chiếm hơn một nửa, khi lắc lắc phára tiếng “Lọc tọc”. Bóp miệng túi lại, nhỏ hơn so với bình thường mộchút, có lẽ đã được mài và bôi sáp nên vô cùng nhẵn nhụi. Từ Trinh cầm túi nước, đổ mộchúra tay, chấlỏng có màu vàng và hình dạng giống như dầu, cùng với vị thuốc đông y nhàn nhạt. Xác nhận thành phần, hắn lại thản nhiên dặn dò vài câu, xong mới vẫy lui thị nữ trong phòng, trở lại bên trong màn.

Làm chủ của mộcốc, giường tấnhiên vừa to vừa mềm, bên ngoài chỉ có thể nhìn đến bóng dáng mờ mờ. Lúc Từ Trinh trở lại trên giường, tinh thần của Chung Nghị dường như đã có chúmơ hồ, y đang không ngừng phárun, đang cuộn tròn mình lại dưới chăn mềm, mồ hôi lạnh trên người đã làm ướcả chăn đệm và sàng đan*.

*sàng đan: khăn trải giường

“Đến đây.” Từ Trinh nhấc một góc chăn lên, cận thận đỡ y.

Nghe có tiếng nước, cơ thể của Chung Nghị rõ ràng hơi cứng lại, hắn cố gắng đứng dậy, vừa muốn mở miệng nói cái gì lại bị mộnụ hôn lên môi trấn an nuốtrở lại. Từ Trinh giữ thân thể nam nhân, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm đang nhíu chặkia, ngón tay ấm áp mang theo vếtrai chầm chậm vuốve tấm lưng căng cứng, gióng như mang theo ma lực, Chung Nghị dần dần thả lỏng cơ thể.

Tay di chuyển một đường xuống phía dưới, Từ Trinh lùi xuống dưới thân Chung Nghị, mông Chung Nghị hơi cong lại rắn chắc, kếhợp với cặp đùi cường tráng, tràn ngập hơi thở cường tráng nam tính. Từ Trinh nhìn mà hô hấp cứng lại, không khống chế được hôn nơi căng đầy kia, sau đó tách đôi chân thon dài mạnh mẽ ra hai bên.

Cho dù cố gắng ôn nhu cẩn thận như thế nào, mỗi khi cử động đối với Chung Nghị vẫn như cũ là tra tấn cùng đau đớn, Từ Trinh không đành lòng khiến y khổ sở, nhưng cũng biếkhông thể kéo dài thêm nữa. Bỏ qua sự yếu lòng, đúthẳng ống mềm vào hậu huyệnam nhân, dù sao cũng kém kỹ thuậrửa ruộở hiện đại, khi cái ống đâm vào nơi chậhẹp sưng đỏ kia trong nháy mắt, Chung Nghị theo bản năng căng cứng thân mình lại. Từ Trinh thấy thế nộbên đè ép túi nước, một bên kiên nhẫn vuốlưng trấn an hắn, thỉnh thoảng còn hôn nhẹ vài cái lên gáy y.

Có lẽ là sợ không đủ, Từ Trinh đem toàn bộ túi dược đổ vào trong bụng Chung Nghị, sau đó liền cởi bỏ áo mỏng bên ngoài, kéo nam nhân vào trong lòng. Khi thân thể lạnh lẽo dính vào người, hai người đều khẽ run lên. Bởi vì khó chịu, Chung Nghị tự nhiên căng cứng thân thể lại, mà Từ Trinh thì xoa ấn bụng nam nhân theo quy luật, cho đến khi nghe tiếng “Ùng ục”, mới cẩn thận ôm người từ phía sau, nhẹ giọng hỏi “Thấy thế nào?”

Chung Nghị cố gắng tỉnh táo lại, y run rẩy đẩy Từ Trinh ra, cúi đầu khàn khàn mở miệng “Xin cho thuộc hạ….”

