AUX Full
270 Theo dõi 0
VGA 7/??
889 Theo dõi 0
AUX Full
467 Theo dõi 0
TXT 73/??
518 Theo dõi 0
TXT 144/144
883 Theo dõi 0
TXT 80/80
759 Theo dõi 0
TXT 163/163
393 Theo dõi 0
TXT 23/23
1009 Theo dõi 0
TXT 31/31
324 Theo dõi 0
Suzu Honjo Đình Huy Thu Huệ Nguyễn Huy Tú Quỳnh Kim Thanh Nguyễn Hoa Trần Vân iptv m3u8 vlxx Thanh Mai Hồng Nhung Mayuki Ito Minami Aizawa vtvgo tv Viết Linh Đình Soạn Nguyễn Thành giải trí tổng hợp link tối cổ Tâm An xem gì giải trí vl79 Yui Hatano Karen Yuzuriha Ai Sayama Đang cập nhật Yua Mikami phim79 Cô Úc Yu Shinoda nghe gì truyenngontinh Anh Sa Hà Thu Momo Sakura Bảo Linh Quàng A Tũn Đình Duy radiotruyen Tuấn Anh Kana Momonogi Đình Soạn Min Do-yoon truyen79.xyz
phim79.com

Thanh Mai Tiểu Thư
AUX Full
270 Theo dõi 0
Ai Đã Giết Con Thỏ?
VGA 7/??
889 Theo dõi 0
Oán Nghiệp Tình Si
AUX Full
467 Theo dõi 0Vu Thị Khuynh Thần: Chương 1
Bạn dang đọc truyện Vu Thị Khuynh Thần của tác giả Hàm Thái Bao Tử. Ta chỉ là một đầu bếp, thường gọi là hỏa “phu”, chức vụ thì bình thường, đơn giản là nấu nướng trong quân doanh mà thôi, gọi là trù nương thì hợp lý hơn!
Mà nói là chịu trách nhiệm cơm trong quân doanh, chi tiết hơn là chỉ lo ngày ba bữa cho ba vị tướng quân của đội tiên phong Trấn Bắc.
Không ngờ thân phận thấp như ta mà còn có thể có cơ hội ở rể tại phủ Tướng quân???
Nhưng mà ta không dám! Vì tướng quân là một nữ nhi không nhường đấng tu mi, võ nghệ tài hoa không ai sánh nổi, còn ta chỉ là một thiếu nữ tay chân mềm yếu…thật sự không dám.
Nhàm chán lấy ra mộmiếng vải lau chùi sạch sẽ người bạn đã tùy tay mang theo lúc chuyển kiếp–Cái chảo hãng X!
"Tiểu Vu, lau mâm xong chưa?" Vừa lau xong, đang chuẩn bị thả hồn theo gió thì cái giọng oang oang của Quan Vân Trường từ sau lưng vang lên.
Quan Vân Trường này không phải là hổ tướng Quan Vân Trường đại danh đỉnh đỉnh trong Tam Quốc, hơn nữa mặhắn cũng không đỏ, ngược lại, làn da hắn trắng nõn đến nỗi khiến thân nữ nhân ta đây cảm thấy cực kì ghen tị lại vừa hâm mộ, trong đó điều trọng yếu nhấlà: Mọi người đều cùng ở chung mộphòng bếp, mỗi ngày đều phải chịu khói dầu hun đút, trong khi da mặta càng ngày càng khô héo, thì da mặhắn lại càng ngày càng mềm mịn.
"Ân!" Bấđắc dĩ ứng một tiếng, cấmiếng vải và cái chảo vào.
"Tiểu Vu ngươi lại chùi bảo bối gia truyền của ngươi à?" Quan Vân Trường không chịu nổi liếc mắkhinh bỉ một cái.
"Ân!" Không cần quá mức nhiệtình với hắn, ngay cả bảo bối gia truyền trong miệng hắn từ đầu tới cuối— cũng chính là cái chảo ta cầm trên tay. Việc này phải quay ngược lại đến thời điểm mộnăm trước!
Chuyện kể lại rằng mộngày nào đó mộnăm về trước, bảo là ngày nào đó nhưng thậra là ngày nào thì nó lâu đến nỗi ta cũng quên mất, chỉ nhớ rõ ngày đó trời xanh không gợn bóng mây. Nhân lúc cái chảo trong nhà chấlượng quá kém khiến ta nhấđịnh phải đổi sang cái chảo khác, ta nhấthời xúc động cắn răng trợn mắt nhìn vầng thái dương nóng rực trên cao rồi chạy đến siêu thị XX định mua một cái chảo khác đẹp bền rẻ hơn. Đang lúc cầm một cái chảo hãng X mà ta thường xuyên thấy quảng cáo trên ti vi cẩn thận kiểm tra, các loại mặhàng nồi niêu xoong chảo khác và một loạhàng hóa gì đấy chấđầy trên cao độnhiên rớxuống, mà ta cũng thực bấhạnh bị đống hàng hóa này đập trúng ót, rồi sau đó lăn quay ra ngấxỉu.
Đến khi tỉnh lại, lại phát hiện chính mình nằm ở một vùng hoang vu hẻo lánh, trong tay còn nắm chặcái chảo hãng X kia. Ban đầu còn tưởng rằng siêu thị xấu xa muốn trốn tránh trách nhiệm nên đã thừa lúc ta còn hôn mê bấtỉnh đem ta quăng ra ngoài mặc ta tự sinh tự diệt.
Rồi sau đó lại gặp Quan Vân Trường đang đánh nhau với người khác, kỳ thật là Quan Vân Trường bị người ta cướp, lúc đó mới phát hiện mình đã sai lầm mộcách nghiêm trọng, nhưng đây cũng không phải là việc sai lầm nhấta đã làm, việc sai lầm nhất, không nên làm nhấchính là cứu Quan Vân Trường. Khi đó không nên vì tham đồ mà nhấthời thuận tay cho tên thổ phỉ kia mộchảo, đập hắn ngấxỉu. Sau đó chỉ vì hỏi thăm Quan Vân Trường nơi này là nơi nào, mà tỉnh ngộ ra rằng mình đã đến một cái thế giới khác khiến cho thần chí nhấthời không rõ, mơ mơ hồ hồ đã bị cái tên Quan Vân Trường này---cái tên chỉ vì trong nhà mình dương thịnh âm suy mà từ nhỏ đã bị bắgiả thành con gái để nuôi lớn, sau khi lớn lên lại bị người ta giễu cợẻo lả mà nhấthời bi phẫn quyết định rời nhà trốn đi để gia tăng khí khái nam tử của chính mình--- lừa gạmặc quần áo của hắn, sau đó lại bị hắn lừa bịp đến quân doanh Trấn Bắc này tòng quân, may mà lúc nhập doanh là lúc cấp trên thấy dáng người ta quá mức ốm yếu và thấp bé lại còn một bộ dạng tay trói gà không chặt, liền điều ta đến doanh hỏa phu làm tiểu hỏa phu, mà Quan Vân Trường thằng nhãi này ỷ vào chính mình có tiền, mua được các loại thủ trưởng, mặdày mày dạn đi theo phía sau ta cũng làm tiểu hỏa phu, sau đó rốcục lương tâm thức tỉnh, nhớ lại ta vẫn là mộnữ nhân thật sự, cũng hiểu được đạo lý nam nữ thụ thụ bấthân, lại dùng tiền của mình lấy được mộcăn nhà nhỏ hẻo lánh cho ta,vấn đề là người này lại quên chính hắn cũng là nam nhân, mặdày mày dạn theo ta làm bạn cùng phòng, cuối cùng chúng ta hai người nhờ tay nghề xuấchúng mà trở thành đầu bếp chuyên chúc cho ba vị tướng quân trong doanh quân tiên phong.
"Tiểu Vu, đừng lau nữa, nghe nói hôm nay Tư tướng quân sẽ đến giáo trường duyệbinh, chúng ta mau đến xem đi!" Vẻ mặQuan Vân Trường kích động.
Quăng cho hắn mộánh mắxem thường, người nói hắn ẻo lả thật sự là có hoả nhãn kim tinh, tên này so với nữ nhân ta đây còn nhiều chuyện hơn. Bấquá ta là nữ nhân hàng thậgiá thật, là nữ nhân ai mà không thích nhiều chuyện, huống chi Tư tướng quân là nhân vậmà toàn quân Trấn Bắc đều thích tìm hiểu bàn tán, nhanh chóng cấcái chảo đã được chùi đến sáng bóng vào rồi theo Quan Vân Trường lao ra cửa phòng.
"Tiểu Vu,mau lên! Lát nữa mà chậm là chúng ta sẽ không giành được chỗ xem tốđâu." Quan Vân Trường ồn ào.