“Ta giúp ngươi lấy ra.” Từ Trinh có chúđau lòng đem nam nhân kéo về trong lòng, khiến cho y tựa cả cơ thể vào lồng ngực mình. Chung Nghị theo bản năng chấn động, cùng với thanh âm trong bụng càng lúc càng lớn, vẻ của y cũng bắđầu ngày càng khó nhịn.

Đem hai chân Chung Nghị đặtrên khuỷu tay, Từ Trinh đỡ cả người hắn lên. Cả người nam nhân cường tráng run rẩy, chỉ có thể tựa cả người trong lòng nam tử, bị đối phương nâng mông dùng sức tách ra hai bên, lộ ra mộtư thế khuấnhục lại xấu hổ.

“Đừng chịu đựng, dùng lực, đem mấy thứ dơ bẩn này ra hếthì tốrồi.” Từ Trinh hôn tóc mai của y, thấp giọng cổ vũ bên tai Chung Nghị.

Nam nhân nắm chặbả vai Từ Trinh, móng tay để lại trên lưng hắn nhiều vếvào hồng nhạt. Nếu là bình thường, Chung Nghị tấnhiên sẽ không dám làm càn như vậy, nhưng mà bị dày vò mộngày một đêm, cho dù tinh thần làm bằng sắcũng sẽ bị sự thống khổ này tiêu hao hết. Cho là Cốc chủ nghĩ ra biện pháp mới tra tấn chính mình, nam nhân chỉ có thể liều mạng thỏa hiệp nghe theo, y mở miệng thở hổn hển, huyệkhẩu sưng đỏ do dùng sức mà không ngừng nhúc nhích, mở ra, không bao lâu, nước thuốc màu vàng nhạbắđầu theo bên trong từ từ chảy ra.

Chung Nghị không thể nghi ngờ là rấthống khổ, chỉ có ý thức cố gắng giữ lại luôn luôn nhắc nhở y, mình đang tại trong lòng ai, lại đang làm những gì. Cảm giác đang bài tiếkhiến y cảm thấy bối rối xấu hổ, lại không thể không cắn răng gian nan dùng sức, cho dù mỗi một lần dùng sức đều khiến y đau đớn cả người co rúlại.

“Sắp ra rồi, lại thêm mộchúlực nữa. Đau thì kêu ra, nơi này không có người khác.” Từ Trinh đau lòng hôn môi nam nhân trong lòng, nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên đôi môi trắng bệch bị Chung Nghị cắn tổn hại không ra hình dáng, cẩn thận liếm láp, mang theo sự ôn hòa cùng trấn an.

Chung Nghị điên cuồng mà lắc đầu, rốcuộc không kiên trì được nữa liên tục rên rỉ thở dốc, nước mắdo đau đớn tràn ra khóe mắchảy xuống cằm, cuối cùng bị đôi môi ấm áp của Từ Trinh liếm sạch. Chẳng bao lâu huyệkhẩu mở đến mộmức độ nhấđịnh, Chung Nghị độnhiên kéo căng người bám chặvào Từ Trinh, hắn dồn dập thở hổn hển, có thể nhìn đến bên trong hai mảnh thịcánh hoa, viên dạ minh châu tựa như quả trứng nhỏ đang dần dần lộ đầu ra bên ngoài.

Từ Trinh càng dùng sức tách mông cánh hoa rắn chắc sang hai bên, hắn không nhìn rõ đi ra bao nhiêu, chỉ biếlà cùng với việc dùng lực, thân thể người trong lòng lúc căng cứng lúc run rẩy co rút. Hắn ngậm lấy vành tai nam nhân, ôn nhu cùng trấn an cắn hôn từ gáy đến hõm vai, cảm giác được bụng kề sábên mình dồn dập phập phồng vài cái, sau đó liền là một hồi kéo căng dùng sức.

Trân châu màu trắng hình như bấngờ nặng nề, đã đi ra hơn phân nửa do trơn cùng lực húliền rơi hếra ngoài. Nhưng mà để người ta không tưởng được là, giữa viên trân châu lại cắm mộsợi dây thừng rắn chắc, nó rơi xuống mộpháliền lôi kéo, vậnặng liên tiếp như vậy liền đụng mạnh vào huyệkhẩu.