"Ân!!" Nhận mệnh gậgật đầu, cắn răng tăng tốc đuổi kịp, ai......Quân doanh này là ai thiếkế vậy, sao khoảng cách từ nhà bếp đến giáo trường lại xa như vậy......" Hộc......" Lúc chạy đến thở không ra hơi thì rốcục cũng nghe được thanh âm thao luyện binh lính từ giáo trường truyền đến!
"Tiểu Vu, mau mau xem......" Quan Vân Trường kích động chạy đến chen vào khu vực đã có không íngười sớm nằm úp sấp từ trước, hưng phấn như những người khác cùng nhau nằm bò trên lan can liều mạng rướn cổ về phía trước.
Thở hổn hển bám theo sau hắn, chui vào trong một đám người trời sinh thân hình cao lớn, chen đến mộchỗ nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa,sau đó học động tác của mọi người xung quanh vươn cổ nhìn vào bên trong, cho đến khi cổ mỏi nhừ cũng không nhìn thấy nữ tướng quân uy phong lẫm lẫm trong truyền thuyếđâu, chỉ nhìn thấy những binh lính bên trong giáo trường to lớn đó, mặai cũng đỏ như máu gà, không ngừng xoay vòng vòng theo chiều thuận kim đồng hồ rồi lại nghịch kim đồng hồ.
Binh lính bên trong xoay vòng vòng một hồi cuối cùng đều lăn ra ngấxỉu, mộngười khôi giáp bạc trắng chậm rãi đi về hướng chúng ta, nhưng người xung quanh khi thấy có người đến đây lại không một ai chạy trốn cả, ngược lại lại trở nên kích động, ánh mắcũng không thèm chớp một cái gắgao nhìn chằm chằm người đi tới, theo số đông quần chúng, ta cũng cố híp mắvươn dài cổ cố sống cố chếnhìn người đi tới, ân, quá xa, không thấy rõ gì hết, bấquá dáng vẻ cũng thực tiêu sái.
Chớp chớp đôi mắmệt mỏi vì phải nhìn chằm chằm quá lâu, lấy khủyu tay huých huých Quan Vân Trường đang mặt đỏ bừng bừng kích động bên cạnh:" Đại Quan đồng chí, cái người mặc giáp trắng là Tư tướng quân trong truyền thuyếsao?"
"A?" Quan Vân Trường cũng không thèm nhìn ta liếc mắmột cái, ứng phó ta một tiếng, tiếp tục gắgao nhìn chằm chằm giáo trường.
" A......" Thở dài, tiếp tục hướng bên trong tìm kiếm mục tiêu, thân là nữ tướng quân đại danh đỉnh đỉnh, có thể tự tin bình tĩnh trổ tài trong một đám nam nhân múa quyền như vũ bão này, chắc ngoại hình cũng sẽ có chúđặc sắc đi, ân...... Nghe đồn rằng nàng có thể mộkiếm chém chếmấy chục người, có nghĩa là nàng có thể cầm kiếm tạo ra mộphạm vi sáthương nhấđịnh, người có thể dùng kiếm gây ra lực sáthương lớn như vậy ínhấcũng là sức mạnh vô biên, ân...... Như vậy dáng người hẳn là không nhỏ, ân......Người tham gia quân ngũ, thường xuyên thao luyện binh lính cộng thêm hành quân đánh giặc các loại dưới ánh mặt trời chói chang,hẳn là làn da cũng thực đậm màu bánh mật, như ta này một hỏa đầu binh không cần thao luyện cũng bị phơi nắng thành bộ dáng đen thui hiện tại, về nàng tự nhiên sẽ không cần nói đến rồi......
Dựa theo tiêu chí này, xem nhẹ khu vực được đài cao vây ba mặphía trước, trợn tròn mắcố gắng tìm lấy mục tiêu trong giáo trường tấp nập người, chẳng may là bộ dáng vị tướng quân khôi giáp màu bạc vừa mới đi về phía chúng ta càng ngày càng rõ ràng, chỉ là hơi bị thấvọng, làn da đối phương rấtrắng, trên mặcũng không có nénghiêm túc nào, xem xétoàn bộ thì trừ bỏ bộ quần áo trên người hắn giống tướng quân ra, cái gì cũng không giống.
"A......" Lấy khuỷu tay thọc Quan Vân Trường bên cạnh, nâng tay xoa xoa đôi mắđã có chúmỏi nhừ nói với hắn nói:" Đại Quan, người ở bên trong không ngừng xoay vòng vòng, ta có chúchóng mặt, ta đi về trước......" Nói xong không để ý tới tên Quan Vân Trường vẫn kích động như trước, che người chen khỏi đám đông, dùng sức hímột hơi thậsâu bầu không khí trong lành, lắc lư lếtrở về, nhìn thời gian, thao luyện chắc cũng sắp xong rồi, nên ngẫm lại xem đêm nay nên cho ba vị tướng quân kia ăn món gì bữa tối ~
Vừa ôm mấy con gà chuẩn bị làm gà nướng cho ba vị thủ trưởng, Quan Vân Trường liền vọvào mang theo vẻ mặt đỏ bừng dị thường kích động, ngoác miệng đều phải kéo đến tận mang tai đứng chặn trước mặta kích động hô to:" A ~ Tiểu Vu, ta nhìn thấy Tư tướng quân và Phong quân sư......" Nói xong vui vẻ tựa như cuối cùng thì hắn không còn bị người ta chê là ẻo lả nữa vậy.
"Nga ~" Gậgật đầu, lách người, tiếp tục đi về phía trước.
"A! Tiểu Vu, vì sao ngươi trở về sớm vậy?" Rốcục phát hiện ra ta về sớm hơn hắn.
"Không nhìn thấy cái gì thì sẽ quay về thôi?" Không về chẳng lẽ còn đứng ở nơi đó cùng mọi người chen lấn, sau đó xem người ở bên trong xoay vòng vòng sao?
"A? Tiểu Vu, sao ngươi lại về sớm vậy, rấđáng tiếc, sau đó Phong quân sư còn đi đến trước mặchúng ta a......" Lời nói ban đầu còn tràn đầy tiếc hận, đến khúc sau lại tràn đầy kích động......
"Nga ~ người mặc khôi giáp màu bạc là Phong quân sư?" Đối với Phong quân sư này, thân là tiểu hỏa phu ta cũng chỉ nghe kỳ danh nhưng không thấy kỳ nhân, từ tin đồn được nghe, ta chỉ biếtài của người này có thể so với Chư CáKhổng Minh!
"Đúng vậy đúng vậy! Tiểu Vu ngươi cũng nhìn thấy sao?" Quan Vân Trường gặp ta đáp lời, khuôn mặkích động lại đỏ bừng, bộ dáng hiện tại của hắn so với Quan Vũ còn có vẻ liều mạng hơn.
"Coi chừng......" Lại lách qua người hắn, nguyên lai cái người vẻ mặngả ngớn kia chính là Phong quân sư đại danh đỉnh đỉnh, không phải quân sư đều là văn nhân nho nhã sao, cớ gì ở đây lại làm võ tướng hếvậy......
"Tiểu Vu...... Ta nói cho ngươi nghe......" Quan Vân Trường lại bước đến gần.
"Tối nay ngươi hãy nói với ta, giờ ta không rảnh......" Nhécon gà vào tay hắn, vốn định nhévào miệng hắn kìa, nhưng dạng này lãng phí lương thực rấđáng xấu hổ.
"......"
============== Vạch chuyển cảnh ============
Trên giáo trường, ở bên cạnh giáo trường to lớn có mộmẩu đấkhá cao, trái phải sau ba mặt đều được bao bọc bởi đài cao, mộrừng rậm rạp quân binh bên dưới sắp thành hàng ngũ chỉnh tề, ở trên đài có một vị tướng quân tay cầm cờ lệnh phấtới phấlui, động tác không ngừng nghỉ.
Ở giữa đài cao có mộnữ tử áo trắng ngồi sau một cái bàn cúi đầu nhìn bản vẽ, mái tóc đen được cộđơn giản phủ sau vai, mộthân áo trắng thanh lịch, làn da trắng nõn, thấy không rõ dung mạo, chỉ thấy bởi vì động tác cúi đầu mà lộ rõ hơn nétạo hình đẹp mắcủa khuôn mặt.
Võ tướng mặc khôi giáp trắng bạc bước lên đài cao, nhìn nữ tử áo trắng, vui vẻ nói:"Khuynh Thần!" Chẳng qua là thanh âm cũng không phải là thanh âm nam tử cũng không phải là giọng điệu tục tằng mà võ tướng nên có, ngược lại có chúgiống thanh âm nữ tử trong trẻo nhẹ nhàng.
"Ân?" Nghe được thanh âm người tới, nữ tử áo trắng ngẩng đầu, mang theo nụ cười nhàn nhạnhìn người tới, nếu Vu Thị nhìn thấy nhấđịnh sẽ nghĩ đến Lạc Thần viếtrong Lạc Thần Phú(bài thơ Tào Thực viếvề Chân Thị, mộtrong những tuyệđại mỹ nhân thời Tam Quốc).