“A!!!” Cuối cùng lý trí liền như vậy “Phanh” đứgãy, Chung Nghị cuối cùng cũng không tự mình nhẫn nhịn được nữa, phára một tiếng kêu thảm thiết.

Thậvất vả mới đẩy ra được một vật, nam nhân còn chưa kịp tạm dừng nghỉ ngơi, liền bị đau đớn khó có thể tưởng tượng nổi này khiến cho kêu to lên. Y ngửa mạnh đầu, thắlưng cũng cong theo, cơ thịcăng cứng không ngừng run rẩy, đùi tráng kiện gần như muốn đem Từ Trinh kẹp gãy thành hai đoạn.

Thanh âm này khiến trái tim Từ Trinh run rẩy lên theo, đợi sự kịch liệco rúhơi hơi đi qua, hắn mới rúmột bàn tay ra cận thận ôm hông Chung Nghị. Nam nhân cường tráng đã sớm vô lực tựa vào trong lòng chủ nhân của mình, thống khổ cùng mệt mỏi đã đánh tan ý thức của y, y theo bản năng thở hổn hển, nước bọkhông khống chế tràn ra từ khóe miệng, từng sợi rơi trên quần áo Từ Trinh, rấnhanh liền ướmộmảng.

Ôm chắc hông Chung Nghị, Từ Trinh đem người hơi nâng lên, cẩn thẩn kiểm tra hạ thân đối phương. Nơi tư mậđó có thể nói thê thảm, tiểu huyệsưng đỏ không thể khép lại, có thể lờ mờ nhìn thấy vậcứng màu trắng đang bị kẹtại cửa huyệkhông thể động đậy. Nước thuốc dinh dính hơi mang theo mộchúmùi vị khác thường, trộn lẫn máu không ngừng va vào nội bích đè ép muốn đi ra, chảy khắp đầy giường đầy đất.

Mộcái dây thừng màu vàng treo thẳng ở giữa, phía dưới treo chính là viên dạ minh châu màu trắng vừa bị đẩy ra. Vậđáng lẽ phải rơi ra bên ngoài lúc này lại buông xuống cách cơ thể nam nhân hơn năm tấc, nó khiến cho những vậở sâu bên trong cũng nhanh chóng rơi xuống, lại do sức lực không đủ mà bị kẹở huyệkhẩu, va chạm vào vị trí đầy vếthương khiến nơi đó càng trở nên thê thảm.

“Từ bỏ…. từ bỏ….” Chung nghị đã sớm không còn chútỉnh táo nào co quắp ngồi trên người Từ Trinh, người nam nhân cho dù bị bẻ xương đâm bụng cũng chưa kêu một tiếng, lúc này lại đang không ngừng rên rỉ cầu xin tha thứ. Vẻ mặhắn rời rạc, chấlỏng ẩm ướtừ khóe mắkhông ngừng tràn ra, rơi vào trên vai Từ Trinh, lại giống như nóng đến lòng hắn.
-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 1015

Thể loại: Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 71/71

xem gì Yu Shinoda radiotruyen Tú Quỳnh Kim Thanh Ai Sayama link tối cổ Mayuki Ito Bảo Linh Yua Mikami Đang cập nhật Hồng Nhung Yui Hatano Đình Huy Trần Vân vl79 Hà Thu Nguyễn Thành vtvgo tv Tuấn Anh Cô Úc Đình Duy Minami Aizawa vlxx Thanh Mai truyenngontinh Đình Soạn Viết Linh Tâm An iptv m3u8 giải trí Nguyễn Huy Nguyễn Hoa giải trí tổng hợp Min Do-yoon Momo Sakura nghe gì Anh Sa Karen Yuzuriha Đình Soạn Suzu Honjo Quàng A Tũn phim79 Thu Huệ Kana Momonogi audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com