"Khuynh Thần, ta nói cho ngươi nghe, vừa rồi ta nhìn thấy mộtên lính rấthú vị ở bên dưới!" Tướng quân khôi giáp trắng bạc vui tươi hớn hở đi đến bên người nữ tử áo trắng ngồi xuống.
"Phải không?" Nữ tử áo trắng thản nhiên đáp, thanh âm dịu dàng êm ái.
"Ân, nhưng lại nghe được một câu rấthú vị!" Tướng quân khôi giáp trắng bạc híp mắtiến đến bên tai nữ tử áo trắng, vẻ mặgiảo hoạnhìn vẻ mặlạnh nhạcủa nữ tử áo trắng.
"Nga?" Nữ tử áo trắng cũng không thèm ủng hộ cười một cái, tiếp tục cúi đầu xem bản vẽ bày trên bàn.
"Ân, Khuynh Thần, không thể tưởng tượng được thế nhưng lại có người nói BáPhương Trận mà ngươi trăn trở nghĩ suy nhiều năm mới ngộ ra là xoay vòng vòng a ha ha......" Tướng quân khôi giáp trắng bạc nói xong liền bắt đầu vui vẻ.
"Phải không?" Nữ tử áo trắng buông bản vẽ trên bàn ra, cười nhẹ!
-Chương 1+
"Tiểu Vu, lau mâm xong chưa?" Vừa lau xong, đang chuẩn bị thả hồn theo gió thì cái giọng oang oang của Quan Vân Trường từ sau lưng vang lên.
Quan Vân Trường này không phải là hổ tướng Quan Vân Trường đại danh đỉnh đỉnh trong Tam Quốc, hơn nữa mặhắn cũng không đỏ, ngược lại, làn da hắn trắng nõn đến nỗi khiến thân nữ nhân ta đây cảm thấy cực kì ghen tị lại vừa hâm mộ, trong đó điều trọng yếu nhấlà: Mọi người đều cùng ở chung mộphòng bếp, mỗi ngày đều phải chịu khói dầu hun đút, trong khi da mặta càng ngày càng khô héo, thì da mặhắn lại càng ngày càng mềm mịn.
"Ân!" Bấđắc dĩ ứng một tiếng, cấmiếng vải và cái chảo vào.
"Tiểu Vu ngươi lại chùi bảo bối gia truyền của ngươi à?" Quan Vân Trường không chịu nổi liếc mắkhinh bỉ một cái.
"Ân!" Không cần quá mức nhiệtình với hắn, ngay cả bảo bối gia truyền trong miệng hắn từ đầu tới cuối— cũng chính là cái chảo ta cầm trên tay. Việc này phải quay ngược lại đến thời điểm mộnăm trước!
Chuyện kể lại rằng mộngày nào đó mộnăm về trước, bảo là ngày nào đó nhưng thậra là ngày nào thì nó lâu đến nỗi ta cũng quên mất, chỉ nhớ rõ ngày đó trời xanh không gợn bóng mây. Nhân lúc cái chảo trong nhà chấlượng quá kém khiến ta nhấđịnh phải đổi sang cái chảo khác, ta nhấthời xúc động cắn răng trợn mắt nhìn vầng thái dương nóng rực trên cao rồi chạy đến siêu thị XX định mua một cái chảo khác đẹp bền rẻ hơn. Đang lúc cầm một cái chảo hãng X mà ta thường xuyên thấy quảng cáo trên ti vi cẩn thận kiểm tra, các loại mặhàng nồi niêu xoong chảo khác và một loạhàng hóa gì đấy chấđầy trên cao độnhiên rớxuống, mà ta cũng thực bấhạnh bị đống hàng hóa này đập trúng ót, rồi sau đó lăn quay ra ngấxỉu.
Đến khi tỉnh lại, lại phát hiện chính mình nằm ở một vùng hoang vu hẻo lánh, trong tay còn nắm chặcái chảo hãng X kia. Ban đầu còn tưởng rằng siêu thị xấu xa muốn trốn tránh trách nhiệm nên đã thừa lúc ta còn hôn mê bấtỉnh đem ta quăng ra ngoài mặc ta tự sinh tự diệt.
Rồi sau đó lại gặp Quan Vân Trường đang đánh nhau với người khác, kỳ thật là Quan Vân Trường bị người ta cướp, lúc đó mới phát hiện mình đã sai lầm mộcách nghiêm trọng, nhưng đây cũng không phải là việc sai lầm nhấta đã làm, việc sai lầm nhất, không nên làm nhấchính là cứu Quan Vân Trường. Khi đó không nên vì tham đồ mà nhấthời thuận tay cho tên thổ phỉ kia mộchảo, đập hắn ngấxỉu. Sau đó chỉ vì hỏi thăm Quan Vân Trường nơi này là nơi nào, mà tỉnh ngộ ra rằng mình đã đến một cái thế giới khác khiến cho thần chí nhấthời không rõ, mơ mơ hồ hồ đã bị cái tên Quan Vân Trường này---cái tên chỉ vì trong nhà mình dương thịnh âm suy mà từ nhỏ đã bị bắgiả thành con gái để nuôi lớn, sau khi lớn lên lại bị người ta giễu cợẻo lả mà nhấthời bi phẫn quyết định rời nhà trốn đi để gia tăng khí khái nam tử của chính mình--- lừa gạmặc quần áo của hắn, sau đó lại bị hắn lừa bịp đến quân doanh Trấn Bắc này tòng quân, may mà lúc nhập doanh là lúc cấp trên thấy dáng người ta quá mức ốm yếu và thấp bé lại còn một bộ dạng tay trói gà không chặt, liền điều ta đến doanh hỏa phu làm tiểu hỏa phu, mà Quan Vân Trường thằng nhãi này ỷ vào chính mình có tiền, mua được các loại thủ trưởng, mặdày mày dạn đi theo phía sau ta cũng làm tiểu hỏa phu, sau đó rốcục lương tâm thức tỉnh, nhớ lại ta vẫn là mộnữ nhân thật sự, cũng hiểu được đạo lý nam nữ thụ thụ bấthân, lại dùng tiền của mình lấy được mộcăn nhà nhỏ hẻo lánh cho ta,vấn đề là người này lại quên chính hắn cũng là nam nhân, mặdày mày dạn theo ta làm bạn cùng phòng, cuối cùng chúng ta hai người nhờ tay nghề xuấchúng mà trở thành đầu bếp chuyên chúc cho ba vị tướng quân trong doanh quân tiên phong.
"Tiểu Vu, đừng lau nữa, nghe nói hôm nay Tư tướng quân sẽ đến giáo trường duyệbinh, chúng ta mau đến xem đi!" Vẻ mặQuan Vân Trường kích động.
Quăng cho hắn mộánh mắxem thường, người nói hắn ẻo lả thật sự là có hoả nhãn kim tinh, tên này so với nữ nhân ta đây còn nhiều chuyện hơn. Bấquá ta là nữ nhân hàng thậgiá thật, là nữ nhân ai mà không thích nhiều chuyện, huống chi Tư tướng quân là nhân vậmà toàn quân Trấn Bắc đều thích tìm hiểu bàn tán, nhanh chóng cấcái chảo đã được chùi đến sáng bóng vào rồi theo Quan Vân Trường lao ra cửa phòng.
"Tiểu Vu,mau lên! Lát nữa mà chậm là chúng ta sẽ không giành được chỗ xem tốđâu." Quan Vân Trường ồn ào.
"Ân!!" Nhận mệnh gậgật đầu, cắn răng tăng tốc đuổi kịp, ai......Quân doanh này là ai thiếkế vậy, sao khoảng cách từ nhà bếp đến giáo trường lại xa như vậy......" Hộc......" Lúc chạy đến thở không ra hơi thì rốcục cũng nghe được thanh âm thao luyện binh lính từ giáo trường truyền đến!
"Tiểu Vu, mau mau xem......" Quan Vân Trường kích động chạy đến chen vào khu vực đã có không íngười sớm nằm úp sấp từ trước, hưng phấn như những người khác cùng nhau nằm bò trên lan can liều mạng rướn cổ về phía trước.
Thở hổn hển bám theo sau hắn, chui vào trong một đám người trời sinh thân hình cao lớn, chen đến mộchỗ nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa,sau đó học động tác của mọi người xung quanh vươn cổ nhìn vào bên trong, cho đến khi cổ mỏi nhừ cũng không nhìn thấy nữ tướng quân uy phong lẫm lẫm trong truyền thuyếđâu, chỉ nhìn thấy những binh lính bên trong giáo trường to lớn đó, mặai cũng đỏ như máu gà, không ngừng xoay vòng vòng theo chiều thuận kim đồng hồ rồi lại nghịch kim đồng hồ.
Binh lính bên trong xoay vòng vòng một hồi cuối cùng đều lăn ra ngấxỉu, mộngười khôi giáp bạc trắng chậm rãi đi về hướng chúng ta, nhưng người xung quanh khi thấy có người đến đây lại không một ai chạy trốn cả, ngược lại lại trở nên kích động, ánh mắcũng không thèm chớp một cái gắgao nhìn chằm chằm người đi tới, theo số đông quần chúng, ta cũng cố híp mắvươn dài cổ cố sống cố chếnhìn người đi tới, ân, quá xa, không thấy rõ gì hết, bấquá dáng vẻ cũng thực tiêu sái.
Chớp chớp đôi mắmệt mỏi vì phải nhìn chằm chằm quá lâu, lấy khủyu tay huých huých Quan Vân Trường đang mặt đỏ bừng bừng kích động bên cạnh:" Đại Quan đồng chí, cái người mặc giáp trắng là Tư tướng quân trong truyền thuyếsao?"
"A?" Quan Vân Trường cũng không thèm nhìn ta liếc mắmột cái, ứng phó ta một tiếng, tiếp tục gắgao nhìn chằm chằm giáo trường.
" A......" Thở dài, tiếp tục hướng bên trong tìm kiếm mục tiêu, thân là nữ tướng quân đại danh đỉnh đỉnh, có thể tự tin bình tĩnh trổ tài trong một đám nam nhân múa quyền như vũ bão này, chắc ngoại hình cũng sẽ có chúđặc sắc đi, ân...... Nghe đồn rằng nàng có thể mộkiếm chém chếmấy chục người, có nghĩa là nàng có thể cầm kiếm tạo ra mộphạm vi sáthương nhấđịnh, người có thể dùng kiếm gây ra lực sáthương lớn như vậy ínhấcũng là sức mạnh vô biên, ân...... Như vậy dáng người hẳn là không nhỏ, ân......Người tham gia quân ngũ, thường xuyên thao luyện binh lính cộng thêm hành quân đánh giặc các loại dưới ánh mặt trời chói chang,hẳn là làn da cũng thực đậm màu bánh mật, như ta này một hỏa đầu binh không cần thao luyện cũng bị phơi nắng thành bộ dáng đen thui hiện tại, về nàng tự nhiên sẽ không cần nói đến rồi......
Dựa theo tiêu chí này, xem nhẹ khu vực được đài cao vây ba mặphía trước, trợn tròn mắcố gắng tìm lấy mục tiêu trong giáo trường tấp nập người, chẳng may là bộ dáng vị tướng quân khôi giáp màu bạc vừa mới đi về phía chúng ta càng ngày càng rõ ràng, chỉ là hơi bị thấvọng, làn da đối phương rấtrắng, trên mặcũng không có nénghiêm túc nào, xem xétoàn bộ thì trừ bỏ bộ quần áo trên người hắn giống tướng quân ra, cái gì cũng không giống.
"A......" Lấy khuỷu tay thọc Quan Vân Trường bên cạnh, nâng tay xoa xoa đôi mắđã có chúmỏi nhừ nói với hắn nói:" Đại Quan, người ở bên trong không ngừng xoay vòng vòng, ta có chúchóng mặt, ta đi về trước......" Nói xong không để ý tới tên Quan Vân Trường vẫn kích động như trước, che người chen khỏi đám đông, dùng sức hímột hơi thậsâu bầu không khí trong lành, lắc lư lếtrở về, nhìn thời gian, thao luyện chắc cũng sắp xong rồi, nên ngẫm lại xem đêm nay nên cho ba vị tướng quân kia ăn món gì bữa tối ~
Vừa ôm mấy con gà chuẩn bị làm gà nướng cho ba vị thủ trưởng, Quan Vân Trường liền vọvào mang theo vẻ mặt đỏ bừng dị thường kích động, ngoác miệng đều phải kéo đến tận mang tai đứng chặn trước mặta kích động hô to:" A ~ Tiểu Vu, ta nhìn thấy Tư tướng quân và Phong quân sư......" Nói xong vui vẻ tựa như cuối cùng thì hắn không còn bị người ta chê là ẻo lả nữa vậy.
"Nga ~" Gậgật đầu, lách người, tiếp tục đi về phía trước.
"A! Tiểu Vu, vì sao ngươi trở về sớm vậy?" Rốcục phát hiện ra ta về sớm hơn hắn.
"Không nhìn thấy cái gì thì sẽ quay về thôi?" Không về chẳng lẽ còn đứng ở nơi đó cùng mọi người chen lấn, sau đó xem người ở bên trong xoay vòng vòng sao?
"A? Tiểu Vu, sao ngươi lại về sớm vậy, rấđáng tiếc, sau đó Phong quân sư còn đi đến trước mặchúng ta a......" Lời nói ban đầu còn tràn đầy tiếc hận, đến khúc sau lại tràn đầy kích động......
"Nga ~ người mặc khôi giáp màu bạc là Phong quân sư?" Đối với Phong quân sư này, thân là tiểu hỏa phu ta cũng chỉ nghe kỳ danh nhưng không thấy kỳ nhân, từ tin đồn được nghe, ta chỉ biếtài của người này có thể so với Chư CáKhổng Minh!
"Đúng vậy đúng vậy! Tiểu Vu ngươi cũng nhìn thấy sao?" Quan Vân Trường gặp ta đáp lời, khuôn mặkích động lại đỏ bừng, bộ dáng hiện tại của hắn so với Quan Vũ còn có vẻ liều mạng hơn.
"Coi chừng......" Lại lách qua người hắn, nguyên lai cái người vẻ mặngả ngớn kia chính là Phong quân sư đại danh đỉnh đỉnh, không phải quân sư đều là văn nhân nho nhã sao, cớ gì ở đây lại làm võ tướng hếvậy......
"Tiểu Vu...... Ta nói cho ngươi nghe......" Quan Vân Trường lại bước đến gần.
"Tối nay ngươi hãy nói với ta, giờ ta không rảnh......" Nhécon gà vào tay hắn, vốn định nhévào miệng hắn kìa, nhưng dạng này lãng phí lương thực rấđáng xấu hổ.
"......"
============== Vạch chuyển cảnh ============
Trên giáo trường, ở bên cạnh giáo trường to lớn có mộmẩu đấkhá cao, trái phải sau ba mặt đều được bao bọc bởi đài cao, mộrừng rậm rạp quân binh bên dưới sắp thành hàng ngũ chỉnh tề, ở trên đài có một vị tướng quân tay cầm cờ lệnh phấtới phấlui, động tác không ngừng nghỉ.
Ở giữa đài cao có mộnữ tử áo trắng ngồi sau một cái bàn cúi đầu nhìn bản vẽ, mái tóc đen được cộđơn giản phủ sau vai, mộthân áo trắng thanh lịch, làn da trắng nõn, thấy không rõ dung mạo, chỉ thấy bởi vì động tác cúi đầu mà lộ rõ hơn nétạo hình đẹp mắcủa khuôn mặt.
Võ tướng mặc khôi giáp trắng bạc bước lên đài cao, nhìn nữ tử áo trắng, vui vẻ nói:"Khuynh Thần!" Chẳng qua là thanh âm cũng không phải là thanh âm nam tử cũng không phải là giọng điệu tục tằng mà võ tướng nên có, ngược lại có chúgiống thanh âm nữ tử trong trẻo nhẹ nhàng.
"Ân?" Nghe được thanh âm người tới, nữ tử áo trắng ngẩng đầu, mang theo nụ cười nhàn nhạnhìn người tới, nếu Vu Thị nhìn thấy nhấđịnh sẽ nghĩ đến Lạc Thần viếtrong Lạc Thần Phú(bài thơ Tào Thực viếvề Chân Thị, mộtrong những tuyệđại mỹ nhân thời Tam Quốc).
"Khuynh Thần, ta nói cho ngươi nghe, vừa rồi ta nhìn thấy mộtên lính rấthú vị ở bên dưới!" Tướng quân khôi giáp trắng bạc vui tươi hớn hở đi đến bên người nữ tử áo trắng ngồi xuống.
"Phải không?" Nữ tử áo trắng thản nhiên đáp, thanh âm dịu dàng êm ái.
"Ân, nhưng lại nghe được một câu rấthú vị!" Tướng quân khôi giáp trắng bạc híp mắtiến đến bên tai nữ tử áo trắng, vẻ mặgiảo hoạnhìn vẻ mặlạnh nhạcủa nữ tử áo trắng.
"Nga?" Nữ tử áo trắng cũng không thèm ủng hộ cười một cái, tiếp tục cúi đầu xem bản vẽ bày trên bàn.
"Ân, Khuynh Thần, không thể tưởng tượng được thế nhưng lại có người nói BáPhương Trận mà ngươi trăn trở nghĩ suy nhiều năm mới ngộ ra là xoay vòng vòng a ha ha......" Tướng quân khôi giáp trắng bạc nói xong liền bắt đầu vui vẻ.
"Phải không?" Nữ tử áo trắng buông bản vẽ trên bàn ra, cười nhẹ!